Trộm Một Ngôi Sao

Chương 35

Mười giờ đúng đến công ty của đối phương để trao đổi chuyện sản xuất.

Nửa giờ đầu tiên là nhân viên của công ty đối phương trình bày yêu cầu quảng cáo, Lý Bình Tùng bàn bạc với người phụ trách của bọn họ, sau đó nhân viên của bộ phận sáng tạo nói ra ý tưởng sơ bộ, làm việc nhóm để tìm hiểu chi tiết và một loạt vấn đề như ngân sách dự toán.

Quý Tinh trình bày hai phương án buổi tối vừa nghĩ ra, thuyết trình trước máy chiếu trong lúc họp cậu đã làm vô số lần, nhưng lần này, khi ánh mắt cậu lướt qua Lục Dư đang ngồi phía xa quan sát, kinh nghiệm phong phú của cậu thoáng cái nghẽn lại, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng, phân tích ý tưởng sáng tạo của mình là giây phút cậu thoải mái nhất, cậu vui vẻ thể hiện sự độc đáo trong thiết kế đặc biệt của mình, nhưng hôm nay cậu lại căng thẳng hơn thường ngày, cũng càng muốn biểu hiện hoàn mỹ hơn.

Bởi vì Lục Dư đang nhìn cậu.

Ý nghĩ muốn bày ra mặt tốt đẹp nhất của mình trước người mình thích, hẳn là không mưu mà hợp với nghìn nghìn vạn vạn người khác.

Cuộc họp này kéo dài hai tiếng mới kết thúc, quyết định phương án hợp tác ban đầu, phía bọn họ cần phải hoàn thiện phương án quảng cáo và sắp xếp kế hoạch, ngày mai mở cuộc họp thứ hai.

Người phụ trách của công ty đối phương mời nhân viên cả đoàn cùng xuống nhà hàng dưới lầu ăn cơm, Lý Bình Tùng đi đầu cười nói với người phụ trách của đối phương.

Mấy bữa tiệc như vậy rất nhiều, lần trước chụp ảnh quảng cáo cũng phải ăn bữa cơm, sau khi chụp quảng cáo xong nếu hiệu quả tốt lại ăn thêm một bữa, cũng có thể là hai bữa.

Người phụ trách của đối phương trực tiếp bao phòng riêng lớn nhất, gọi một bàn rượu và đồ ăn. Quý Tinh không biết ứng phó những trường hợp như thế này, cậu đi tuốt phía sau, nhưng ánh mắt của cậu luôn đuổi theo Lục Dư, vừa thấy Lục Dư vào phòng cậu lập tức bước nhanh về phía trước, ra vẻ tự nhiên ngồi bên cạnh Lục Dư.

Quý Tinh không am hiểu chủ động nói chuyện với người khác, cậu biết rõ Lục Dư cũng không phải. Sau khi ngồi xuống Quý Tinh tùy ý nói chuyện với Lục Dư vài câu, sau đó một cô gái bộ phận nhân sự bên cạnh Lục Dư bắt lời với anh, Quý Tinh thấy thế cũng ngậm miệng chơi điện thoại.

Ánh mắt của cậu mất tập trung lướt weibo, không muốn nói chuyện với người xa lạ bên cạnh mình, sự chú ý của cậu vẫn đặt trên người Lục Dư, cố gắng nghe xem hai người bên cạnh đang nói gì, nhưng bữa tiệc âm thanh âm ĩ, khó nghe rõ được nội dung cuộc trò chuyện, lúc này Quý Tinh hận không thể kéo lỗ tai mình xuống, sau đó dán một đôi tai dơi lên, như vậy thì ngay cả sóng siêu âm sóng hạ âm cũng có thể nghe rõ ràng.

Nghe thấy cô gái bộ phận nhân sự kia thỉnh thoảng lại phát ra tiếng cười, Quý Tinh cảm thấy cậu càng không muốn ăn.

“Ăn cơm trước đi, đừng chơi điện thoại nữa.” Lục Dư đột nhiên nói một câu với cậu, còn gắp cho cậu một miếng sườn.

Lần đầu tiên Quý Tinh thực sự cảm nhận sâu sắc “vui vẻ” là cảm giác gì, cậu im lặng nở nụ cười, gắp sườn đến bên miệng, “Ừ, cậu cũng mau ăn đi… đừng nói chuyện.”

Lục Dư không nói nữa.

Cả buổi chiều sau đó Quý Tinh vùi mình ở khách sạn sửa đổi ý tưởng quảng cáo, hi vọng vào cuộc họp ngày mai có thể trình bày một phương án khiến người ta hai mắt tỏa sáng. Lục Dư muốn cho cậu yên tĩnh, ra ngoài tìm Lý Bình Tùng thảo luận kỹ thuật và sân bãi quay chụp lần này.

Đến khi Lục Dư trở về phòng đã là bảy tám giờ tối, lúc anh đẩy cửa ra phát hiện Quý Tinh vẫn ngồi trước laptop ghi ý tưởng, tư thế gần như không thay đổi với trước khi anh ra ngoài. Quý Tinh viết rất nhập tâm, tiếng đánh bàn phím tách tách tràn đầy cả phòng, cậu thậm chí không phát hiện Lục Dư đã về.

Lục Dư mua cơm tối cho cậu, bảo cậu ăn còn mình thì đi tắm.

Quý Tinh còn đang dùng cơm, Lục Dư đã tắm xong, cả người anh chỉ mặc một cái quần lót tam giác, trên cổ treo một cái khăn lông, tóc ướt nhẹp, trên lồng bắp thịt rõ ràng dường như còn đọng mấy giọt nước, bên dưới… phồng phồng.

Quý Tinh vô thức ngừng động tác ăn cơm, ánh mắt vừa ngưỡng mộ vừa khao khát lén lút dán lên cơ thể trần trụi của Lục Dư, mặt cậu như đỏ lên, hơi thở cũng không ổn định.

Ực.

Cậu nuốt nước miếng.

Đây không phải lần đầu tiên cậu nhìn thấy dáng vẻ không mặc quần áo của Lục Dư, nhưng đây là lần đầu tiên thấy rõ khát vọng của bản thân đối với cơ thể này. Lúc trước cậu căn bản không có loại suy nghĩ như vậy, đặc biệt là với một cơ thể nam tính.

Ánh mắt của Quý Tinh đảo quanh Lục Dư, Lục Dư mặc đồ xong xoay người lại, vô tình đối mặt với ánh mắt của Quý Tinh, thấy khuôn mặt đỏ lên của cậu, ánh mắt thoáng chốc trốn tránh.

Lục Dư hỏi, “Sao thế?”

“Không, không sao cả.” Quý Tinh vẻ mặt mất tự nhiên đứng lên, nóng nảy lấy quần áo trong valy đi vào phòng tắm, “Tớ tắm đây.”

Sau khi vào phòng tắm Quý Tinh cũng không tắm liền, cậu ngồi trên bồn cầu không nhúc nhích, trong đầu toàn là cơ thể của Lục Dư, cùng với đôi mắt ẩm ướt lúc anh nhìn về phía cậu khi nãy.

Cơ thể tươi trẻ khỏe khoắn, hai mắt ngời sáng, và cả… cái chỗ lớn phồng lên kia.

Mẹ kiếp, cậu có phản ứng.

Quý Tinh cắn răng một cái đứng lên mở vòi sen đến hết mức, cả người cậu đứng dưới nước nhắm mắt lại, một tay chống lên tường, một tay mò xuống người dưới, động tác chậm rãi. Tiếng nước rào rào không ngớt át đi tiếng thở dốc nặng nề của cậu, cố nén rên rỉ, động tác trong tay cậu ngày càng nhanh, cho đến khi bắn ra, trong tâm trí vẫn là mái tóc còn hơi ươn ướt, con ngươi sâu thẳm đâm vào lục phủ ngũ tạng của cậu đến lệch vị trí.

Quý Tinh tắm rất lâu, lâu đến mức hơi kỳ lạ. Cậu cúi thấp đầu mặc đồ ngủ bước ra, trên mặt phớt hồng, Lục Dư đang ngồi dựa trên giường tùy tiện hỏi một câu, “Sao tắm lâu thế?”

Động tác của Quý Tinh thoáng ngừng trong giây lát, cậu nói, “Lúc tắm chợt nảy ra ý tưởng nên không để ý.”

Lục Dư không nghi ngờ lời giải thích này, chỉ vứt qua cho cậu một cái khăn lông khô, “Mau lau tóc đi.”

Buổi tối lúc ngủ, Quý Tinh luôn cảm thấy tâm trạng kích động khó có thể kiềm chế, nhưng thật ra hai người bọn họ ngủ giường riêng, cách rất xa, tắt đèn thì ngay cả mặt của đối phương cũng không nhìn thấy.

Thế nhưng cậu vẫn rất vui vẻ, phấn khởi, cậu và Lục Dư ngủ chung một phòng, ở giữa chỉ cách một cái tủ đầu giường.

Cảm thấy làm một lần trong phòng tắm, yêu thích trong lòng sắp không nhịn được nổ tung, rất muốn hai người có thể ôm nhau, cả người đều dùng sức cọ cùng một chỗ.

Quý Tinh xoay người đối mặt với Lục Dư bên kia, mắt dõi theo anh, “Lục Dư, cậu ngủ chưa?”

Lục Dư cũng xoay người qua, “Vẫn chưa.”

Quý Tinh nhoẻn miệng cười không tiếng động trong bóng tối, cậu rất muốn nói chuyện phiếm, “Tớ luôn muốn hỏi, cậu học trường đại học nào?”

Lục Dư cũng thừa nhịp không gian tối đen mơ hồ nhìn người đối diện chăm chú, “Đại học Z, tớ học chuyên ngành nghệ thuật.”

Quý Tinh lại hỏi, “Đại học Z có tốt không? Từ trước tới nay tớ chưa từng tới đó.”

Lục Dư bảo, “Trường đẹp lắm, lúc tớ học ở đó luôn lấy cảnh trường ra chụp, đi hết ngóc ngách mấy lần, vậy nên hiểu rất rõ. Nếu cậu muốn vào đó chơi… tớ dẫn cậu đi được không?”

Quý Tinh vô thức nhích người về phía Lục Dư, lập tức nói, “Được.”

Lục Dư nghe tiếng ma sát do cậu di chuyển cơ thể, ánh mắt dán vào bóng dáng màu đen đó, “Chẳng qua cậu phải chờ tớ một thời gian, tớ vừa nhậm chức ở đây, đợi khi nào quen thuộc với công việc ở đây sẽ có thời gian rảnh, nhanh thôi.”

Quý Tinh kìm hãm chờ mong tràn đầy trong lòng, “Được, vậy tớ sẽ tìm hiểu thành phố C trước nhé?”

Lục Dư nở nụ cười, hai người bọn họ ở đây nói chuyện, bàn kế hoạch sau này, cảm thấy cả người anh đều là động lực. Anh nói, “Cậu không cần tìm hiểu gì cả, chờ tớ là được rồi, cậu chỉ phụ trách ăn uống chơi đùa, những chuyện khác cứ giao cho tớ.”

“Vậy coi như tớ làm ông chủ nhàn rỗi rồi!” Quý Tinh cảm thấy rấy thoải mái, cả người đều khoan khoái. Cậu rất mong chờ chuyện này.

Cậu và Lục Dư giống như trở về trước kia, bầu không khí nói chuyện tự nhiên, khoảng cách cũng không xa vậy nữa, tiến xa hơn một bước so với bạn bè bình thường.

Nương theo ánh trăng, Lục Dư nghiêng đầu nhìn bóng hình mơ hồ của Quý Tinh, trong lòng như có một dòng sông đang lặng lẽ chảy xuôi, uốn lượn lách qua xương cốt.

Tiếp tục như vậy cũng rất tốt.

Dùng thân phận bạn bè ở bên cạnh cậu, cho dù cậu là gió đông nam tây bắc gì, cũng đừng hòng thổi anh đi.
Bình Luận (0)
Comment