Trốn Chạy (Runaway)

Chương 11

Mình tìm thấy bố mẹ đang ngồi nhâm nhi cà phê tại cái bàn khuất tít trong góc, mặt mày rất hình sự. Do tính chất công việc (cả hai đều là giáo sư đại học) nên vốn dĩ nét mặt thường ngày của bố mẹ trông cũng nghiêm nghị hơn người khác rồi…

… Nhưng xem ra hôm nay lại càng đặc biệt nghiêm trọng hơn. Hai mắt bố thâm quầng, hậu quả của nhiều đêm mất ngủ. Trông mẹ cũng không khá gì hơn: Mặt mũi phờ phạc, thiếu sức sống.

Đáng nhẽ ra mẹ nên thoa chút son dưỡng Maybelline trông cho đỡ nhợt nhạt.

Gần đây mình phát hiện ra rằng chỉ cần một chút mascara và son bóng thôi cũng đủ khiến một người bình thường trông khác hẳn. Có lẽ ai đó cần phải nhắc khéo cho mẹ và Nikki về điều này.

Không thể tin nổi mình, Emerson Watts, lại có những suy nghĩ làm đẹp như vậy… Đúng là chuyện lạ!

Và Lulu đã uổng công lo lắng hão huyền bởi mình đứng đây nãy giờ nào có thấy bóng dáng của Robert Stark đâu. Như vậy đồng nghĩa với việc bố mẹ mình chẳng hề bị ai bắt làm con tin cả.

Nhưng cũng không ai buồn gật đầu hay vẫy tay chào mình lấy một tiếng, trong lúc mình loay hoay gọi đồ uống và mấy cái bánh ngọt (mình đã gọi trà thảo mộc bởi vì chất caffeine không có lợi cho dạ dày của Nikki). Bố mẹ tỏ ra như không hề quen biết mình ý.

Thật bất công! Mặc dù có thể giờ đây giữa bọn mình không còn có mối quan hệ ruột rà máu mủ gì nữa nhưng chí ít thì mình vẫn là con gái họ mà.

“Chào bố mẹ” – mình cởi áo khoác ra (cho mình và cho Cosabella), cố tỏ ra vui vẻ như không có chuyện gì xảy ra. Dưới bàn, Cosabella đang tò mò hít hà mọi thứ xung quanh. Niềm vui của cô nàng là thức ăn, sự cưng nựng và chiều chuộng.

“Chào con” – mẹ lạnh lùng nói.

“Chào con yêu” – xem ra bố có vẻ thân thiện hơn được một chút.

“Thế…” – mình cúi xuống nhấp một ngụm trà… siêu nóng làm bỏng hết cả lưỡi. Sao họ cứ phải làm như thế nhỉ? Ý mình là dùng nước sôi nóng rẫy lên như thế này để pha trà làm gì? – “Có chuyện gì thế ạ?”.

Mẹ và bố quay sang nhìn nhau, và qua cái cách họ trao đổi bằng ánh mắt mình cũng có thể thừa sức đoán được là cả hai đang đùn đẩy cho người kia mở lời trước. Kìa, anh nói đi – Không, em nói đi.

Cuối cùng sau một hồi đùn qua đùn lại, bố đành phải chịu thua: “Emm, mẹ và bố có chuyện muốn nói với con. Bố mẹ chọn chỗ này, chứ không phải nhà mình hay nhà con, bởi vì nó mang tính chất trung lập, không thiên vị bên nào hết”.

Nghiêm trọng rồi đây. Tim mình đột nhiên thắt lại… Trung lập? Không thiên vị?

Không lẽ… không lẽ… bố mẹ định li dị?

Mình đã biết trước mà. Bố cả tuần đi dạy ở Đại học Yale tận New Haven bỏ mẹ ở nhà thui thủi một mình với hai đứa con gái (và bây giờ chỉ còn lại một đứa, hầu hết thời gian). Lúc bố nhận công việc này, mình đã từng tự hỏi không biết hôn nhân của hai người có vượt qua nổi áp lực của sự chia cắt này không – khi mà cả hai người tính tình cực kỳ mô phạm, đều là giảng viên đại học và có ngoại hình vô cùng hấp dẫn (mình cũng không tài nào lý giải nổi tại sao bố mẹ xinh đẹp là vậy mà có đứa con gái xấu xí như mình).

Haizzz… và giờ thì sự thật đã sáng tỏ. Họ đã không thể vượt qua.

Hay là… lý do tại mình? Tại mình nên cuộc hôn nhân của bố mẹ mới bị lỡ dở thế này? Vụ tai nạn mấy tháng trước của mình cùng hàng loạt những thay đổi bất ngờ sau đó đã khiến cho bố mẹ không thể sống cùng nhau nữa?

“Vấn đề là” – bố nói tiếp – “gần đây bố mẹ có chút không hài lòng với cách hành xử của con…”

Cách hành xử của mình? Vậy là mình đoán đúng rồi! Tại mình! Bố mẹ ly dị là tại mình!

“Không chỉ cách hành xử của con thôi đâu” – mẹ xen vào – “Điểm trung bình học kỳ này của con cũng trượt dốc thảm hại!”.

“Điểm của con á?”.

Lúc bố mẹ gọi hẹn gặp mình (và sau đó dập máy cái rụp) mình đã đoán già đoán non hàng loạt các khả năng có thể xảy ra:

Nào là Robert Stark đang đe dọa và khống chế họ.

Nào là bố mẹ đã phát hiện ra là nhà mình bị người ta lắp máy nghe trộm, giống như căn hộ mà mình và Lulu đang ở đây (chứ không giữa trời Đông giá rét thế này tự dưng lôi nhau ra quán cà phê nói chuyện làm gì cho khổ?).

Hoặc là bố mẹ phát hiện ra Frida bỏ buổi cắm trại bay tới South Carolina tìm mình nên vô cùng giận dữ, bởi xét cho cùng Frida vẫn còn chưa đủ tuổi để bay tới một nơi xa như vậy mà không có sự đồng ý của phụ huynh. Frida kể nó đã bốc phét với đội trưởng đội cắm trại là bay đi thăm bà nội nên mình không việc gì phải lo lắng nhưng vừa nghe xong mình đã đoán ngay sớm muộn gì cũng lòi cái đuôi ra thôi mà.

Hoặc có lẽ bố mẹ sắp ly dị.

Hay ngoại tình.

Nhưng mình chưa bao giờ tính tới tình huống điểm số ở trường của mình.

Bố mẹ chọn “một nơi trung lập” thế này chỉ để nói chuyện về điểm số của mình sao?

Ông trời đúng là biết đùa người mà! Tính mạng của các bạn mình đang ngàn cân treo sợi tóc. Người chủ cũ của cơ thể mình đang muốn đòi nó lại. Tình yêu của cuộc đời mình vừa phũ phàng đá mình không thương tiếc.

Vậy mà tất cả bố mẹ muốn bàn luận với mình là mấy cái điểm kiểm tra vớ vẩn?

“Sao bố mẹ biết được điểm của con?” – mình hỏi đầy nghi hoặc – “Bố mẹ có phải là người giám hộ của Nikki Howard đâu? Bố mẹ đâu có quyền tiếp cận hồ sơ học bạ của…”

Mẹ rút từ trong túi xách ra một xấp giấy tờ gì đó. Được in ra từ trang web TMZ.com. Ai đó đã xâm nhập được vào hệ thống máy chủ của trường trung học Tribeca Alternative và lấy được điểm số của mình (hay nói đúng hơn là của Nikki) sau đó đem phát tán lên khắp trên mạng.

Đương nhiên, điểm học kỳ này của mình không có gì là đáng tự hào cả.

Tiêu đề của bài báo đó là “Top Model của nước Mỹ không nằm trong Top học sinh giỏi của lớp”.

Mình giật lấy tờ giấy trên tay mẹ và đọc.

“Điểm C trừ á” – mình ngây người không dám tin vào mắt mình – “Thầy Greer nỡ cho con điểm C trừ môn Thuyết trình trước công chúng á? Quá đáng!”.

Bố hạ cốc cà phê xuống, nghiêm nghị nhìn mình: “Nào, Emm”.

“Nhưng đúng là thế mà” – mình phẫn nộ kêu lên – “Đó chỉ là môn Thuyết trình trước công chúng thôi mà”.

“Mẹ cũng đã nghĩ như thế” – mẹ lấy lại tờ giấy trên tay mình – “Chẳng có lý do gì mà con không thể đạt điểm A môn này. Con chỉ có mỗi việc đứng trước lớp và nói thôi mà. Trước giờ con đâu có gặp khó khăn gì với việc đứng trước đám đông và thuyết trình đâu. Nói đúng hơn là một khi con đã mở máy thì hiếm có ai có thể bắt con im miệng lại được”.

“Kìa Karen” – bố quay sang nhắc nhở mẹ, như vừa nhắc nhở mình – “Anh nghĩ vấn đề không chỉ đơn giản như thế”.

“Đúng thế” – mình cự lại mẹ – “Mẹ cũng phải có lý một chút chứ”.“Thế còn những môn con thường xuyên được điểm tuyệt đối thì sao?” – mẹ hỏi – “Lý do gì mà lần này con chỉ được có C trừ môn Đại số cao cấp? Và D môn tiếng Anh? Chúa ơi, Emerson, tiếng Anh là tiếng mẹ đẻ của con mà!”.

Mình nhăn mặt: “Con không có nhiều thời gian đọc sách. Đâu phải lỗi tại con”.

Mẹ đắc thắng chỉ vào mặt mình, quay sang nhìn bố: “Đấy nhá! Là con nó nói nhé! Không phải em! Con nó tự nói ra nhé!”.

Mình nhíu mày hết nhìn bố lại nhìn mẹ, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

“Gì cơ ạ? Con đã nói gì?”.

“Con… không… có… thời… gian”” – mẹ nhấn mạnh từng từ – “Hãy thừa nhận đi, Emerson. Việc học hành của con sút giảm như thế này là do con dành quá nhiều thời gian hội hè, tụ tập”.

“Hội hè?” – mình ngẩn tò te – “Con chưa bao giờ hội hè tụ tập cả. Con làm việc như trâu bò đến thời gian gặp gỡ bạn bè còn chẳng có!”.

“Ồ vậy thì xem ra con dành hơi quá nhiều thời gian với bạn bè của con rồi thì phải” – mẹ lại mở túi rút ra một tờ giấy khác – “Rất nhiều thời gian là đằng khác”.

Lần này là hình mình trên bìa tờ Us Weekly trong chiếc bikini hồng bên bể bơi nhà Brandon. Bên cạnh là Brandon, với một ly trông-có-vẻ-như-ly-cốc-tai trên tay đang cười hớn hở.

Trong khi thực tế đó chỉ là một ly nước ép trái cây và bộ bikini kia thực chất là bộ đồ chạy thể dục buổi sáng của mình.

Nhưng xem ra trong mắt các bậc phụ huynh thì cho dù là thế cũng không chấp nhận được, nhất là mình lại còn lưu lại nhà Brandon cả tuần lễ mà không xin phép bố mẹ lấy một câu.

Bên dưới bức ảnh dễ-gây-hiểu-lầm đó là dòng tít chạy rất to:

Tin nóng s

Nikki và Brandon hàn gắn,

Và ngày càng mặn nồng

Hèn gì bố mẹ nhảy dựng lên như thế…

“Bố mẹ nghe con giải thích đã” – mình nhớ tới lời Lulu khuyên hãy thành thực nói hết sự thật với bố mẹ.

“Con chẳng còn gì để giải thích hết” – mẹ gấp tờ báo lại và cất vào túi – “Chuyện đã rõ ràng quá còn gì. Đúng không anh Daniel?”.

Bố thở dài cái thượt: “Ừm”.

“Khoan đã” – mình hấp tấp nói – “Không phải như bố mẹ nghĩ đâu. Brandon ép con phải đi với anh ta xuống South Carolina. Con không hề muốn một tẹo nào. Và giữa bọn con không có chuyện gì xảy ra cả. Anh ta không phải bạn trai của con. Anh ta và Nikki từng là một cặp thật nhưng giờ chỉ là một phía của anh ta thôi. Anh ta muốn…”.

“Mẹ không muốn nghe” – mẹ lắc đầu quầy quậy, nhất quyết không chịu nhìn vào mặt mình. Sự thật là kể từ sau cuộc phẫu thuật mẹ đã không còn nhìn vào mặt mình khi nói chuyện nữa rồi – “Mẹ không muốn một chút nào. Tất cả những gì mẹ muốn bây giờ là làm sao cho mọi thứ quay trở lại như xưa và trả lại cho mẹ đứa con gái của mẹ”.

Mẹ làm mình hơi bị tổn thương đấy nhé. Bởi vì mình chính là con gái của mẹ mà. Ở bên trong. Mình chưa bao giờ hết là con gái của mẹ. Kể cả khi điểm số ở trường rớt xuống thảm hại thì mình vẫn luôn là con gái của mẹ.

Mẹ nói thế nghĩa là sao? Mẹ chỉ yêu mình khi mình có điểm số ở trường cao và diện mạo bề ngoài thường thường bậc trung thôi à? Không lẽ đấy cũng được gọi là tiêu chuẩn cho sự yêu ghét sao?

Mình thật không hiểu.

“Thế còn cảm nhận của con thì sao? Nhưng đấy không phải…” – mình nói.

“Và vì thế” – mẹ cứ coi như mình là người thần không bằng ý – “bố mẹ quyết định sẽ trả tiền cho họ”.

Mình ngồi chết sững người giữa cái quán đang tấp nập người qua lại. Sao bố mẹ nhằm đúng cái quán đông người nhất mà hẹn thế không biết. Bàn nào cũng thấy các blogger và sinh viên Đại học New York đang bận rộn hí hoáy với cái laptop và các thiết bị quay phim đắt tiền (quán Starbucks này vừa khéo lại nằm ngay gần trường Nghệ thuật Tisch và khoa Điện ảnh của Đại học New York), ở mỗi người đều toát ra một phong cách rất riêng và ấn tượng, không ai giống ai: Người đội mũ len tự-đan sùm sụp, người xuyên tai, xỏ mũi khắp mặt, người lại xăm trổ đầy mình…

Có lẽ mình là đứa con gái dưới 20 tuổi duy nhất ở đây không có hình xăm và khuyên môi, mũi, hay lông mày…

Và mình cũng là đứa con gái duy nhất có hợp đồng người mẫu với một tập đoàn mà mình cá là tất cả mọi người ở đây đều căm ghét…

… vì những lý do rất chính đáng, tất nhiên rồi.

“Ý mẹ là sao?” – mình hỏi mẹ, cố gắng không để mấy blogger và những kẻ đua đòi giống Eli Roth làm cho phân tâm – “Bố mẹ sẽ trả tiền cho họ?”.

“Stark” – mẹ nói – “Bố mẹ hiện chỉ có khoảng 401.000 đô la tiết kiệm. Nhưng bố mẹ sẽ nhặt nhạnh gom góp thêm để trả cho họ, để con không phải làm mấy chuyện này nữa. Hiện giờ có thể chưa đủ nhưng khởi đầu cứ thế đã. Con sẽ có thể quay trở lại với cuộc sống ngày xưa của con, Emm…” – đột nhiên mình như được quay trở lại với thân phận Emm ngày xưa. Mẹ nhoài người nắm lấy tay mình – “Bố mẹ sẽ làm mọi cách để kéo con ra khỏi cái hợp đồng ràng buộc đó”.

Mình vẫn tiếp tục ngây người nhìn bố mẹ. Không hiểu mình hiểu ý mẹ có đúng không nữa. Cá nhân mình thì mình nghĩ là đúng.

Nhưng khổ nỗi ý tưởng đó phi hiện thực tới nỗi mình chỉ mong là mình hiểu sai.

“Ơ…” – mình khẽ rút tay ra khỏi tay mẹ – “Mẹ đang muốn nói là… m sẽ phá vỡ hợp đồng cam kết với Stark và trả nợ cho họ á?”.

“Chính xác” – mẹ cũng đã rụt tay lại để xuống đùi – “Bố mẹ muốn đưa con ra khỏi đấy, Emm ạ. Đáng nhẽ ra ngay từ đầu bố mẹ đã không nên chấp nhận yêu cầu này. Bố mẹ chỉ làm như vậy vì quá sợ hãi và… cũng vì muốn cứu mạng sống cho con. Nhưng giờ bố mẹ lại thấy rằng… có thể… có thể đó là một lựa chọn sai lầm”.

Một lựa chọn sai lầm? Bố mẹ thà để cho mình chết còn hơn là để mình làm người mẫu sao?

Mặt mình sốc tới nỗi bố nhìn thấy cũng hơi hoảng, vội vàng trấn an mình: “Ý mẹ con không phải là như vậy. Ý mẹ muốn nói là có lẽ bố mẹ đã sai lầm khi không kiên quyết đàm phán sâu hơn về các điều khoản…”

“Nhưng” – mình cố nhớ lại những gì đã diễn ra tại phòng làm việc của bác sỹ Holcombe vào cái ngày bố mẹ thông báo với mình về bản hợp đồng họ đã ký với tập đoàn Stark đồng ý làm phẫu thuật để cứu mạng mình – “Bố mẹ không thể làm thế. Bố mẹ sẽ mất tất cả”.

“Cũng không hẳn là tất cả” – bó nói đầy vẻ lạc quan – “Bố mẹ vẫn còn đi làm. Và họ cũng không thể tịch thu căn hộ của mẹ con bởi vì nó thuộc quyền sở hữu của trường. Vì thế nhà mình vẫn có chỗ để ở”.

“Nhưng bố mẹ sẽ bị phá sản” – mình phản đối – “Ông luật sư có mặt ở phòng bác sỹ Holcombe hôm đó chẳng phải đã nói bố mẹ sẽ có thể phải ngồi tù nữa!” – đấy là còn chưa muốn nói tới khả năng lão Robert Stark sẽ cho người thủ tiêu bố mẹ trước khi họ kịp làm gì. Nếu mọi chuyện đơn giản như lời bố mẹ nói – chỉ phải trả lại tiền – thì mình đã có thể tự lo liệu được, bằng tiền trong tài khoản của Nikki Howard.

“Mẹ thà” – mẹ nhấp một ngụm cà phê hắng giọng nói – “ngồi tù còn hơn phải chứng kiến con gái mình cứ trượt dốc không phanh thế này, cứ dăm bữa nửa tháng lại thấy có ảnh trên bìa mấy tờ tạp chí lá cải đang cùng đám con trai nhà giàu chơi bời trác táng”.

Mẹ đúng là không có một tẹo lòng tin nào vào con gái mình hết. Sao mẹ có thể nói như thế về đứa con gái rứt ruột đẻ ra cơ chứ?

“Khiếp! Mẹ nghĩ là con có quan hệ trai gái với Brandon Stark?” – mình trợn tròn mắt nhìn mẹ – “Mẹ ơi là mẹ, không có chuyện đó đâu. Hơn nữa đấy thậm chí không phải là bộ bikini như mẹ nghĩ. Là bộ đồ chạy buổi sáng của con mà. Con thà chết chứ không bao giờ đi quan hệ với một thằng chẳng ra gì như thế”.

Hình như mình đã hơi to tiếng thì phải, thấy cả đám sinh viên Đại học New York quay đầu ra nhìn chằm chằm về phía bàn của mình. Còn đám blogger thì thôi rồi, gõ máy tính điên cuồng kể cho thiên hạ nghe những gì đang mắt thấy tai nghe tại đây – như thể muốn thi xem ai là người “câu” được nhiều view nhất ý.

Nhưng tất cả đều thua xa dân Twitter về khoản tốc độ và độ hot.

Đến mẹ còn nhận ra điều đó, lập tức rít lên với mình: “Emerson! Con nhỏ tiếng xuống có được không hả?”.

“Không, thưa mẹ” – mình bướng bỉnh cãi lại. Nếu mẹ thích chơi nguyên cả tên Emerson với mình thì mình chiều lại thôi. Nhưng tất nhiên giọng mình cũng đã hơi hạ xuống một chút. Dù sao cũng ngượng mà!

“Con nói cho mẹ biết” – mình thì thào – “lý do duy nhất con chịu đi cùng Brandon Stark là bởi vì anh ta dạo nếu không anh ta sẽ mách cho bố anh ta biết phải tìm Nikki Howard thực sự ở đâu”.

Cả bố và mẹ chết sững nhìn mình. Mình cũng đoán hai người sẽ có phản ứng này. Lulu từng khuyên mình “cứ nói toẹt ra sự thật tốt nhất, đỡ mất công đau đầu giấu với chả giếm”.

Nhưng đó là vì bố mẹ cậu ý hầu như chẳng bao giờ chuyện trò với cậu ý. Bố Lulu, một đạo diễn điện ảnh nổi tiếng, chỉ có mỗi một nhiệm vụ là hằng tháng thanh toán các hóa đơn cho cô con gái, còn mẹ Lulu gần như đã bốc hơi khỏi Trái Đất này với tay giáo viên dạy trượt tuyết chắc chỉ trạc tuổi Lulu.

Xét trên một khía cạnh nào đó, Lulu phải nói là cực kỳ may mắn. Mặc dù mình biết câu ấy không ít lần tỏ ra ghen tỵ với gia đình “bình thường” của mình.

Nhưng cậu ấy không thể hiểu nổi cái gia đìbình thường” này đôi lúc cũng khiến mình phát điên bởi các nguyên tắc và định kiến bất di bất dịch của nó. Chứ ai nhìn vào ảnh bìa của mình trên tờ Us Weekly cũng phải trầm trồ khen mình quá xinh và có gu thời trang.

“Thật đấy ạ” – mình khẳng định lại lần nữa – “Nikki Howard thật vẫn còn sống. Chính xác hơn là bộ não của cô ta vẫn còn sống. Và đang ở trong cơ thể một người con gái khác, hiển nhiên rồi”.

Mẹ và bố quay sang nhìn nhau – kiểu trao đổi ngầm mà vợ chồng hoặc các đôi uyên ương sống lâu ngày với nhau vẫn thường làm.

Mình thừa hiểu ánh mắt đó muốn nói gì.

Con mình bị hoang tưởng rồi. Chúng ta lo lắng là đúng.

Bố mẹ không hề tin lời mình.

Cũng khó trách! Lulu nói đúng, đáng ra ngày từ đầu mình nên nói thật với mọi người, thay vì cố gắng tìm mọi cách bảo vệ họ như một bà mẹ đỡ đầu.

“Emm…” – mẹ nói chậm rãi – “Dạo này con đã phải chịu khá nhiều áp lực – điểm số ở trường thì tụt, những người bạn mới không lấy gì làm tốt đẹp lúc nào cũng đeo bám lấy con… Con cũng ý thức được là mình không còn là tấm gương cho em Frida noi theo rồi đúng không?”.

Ôi, mẹ hơi bị nặng lời rồi đấy nhá. Mắt mình rơm rớm nước mắt, lòng tự trọng bị tổn thương ghê gớm. Mình mà không phải là tấm gương tốt cho Frida sao? Frida, đứa luôn chỉ chăm chăm tìm mọi cách hòa mình vào thế giới của đội cổ vũ vô bổ? Ít ra mình còn có việc làm và kiếm ra tiền!

“Bố mẹ nghĩ tốt hơn hết, trước khi em Frida đi cắm trại về con nên đi đâu đó để nghỉ ngơi một thời gian” – mẹ nói – “Một kỳ nghỉ dài ở đâu đó sẽ giúp con tránh xa được những thói hư tật xấu của cái ngành giải trí phức tạp này. Bố và mẹ đang nghĩ… có lẽ một trung tâm phục hồi ở đâu đó gần…”.

Trung tâm phục hồi á? Ý mẹ là trại cai nghiện

“Mẹ này…” – mình cắt ngang không để cho mẹ nói tiếp.

Bó tay rồi. Mình cố thế chứ cố nữa cũng vô ích thôi. Căn bản là mẹ không tin tưởng mình.

Hơn nữa bố mẹ cũng sẽ chỉ càng gặp nguy hiểm hơn nếu biết sự thật của vấn đề, rằng não của Nikki hoàn toàn khỏe mạnh, chính Robert Stark đã sai người sát hại cô ta do cô ta nghe trộm được bí mật về dòng máy tính Stark Quark sắp ra lò kèm theo phần mềm gián điệp cho phép hệ thống máy chủ của Stark Enterprises lấy được toàn bộ thông tin và dữ liệu của người tiêu dùng. Nikki đã tống tiền ông ta nên đã trở thành nạn nhân của một vụ tai nạn được dàn dựng từ trước.

Mình từ bỏ. Mình nói vậy là đủ rồi.

Việc mình đã không kể sự thật đó với bố mẹ không có nghĩa là mình nói dối bố mẹ.

Chỉ là mình đã không “kể hết” mọi thứ cho họ biết như dự định ban đầu thôi.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, bố mẹ cũng có công bằng với mình không? Khi mà tin lấy tin để vào mấy trang báo lá cải viết về mình? Luôn mồm trách mắng mình về chuyện điểm số ở trường trong khi biết thừa mình đang phải chịu nhiều áp lực tới thế nào? Bố mẹ hình như quên mất là mình chỉ vừa mới trải qua một cuộc ghép não đầu học kỳ này thì phải. Đạt được điểm C trừ cũng là may lắm rồi, nếu xét trong hoàn cảnh có 1-0-2 này của mình.

“Con vừa nhớ ra có chút chuyện” – mình với tay lấy cái áo khoác – “Con phải đi đây”.

“Emm” – mẹ vội nắm lấy tay mình, giọng không còn tỏ vẻ cáu gắt, khó chịu như lúc mới tới nữa, thay vào đó là cái giọng thường ngày mẹ vẫn hay gọi mình.

Quá muộn rồi! Mặc dù đó không hẳn là lỗi tại mẹ.

Nhưng nói chung là đã quá muộn rồi.

“Hẹn gặp lại ố mẹ sau nhé” – mình đứng dậy mặc áo cho Cosabella.

Mình quay lại mỉm cười vẫy tay chào bố mẹ, trước khi đẩy cửa ra khỏi quán. Mình nghe thấy tiếng mọi người xì xào với nhau: “Ôi Chúa ơi… là Nikki Howard”.

Và “Kìa… là cô ta đấy!”

Và “Không thể tin nổi! Nikki Howard kìa!”.

Và mình chợt nhận ra mình lại đi lại đúng con đường cũ – đó là: Trốn chạy, mỗi khi gặp phải vấn đề khó khăn, không biết giải quyết ra sao.

Nhưng rút cuộc mình có bao giờ chạy thoát được đâu, việc đâu vẫn cứ hoàn đó.

Nghĩ vậy mình quyết định quay ngược trở lại vào trong quán và đi tới chỗ bàn bố mẹ đang ngồi.

“Con không nói là con không biết ơn những gì bố mẹ lo lắng và muốn làm cho con” – mình từ tốn nói – “Bởi vì đúng là con đang gặp khó khăn thật – nhưng không phải là loại vấn đề bố mẹ nghĩ. Con không chơi thuốc hay những thứ tương tự, cái đó thì bố mẹ yên tâm. Con biết bố mẹ không tin con nhưng con chỉ xin bố mẹ tin con một lần này thôi và hãy tin rằng con không hề làm gì trái với những điều bố mẹ đã dạy con lâu nay. Mong bố mẹ đừng làm những việc như là tới gặp ông Stark và đòi trả tiền hợp đồng thay cho con… ít nhất là trong thời điểm này. Hành động đó sẽ… là… một sai lầm cực kỳ nghiêm trọng”.

Bố thảng thốt nhìn mình đầy lo lắng.

“Emerson” – bố hầu như rất ít khi gọi đầy đủ tên mình ra như thế này. Trừ những lúc quan trọng. Cực cực kỳ luôn – “Có chuyện gì thế con?”.

“Con không thể nói được” – mình nói – “Con chỉ xin bố mẹ cho con thêm vài ngày nữa. Và hãy tin tưởng con. Bố mẹ có thể làm thế không?”.

Mẹ mở mồm ra – định tranh luận, mình đoán là thế.

Nhưng trước khi mẹ kịp nói lời nào bố đã nhoài người tới nắm lấy tay mình.

“Chắc chắn rồi” – bố khẽ bóp tay mình một cái và ngước lên mỉm cười khích lệ mình – “Bố mẹ có thể chứ”.

Mẹ giật mình quay sang nhìn bố một hồi, trước khi quay ra gật đầu gượng cười với mình.

Mặc dù hơi gượng ép một chút nhưng cũng là có cười.

“Chắc chắn rồi, Emm” – mẹ nói.

Mình nhặt lấy tờ Us Weekly trên bàn.

“Mẹ ơi” – mình giơ tờ báo lên – “Con biết hỏi câu hỏi này hơi ngu nhưng… mẹ có thấy con trong bức ảnh này xinh không?”.

“Xinh á?” – mẹ ngẩn người ra.

“Vâng” – mình gật đầu – “Xinh ý ạ”.

“Con…” – mẹ ngập ngừng trả lời – “trông giống Nikki Howard”.

“Con biết” – mình nghiến răng kèn kẹt – “Nhưng mẹ có thấy con xinh không?”.

“Xinh” – mẹ tuôn ra một tràng – “là một khái niệm mang tính gia trưởng, được thiết kế nhằm khiến cho phụ nữ chúng ta luôn cảm thấy kém cỏi, mất tự tin trừ phi đạt được một số tiêu chuẩn nhất định do ngành công nghiệp thời trang và sắc đẹp, mà người nắm quyền sinh quyền sát chủ yếu là nam giới, đặt ra. Con hiểu điều đó mà, Emm. Mẹ đã dạy con và Frida mãi rồi”.

“Vầng” – mình đặt bức ảnh xuống bàn – “Con biết. Vấn đề là thế đấy”.

Nói rồi mình quay lưng bước ra khỏi quán.
Bình Luận (0)
Comment