Trốn Chạy (Runaway)

Chương 20

Mọi việc buổi Thiên thần của Stark đang rối tinh rối mù. Thứ nhất, Ryan Seacrest sẽ là MC dẫn chương trình hôm nay. Mà anh ta đã vắng mặt ở cả hai buổi tổng duyệt hồi đầu tháng bởi vì… anh ta là Ryan Seacrest – một người bận rộn.

Thứ hai, mình và anh Gabriel tới muộn tới hơn hai tiếng đồng hồ so với giờ quy định. Alessandro, giám đốc phụ trách sân khấu, không còn sốt ruột nữa rồi mà phải gọi là muốn lao vào xé xác bọn mình ra (nếu có thể).

“Vào trong thay quần áo và trang điểm NGAY!” – anh ta gào lên khi thấy mình và anh Grabriel lấp ló ngoài cửa sân khấu.

Nếu anh ta có quyền quyết định, chắc mình và anh Grabriel đừng hòng còn được mời tham gia vào bất kỳ chương trình nào của Stark Enterprises nữa.

Nhưng sau tối nay nếu mọi chuyện diễn ra thuận lợi đúng như dự kiến của mình, cái tên Stark Enterprises sẽ vĩn

h viễn bị xóa sổ và sẽ chẳng còn sản xuất được chương trình nào nữa.

Chị Jerri, chuyên viên trang điểm riêng của mình, hối hả chạy tới giúp mình đang loay hoay cởi váy, để lộ vết hằn trên bụng (do quần tất để lại) khiến cho mấy cô nhân viên phụ trách trang phục kêu rầm trời.

“Ôi giời, không lo” – chị Jerri phẩy tay – “Tôi sẽ dặm chút phấn che nó đi. Đảm bảo không ai nhìn thấy gì đâu”.

Khắc phục mấy sự cố trên da kiểu này là nghề của chị Jerri rồi. Mình từng thấy chị ấy đánh phấn toàn thân cho mấy khách hàng của mình ý chứ, mỗi vết hằn nhỏ như thế này thì nhằm nhò gì

“Nhưng cũng phải thật cẩn thận” – chị Jerri giải thích – “Vì giờ mọi người đều có TV HD. Không thể để lộ dù là một chút vết sần. chị từng phải đánh phấn cả trên các đầu ngón tay cho mấy vị MC bởi vì họ sẽ phải cầm míc phỏng vấn mọi người. Nói chung là không như thế thì khi lên hình trông khiếp lắm”.

Thế mà mình cứ tưởng Jessica Biel và các ngôi sao điện ảnh có thân hình và làn da hoàn hảo lắm. Hóa ra là nhờ trang điểm hết. Mọi thứ trên TV đều là giả.

À, cả trên tạp chí, phim ảnh, sách báo nữa. Hèn gì các cổ đông già của Stark sẵn sàng giết chết những người trẻ tuổi để đánh cắp cơ thể của họ.

“Còn nữa” – chị Jerri luôn tay dặm phấn (hay nói đúng hơn là xịt phấn) khắp người cho mình. Lạnh dã man ý. Giờ trên người mình chỉ có độc một bộ đồ lót mỏng tang – “Mấy cô diễn viên khi phải đóng cảnh khỏa thân cũng đều phải xịt như thế này hết. Vừa là để che đi lớp mỡ thừa dưới da. Tất nhiên em thì không có mỡ thừa rồi. Ơ không… cũng có đây này. Rất tiếc. Ngay đến Nikki Howard cũng có mỡ thừa! Ha, đợi cho tới khi chị kể cho cô em gái ở nhà biết chuyện này… Con bé luôn nghĩ em là người hoàn hảo. Không phải chị chê em gì đâu…” – chị Jerri ngó đầu ra trước quan sát thái độ của mình – “nói chung em gần như là hoàn hảo rồi”.

“Không sao đâu” – mình nhe răng cười – “Cho em mượn diện thoại chị một lát được không? Em cần gọi một cú nội hạt thôi”.

“Tất nhiên rồi cưng” – chị Jerri vui vẻ nói – “Em cứ gọi thoải mái. Chị đang được khuyến mại nhân dịp năm mới mà”.

Mình vội vàng bấm số gọi cho mẹ. Mẹ nhấc máy điện thoại ngay ở hồi chuông thứ hai.

“Alo?’ – mẹ có vẻ hơi bất ngờ khi nhìn thấy số điện thoại lạ gọi đến.

“Mẹ à, con đây” – mình không nói “Con, Emm đây” vì chị Jerri đang ở đây – “Con gọi hỏi xem Frida đã lên máy bay chưa?”.

“Tất nhiên rồi” – mẹ nói – “Em gọi cho mẹ lúc máy bay sắp cất cánh, cách đây 3 tiếng. Chắc giờ sắp hạ cánh xuống LaGuardia rồi đấy. Nghe nói mấy đứa sẽ cùng bắt taxi về thành phố với nhau. Sao con lại hỏi thế?”.

“Tại lâu rồi con không nhận tin của nó” – mình cố tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra – “Thế thôi. Có gì mẹ bảo em gọi cho con ngay khi về đến nhà nhá”.

“Ừ, được rồi” – mẹ nói – “Nhưng chẳng phải con sẽ rất bận sao? Mẹ tưởng con sẽ có buổi biểu diễn thời trang… đồ lót… tối nay trên kênh 7 cơ mà?”

Èo, mình còn đang hy vọng mẹ không nhớ ra chuyện đó.

“Vâng” – mình trả lời – “Nhưng như thế đâu có nghĩa là con không lo lắng cho em gái mình”.

“À ừ, tất nhiên rồi. Mẹ sẽ bảo em gọi cho con”.

Mình chợt nhớ ra mình không còn điện thoại nữa. Một cái thì đã bị lão Robert Stark đáng ghét ném cho vỡ vụn ở hành lang. Cái còn lại thì đang trên đường tới nhà Felix với Lulu và Nikki. Giờ này cũng sắp tới nơi rồi.

“Hay là” – mình nhanh nhẩu nói – “mẹ bảo em gọi cho Lulu đi. Điện thoại con đang hỏng mất rồi” – mình đọc cho mẹ số của Lulu – “Như thế tốt hơn. Phòng trường hợp con vẫn đang trên sân khấu”.

“Được rồi” – mẹ nói – “Nghe này, con yêu, nhân tiện con gọi … về chuyện ngày hôm qua”

“Vâng” – chị Jerri giờ đã xịt lên tới chỗ cổ rồi – “Con rất xin lỗi…”

“Không” – mẹ nói – “Mẹ xin lỗi con. Giờ mẹ đã nhận ra điều đó. Khi con hỏi mẹ có thấy con xinh không – con yêu, đó quả thực là một câu hỏi khó. Đối với mẹ. Mẹ không muốn hai chị em con đánh giá mọi người bằng vẻ bề ngoài…”

“Mẹ ơi” – không thể tin được mẹ con mình đang nói về chuyện này. Ông chủ của mình vừa đe dọa sẽ thủ tiêu em gái mình nếu mình dám tiết lộ sự thật về kế hoạch giết người của

Mình thì đang lo sốt vó như thế này… vậy mà mẹ lại muốn gọi điện trò chuyện tâm tình với mình.

“Con thực sự không có thời gian cho chuyện này. Con chỉ gọi để hỏi thăm về Frida thôi”.

“Nhưng chuyện này cũng quan trọng mà” – mẹ phân trần – “Mẹ phát hiện ra rằng có lẽ ở trường tụi con, mọi người đều có quan niệm lệch lạc như thế. Đánh giá người khác qua vẻ bề ngoài”.

“Không chỉ riêng trường con đâu mẹ ạ – mình nói – “Xã hội tư bản phương Tây đều thế cả”.

“Mẹ hiểu” – giọng mẹ như muốn khóc – “Nhưng như thế thật sai lầm. Mẹ không muốn hai chị em con đánh giá bản thân mình theo cách đó. Các con hơn thế rất nhiều. Cả con và Frida đều thông minh, mạnh mẽ và đầy sáng tạo. Mẹ rất muốn các con phát triển theo hướng đó. Nhưng mỗi khi bật TV lên chúng ta sẽ thấy gì? Những cô gái trẻ với thân hình cò hương và bộ ngực đồ sộ trong những chiếc quần bó sát, áo khoét cổ sâu tới tận rốn. Và mỗi khi mẹ đưa hai đứa đi mua sắm. Các con chỉ để mắt tới những bộ đồ mà các cô gái đó – điển hình là Nikki howard – hay mặc. Cũng may là về sau này con đã thoát ra lối suy nghĩ sai lầm đó. Nhưng còn Frida… Đúng như người ta vẫn nói, cha mẹ không bao giờ thắng được con cái. Mẹ của mẹ. Bà ngoại con kể trước đây mẹ cũng y như các con, và đó là lý do tại sao bà không còn khen mẹ xinh đẹp nữa – và nếu điều đó đã ăn sâu vào tiềm thức của mẹ khi mẹ lớn lên…”

Bà ngoại? Bà lúc nào chẳng khen mình và Frida xinh. Nhiều đến nỗi nghe mãi thành quen, không còn thấy có gì đặc biệt nữa. Tất nhiên trong mắt các bà thì đứa cháu gái nào chẳng xinh đẹp.

Nhưng còn mẹ? Mẹ chưa một lần khen bọn mình xinh đẹp hay đáng yêu. Lúc nào cũng chỉ có mỗi câu: “Trí tuệ của các con mới là điều quan trọng”.

Tất nhiên mẹ nói vậy là đúng.

Nhưng thỉnh thoảng được mẹ khen một câu thì thấy thích hơn.

Giờ mình phát hiện hóa ra mẹ cũng rất thích ăn diện cơ đấy. Mẹ người luôn trung thành với những bộ đồ công sở màu xám xịt và những đôi giầy đế thấp sao? Bà ngoại đã phải ngừng không khen mẹ xinh đẹp nữa sau khi mẹ trở nên quá tự phụ vào vẻ bề ngoài của mình chăng?

Tin này hay đây… Mình chỉ muốn gọi điện buôn ngay với Frida thôi.

Nếu còn có thể gặp lại con bé.

“Và mẹ cứ nghĩ là” – mẹ ngập ngừng nói – “nếu cứ học theo tính cách của bà hai đứa sẽ giống mẹ… hứng thú với những thứ bác học hơn là… con biết đấy…”.

Ôi không hiểu thời con gái mẹ là người như thế nào nhỉ? Mình tò mò chết mất thôi.

Nhưng chị Jerri đã xịt lên tới vùng mặt rồi.

“Mẹ ơi, con phải đi chuẩn bị cho buổi biểu diễn đây. Con hiểu ý của mẹ rồi. Con biết, tất cả những thứ này đều là giả. Không ai hiểu điều đó hơn con đâu, mẹ yên tâm. Nhưng… thỉnh thoảng được mẹ khen xinh một lần cũng thấy thích. Mà mẹ cũng đừng lo cho con. Mọi thứ rồi sẽ ổn thôi” – mình trấn an mẹ. Mặc dù trong lòng đang nóng như lửa đốt. Mình không thể khiến cho mẹ hoang mang hơn với câu Mẹ ơi, ông chủ của con đang tính sai người thủ tiêu đứa con gái thứ hai của mẹ… chỉ vì sự bất cẩn của con – “Mẹ nhớ gọi điện cho Lulu ngay khi có tin về Frida mẹ nhé!”.

“Được rồi” – mẹ ngần ngừ một lát sau đó mới nói – “Mẹ yêu con, Emm ạ. Nếu con còn băn khoăn về điều đó. Cho dù trông con có như thế nào. Hay con có ăn mặc ra sao”.

Câu nói vừa rồi của mẹ khiến mình ứa nước mắt. Bởi vì mình không xứng đáng với điều đó.

“Cám ơn mẹ” – mình nói – “Con cũng vậy”.

Mình cúp máy và trả lại điện thoại cho chị Jerri.

“Ôi mẹ!” – mình đảo tròn hai mắt, cố để không òa lên khóc.

“Mẹ chị cũng thế thôi” – chị Jerri cất điện thoại vào túi – “Bà hút một bao Camel Light một ngày. Chị có khuyên nổi bà đừng hút thuốc nữa không? Chịu! Nhắm mắt nào đi cưng, để chị xịt lên mặt nào”.

45 phút sau – một kỷ lục mới về tốc độ xịt phấn của chị Jerri – mình sẵn sàng để lên sân khấu: tóc – xong, trang điểm – xong, áo lót kim cương – xong. Cánh thiên thần – xong. Nhìn mình trong gương không khác gì… đứa con gái mặc bikini kim cương.

Hy vọng mẹ sẽ không xem chương trình tối nay.

Mình lênh khênh trên đôi giầy cao gót 20 phân đi ra xếp hàng phía sau cánh gà, trong khi chị Jerri hối hả chạy theo thoa nốt ít son bóng lên môi cho mình.

“Em đây rồi” – chị Rebecca từ đâu nhảy bổ ra trước mặt mình, trên người vẫn mặc nguyên bộ váy dạ hội đen khi nãy – “Nghe nói em tới muộn hả? Chị đã cảnh báo em như thế nào? Chị đã nói không được đến trễ cơ mà? Đã ăn gì chưa? Xương hông của em nhô ra thế kia chứng tỏ chưa hề ăn gì đúng không? Nếu em ngất ra trên đó, Nikki, chị thề có Chúa…”

“Em không ngất đâu mà lo” – mình gạt phắt đi – “Brandon có đến đây cùng chị không? Em đang có việc cần tìm anh ta đây”.

“Có đấy” – Chị Rebecca miễn cưỡng trả lời – “Nhưng em nên biết bọn chị giờ đã là một đôi rồi. OK, chị biết giữa hai người có chút cách biệt về tuổi tác, nhưng nói thật nhá, người như Brandon cần có một phụ nữ trưởng thành ở bên cạnh giúp đỡ. Xin lỗi em, Nikki, nhưng… em không phải là người có sức ảnh hưởng tốt và ổn định đối với Brandon. Cậu ấy cần một sự ổn định”.

“Em không quan tâm về điều đấy” – mình nhún vai bất cần – “Chị có toàn quyền sở hữu anh ta. Hơn nữa chuyện em cần bàn với anh ta không liên quan gì tới chuyện này, mà liên quan tới bố anh ta cơ”.

“Bố cậu ấy á?” – chị Rebecca cười khẩy – “Không phải là chủ đề yêu thích của Brandon! Nhưng tùy em thôi” – chị ta rút con Blackberry từ trong túi xách hiệu Channel ra và hí hoáy nhắn tin – “Em chắc là muốn nói chuyện với Brandon ngay bây giờ không? Ngay trước buổi trình diễn? Không đợi được à? Năm phút nữa tới lượt em rồi. À mà cưng nhớ đừng nói chuyện với Ryan đấy nhá. Cậu ấy đang cáu nhặng hết cả lên vì bị hết cô này khác lao tới làm phiền”.

Mình quay đầu nhìn ra đằng sau. Đâu đâu cũng thấy mấy cô người mẫu trong bộ đồ lót hiệu Stark, trên vai đeo cánh thiên thần. Mình nhìn thấy Kelley, cô bạn mới quen ở buổi tổng duyệt, đang giơ điện thoại vẫy mình. Cô ấy đang để nhạc chuông là bài Dragon battle Cry trong game Journeyquest. Kelly cười rất tươi, giơ hai ngón tay cái lên với mình khen ngợi. Mình mỉm cười gật đầu cám ơn.

“Được rồi, chị yên tâm” – mình vỗ vai chị Rebecca.

Không hiểu lão Robert Stark giờ đang làm gì nhỉ? Không phải đang lên kế hoạch thủ tiêu em gái mình đấy chứ?

Còn Christopher nữa? Lulu và Nikki đã đưa cho cậu ấy cái điện thoại của mình chưa? Mình thấy thật thừa thãi khi phải đứng ở đây mà không biết chuyện gì đang xảy ra.

Mình không phải là người duy nhất. Anh Grabiel từ trong phòng trang điểm bước ra, quần áo chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng. Anh ấy đang đứng cùng với các thành viên của ban nhạc – ai nấy trông cũng đều điển trai và thân thiện dễ gần. Hèn gì vừa nhìn thấy họ, các cô gái trong phòng lập tức rít tít mù, cho ngay Ryan Seacrest vào quên lãng.

Anh Gabriel mặt tỉnh bơ, không mảy may bị sự hâm mộ quá khích kia làm cho lay động.

“Các cậu cứ ra trước đi, mình ra ngay” – anh quay sang nói với mọi người trong nhóm trước khi bước tới thì thào với mình – “Sao? Em có tin gì chưa?”.

Mình lắc đầu: “Chưa. Anh?”.

Anh ý cũng lắc đầu: “Anh tin rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi”.

“Hoặc là…” – mình nghi hoặc nói – “hai chúng ta sẽ lên sân khấu và bùm, bùm… Xong đời anh em mình! Robert Stark thắng”.

“Anh thấy chúng ta cứ suy nghĩ theo hướng tích cực đi thì hơn” – anh Gabriel giơ tay chỉnh lại cái cổ áo.

“Brandon sẽ gặp em s buổi biểu diễn” – chị Rebecca đọc tin nhắn vừa đến cho mình nghe.

“Nhưng em rất cần nói chuyện với anh ta bây giờ” – mình thảng thốt kêu lên.

“Ô hay, thế em muốn chị làm gì bây giờ? Brandon nói đang rất bận. Nguyên văn tin nhắn này: “Sẽ gặp em ở quán bar Stak Sky”. Sâm-panh đã được chuần bị sẵn sàng cho chúng ta ăn mừng năm mới rồi. Từ đấy chúng ta lại còn có thể tham gia đếm ngược với mọi người ở Quảng trường Thời đại. Không còn vị trí nào đẹp hơn trên đó đâu…”

“Vào vị trí!” – anh Alessandro vỗ hai tay giục giã – “Tất cả! Sau sân khấu, NGAY! Sao cứ lơ ngơ như thế hả? Muốn chọc cho tôi tức chết đấy à? Buổi biểu diễn bắt đầu rồi! Trực tiếp! Không ai được phép nói chuyện sau khi bước qua cánh cửa cách âm kia! Đi! Đi!”

Mình vô thức nắm lấy tay anh Gabriel. Tay mình lạnh như đá. Còn tay anh Gabriel lại rất ấm… giống như ánh mắt anh ấy nhìn mình.

“Mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi” – anh ấy mỉm cười – “Em đã làm đúng”.

“Phải không?” – mình hỏi lại. Ước gì anh ấy nói đúng. Về lý thuyết thì mình cũng tin là mình đúng.

Nhưng còn Frida? Em gái ruột của mình! Sao mình có thể hành động hồ đồ như thế?

“Ôi Chúa ơi!” – chị Rebecca nhận thấy cái nắm tay vừa rồi của bọn mình – “Chuyện gì thế này? Hai đứa là một đôi rồi đấy à? Quá tốt! Chị công bố với báo chí được không? Cậu có biết tin này sẽ tác động tới doanh số bán đĩa của cậu thế nào không, Gabriel? Giờ lượng đĩa tiêu thụ của cậu đã đang ở tầng bình lưu rồi, nhưng với cái tin này không chừng nó sẽ được đẩy lên tận sao Hỏa ý chứ!

“Suyttt” – nhóm quay phim và chỉ đạo chương trình quay sang ra hiệu với chị Rebecca.

Nhưng chị ấy cứ lờ đi như không, tiếp rục rít lên vào tai mình: “Em không thể giấu được chị chuyện gì đâu, Nikki! Em không thể trốn chạy! Chị biết tất cả mọi bí mật của em!”

Nếu chị ta biết được sự thật…

Sau cánh gà, bọn mình lũ lượt đứng xếp hàng, chuẩn bị lên sân khấu. Trong này mọi thứ yên lặng là thế nhưng bên ngoài sân khấu kia lại là một thế giới khác hẳn. Ồn ào khủng khiếp! Sân khấu như vỡ òa bởi tiếng reo hò cổ vũ của khán giả trước sự xuất hiện của MC Ryan và lượt người mẫu đầu tiên trong những bộ đồ lót màu sắc vô cùng bắt mắt.

Tiếp đó là anh Gabriel và ban nhạc, với ca khúc nổi tiếng “Nikki”, sẽ được bắt đầu ngay sau 5 phút quảng cáo.

Trong lúc đợi tới lượt, mình phát hiện ra bà Verona, người coi mình như cái gai trong mắt – vì tưởng mình đã lén nhắn tin cho bạn trai của chị ta, Justin, trong khi người nhắn tin là Nikki thật – đang đứng ngay trước mặt mình. Chị ta lờ lớ lơ mình đi, cứ như người vô hình không bằng.

“Chào chị” – mình vỗ vai chị ta bắt chuyện – “Tôi hỏi chút, vụ tin nhắn kia đã chấm dứt chưa?”.

Chị Veronia giật mình ngoái đầu lại nhìn, mắt tròn xoe nhận ra mình.

“Chúng ta… chúng ta không được phép nói chuyện” – Chị ta lập bập.

“Tôi biết” – mình gật đầu – “Nhưng vụ kia thế nào?”

“Rồi” – chị ta quay mặt hướng về phía sân khấu.

Biết mà. Nikki dạo này có nhiều việc hay ho hơn để làm. Ví dụ như hành hạ anh Gabriel Luna chẳng hạn.

Chừng nửa phút sau đến lượt chị ta đi ra sân khấu. Và rồi mình nghe thấy…

“Nikki, ôi Nikki… Sự thật là… dù cho có chuyện gì xảy ra… anh nghĩ rằng anh đã yêu em mất rồi”.

Đến lượt mình rồ

Tim mình thắt lại. Mình nghĩ mình sắp nôn đến nơi mất. Mình đang làm gì ở đây thế này? Mình là ai? Không lẽ mình, Emm Watts – người đến việc tắm chung cùng với các bạn nữ khác trong giờ thể dục còn không dám – sắp bước ra ngoài kia, trên người không mặc gì ngoài bộ đồ lót đính kim cương và đôi cánh thiên thần trước sự chứng kiến của hàng triệu – thậm chí hàng tỷ – người xem truyền hình. Đấy là còn chưa kể tới hàng trăm khán giả đang có mặt ở dưới kia.

“Anh yêu em… không phải bước chân của em… hay nụ cười của em… hay gương mặt của em…”

Nếu mọi chuyện diễn ra theo đúng dự tính ban đầu, và Christopher làm được điều mà cậu ấy nói thì… mình sẽ là người khiến cho Robert Stark – người đàn ông giàu thứ tư thế giới – và đế chế của ông ta sụp đổ hoàn toàn. Những gì đã xảy ra với mình sẽ vĩnh viễn không bao giờ lặp lại với một người nào khác.

Và theo đó, cũng hy vọng rằng trong tương lai mình sẽ không còn phải xuất hiện tại một show Thiên thần của Stark nào nữa.

Mẹ mà nghe được tin này chắc mừng phải biết.

“Anh yêu em ở cái cách em khiến anh cảm động… cái cách khiến em phải thốt ra lời Nikki, ôi Nikki… Sự thật là… dù cho có chuyện gì xảy ra… anh nghĩ rằng anh đã yêu em mất rồi”.

“Nikki” – tiếng anh Alessandro thì thào trong bóng tối cất lên giục giã – “ĐI ĐI!”.

Mình bước ra cái sân khấu đang sáng chói ánh đèn. Cố gắng lắc hông sao cho đúng với giai điệu của bài hát, đồng thời vẫn phải bám theo đường kẻ sẵn trên sân khấu để không xô phải MC Ryan Seacrest.

Sự phản chiếu của ánh đèn lên chiếc áo đính kim cương của mình đúng là khiến mình muốn phát điên. Mình gần như không nhìn thấy hướng đường phải đi. Giờ mà trên trần nhà có rơi cái gì vào đầu thì mình cũng chịu chết, chằng biết đường nào mà tránh. Tóm lại, mình gần như mù hoàn toàn.

Ngoài đời thực có ai dở hơi đi mặc thứ áo lót dở hơi bất tiện này không nhỉ? Nếu có thì ?

“Nikki, ôi Nikki… Sự thật là… dù cho có chuyện gì xảy ra… anh nghĩ rằng anh đã yêu em mất rồi…”.

Ít ra mình còn có tiếng hát của anh Gabriel dẫn đường. Thật là lạ, nghe giọng anh ấy lúc này sao mà chân thành và nhiều cảm xúc đến thế!

Có lẽ nghề của ca sỹ là phải vậy. Cũng giống như người mẫu và diễn viên, họ được trả tiền để khiến cho người khác tin vào những điều họ nói.

Trừ phi… anh ấy thực sự đã yêu Nikki. Không phải mình. Mà là Nikki thật ý!

Chả ai đoán trước được điều gì. Chỉ mới mấy hôm trước thôi còn thấy họ chí chóe ỏm tỏi với nhau thế mà hôm nay đã thấy như không thể sống thiếu nhau rồi. Đúng là không cãi nhau không thành… người yêu!

Giống như mình và Christopher! Bọn mình cứ nói với nhau được hết câu thứ nhất, đến câu thứ hai là y như rằng đã thành cãi nhau rồi. Lần nào cũng thế!

Hy vọng rằng cậu ấy thực lòng yêu mình. Mình có thể cảm nhận được tình yêu của Christopher dành cho mình qua cuộc nói chuyện trên điện thoại khi nãy. Mình tin rằng lần tới gặp nhau… chỉ cần nhìn vào ánh mắt của cậu ấy mình cũng có thể đoán được cậu ấy có yêu mình hay không. Mình dám chắc về điều đó! Có thể tình yêu này đến với bọn mình không hề dễ dàng nhưng mình biết nó sẽ là mãi mãi.

Nhưng nếu đúng là Nikki và anh Gabriel yêu nhau thật thì… Frida, em gái mình, sẽ chết mất.

Ôi Chúa ơi. Frida. Mình lại nghĩ về Frida rồi!

“Anh yêu em… không phải vì bước chân của em… hay nụ cười của em.. hay gương mặt của em…”

“Và bây giờ, thưa quý ông, quý bà, mọi người hãy nhìn xem…” – tiếng MC Ryan Seacrest – “Siêu mẫu số một thế giới, Nikki Howard, siêu mẫu độc quyền của tập đoàn Stark. Cô đang khoác trên mình bộ đồ trị giá hơn 1 triệu đô-la kim cương, thưa quý ông, quý bà. Cá nhân tôi chưa bao giờ được chiêm ngư thứ gì tuyệt vời hơn. Ngoại trừ mức lãi suất rất rất thấp khi sử dụng thẻ tín dụng của tập đoàn tài chính Stark. Các quý vị hãy nhanh chân đăng ký để được hưởng các ưu đãi đặc biệt và hấp dẫn chỉ dành cho thành viên có thẻ, cùng rất nhiều phần quà có giá trị…”

Mình nhìn xuống phía dưới đám đông khán giả đang reo hò, vỗ tay nhiệt liệt, không ngừng gọi tên mình. Và mình nhìn thấy lão ta. Robert Stark. Đang khoanh tay ngồi ngay hàng ghế VIP, ngước mặt lên sân khấu…

… mỉm cười ngạo nghễ. Điệu cười chỉ dành cho người đã biết trước là mình sẽ chiến thắng.

Tại sao lão ta lại cười như thế?

Lão ta nghĩ đã thoát được tội mưu sát chăng?

Không sớm như thế đâu.

Chừng nào mình còn sống.

Frida, mình thầm cầu nguyện hàng trăm hàng ngàn lần, xin hãy để cho Frida được bình yên.

Ơn Chúa, mình đã hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ đêm nay mà không một lần vấp ngã hay tuột dây áo, tuột giầy… Trong khi tim mình gần như đã ngừng đập, đầu mình như muốn nổ tung.

Và không ai có thể tương tượng nổi áp lực mà mình đã phải chịu khi bước ra ngoài đó.

Nhưng mình đã làm được.

Bởi giờ mình đã là dân chuyên nghiệp.

Mình là Nikki Howard.

Và phải tới khi mình lên tới quán bar Stark Sky khoảng hơn một tiếng rưỡi sau – sau khi trao trả nguyên vẹn bộ đồ lót đính kim cương cho nhân viên an ninh được giao riêng trọng trách bảo vệ cho món đồ đắt tiền này, và khoác lại lên người bộ quần áo bình thường hằng ngày – thì mọi chuyện mới bung bét hết cả ra.
Bình Luận (0)
Comment