Từ hôm Bạch Dĩ Mạt lại chạy trốn đến nay cũng đã tròn một vòng, Hướng
Nhu như lại bốc hơi khỏi trái đất, hoàn toàn biến mất trong phạm vi hoạt động của Bạch Dĩ Mạt.
Chuyện là đêm hôm đó Bạch Dĩ Mạt vội vội vàng
vàng quay về phòng, thu dọn hành lý lại, mà thật ra cũng không có gì để
dọn, sau đó không nói cho ai mà chạy thẳng về thành phố S.
Về đến
nhà, cô còn không kịp thay quần áo cứ như thế nhảy lên giường cuốn chăn
quanh mình như con nhộn, sau đó ngủ một mạch đến chiều hôm sau.
Tiếng chuông điện thoại trong nhà đã đánh thức cô dậy, nhấc máy, thì ra là
Bạch Thủy, hỏi cô vì sao không gọi điện thoại cho cô được, cô bảo là bị
rơi rồi chưa kịp mua, cho nên dưới sự cằn nhằn của Bạch Thụy, cô không
nói gì liền gác máy, tắm rửa thay quần áo rồi chạy vội đi mua điện thoại làm lại sim.
Vừa làm xong hết những việc trên thì di động vang lên,
Tần Dật gọi cho cô rất nhiều lần, cuối cùng thì cũng có người nhấc máy,
nói cho cô biết Vương Tường Vũ sẽ trở về Pháp trong thời gian tới.
Bạch Dĩ Mạt xin lỗi với Tần Dật chuyện hôm qua đã nổi cáu với anh, nhưng Tần Dật cũng không để bụng chuyện gì, hai người nói chuyện đôi ba câu với
nhau rồi gác máy.
Vừa cúp điện thoại, Mộc Du Du đã gọi điện đến, vừa
nhấc máy đã nói luôn tìm cô rất lâu rồi, cuối cùng bây giờ cũng gọi được cho cô, hỏi cô đang ở đâu để đến tìm, thế là Bạch Dĩ Mạt trực tiếp nói
địa chỉ cho Mộc Du Du.
Ngồi cạnh cửa sổ trong quán cafe là một cô gái ngũ quan tinh xảo rất có khí chất, đôi mắt to trong suốt cứ sau một lát lại nhìn điện thoại đặt trên bàn, dường như đang đợi ai đó.
Lúc Mộc
Du Du đến thì trông thấy bộ dạng không yên lòng của Bạch Dĩ Mạt, đến nỗi lúc cô đi đến trước mặt cô nàng mà người ta vẫn không có phản ứng.
“Này, nghĩ gì thế?” Mộc Du Du đưa tay quơ quơ trước mặt Bạch Dĩ Mạt.
Bạch Dĩ Mạt ngẩng đầu cười tươi, để lộ đôi má lúm đồng tiền: “Tao đang nghĩ
mày còn định chậm trễ nữa không, và sự kiên nhẫn còn thừa lại của tao
rốt cuộc là nhiều hay ít?”
Mộc Du Du không thèm để ý đến Bạch Dĩ Mạt
cố tình trêu chọc, ngồi xuống vị trí đối diện. Người phục vụ nhanh tay
đi đến hỏi có cần uống chút gì không? Mộc Du Du gọi một ly cà phê sữa,
sau đó nhìn ly cà phê đen của người nào đó trước mặt, mặt mũi nhẹ cau
lại.
“Mày có gì đó rất lạ!” Cô nói với Bạch Dĩ Mạt, cô nàng này
thường khi trong lòng có chuyện không vui mới có thể uống cà phê đen,
trước kia Mộc Du Du từng hỏi vì sao lại thế? Cô bảo, chỉ có lúc miệng
cảm thấy đắng mới có thể tạm thời che dấu được nỗi buồn rầu trong lòng.
Bạch Dĩ Mạt biết Mộc Du Du thấy ly cà phê đen, kỳ thật chính cô cũng không ý thức được lại gọi một ly cà phê đen, lúc người phục vụ hỏi cô, cô chỉ
thuận miệng nói ra, bây giờ nghĩ lại, chỉ sợ là hành động kỳ quái trong
tiềm thức.
Bạch Dĩ Mạt cười đùa nói: “Không có gì đâu, đúng rồi, hôm nay nghĩ sao lại muốn tìm tao, Tưởng Quân không đi với mày à?”
Mộc Du Du chỉ đáp lại một câu ngắn gọn: “Anh ta đi công tác rồi.”
Bạch Dĩ Mạt hớp một ngụm cà phê, nhíu mày lại.
Mộc Du Du cười nói: “Mày nói mày có phải tự mình chuốc khổ không chứ, rõ ràng thích đồ ngọt mà cứ chọn mấy thứ đắng nghét này.”
Bạch Dĩ Mạt tự giễu: “Đúng thế! Mày vừa nói, tao cũng cảm thấy đúng là tự mình chuốc khổ.”
“Tao đã nói tìm mày có việc gì chưa nhỉ,mày xem tao bị mày làm cho quên mất
rồi này.” Người phục vụ đem lên một ly cà phê sữa, cắt ngang lời nói của Mộc Du Du, cô dừng lại, chờ cho người phục vụ đi rồi mới nói tiếp:
“Chính là tao muốn hỏi mày tối đó đã xảy ra chuyện gì rồi? Từ lúc mày
vào wc về liền vội vàng bỏ đi, sau khi mày đi không lâu thì Hướng Nhu
cũng mặt mày bị xị đi mất, để lại bọn tao không hiểu chuyện gì cả, gọi
cho mày thì không bắt máy, thật ra chúng mày bị làm sao thế?”
“Không
có chuyện gì cả, tao đi họp lớp thôi, ở lại khách sạn chơi hai ngày, mới về hôm qua, di động cũng làm rơi ở đó rồi, hôm nay vừa đi mua máy mới
làm lại sim đây.”
Thật ra cô cũng không muốn gạt Mộc Du Du, nhưng cô lại không biết bắt đầu từ đâu.
Huống hồ, có rất nhiều chuyện Mộc Du Du không hề hay biết, cũng không nên
biết. Cho nên tốt nhất là cứ quên đi, để cho cô khỏi phát huy tinh thần
mẫu tử chói lọi của mình, cứ cằn nhằn mãi không thôi.
Hai người nói
chuyện trên trời dưới đất cho đã rồi tạm biệt nhau, hôm sau tất cả mọi
người đều phải đi làm, cho nên vẫn là về nhà là tốt nhất.
++
Một
tuần này lộ trình của cô chỉ quay qua quay lại giữa hai điểm, văn phòng
luật sư – nhà – nhà – văn phòng luật sư, Bạch Thủy là hội trưởng hội
liên hiệp luật sư thành phố S, năm nào cũng đi đây đi đó, cô đã sớm quen với việc ở nhà không có ai.
Về Giản Quân Phàm, sau khi quay về có
gặp anh một lần, không hề nhắc đến chuyện hôm đó, ăn một bữa cơm với
anh, sau đó anh tiễn cô về nhà, rồi không còn liên lạc gì nữa.
Gần
đây anh có nhiệm vụ mới, lúc ăn cơm thấy anh ăn uống không được tốt, mà
mặt anh cũng tiều tụy thấy rõ, râu ria lún phún, vốn định nói với anh
chuyện của năm năm trước, nhưng lời vừa đến bên miệng đã bị cô nuốt trở
lại.
Vương Tường Vũ gửi tin nhắn cho cô, cho cô hay tin anh sắp phải
đi, tám giờ tối ngày mồng mười là bay. Mẩu tin nhắn chúc thuận buồm xuôi gió mà Bạch Dĩ Mạt soạn lại bị đẩy vào dự thảo, không hề được gửi đi.
Còn Hướng Nhu, cô thật sự không biết phải đối mặt với hắn như thế nào, lớp
giấy giữa bọn họ đã bị đâm thủng, cô chỉ không rõ rốt cuộc hắn biết được nhiều ít thế nào, nội dung có bao nhiêu phần chi tiết.
Vào ngày mồng mười sau đó, tình cờ đi ngang qua một quán bán đồ thủ công, vô tình
nhìn vào cửa kính thấy có một bức tượng hình người, nhìn qua trông có vẻ rất giống Vương Tường Vũ, vì thế, cô không nghĩ ngợi gì bảo chủ quán
gói lại cho cô.
Đi ra khỏi cửa tiệm, cô bắt đầu gói lại hộp quà cho đẹp, nhìn đồng hồ, vẫy gọi một chiếc taxi rồi đi thẳng ra sân bay.
Lúc đến sân bay đã trông thấy Vương Tường Vũ chuẩn bị đi vào, cô đứng ở
ngoài kêu to một tiếng, Vương Tường Vũ quay đầu lại, đưa mắt nhìn Bạch
Dĩ Mạt đang đứng cách đó không xa mỉm cười với anh.
Anh đi đến phía cô, nụ cười vẫn nở trên môi, trong mắt lại toát lên một tia lay động: “Em đến rồi.”
Bạch Dĩ Mạt cười đưa món quà trong tay cho Vương Tường Vũ, giọng điệu vẫn
rất thoải mái: “Anh xem, nếu em không đến tiễn anh thì anh cũng không có ai đưa tiễn, thật tội nghiệp quá đi. À, còn món quà này, cứ xem như là
quà của một người bạn tặng vậy!”
Vẻ mặt dịu dàng của Vương Tường Vũ
luôn làm cho người ta cảm thấy thoải mái và yên tâm, anh cúi đầu nhìn
qua món quà được bao bọc cẩn thận, cười nói: “Đúng thế! Cũng may là còn
người bạn như em.”
Vẻ tươi cười trêu đùa trên mặt Bạch Dĩ Mạt bỗng biến mất, ngữ khí trở nên nghiêm túc: “Anh đi khi nào quay lại?”
“Cũng không rõ nữa, người nhà đều ở bên kia cả, có lẽ không quay về nữa, hoặc là nếu em không yêu ai, thì anh sẽ quay lại.”
Đôi mắt sáng ngời của Bạch Dĩ Mạt nhìn chăm chú vào anh: “Người em yêu nhất chính là bản thân mình, không phải trước kia anh nói em ích kỷ tự phụ
sao?”
Vương Tường Vũ bật cười: “Con bé này sao lại thù dai thế chứ,
anh nói xấu về em thì cứ nhớ nghĩ, mà mấy lời ngon ngọt thì sao không
nhớ hả?”
“Lời khen mặc dù nghe êm tai hơn mấy câu nói xấu, nhưng vì không nhớ kỹ nên mới từng giờ nhắc nhở mình.”
Phi trường vang lên tiếng thông báo đăng ký, Vương Tường Vũ nhìn lướt qua
Bạch Dĩ Mạt, trong đôi mắt hay trong giọng điệu đều lộ ra vẻ thản nhiên
dịu dàng: “Anh phải đi rồi.”
Nói xong giơ hai tay ra, Bạch Dĩ Mạt bật cười, bước lên ôm lấy anh, Vương Tường Vũ nhẹ nhàng nói bên tai cô: “Dĩ Mạt, nếu thích cậu ta thì đừng tiếp tục trốn tránh nữa, có lẽ em sẽ
phát hiện người em yêu cũng sẽ yêu em.”
Bạch Dĩ Mạt ngẩn người trong
vòng tay của Vương Tường Vũ, sau đó anh buông lỏng cô ra, nhẹ nhàng hôn
lên trán cô, lúc anh rời cô thì cảm thấy Bạch Dĩ Mạt có vẻ rất kinh
ngạc, anh cười có chút kỳ quái: “Đừng có làm bộ mặt kia chưa, chỉ là
Goodbye Kiss thôi mà, chúc em hạnh phúc.”
Bạch Dĩ Mạt nhẹ thở hắt ra, nhìn anh nói: “Anh cũng thế, ông bạn tốt ạ.”
Vương Tường Vũ nghe thấy ba chữ ông bạn tốt thì trong con ngươi bỗng tối sầm
lại, nhưng ngay sau đó lại khôi phục vẻ tươi cười: “Anh phải đi rồi, bảo trọng.”
“Chúc anh thuận buồm xuôi gió.”
Anh nhìn thật sâu vào
Bạch Dĩ Mạt, rồi sau đó xoay người đi vào bên trong, lần cuối cùng quay
đầu lại cũng đã biến mất ở lối nào.
Vương Tường Vũ đi vào một lúc
Bạch Dĩ Mạt mới cất bước đi về, nhưng vừa quay người ngẩng đầu đã trông
thấy một ánh mắt nguy hiểm dán chặt vào cô, tuy khóe miệng đang nhếch
cười nhưng chẳng thấy tí ấm áp nào, trong tay còn cầm túi LV du lịch,
đứng im tại chỗ như một pho tượng, nếu không phải thấy mắt hắn hơi chớp
chớp thì cô cũng nghĩ ngờ cho rằng đó là tượng thật.
Vương Tường Vũ
lên máy bay, sau khi ngồi vào chỗ liền lấy món quà Bạch Dĩ Mạt tặng anh
ra, bên trong là một bức tượng hình người, mặt mũi có phần giống anh,
mỉm cười dịu dàng, trong hộp còn có một tấm thiệp, anh cầm lên mở ra,
bên trong là một đoạn không dài không ngắn.
———— Vương Tường Vũ, có
mấy lời không thể nói trực tiếp với anh, vì thế em nghĩ đến cách này, đã nhiều năm trôi qua rồi, nhưng em luôn nợ anh ba chữ – rất xin lỗi!
Ở bên anh thật rất dễ chịu, em không cần phải quan tâm gì hay phiền nào
gĩ, anh chăm sóc em rất tốt, nhưng mà, em cũng dần cảm thấy đó không
phải là tình yêu, không phải vấn đề của anh, mà là ở em.
Cho nên khi anh đưa ra lời chia tay, em không cảm thấy khổ sở, mà chỉ là thở dài nhẹ nhõm.
Tường Vũ, anh rất tốt, tốt đến nỗi gần như hoàn mỹ, mà người như em lại không xứng với anh.
Em nghĩ, nhất định sẽ có một người toàn tâm toàn ý yêu anh, một cô gái
trong mắt anh đang chờ anh, còn em ở phía Đông xa xôi này chúc anh hạn
phúc, cũng xin anh tha thứ cho sự ích kỷ của em, em nợ anh nhiều quá,
sau này khi cần em sẽ trả lại anh.
Cuối cùng, chúc anh thuận buồm xuôi gió!
Vương Tường Vũ đọc hết đoạn trên thì trên mặt mỉm cười một cách chua xót,
Bạch Dĩ Mạt, nếu anh gặp em trước, thì người trong lòng em có phải là
anh?
Nhưng làm sao anh có thể so được với cậu ta, em vừa chào đời đã gặp cậu ta, không phải sao?
Anh cất kỹ món quà, sau đó nhìn ra ngoài cửa sổ…
Lúc ở đại sảnh nói chuyện với Bạch Dĩ Mạt, anh đã nhìn thấy Hướng Nhu từ
một bên đi ra, anh xác định là Hướng Nhu cũng nhìn thấy hai người bọn
họ, vì thế mới có hành động ôm với Gooodbye Kiss.
Anh thừa nhận là
anh cố ý, khi anh thấy khuôn mặt Hướng Nhu đen lại, anh càng thêm xác
định một việc, đàn ông ở một vài thời điểm cũng có thể coi như là hiểu
đàn ông.
Cho nên, khó chịu nhìn hai người, không bằng cho cậu ta chút chất xúc tác! Bạch Dĩ Mạt, không phải em nói sẽ trả lại sao, vậy hãy để anh nhìn thấy em được hạnh phúc!
++
Bạch Dĩ Mạt không biết Hướng
Nhu biến mất một vòng vì sao bây giờ lại cố tình xuất hiện ở đây? Cứ đi
lên làm như không có chuyện gì, hay là lại cất bước chạy trốn? Cô đang
đấu tranh tư tưởng, người tiên giao chiến, bước chân vẫn đóng đinh tại
chỗ.
Thế là lúc Hướng Nhu đi đến thì cuộc chiến một đen một trắng trong lòng cô cũng bắt đầu đánh giá thắng bại.
“Ha, trùng hợp thế! Cậu đây là muốn đi hay là vừa về?” Bạch Dĩ Mạt khinh bỉ động tác nịnh nọt của mình.
Hướng Nhu không nói gì, không lên tiếng nhưng lại giết chết người nào đó.
“Thế thì tôi đi trước.” Bạch Dĩ Mạt vẫn chọn trốn tránh, kết quả là, cô
không để ý đến sắc mặt cực kỳ tệ của Hướng Nhu mà lướt qua hắn, nhưng
chỉ vừa đi được hai bước đã nghe thấy âm thanh uy hiếp từ phía sau:
“Bạch Dĩ Mạt, cậu mà dám tiến thêm một bước nữa, thì tớ sẽ nói cho anh
với bố cậu biết, năm năm trước cậu đã ngủ với tôi, năm năm sau lại ngủ
thêm lần nữa.”
Âm thanh không lớn, nhưng lại đủ để cho mỗi người
trong đại sảnh rộng lớn này nghe thấy rõ ràng, Bạch Dĩ Mạt phẫn nộ quay
người, nhìn quanh bốn phía, có mấy người đang nhìn xem hai người, cuối
cùng cô xác định được sự khiêu khích trong con ngươi của Hướng Nhu, rồi
xông lên che trước mặt hắn mở miệng nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu
điên rồi phải không, dù cậu không biết xấu hổ trước mặt nhiều người
nhưng tôi thì có đấy!”
Nói xong liền kéo tên yêu nghiệt đang tười cươi chạy ra khỏi sân bay.
Cùng lúc đó, một người đàn ông bộ dạng như tiên giáng trần đi ra khỏi cửa
VIP, nhưng khuôn mặt đẹp trai kia so với mùa đông giá rét lại càng thêm
lạnh như băng, hai tay anh nắm chặt vào nhau, tựa như có thể nghe thấy
từng tiếng đốt ngón tay vang lên…