Nửa đời này Bạch Dĩ Mạt đã ra vào cục cảnh sát tương đối nhiều, nhưng là người bị tình nghi đưa đến cục cảnh sát thì là lần đầu tiên, nhìn thấy
Phạm Tử Vũ uống say không biết gì ở đó, có ý tốt đưa anh ta về, ngược
lại lại bị oan uổng thế này, năm mới bất lợi là năm mới bất lợi!
Người trong cục chủ yếu đều biết Bạch Dĩ Mạt, bời vì cô làm luật sư nên đến
cục cảnh sát chỉ là chuyện cơm bữa, lại nói đến quan hệ của cô với Giản
Quân Phàm trong mắt mọi người, cho nên đối với Bạch Dĩ Mạt như vậy cũng
coi như là tương đối khách khí.
Nhưng mà, tất cả mọi người đều tìm thấy ma túy từ trong xe cô, bất kể là lý do gì, thẩm vấn vẫn là thủ tục thiết yếu.
Một lần xét hỏi, Bạch Dĩ Mạt nói hết những chuyện cô biết ra, về ma túy này cô thật sự không biết gì.
Cũng như thế Phạm Tử Vũ được đưa sang bên kia thẩm vẫn cũng không hay rõ,
nói không hề biết trong xe mình có ma túy, luôn mồm kêu oan.
Sau khi
bọn họ kiểm tra dấu vân tay, bất luận là vân tay của ai, nhưng thứ bột
trắng đó lại xuất hiện trong xe của hai người, dù thế nào thì hiềm nghi
cũng không rửa sạch được.
Cho nên bọn họ xin lệnh tra xét bắt giữ từ
cấp trên, cần phải điều tra chỗ ở hai người triệt để, đồng thời vụ này
lượng ma túy không hề ít, nên trước mắt cần tạm thời giam hai người lại.
Giản Quân Phàm nhìn Bạch Dĩ Mạt ngồi trong chỗ tạm giam thì có chút khó
chịu, anh vẫn chưa từ bỏ vụ ma túy bên Thái Lan, cho nên vừa có biến
động nhỏ liền điều động đi, hắn rất hoài nghi tên cầm đầu năm đó với mẹ
Bạch Dĩ Mạt không khỏi có quan hệ, nhưng tất cả chỉ là dự đoán.
Tên
cầm đầu kia rất giảo hoạt, lần nào hắn cũng chạy thoát được, thậm chí
ngay đến cả diện mạo hắn thế nào cũng chưa thấy qua bao giờ, hôm nay
nhận được tin tức, nói là có một số lượng lớn ma túy sẽ đi qua vành đai
ba, cho nên anh xin chỉ thị của cấp trên phong tỏa đường để xem xét.
Dù có nằm mơ anh cũng không ngờ người bị bắt lại chính là Bạch Dĩ Mạt, một người hận ma túy đến thấu xương lại cấu kết tàng trữ ma túy.
Vì Giản Quân Phàm đứng đó từ lâu, Bạch Dĩ Mạt cảm thấy có người đang nhìn mình, thế là quay đầu lại xem sao, quả nhiên thấy Giản Quân Phàm chỉ cách cô
một cánh cửa.
“Thì ra tôi cũng có ngày hôm nay.” Bạch Dĩ Mạt cười tự giễu, như là nói cho Giản Quân Phàm nghe, hoặc là như đang lầm bầm.
Giản Quân Phàm nghe thấy Bạch Dĩ Mạt tự nói mình như thế thì tiến lên phía
trước nói với Bạch Dĩ Mạt: “Em không làm gì thì tự nhiên sẽ không có
chuyện gì.”
Bạch Dĩ Mạt lại cười, vừa cười vừa nói: “Sao anh khẳng định tôi không nhúng tay vào?”
Giản Quân Phàm lắc đầu, dùng hiểu biết nhiều năm qua nói: “Một người ghét ma túy làm sao lại đụng đến ma túy được?”
“Anh cho là anh rất hiểu tôi sao?” Bạch Dĩ Mạt cãi bướng, rõ ràng những gì
Giản Quân Phàm nói đã làm vẻ lo lắng trong cô xuất hiện ánh mặt trời, có điều một câu đơn giản tôi không hề làm lại không nói nên lời.
“Anh
có thể thấy rõ em, em không phải loại người như vậy, em sẽ không bao giờ đụng vào cái thứ mà em ghét cả.” Trong khẩu khí của Giản Quân Phàm là
khẳng định, là bình tĩnh, là tin tưởng, là tín nhiệm.
Bạch Dĩ Mạt nhẹ thở ra một hơi: “Tôi chỉ xin anh một chuyện, đừng nói cho Hướng Nhu
biết, anh ấy bận nhiều việc, tôi không muốn làm anh ấy lo lắng.”
Giản Quân Phàm gật đầu, buồn khổ trong lòng bỗng nhiên nảy sinh, cho dù là
đang ở trong nhà giam, nhưng trong lòng vẫn còn nhớ một người khác, còn
suy nghĩ cho người kia.
Nghĩ lại, Bạch Dĩ Mạt mà anh quen biết làm
sao có thể làm chuyện phạm pháp chứ, Bạch Dĩ Mạt lương thiện làm sao có
thể nối giáo cho giặc được?
“Còn ở lại đây lâu lắm, có chuyện gì thì cứ nói một tiếng, tất cả mọi người sẽ giải quyết, em oan ức rồi.”
Bạch Dĩ Mạt nhắn mắt dưỡng thần, miệng lại nói: “Đừng cho tôi đặc quyền, tội này tôi không khiêng nổi, nhưng cái tên thái tử gia kia có thể gánh vác được không?”
Giản Quân Phàm bật cười thành tiếng, quả nhiên là Bạch
Dĩ Mạt anh quen, dù núi Thái Sơn có sụp cũng không thay đổi, cho dù có
chuyện xấu cũng vẫn cứ tốt bụng như thế.
Sau khi Giản Quân Phàm đi, Bạch Dĩ Mạt mở mắt ra, làm một luật sư, cô cũng phân tích được đầu mối của vụ này.
Mặc dù là bắt tại trận, nhưng những thứ đồ đó đều không có dấu vân tay của
cả cô và Phạm Tử Vũ, cho nên mặc dù là ra tòa cũng có phần thắng.
Nhưng điểm quan trọng nhất bây giờ chính là cô không biết Phạm Tử Vũ, có thật sự là anh ta hay không? Đây là một điểm đáng ngờ, có điều trước mắt cô
giờ không thể làm gì, chỉ có chờ đợi, lặng lẽ chờ đợi kết quả điều tra.
Một đêm không ngủ, sáng sớm đã nghe được tin khiến mọi người khiếp sợ, cảnh sát vào nhà Bạch Dĩ Mạt đã tìm ra một lượng lớn ma túy, mà trên đó chỉ
có dấu vân tay của một mình cô.
Cùng lúc đó, Bạch Dĩ Mạt chính thức
bị giam giữ, còn Phạm Tử Vũ mặc dù không rõ rốt cuộc là xảy ra chuyện
gì, nhưng theo lời khai của anh ta thì thật sự đã đẩy Bạch Dĩ Mạt vào
vòng vây.
Bằng chứng như núi, Bạch Dĩ Mạt hết đường chối cãi…
Vón
định giấu mọi người nhưng giờ phút này cô không thể giấu giếm được nữa,
Bạch Thụy và Bạch Dĩ Thạo thấy cô mặt mày phờ phạc, tuy liên tục nói với Bạch Dĩ Mạt sẽ nghĩ cách, nhưng trong lòng Bạch Dĩ Mạt cũng hiểu được
mình là lành ít dữ nhiều.
Quý Phi Dương đến thăm cô thì cô thấy trên
mặt anh đầy vết thương, cô biết nhất định là kiệt tác của Bạch Dĩ Hạo,
vì thế cô còn thay Bạch Dĩ Hạo xin lỗi Quý Phi Dương.
Quý Phi Dương
lại xua tay thề nhất định phải giúp Bạch Dĩ Mạt thắng trận này, bất kể
thế nào thì mọi chuyện cũng là do anh mà ra, nếu anh không để Bạch Dĩ
Mạt nhận vụ của tập đoàn Phạm Thị thì sẽ không có ngày hôm nay, đối với
Bạch Dĩ Mạt mà nói, anh thật sự rất khó để mà không nhận tội này.
Hướng Nhu đến thăm cô đã là ba ngày sau, hắn vừa xuống máy bay liền gọi điện
cho Bạch Dĩ Mạt, vẫn trong tình trạng tắt máy, hắn chạy đến nhà Bạch Dĩ
Mạt thì nhìn thấy băng cảnh giới vây quanh.
Giống như hắn đã dự liệu
được điều gì đó, mấy ngày nay gọi điện thoại cho Bạch Dĩ Mạt không được, lông mày hắn không ngừng nháy, làm việc cũng hốt hoảng, nếu không có
Lâm Thắng Nam thì sợ là đã đem công ty ký tên cho người khác.
Quả
nhiên, vừa xuống máy bay đã thấy kỳ quái, Bạch Dĩ Mạt nói muốn đến đón
nhưng lại không thấy bóng dáng đâu, sau khi tra hỏi mới biết được vụ án
làm chấn động giới luật sư, mà nhân vật trong tin tức không phải là Bạch Dĩ Mạt của hắn sao?
Chạy như bay vào cục cảnh sát, trông thấy Giản
Quân Phàm mới sáng sớm đã gọi điện, thần thắc có chúct đông lại, anh dẫn Hướng Nhu vào phòng thăm hỏi, trông thấy Bạch Dĩ Mạt gầy yếu, Hướng Nhu hận không thể rút súng ra bắn chết mình, cô sao có thể chịu khổ như vậy chứ? Sao có thể như thế?
Bạch Dĩ Mạt thấy Hướng Nhu thì lập tức trên mặt thoáng nét tươi cười, sắc mặt hơi tái nhợt, thân thể thì vẫn còn
rất tốt, ít nhất là không bệnh không đau.
“Anh đến rồi!” Bạch Dĩ Mạt ra vẻ thoải mái.
Trong mắt Hướng Nhu ngoài đau lòng thì vẫn là đau lòng, không còn vẻ mồm mép
láu lỉnh như trước, mà là nghiêm túc trách móc: “Em bị đần đấy hả? Tàng
trữ vận chuyển ma túy chính là tội lớn đấy!”
Bạch Dĩ Mạt dịu dàng gật đầu: “Em biết, cho nên em không nhận tội!”
“Em mau nói cho anh biết nguyên nhân hậu quả của sự việc đi.” Hướng Nhu ra lệnh.
Cái miệng nhỏ nhắn của Bạch Dĩ Mạt hơi cong lên, thở dài nói: “Đã nói rất nhiều lần rồi.”
Hướng Nhu nhướn mày: “Bạch Dĩ Mạt, em vẫn còn tâm trạng để đùa giỡn ư?”
Trông thấy thần thái lo lắng của Hướng Nhu, chưa từng bắt gặp, hắn xưa nay
mạnh mẽ dù gặp chuyện gì cũng không đi quá giới hạn, mà cô cứ năm lần
bảy lượt để cho hắn mất đi chừng mực.
Cô kiên nhẫn kể lại mọi việc
một lần, bao gồm cả chuyện kẹo sữa Đại Bạch Thỏ mà cô tưởng Giản Quân
Phàm tặng cô, không ngờ thật ra bên trong lại là ma túy.
Hướng Nhu
nghe xong, mặt mày càng thêm đen, tất cả mọi người đều hiểu đây là một
vụ vu oan giá họa trần trụi, nhưng lại không tìm thấy đầu mối để chứng
minh Bạch Dĩ Mạt vô tội.
“Còn gì nữa không?” Hướng Nhu hỏi.
Bạch
Dĩ Mạt lắc đầu: “Không có, em cũng đã phân tích qua rất nhiều lần rồi,
em chưa từng đắc tội với ai cả! Là ai lại hãm hại em đây?”
Một câu
nói khiến người trong mộng bừng tỉnh, quả thật Bạch Dĩ Mạt đã đắc tội
với hai người, một người là Kim tiểu thư mà lần trước cô đã làm người ta thua kiện, một người chính là Trịnh Tịnh Viên.
Hắn cũng không muốn Bạch Dĩ Mạt nghĩ nhiều, vì thế bèn nói: “Chờ anh, anh nhất định sẽ đưa em ra ngoài.”
Bạch Dĩ Mạt chớp chớp đôi mắt to, Bạch Thụy cũng cam đoan, Bạch Dĩ Hạo cũng
cam đoan, Quý Phi Dương cũng cam đoan, Giản Quân Phàm vì cô mà không ngủ nghỉ liên tục tìm kiếm chứng cớ cũng cam đoan với cô, nhưng cô chỉ cười trừ.
Nhưng khi nghe thấy lời cam đoan của Hướng Nhu, bỗng dưng cô
thấy mũi mình chua xót, cho tới nay vì không muốn mọi người vì chuyện
của cô mà mệt mọi khổ sở, cô vẫn duy trì nụ cười, cho dù trong lòng
không có phần thắng, nhưng đối mặt với người nhà bạn bè cô vẫn luôn mỉm
cười.
Một câu nhờ anh của Hướng Nhu, đã khiến sợi dây buộc chặt đáy lòng cô đứt ra, cô không biết tương lai của cô và hắn sẽ thế nào?
Nếu phải ngồi tù, bọn họ nên làm gì bây giờ? Với cá tính của Hướng Nhu nhất định sẽ đợi cô, nhưng cô có cam tâm tình nguyện ngồi đợi từng ngày trôi qua, từng năm lặp lại sao?
Cô hít mũi, cố gắng không cho nước mắt
chảy xuống, dùng sức mỉm cười với hắn: “Em sẽ chờ anh, em tin anh nhất
định có thể cứu em ra ngoài.”
Hướng Nhu nắm chặt tay Bạch Dĩ Mạt, tay cô rất lạnh, hắn nắm thật chặt không buông tay cô ra, càng lúc càng sít sao, lại cảnh báo Bạch Dĩ Mạt cô: “Anh không buông tay em và cũng không cho phép em buông tay, phải kiên trì tới cùng, không được vứt bỏ mình.”
“Em biết, em sẽ chờ anh.”
…
Sau khi Hướng Nhu ra khỏi phòng thăm hỏi, cuối cùng thì hai vành mắt cũng
đỏ lên, cục diện bết Bạch Dĩ Mạtt ra sao so với người nào hắn cũng biết
rõ.
Giản Quân Phàm đi đến trước mặt Hướng Nhu, đưa cho hắn một điếu
thuốc, hai người đi đến bên cửa sổ hít lấy làn khói nòng đậm, mỗi một
lần hít vào đều dùng sức như thế.
“Anh điều tra thế nào rồi?” Hướng Nhu nhìn ra ngoài cửa sổ, miệng thản nhiên nói.
Giản Quân Phàm nhả một làn khói thuốc ra, nói: “Không riêng gì anh điều tra, cả bố và anh cô ấy cũng có tham gia, còn thêm cả cái nhóm bạn của cậu
cũng đều dùng biện pháp mà tra xét, nhưng cho tới giờ một chút manh mối
vẫn không có. Vốn với thực lực của Bạch Thụy và Bạch Dĩ Hạo, hoàn toàn
có thể nộp tiền bảo lãnh chờ thẩm vấn, nhưng cũng không biết ai để lộ
tin tức,phóng viên đến đây rất nhiều, yêu cầu cảnh sát cho ý kiến, thế
là chuyện nộp tiền bảo lãnh gặp trở ngại.”
“Cô ngốc kia, đồ đưa đến
cũng không nhìn xem là gì, cứ thế mà cầm.” Nói xong liền nhìn sang Giản
Quân Phàm: “Anh không còn chuyện gì để làm hay sao mà năm nào cũng tặng
cô ấy kẹo sữa đường?”
Làm sao Giản Quân Phàm biết có người sẽ đụng
đến chuyện đó chứ, từ sau khi Bạch Dĩ Mạt tuyệt giao với anh, anh đã
không làm chuyện đó nữa, nhưng lại bị người hại cô tìm thấy sơ hở.
Thấy Giản Quân Phàm không nói lời nào, Hướng Nhu cũng cảm giác mình hơi kích động, có chút hành động theo cảm tính, Giản Quân Phàm thích Bạch Dĩ Mạt là thật, tặng quà cho cô cũng không có gì đáng trách.
Vì thế ngữ khí của hắn trở lại bình thường, hỏi: “Bên Phạm Tử Vũ thế nào rồi? Đồ chuyển phát nhanh điều tra đến đâu rồi?”
“Mặc dù Phạm Tử Vũ không nói gì, nhưng lời khai cũng bất lợi với Bạch Dĩ
Mạt; còn bên công ty chuyển phát, cũng đã kiểm tra, nhân viên chuyển
phát nhanh kia nói là thông qua một công ty chuyển phát nhanh chuyển
đến, anh cũng đã đi tra xét công ty chuyển phát nhanh kia, kết quả là
không hề có công ty chuyển phát nhanh như người đó nói.”
Hướng Nhu ném tàn thuốc đi, giọng điệu kiên quyết: “Rõ ràng là vu oan giá họa.”
“Nhưng cảnh sát chỉ nhìn vào chứng cớ.” Giản Quân Phàm cũng khẳng định tiếp lời.
Hướng Nhu gật đầu, trịnh trọng nói với Giản Quân Phàm: “Bạch Dĩ Mạt đã làm
phiền anh rồi, có một số việc anh không tiện ra mặt, cứ để em đi tìm
chứng cớ.”
Giản Quân Phàm đưa tay ôm lấy bả vai Hướng nhu, bọn hắn
lần đầu nói chuyện ôn hòa nhã nhặn như thế này: “Yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc cô ấy, thời gian không còn nhiều lắm, cần phải nắm vững…”