Moon_xinh
Phong Ca
Hết giờ làm việc, Mục An lái xe
đưa Du Khâm về nhà anh, mấy ngày nay đều là cô chăm lo việc ăn uống cho
anh. Lúc Du Khâm nghỉ ngơi, cô một mình ngồi xem ti vi.
Đổi đến mấy
kênh mà vẫn là mấy bộ phim truyền hình không đầu không đuôi, Mục An buồn chán ném chiếc điều khiển tivi lên ghế sô-pha. Thấy phía dưới tivi có
rất nhiều đĩa CD, Mục An ngồi xếp bằng trên đất tìm kiếm trong đống đĩa
CD kia, đều là phim tình cảm, cuối cùng mở hé ra nhìn thì thấy một đĩa
hình như là phim hình sự. Mục An thở dài, đem CD bỏ vào đầu đĩa, ôm hai
chân ngồi xem giết thời gian.
Phim nhựa khi mới bắt đầu bao giờ cũng
buồn chán, xem một lúc Mục An cảm thấy hứng thú hơn, tình tiết so với
phim hình sự bình thường còn kịch liệt hơn, đến đoạn một tên cướp đi
cướp châu báu, vì Mục An ngồi rất gần tivi nên khi tên cướp khống chế
con tin, uy hiếp cảnh sát, cuối cùng lại bắn chết gã con tin này, trên
màn ảnh hiện rõ vũng máu của con tin, màn hình tivi rất lớn, ống kính
lại chụp gần.
Mục An nhìn thấy vũng máu thì bỗng cảm thấy buồn nôn.
Trong đầu như lại hiện lên một số hình ảnh rời rạc, không rõ quang cảnh, lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông ngã xuống, máu chảy đầy trên mặt đất. Mục An cảm thấy đầu đau muốn nứt ra, cô run rẩy bấm nút điều khiển để
hình ảnh con tin nằm trong vũng máu kia dừng lại. Màn ảnh tivi rất rộng, hình ảnh dừng ở một góc kia, mắt Mục An nhìn chằm chằm vào góc ảnh ấy
đến phát ngốc.
Lúc Du Khâm tỉnh dậy đã khá trễ, anh ra khỏi phòng ngủ thì thấy trong phòng khách là một mảnh tối mờ, Mục An đang ngồi ôm
chân, cằm đặt trên đầu gối xem tivi. Màn hình tivi chiếu ra thứ ánh sáng xanh xám phủ lên mặt cô trông rất kỳ quái.
Du Khâm gọi cô một tiếng, không có phản ứng. Anh nhăn mày đến cạnh cô, lúc này mới nhìn thấy hình ảnh đang dừng lại trên tivi. Mặt Du Khâm trong nháy mắt trở nên trắng
bệch, bình tĩnh lại một chút liền bước đến trước tivi che khuất đi hình
ảnh đang chiếu.
Hình ảnh trên tivi biến mất, ánh mắt Mục An mới chậm
rãi chuyển sang nhìn Du Khâm, môi Du Khâm bất giác mím chặt, anh nhìn
Mục An, một lát sau mới thấp giọng hỏi: “Làm sao vậy?”
Mục An nhìn anh một lúc, giọng nói yếu ớt: “Không sao.”
Du Khâm đem đĩa CD cất đi, vươn tay xoa nhẹ tóc cô mỉm cười nói: “Sau này
hạn chế xem loại phim truyện máu me này nhé, nếu em thích thì xem phim
Hàn Quốc như trước đây là được rồi.”
Mục An chăm chú nhìn theo Du Khâm, đến lúc Du Khâm xoay người nhìn cô, cô lại lập tức dời mắt đi chỗ khác.
Du Khâm ngồi xuống thảm sau lưng cô, ôm cô vào lòng, một cảm giác ấm áp
lập tức bao phủ lấy cô, Mục An đang ôm gối, hơi giãy ra, Du Khâm xoa xoa gáy cô nhẹ giọng nói: “Đừng suy nghĩ lung tung, em như thế này làm anh
rất lo lắng.”
Mục An không nói gì, sắc mặt tái nhợt khi nhớ lại đoạn ký ức vừa thoáng qua.
Cảm giác được toàn thân cô đang phát run, Du Khâm không ngừng ôm chặt cô
vào lòng, gần như muốn đem cô hòa làm một với cơ thể mình, lòng anh lúc
này hoảng loạn chưa từng có. ‘Trí nhớ của em… rốt cuộc… đã quay trở về
chưa?’
Tiễn Mục An về nhà khi đã rất muộn, sắc mặt Mục An tới lúc này vẫn chưa tốt hơn. Du Khâm giúp cô mở cửa xe, đưa tay cầm lấy bàn tay cô vuốt nhẹ: “Tối uống một cốc sữa nóng, ngủ sẽ ngon hơn. Em đừng nghĩ
lung tung, được không?”
Mục An gật gật đầu nhưng vẫn không nói
chuyện. Du Khâm khẽ thở dài, kéo cô vào lòng: “Mục An, đừng sợ.” Mặc kệ
em đã nhớ ra cái gì, cũng không cần biết số phận có phải đang trêu đùa
chúng ta hay không, anh cũng sẽ cùng em đi tới cuối cùng.
Qua vai Du Khâm, Mục An nhìn thấy vẻ mặt không thể tin được của Chung Việt đang đứng trước cửa, ngơ ngác nhìn họ.
Đây là lần đầu tiên Du Khâm đến nhà Mục An, phòng khách rộng lớn, sạch sẽ
nhưng có chút quạnh quẽ, tầm mắt Du Khâm nhìn lên bức ảnh đại gia đình
Mục An đang treo trên tường, trong đó, Mục Vĩ Hào đang nhìn anh cười ôn
hòa. Du Khâm lập tức chuyển tầm nhìn, vừa lúc chạm phải ánh mắt đang
chăm chú quan sát anh của Chung Việt.
Mục An bưng một ly trà tới đưa cho Du Khâm, Du Khâm cầm lấy, yên lặng ngồi chờ, chờ Chung Việt mở miệng trước.
“Hai đứa đang hẹn hò?” Chung Việt đi thẳng vào vấn đề, tính tình bà cũng giống như Mục An.
Du Khâm nhìn vẻ mặt ẩn nhẫn của Mục An, khóe miệng mang theo nụ cười bình thản: “Là cháu theo đuổi cô ấy.”
Chung Việt cũng liếc mắt nhìn Mục An đang lo lắng bên cạnh, từ tốn nhấp một
ngụm trà, trầm ngâm một lát bà nhìn thẳng vào Du Khâm, giọng nói cường
ngạnh không để cho người khác cự tuyệt: “Tôi không đồng ý!”
Du Khâm không ngạc nhiên nên vẫn yên lặng nhìn bà; “Là bởi vì cha cháu?”
Chung Việt gật đầu.
Du Khâm cười nhẹ: “Bác à, lời đồn đại một ngày nào đó sẽ bị lãng quên, thế nhưng hạnh phúc của Mục An không phải ai cũng có thể cho cô ấy được.”
Chung Việt hơi ngẩn ra, ánh mắt lóe lên nhìn Du Khâm rồi hạ xuống, khuôn mặt vẫn không có biểu tình gì: “Tôi vẫn không đồng ý!”
Du Khâm thầm thở dài, vì sao tính cách bướng bỉnh này lại di truyền không
chệch chút nào nhỉ? Anh khẽ nheo mắt, ngẫm nghĩ một lúc: “Cháu sẽ đợi
được bác đồng ý mới thôi…”
Chung Việt nhíu mày, do dự một lúc lại
liếc nhìn Mục An vẫn đang cúi đầu yên lặng không nói, bà cầm tách trà
lên, khẽ miết ngón tay theo miệng tách, trầm giọng nói: “Hai người là
chị em… không thể lấy nhau.”
Lông mày Du Khâm lập tức nhướng lên, tay nắm chặt, vô thức quay ra nhìn Mục An. Vẻ mặt Mục An hình như lại không có nhiều kinh ngạc, vẫn cúi đầu, vài sợi tóc rơi xuống che phủ hai gò
má cô nên nhìn không rõ biểu tình trên mặt cô lúc này.
Chung Việt chăm chú nhìn Du Khâm: “An An là con của tôi và Du Ức Sinh, vì thế, hai người là không thể.”
Bàn tay bên cạnh Du Khâm không ngừng nắm chặt, kiên nhẫn tới giới hạn cuối
cùng, Mục An lúc này mới chậm rãi ngẩng đầu lên, viền mắt đã đỏ hoe, mặt cô tái nhợt đến dọa người, giọng cô rất nhẹ: “Mẹ, anh ấy… không phải là con trai của Du Ức Sinh.” Môi Mục An giật giật, chậm rãi nở nụ cười,
khuôn mặt tuy cười nhưng lại rất dễ sợ, cô chuyển sang nhìn Du Khâm, nói thật chậm “Con với Du Khâm không phải chị em.”
Trái tim Du Khâm ở
thời khắc đó đã chạm đến cực hạn, anh không thể kiểm soát được tình
huống nữa, trong mắt anh nụ cười của Mục An sao lại chói mắt đến vậy.
Mục An… quả nhiên đã nhớ lại.
Chung Việt mở to mắt nhìn Du Khâm với
vẻ không thể tin nổi, cảm giác không thể nói thành lời. Du Khâm chỉ nhìn Mục An, mạch suy nghĩ còn đang bị lời nói của Mục An làm cho đứt quãng. Nếu Mục An đã nhớ lại, anh nên làm thế nào đây?
Không khí cuộc nói
chuyện với Chung Việt càng về sau càng trở nên nặng nề, không cách nào
tiếp tục được nữa, Chung Việt nhìn hai người vẫn giữ im lặng thì thở một hơi dài rồi trở về phòng.
Mục An tiễn Du Khâm về, Du Khâm đi sau Mục An mấy bước, nhìn bóng lưng cô trong lòng anh càng bất an. Anh bước về
phía cô, vươn tay ôm lấy cô, ghì thật chặt. Mục An trong ngực anh không
hề giãy giụa, lặng lẽ dựa vào lồng ngực của anh.
“Em nhớ lại lúc nào?”
Mục An cong khóe môi cười cười: “Nhớ lại không nhiều lắm, có cảm giác không logic nhưng… chuyện giữa chúng ta thì đã nhớ lại hơn nửa.”
Thân thể
Du Khâm rõ ràng đã bình tĩnh lại, gió đêm mạnh quá, mặt Du Khâm hơi lành lạnh cọ vào cổ cô, lông mi Mục An run rẩy: “Chúng ta… thực sự có thể ở
bên nhau sao?”
Du Khâm giật mình ngẩng lên bất an nhìn cô, nhíu mày:
“Vì sao lại hỏi như vậy? Chỉ cần em nguyện ý, tất nhiên sẽ không có vấn
đề gì.”
Mục An cụp mắt xuống: “Thế nhưng… em vẫn cảm thấy em đã quên
một số việc, là việc rất quan trọng, em có thể nhớ lại cha anh không
phải Du Ức Sinh nhưng lại không thể nhớ nổi cha anh là ai?” Cô chăm chú
nhìn vào mắt Du Khâm, “Em đã gặp ông ấy chưa?”
Du Khâm không trả lời
ngay, chỉ nhìn vào mắt Mục An, ánh mắt u ám mơ hồ, một lúc lâu sau anh
nhẹ nhàng xoa mặt cô, cười nói: “Ông ấy đã sớm qua đời, em chưa gặp ông
ấy, không thể nhớ ra ông ấy cũng là bình thường. Đừng nghĩ nhiều đến
chuyện đã qua, anh không muốn… không muốn nhìn thấy em bất an như thế.”
Mục An giật giật khóe môi, hình như còn muốn nói điều gì nữa nhưng cuối
cùng thấy Du Khâm nhíu chặt lông mày nên thôi không hỏi nữa.