Moon_xinh
Du Khâm 19 tuổi, vì vậy hiểu biết về mặt tình
cảm cũng không thể tránh khỏi ấu trĩ. Anh bướng bỉnh nghĩ rằng, chỉ cần
Mục An dựa vào anh, Mục An sẽ không có cách nào rời đi cả. Về việc dựa
vào, bất kể là về mặt tâm lý hay là thân thể, dù là hình thức nào anh
cũng không để ý.
Nhín ánh mắt mờ mịt của Mục An dưới thân mình, Du Khâm nhẹ nhàng hôn lên cánh môi phớt hồng của cô: “Sợ sao?”
Mục An lắc đầu, vươn tay xoa nhẹ lên mặt anh, ôn nhu hỏi: “Du Khâm, anh… yêu em không?”
Du Khâm chống hai tay bên cạnh người cô, cười nhẹ: “Ngoan, em không biết
hỏi đàn ông vấn đề này khi ở trên giường, đáp án vĩnh viễn đều là khẳng
định sao?” Nhìn mắt Mục An hơi lóe lên, Du Khâm cúi người ngậm vành tai
cô, thì thầm: “Anh yêu em, mặc kệ là lúc nào, mặc kệ là nơi nào, đáp án
đều là khẳng định.”
Mục An cong cong vầng mắt, Du Khâm cảm thấy trong nháy mắt đó, một nụ cười ấy như ngàn hoa đua nở. Cô ôm lấy cổ anh, hôn
lên xương quai xanh của anh, nhẹ nhàng hút lấy. Xoay người để anh xuống
dưới: “Du Khâm, nếu như anh gạt em, em sẽ làm cho anh hối hận cả đời.”
Lúc đó, Du Khâm không suy nghĩ sâu xa xem cái hối hận cả đời kia kết cục sẽ như thế nào, cho đến khi ngày đó xảy ra, anh mới hiểu được, Mục An
thực sự bị anh dồn vào góc chết.
Mục An cầm tay anh từng chút từng
chút một lướt qua vùng ngực đang phập phồng của cô, một cảm xúc ôn nhu,
mềm mại, làm cho hơi thở của Du Khâm trở nên gấp gáp. Mái tóc dài phủ
qua vai, áo sơ mi hở cổ để lộ ra chiếc cổ dài thon thả của cô, ngón tay
Du Khâm đỡ sau gáy cô chậm rãi vuốt ve. Cô cắn từng chiếc, từng chiếc
cúc áo sơ mi của anh để lộ ra lồng ngực săn chắc, nhiệt độ cơ thể nóng
hổi cơ hồ có thể bỏng tay. Ngón tay Mục An trắng nõn đi thẳng xuống dưới bụng của anh, bàn tay đặt trên cơ bụng rắn chắc, chỉ chốc lát, Mục An
đã ngây người.
Du Khâm thuận thế ôm cô lăn một vòng, Mục An lại bị
đặt dưới thân anh một lần nữa. Nhìn cô đỏ ửng hai má, tay Du Khâm thăm
dò vào vạt áo cô, ngón tay anh nhẹ nhàng trêu trọc các nơi mẫn cảm trên
cơ thể cô, mang lại từng trận từng trận cảm xúc. Mục An bỗng nhiên không dám nhìn thẳng vào anh, đến lúc cảm nhận được vật cứng dưới bụng mình
cô mới thấy giật mình, anh thực sự không còn là người mà cô vẫn nghĩ,
một thanh niên ngây ngô nữa.
Du Khâm cuốn lấy lưỡi cô, nói: “Em yêu, nhìn anh.”
Mục An nhìn thấy trong mắt anh là dục vọng không hề che dấu, bàn tay đặt
trên lưng anh siết chặt, kéo chiếc áo sơ mi của anh rộng ra. Ngón tay Du Khâm chậm rãi xâm nhập. Mục An cắn chặt môi dưới, cảm thấy khó kìm chế. Du Khâm cạy cánh môi đang mím chặt của cô, thanh mâm khàn đục: “Nếu đau thì hãy ôm anh.”
Mục An đã từng nghe nói qua, đêm đầu tiên của xử nữ tốt nhất nên tìm một người đàn ông có kinh nghiệm sẽ ít đau đớn hơn.
Lúc này, một cảm giác đau đớn xé đôi cơ thể làm cho cô cảm thấy đầu óc
trống rỗng. Hiển nhiên Du Khâm cũng không chịu nổi, anh vén mấy sợi tóc
rủ xuống trước mặt, ánh mắt ẩn nhẫn đã đến cực hạn. Nhìn xuống thấy sắc
mặt Mục An tái nhợt, anh không ngừng thở hổn hển, đành phải dừng lại,
không dám tiến thêm bước nữa.
Sau khi Mục An thở dốc, giơ tay xoa lên mặt anh mới thấy mồ hôi rịn theo hai má, chân cô chậm rãi quấn chặt bên hông anh. Du Khâm đã không thể nhẫn thêm nữa, động tác thậm chí hơi lỗ
mãng.
Sáng hôm sau, Mục An nằm lỳ trên giường còn chưa thể tỉnh, bị
một người không biết tiết chế lăn qua lăn lại nên toàn thân giống như
tan ra, mà trong lúc đang ngủ say vẫn còn bị người đó quấy rầy, trên
lưng truyền đến một trận tê dại làm cho cô không thể không mở mắt: “Du
Khâm, đừng rộn.”
Du Khâm ôm lấy lưng cô, quấn vài sợi tóc trên lưng, ở sau tấm lưng trắng bóng của cô lưu lại vài dấu hôn: “Hôm nay em muốn
làm gì?”
Mục An nghĩ nghĩ, buổi chiều cô muốn gặp Chương Hành, thế
nhưng vô thức cô không muốn nói với Du Khâm, vì thế cô hỏi ngược lại:
“Còn anh, hôm nay cuối tuần, anh cũng không có lớp học.”
Du Khâm chậm rãi xoa mấy sợi tóc của cô, gần như do dự một lúc mới nói: “Hôm nay
muốn cùng chú đi gặp vài người, vì thế không thể ở cùng em.”
“À,
không sao , tự em có thể giết thời gian.” Mục An cũng thở phào nhẹ nhõm, anh nói không rảnh chí ít cũng giúp cô không cần tìm lý do để giải
thích.
Có đôi khi, chân tướng sự việc chỉ cách mình một ranh giới
mỏng manh, rất nhiều lời nói ẩn ý, chính là chân tướng. Nếu như lúc này
Mục An chú ý tới ánh mắt của Du Khâm phía sau sẽ phát hiện ra trong mắt
anh có ý gì muốn nói lại thôi, sẽ phát hiện ra trên mặt anh có… do dự.
Hai tay Du Khâm ôm chặt người cô, nhẹ nhàng liếm lên cổ cô, Mục An cảm giác được tay anh lại bắt đầu không nghiêm túc, nhẹ nhàng giãy dụa , không
ngờ Du Khâm vội vội vàng vàng từ phía sau xông vào, Du Khâm cười nhẹ:
“Ngoan, em ướt rồi.”
Mặt Mục An chôn chặt vào gối nóng lên từng đợt, siết chặt ga giường bên dưới, lẩm bẩm nói: “Không biết xấu hổ.”
Du Khâm biết cô mệt nên động tác cũng trở nên ôn nhu hơn, Mục An được anh
dịu dàng cưng chiều mà toàn thân mềm nhũn. Du Khâm tựa lên gáy cô, thì
thầm : “Mục An, anh đối với em… là thật lòng.”
Mục An chôn mặt vào
gối cười, không trả lời anh. Cho dù lúc này thân mật như vậy, cho dù lúc này sự tồn tại của anh chân thực như vậy, trong lòng cô càng bất an
hơn, anh càng như vậy, cô có thể đoán trước được, điều mà Chương Hành
muốn nói cho cô biết sẽ nghiêm trọng đến mức nào.
Đứng ở cửa phòng
2098, ngón tay cô run run nhấn chuông cửa, Mục An không biết mình là có
thể chịu đựng được sự thật mà Chương Hành sắp nói hay không. Thế nhưng
nếu cứ để cho tình cảm của hai người bị vùi lấp trong lo lắng, như một
tầng băng mỏng, cô thà chọn cách thẳng thắn đối mặt. Cô luôn luôn cảm
nhận được Du Khâm yêu cô, như vậy là đủ rồi. Cô ngây thơ nghĩ rằng, bất
luận có xảy ra chuyện gì, tình yêu cũng đều có thể san bằng tất cả. Cho
nên mới nói, trong tình yêu phụ nữ luôn luôn mù quáng. Mù quáng đến mức
quên mất, có những chuyện dù có là gì cũng không thể dẹp yên được, cái
này, gọi là thù hận.
Chuông cửa vang lên, Chương Hành mỉm cười mở
cửa, một tay chống lên khung gỗ, cười cười đầy thâm ý: “Suy nghĩ kỹ
chưa, bước vào bên trong cửa này, em không trở về như lúc đầu được đâu.”
Ngón tay Mục An siết chặt trong túi, do dự một chút nhưng cũng đi theo
Chương Hành vào trong, ở trong này, cuối cùng cô đã biết… rất nhiều bí
mật.
Buổi tối, khi Du Khâm về nhà, phòng khách đèn đuốc sáng trưng,
đổi giày xong lại nghe trong phòng bếp truyền đến tiếng xào nấu, cảm
giác thỏa mãn trong lòng sắp tràn ra khỏi lồng ngực. Cởi áo khoác đặt
trên sôpha, chậm rãi đi vào phòng bếp, ôm chặt Mục An từ phía sau: “Hôm
nay không phải ra ngoài sao? Sao lại quay về sớm vậy?”
“À, ra ngoài
gặp bạn bè, nói chuyện phiếm rất nhanh thôi.” Mục An xoay người, cười
cười nhìn anh: “Còn anh, gặp người kia… có thuận lợi không?”
Du Khâm hôn lên trán cô, không chút do dự nói: “Rất thuận lợi.”
“…Vậy à? Đi rửa tay đi, chuẩn bị ăn cơm thôi.”
Du Khâm quay đi, Mục An xoay người, tất cả trước mắt cô bắt đầu mơ hồ
không rõ, Mục An nhẹ nhàng nâng tay lau khóe mắt, vệt nước lành lạnh hơi chát, cô liếm liếm khóe môi. Cố gắng bắt mình phải nở nụ cười, duy trì
vẻ mặt vui vẻ ăn cơm cùng với Du Khâm, nói chuyện, ôm hôn, hai người ở
chung, không có một khe hở.
Nửa năm sau, Du Khâm mới biết được, ngày
đó anh đã bỏ qua bao nhiêu sự việc, lúc Mục An hỏi anh gặp người kia
thuận lợi không, anh không cách nào tưởng tượng được tâm tình Mục An thế nào khi hỏi anh câu đó. Bởi vì, người anh gặp chính là cha cô, mà ngày
đó, bọn họ gặp lại là một cái bẫy, một cái bẫy đưa Mục Vĩ Hào vào chỗ
chết.
Sáng sớm, Du Khâm xem tờ báo trong tay, yên lặng ngồi ở bàn ăn
chờ Mục An rời giường. Mỗi một phút đồng hồ đều đang thử thách giây thần kinh của anh.
“Chào buổi sáng.” Mục An đưa tay thắt lại dây lưng,
cầm một mẩu bánh mì, bắt đầu cho vào miệng nhai, Du Khâm nhìn cô một
lúc, chậm rãi đưa tờ báo lên trước mặt cô, ánh mắt phức tạp chăm chú
quan sát từng nét biến hóa nhỏ trên mặt cô.
Mục An nhìn tờ báo trước
mặt: tiêu đề rất rõ ràng: Cục trưởng cục quy hoạch đất đai Mục Vĩ Hào bị nghi ngờ tham nhũng, hối lộ và dính líu tới vụ án mạng kỳ lạ của một
thương nhân địa ốc 4 năm trước.
Du Khâm không nhìn ra phản ứng của
Mục An, cô chỉ yên tĩnh nhìn tờ báo trước mắt, mẩu bánh mì cầm trong tay vẫn lơ lửng giữa không trung, tròn năm phút đồng hồ, không hề nâng lên. Năm phút sau, cô mới ngẩng đầu nhìn anh, cặp mắt màu hổ phách, một mảnh trong xanh phẳng lặng, không có kinh ngạc, không có phẫn nộ, thậm chí
cũng không có nỗi đau khi bị phản bội.
“Em đều biết?”
“Ừ.”
“Lúc nào?”
“Nửa năm trước.”
Chân mày Du Khâm nhíu sâu, tất cả đều ngoài dự đoán của anh, anh không tưởng tượng được, nửa năm nay Mục An có thể im lặng sống bên cạnh anh: “Vì
sao cái gì cũng không hỏi, vì sao.. không ngăn cản.”
Cuối cùng, khóe
mắt Mục An cũng tràn nước, nhìn Du Khâm, vẻ mặt vẫn mang theo ý cười:
“Bởi vì… Em cho rằng, anh rất yêu em.” Bởi vì cho rằng… anh sẽ chẳng
tuyệt tình, chí ít, vì em, anh sẽ không tuyệt tình như vậy.
Cuối cùng, là em thua cuộc.
Căn bản anh yêu em không đủ sâu.
Nếu đã như vậy, ngăn cản ư… có thể không?