Moon_xinh
Mục An chưa bao giờ nghĩ có một ngày mình lại
phải ở trong ngục như thế này, án tử còn chưa được xử công khai, Mục An
vẫn đang bị cảnh sát cách ly. Một người khi phải ở trong một không gian
nhỏ hẹp thì sẽ có rất nhiều thời gian yên tĩnh để suy nghĩ.
“Mục An,
có người tới thăm cháu.” Chú Chu là cảnh sát lão luyện ở đây, có mối
quan hệ quen biết với Chung Việt nên đối với Mục An tương đối lịch sự.
Mục An không cử động: “Cháu không muốn gặp.” Bây giờ dù là bất kỳ ai, cô
cũng chưa chuẩn bị tâm lý để đối mặt, mẹ cũng vậy, Du Khâm cũng vậy,
cũng có thể là Lục Kiều, Lục Bác Giản… Trừ bọn họ ra cô không nghĩ được
ai sẽ đến thăm mình.
“Lần này là một người tương đối đặc biệt, do trên cử xuống, cháu vẫn không muốn gặp à? Đừng làm chú Chu khó xử, được không?”
Nghe vậy, Mục An kinh ngạc nhưng nhìn bộ dáng khó xử của chú Chu, cô đành đứng dậy cùng chú ấy ra ngoài.
Ngồi xuống ghế, nhìn hai người đối diện Mục An cảm thấy ngoài sức tưởng
tượng, cúi đầu không dám nhìn người kia: “Chị, chị… sao lại đến đây.”
Tần Hỉ Lạc trừng mắt nhìn cô: “Chị không thể đến sao, mặt mũi của em lớn
như vậy, ai em cũng không chịu gặp, dì sắp phát bệnh tới nơi rồi.”
“Mẹ em, bà không sao chứ ạ?”
“Vẫn còn biết lo hả? Biết lo mà dám tự ý quyết định, chuyện gì cũng không để tâm đến suy nghĩ của mọi người trong nhà.” Hi Lạc vẫn còn tức giận mà
quát lớn, cô em họ này đúng là không để người ta bớt lo được, lúc dì gọi điện đến nhà, Chung Tình vô cùng lo lắng đã bảo cô cùng Lâm Hạo Sơ đến
thăm.
Thấy Mục An vẫn không nói gì, Hỉ Lạc thấy lời nói của mình
không có tác dụng, giận dữ không kìm lại được đang định đưa tay đập vào
đầu Mục An, Lâm Hạo Sơ giữ lấy cánh tay cô đang đưa ra, lắc đầu ý bảo
bên cạnh còn có cảnh sát.
Hỉ Lạc ngượng ngùng hạ tay xuống, Lâm Hạo
Sơ nói với Mục An: “Bây giờ vụ án chưa bắt đầu xử lý, vẫn còn cơ hội,
chỉ cần em đừng buông tay, mọi việc còn lại đều giao cho bọn anh, luật
sư anh đã tìm xong rồi.”
Mục An cắn chặt môi dưới, vẫn cúi thấp đầu
không nói lời nào. Hỉ Lạc thở dài: “An An, em nếu phải ở trong ngục cả
đời, một mình dì sẽ sống thế nào, em có nghĩ tới chưa?”
Mục An ngẩng
đầu, Hỉ Lạc sững người, nhìn những giọt nước mắt chậm rãi rơi xuống kia
cô mới ý thức được giọng nói của mình không mềm mỏng lắm, đành hạ thấp
giọng: “Bây giờ dì chỉ còn lại mình em, Du Khâm đều đem tất cả sự tình
nói cho chị biết hết rồi, kết cục đó là do chính dượng lựa chọn, em cần
gì phải tự dằn vặt, không tha thứ cho bản thân.”
“Em… không bỏ xuống
được, cha nói, ông ấy… luôn chờ em.” Giọng nói của Mục An rất nhỏ, đứt
quãng, Hỉ Lạc và Lâm Hạo Sơ nghe không rõ ràng.
Hỉ Lạc ngồi thẳng người, giọng nói nghi hoặc: “Em nói ai đang chờ em?”
Mục An bỗng nhiên nắm chặt tay Hỉ Lạc, hơi thở bất ổn nói: “Chị, chị biết
không, là cha em muốn em tự thú. Từ khi em bắt đầu nhớ tới chuyện quá
khứ, cha em thường xuyên xuất hiện, ông ấy cũng nói với em rất nhiều
thứ.”
Hỉ Lạc và Lâm Hạo Sơ nghi hoặc nhìn nhau, ra điều đã hiểu rõ,
Hỉ Lạc nhẹ nhàng vỗ vỗ vào mu bàn tay của cô: “An An, đó là dượng đang
đùa giỡn với em thôi, ông ấy thương em như vậy, hơn nữa ông ấy cũng
không thể bỏ dì lẻ loi một mình được, đúng không?”
Cảm xúc của Mục An từ từ bình tĩnh lại, sắc mặt cũng nhu hoà đi: “Thật chứ?”
“Tất nhiên là thật, An An, em nghĩ đến dì một chút đi.” Hỉ Lạc hơi do dự rồi nói tiếp, “Còn có Du Khâm nữa, cậu ta bây giờ… cũng không tốt lắm.”
“Anh ấy làm sao?” Mục An lập tức căng thẳng.
Hỉ Lạc thở dài trong lòng: “Em ở trong này một tháng, cậu ta đều tự giam
mình trong phòng, không ra khỏi cửa, không nói lời nào. Chị cũng không
thể tưởng tượng nổi nếu em thật sự buông tay, cậu ta sẽ ở trong đó ngây
dại cả đời…” Có đôi khi nói một nửa lại hiệu quả hơn nói hết toàn bộ,
Mục An đã bị lời nói của Hỉ Lạc làm cho lo sợ, bất an trong lòng.
“Chị ở đây là dùng quan hệ của bố chồng mới có thể gặp được em, em xem em có thể sẽ phải chịu sức ép thế nào. Hãy cùng Du Khâm ổn định cuộc sống gia đình, sau đó đưa dì đi cùng. Kết cục như vậy không phải là tốt sao, tạo sao phải tự dằn vặt bản thân, cũng là dằn vặt rất nhiều người bên cạnh
luôn quan tâm đến em.” Hỉ Lạc tiếp tục dụ dỗ, biết rằng nếu không nắm
lấy cơ hội này mà chặn đứng lại những mềm yếu trong lòng cô thì rất khó
làm cho cô phối hợp với bọn họ.
Mục An không nói gì, vẫn tiếp tục
trầm mặc, thế nhưng Hỉ Lạc biết cô nghe hiểu được, tiếp tục sử dụng
chính sách dụ dỗ: “Nếu muốn chuộc tội, cũng không cần phải dùng cách
này. Hãy chiếu cố dì cho tốt, dượng chắc chắn sẽ rất vui. Tiếc nuối của
dượng ở kiếp này chính là không thể cùng với dì đi đến cuối đời, bây giờ em bỏ lại dì một mình, dượng sẽ càng không thể tha thứ cho em.”
Bàn
tay Mục An đặt lên bàn, ngón tay run nhẹ, lông mi cũng run rẩy lay động, Hỉ Lạc biết mình đã gần như tác động được cô. Kỳ thực cô cũng không tìm ra được lý do gì khác để tiếp tục dụ dỗ. Trước khi đi cô còn nói: “Em
suy nghĩ thật kỹ, ngày mai bọn chị lại đến.”
Lúc Hỉ Lạc và Lâm Hạo Sơ đứng dậy, Mục An kêu lên: “Chị… Ngày mai… em muốn gặp Du Khâm.”
Hỉ Lạc thấy biểu hiện không được tự nhiên của em họ, cười nói: “Biết rồi, khổ lắm!”
“Ông xã, anh đang nghĩ gì thế?” Ra khỏi trại giam vẫn thấy Lâm Hạo Sơ đang
suy nghĩ chuyện gì đó, dáng vẻ rất tập trung, nửa ngày cũng không cử
động, Hỉ Lạc nâng cánh tay anh lên, bàn tay ngang ngạnh luồn vào túi áo
khoác anh.
Lâm Hạo Sơ nắm lấy bàn tay hơi lạnh của cô, thầm nghĩ mới
nói: “Em không cảm thấy tinh thần Mục An có chút…” lời còn chưa dứt đã
thấy Hỉ Nhạc trừng mắt, Lâm Hạo Sơ biết điều nuốt lại. Anh cũng không
tin là Hỉ lạc không nhìn ra.
Hỉ Lạc kéo cánh tay anh, nhắm mắt đi
theo chồng mình, một lát sau mới nhỏ giọng nói: “Em cũng nhận ra nhưng
phần lớn thời gian con bé lại rất bình thường, phải không?”
“Trước đó, Du Khâm không đề cập đến chuyện này sao?” Lâm Hạo Sơ giúp Hỉ Lạc thắt dây an toàn nhưng chưa vội khởi động xe.
“Có đề cập qua, cậu ta còn cầm rất nhiều bệnh án của Mục An cho em xem
nhưng cậu ta nói những thứ này đều là do cậu ta chuẩn bị để ngụy tạo
chứng cứ thoát tội cho Mục An.” Hỉ Lạc lẩm bẩm, trong đầu rất nhanh xuất hiện một ý nghĩ, cô kinh ngạc há hốc mồm: “Lâm Hạo Sơ chẳng lẽ là…?”
Lâm Hạo Sơ liếc nhìn phản ứng của vợ mình, bình thường suy nghĩ luôn chậm
nửa nhịp, khó có dịp lại thông minh như thế: “Chẳng lẽ cái gì?” Lâm Hạo
Sơ chậm rãi khởi động xe.
“Chẳng lẽ, Mục An vì ở cùng với cậu ta nên
đã qua mắt chúng ta? Hành động của Mục An khi nào lại nhanh như vậy? Hoá ra hai người đó đều thuộc trường phái hành động. Lâm Hạo Sơ! Thiếu chút nữa em bị gạt rồi.”
Ngón tay bật lửa của Lâm Hạo Sơ run run, khe khẽ thở dài, quả nhiên Tần Hỉ Lạc luôn suy nghĩ chậm nửa nhịp vẫn không bao giờ theo kịp tư duy của người bình thường.
Anh khởi động xe: “Từ một năm trước, Du Khâm đã bắt đầu chuẩn bị chứng cứ, chứng cứ lại rất đầy
đủ, phen này ra tòa sẽ không khó đánh. Bây giờ chỉ cần Mục An chịu phối
hợp là ổn.”
Hỉ Lạc phớt lờ, lẩm bẩm: “Khẳng định không có vấn đề,
ngày mai Du Khâm lại trình diễn cho cô ấy xem một tiết mục thâm tình,
sau đó dì sẽ tranh thủ khơi dậy tình cảm của con bé. Dù nó có là núi
băng cũng sẽ bị làm tan chảy.”
Lâm Hạo Sơ nhếch miệng cười: “Em lạc quan thật đấy.”
Hỉ Lạc nhíu mày, vươn tay ôm lấy cổ Lâm Hạo Sơ: “Đương nhiên, nhớ ngày đó
anh chính là một núi băng bị em làm cho tan chảy mà, Mục An kia chỉ bằng một góc băng tuyết, không khó lắm đâu.”
Cảm xúc trên mặt Lâm Hạo Sơ
vẫn tiếp tục lạnh lẽo như băng vạn năm: “Tần Hỉ Lạc, thu móng vuốt của
em lại đi, không thấy anh đang lái xe sao?”
Hỉ Lại lại cọ cọ vào
người anh, tiếp tục mặt dày nói: “Lâm bí thư, vậy là rất không tốt nhé,
rõ ràng là thích thú, tại sao phải giả vờ khó chịu rụt rè, ở trước mặt
vợ mình không cần như vậy đâu.”
Lâm Hạo Sơ không nói gì, đành để Tần
tiểu thư tiếp tục vòng qua cổ mình, trong lòng âm thầm suy xét, có phải
do chính mình gần đây quá thông cảm, cưng chiều cô ấy để cô ấy có gan
dám đùa bỡn mình.
Ngày hôm sau gặp mặt, một nhóm bốn người ngoại trừ hai vợ chồng Lâm Hạo Sơ và Hỉ Lạc, Du Khâm còn có thêm 1 vị luật sư.
Bởi vì Mục An có bệnh, vì thế khi tranh tụng trên tòa, khả năng thắng rất
lớn. Mục An do dự thật lâu mới nhỏ giọng hỏi: “Em thật sự bị bệnh?” Cô
vẫn cảm thấy mình rất bình thường, bao lâu nay chưa từng phát sinh
chuyện gì kỳ quái.
Câu hỏi này Du Khâm nên trả lời, đáng tiếc là từ
lúc theo người nhà vào thăm lại không hề có phản ứng nào với cô. Một
khoảng im lặng, Mục An cảm thấy hơi xấu hổ, Hỉ Lạc phiền lòng vì nhìn
thấy biểu hiện không được tự nhiên giống như vợ chồng son, em họ cô
không được tự nhiên, Du Khâm lại càng không tự nhiên, cô nhận nhiệm vụ
hòa giải nên nhỏ giọng nói: “Yên tâm, ngay cả có đi chăng nữa, gia đình
cũng sẽ không ghét bỏ em.” ẩn ý nhìn Du Khâm một cái.
Mục An ngượng
ngùng liếc trộm Du Khâm, thấy anh vẫn mím chặt môi không có phản ứng gì
với mình, trong lòng Mục An lạnh đi phân nửa, hơn một tháng nay không
gặp, thực sự cô rất muốn gặp anh, bây giờ nhìn rõ anh đã gầy nhiều đi
nhưng ngay cả muốn quan tâm anh cũng không có cơ hội hỏi ra miệng.
Lâm Hạo Sơ nháy mắt với Hỉ Lạc, Hỉ Lạc hiểu ý vội nói: “Hai người trò chuyện đi, chúng tôi chờ bên ngoài.”
Ba người thức thời đi ra ngoài, dành thời gian cho Mục An và Du Khâm. Du
Khâm nhìn Mục An, thủy chung không nói lời nào, Mục An thấp thỏm nhìn
anh, từ khi vừa vào đến giờ, Du Khâm không nói với cô một câu, ngay cả
ánh mắt cũng ít khi tiếp xúc.
“Anh… tức giận?” Mục An dè dặt nhìn nét mặt anh.
“Không có.” Du Khâm lãnh đạm nói ra hai chữ mà không bổ sung thêm.
Mụa An thà rằng anh cứ nói mọi chuyện rõ ràng hoặc lạnh nhạt châm chọc cô
một phen còn tốt hơn nhiều so với việc không có phản ứng gì như lúc này. Mục An giống một đứa nhỏ biết mình có lỗi, cúi thấp đầu, lo lắng siết
chặt vạt áo.
Du Khâm im lặng một lúc mới trầm giọng nói: “Mục An, ở trong lòng em, rốt cục có anh hay không?”
Mục An mím chặt môi, cúi đầu, cô biết Du Khâm đang giận cô, nếu có giận… sẽ có làm hòa.
“Vì sao em chưa từng nghĩ tới anh, đã đồng ý với anh rồi mà vẫn tự mình
quyết định, ‘tín khẩu khai hồ’ phải không?” Du Khâm bực bội, lớn giọng
quát.
Mục An nhịn không được, phì cười: “Là ‘tín khẩu khai hà’.” (ăn nói ba hoa)
“…” Du Khâm chống tay dưới cằm, không nói không rằng, Mục An lặng lẽ nhìn anh rồi vội vàng cúi đầu.
Nhìn điệu bộ cô có vẻ rất oan ức, lửa nóng vừa bộc phát lại được anh ép
xuống, hai tay anh khoanh trước ngực, khụ khụ ho một tiếng, điệu bộ vẫn
lạnh nhạt nói: “Mục An, anh hỏi em một lần cuối cùng, rốt cuộc em có
muốn cùng anh sống hết kiếp này không?”
Mục An nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, sợ hãi gật đầu như bổ củi: “Muốn.”
Trong lòng Du Khâm đã mềm nhũn nhưng vẫn bày ra bộ mặt Trương Phi có thể hù
chết người: “Anh cho em biết Mục An, gặp phải em, Du Khâm anh xui 8
kiếp, kiếp này anh phải chấp nhận nhưng đừng mong có kiếp sau nữa. Kiếp
sau anh sẽ không thích em nữa đâu.”
Mục An cong cong khóe mắt, cúi
đầu nói nhỏ: “Vậy…kiếp sau em sẽ thích anh là được rồi.” Mục An chậm rãi ngẩng đầu, mỉm cười, “Kiếp sau, em thích anh là đủ rồi.”
Du Khâm
thấy biểu hiện của Mục An đã ôn nhu mềm mại, có đôi khi anh cũng hận
chính bản thân mình, anh hết lần này đến lần khác bị cô phút trước cho
lên thiên đường, phút sau lại đày xuống địa ngục, giằng co không biết
bao nhiêu lần. Nhưng anh lại yêu thương cô tha thiết như vậy, chính vì
yêu cô đến luyến tiếc, không thể buông bỏ.
Du Khâm vươn tay nắm lấy tay cô, nhẹ nhàng vuốt ve: “Hứa hẹn lần này không được đơn phương bội ước”
“Vâng.” Mục An nhẹ gật đầu.
Ngài cảnh sát đáng thương đứng bên cạnh nhìn cặp đôi này chà xát bàn tay đến nổi cả da gà, bèn ho khan: “Khụ… chú ý hình tượng.”
Thật là, cũng không phải sinh ly tử biệt, kiếp này kiếp sau gì chứ, bi không ra bi, cứ làm như đang đóng vở kịch nghèo nàn sướt mướt vậy.