Phương Như Thần không thèm để ý đến anh ta, tóm hai tay anh ta đẩy ra ngoài. Lục Thố không phải người thích vận động, sức lực hai người cách biệt nên anh ta phản kháng cũng chẳng có tác dụng gì, bị động lùi ra xa.
“A Thần, cậu làm gì vậy? Đừng đùa nữa, mau buông ra!”
“Câm miệng lại!” Anh quăng anh ta ra ngoài cửa rồi đóng sầm cửa lại.
Lục Thố hơi lảo đảo, xoay người nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm thấy khóc dở mếu dở, rồi sau đó thở dài. Cũng chỉ có lúc gặp chuyện liên quan đến Mạc Tùy cậu ấy mới có thể mất đi sự bình tĩnh thường ngày như thế, dường như lại giống với hồi mới tìm thấy cậu ấy, vừa ấu trĩ vừa nóng nảy.
Mạc Tùy không kịp phản ứng trước những hành động của anh, đến khi hoàn hồn thì Lục Thố đã bị đuổi ra ngoài mất rồi.
Cô nhíu mày: “Anh làm gì vậy? Đó là Lục Thố mà!”
Sau đó cô đứng dậy định đi mở cửa, Phương Như Thần kéo cô vào lòng mình, “Định mở cửa cho hắn sao? Mới như vậy đã không nỡ bỏ sao?”
Hai người cách nhau rất gần, hô hấp của Phương Như Thần gần như phả thẳng trên mặt cô, sự ấm áp khác thường này làm cô hết sức mất tự nhiên.
“Anh đừng quá đáng, đây là nhà tôi, mong anh tôn trọng một chút.” Mạc Tùy lạnh lùng nhìn chằm chằm anh, nói.
Sự chống đối bình thản đến lạnh lùng của người đối diện cũng như sự bảo vệ của cô dành cho Lục Thố làm đầu Phương Như Thần đau đớn. Anh không hiểu vì sao Mạc Tùy lại có thể có liên hệ với Lục Thố, hai người họ liên lạc với nhau từ bao giờ, hay là họ vẫn luôn liên lạc suốt hai năm qua. Vậy trong thời gian không có anh ở đây hai người đã có quan hệ thế nào, tại sao họ phải lừa anh, anh đã tìm cô lâu như thế, tại sao chứ?!
Càng nghĩ lại càng thấy khó chịu trong lòng, đau đớn như thể muốn nổ tung. Anh hối hận, anh đã hối hận từ lâu rồi, sao khi ấy anh phải để ý nhiều chuyện như vậy mà không chọn Mạc Tùy. Cô đã cho anh cơ hội sao anh không nắm lấy, biết rất rõ vì chuyện riêng của gia đình mà Mạc Tùy rất thiếu cảm giác an toàn sao anh còn nói dối cô?
Hai năm, hai năm có thể thay đổi rất nhiều thứ, bên cạnh cô có hay chăng những người khác, người ấy có phải là Lục Thố không, họ có phải cũng sống như người yêu không, như ngày xưa anh với cô? Hình ảnh hai người đứng sóng vai lúc vừa vào cửa anh nhìn thấy lại ùa vào trong óc.
Phương Như Thần khẽ gầm lên một tiếng, ép Mạc Tùy lên vách tường, khuôn mặt méo mó vì sự ghen tuông điên loạn, toát lên sự dị dạng đáng sợ.
Ngón tay đè chặt trên đôi môi mềm mại của cô dùng sức cọ sát, nói bằng một giọng như rên rỉ: “Chỗ này có bị hắn chạm qua không? Hử?”
Mạc Tùy hơi hoảng sợ, sợ hãi nhìn anh, đau đớn trên môi làm cô bất an, trợn tròn mắt.
Cô quay đầu qua một bên, giọng run rẩy: “Anh làm cái gì đó! Buông ra!”
Phương Như Thần nhìn vào mảnh da trắng nõn trên cổ lộ ra khi cô quay đầu, nheo mắt lại, rồi không do dự cúi đầu hôn lên, đầu lưỡi thong thả và trân trọng chà đạp trên làn da trơn mịn, đã lâu quá rồi.
Mạc Tùy sững sờ, da gà nổi đầy, sự bình tĩnh miễn cưỡng giữ lại cuối cùng cũng sụp đổ. Cô quát: “Đồ khốn, anh đang làm gì? Buông ra, cút!”
Sự phản kháng của cô không có tác dụng gì với Phương Như Thần, anh dễ dàng khống chế tay chân cô, đầu lưỡi từ từ di chuyển sang một hướng khác. Mạc Tùy cố gắng giãy giụa, muốn thoát khỏi sự kìm kẹp của anh, nhưng lại làm cho hô hấp của người kia ngày càng dồn dập, đôi mắt càng thêm say mê. Anh ngẩng đầu nhìn Mạc Tùy, rồi đỡ lấy đầu cô dùng sức hôn.
Khi môi lưỡi chạm nhau, Phương Như Thần phát ra một tiếng thở dài thỏa mãn, lưu luyến trong cổ.
Khi Mạc Tùy nhận ra mình không thể đẩy được anh thì không giãy giụa nữa, để kệ anh muốn làm gì trên người mình thì làm. Cho đến khi quần áo từng món từng món rơi xuống, anh rời môi cô tìm kiếm đến những nơi khác, Mạc Tùy mới nhìn ánh đèn vàng mờ ảo trên đầu mình, bình tĩnh: “Nếu anh muốn phát tiết đến thế thì chúng ta có thể lên giường, ít ra sẽ thoải mái hơn. Tôi cũng có nhu cầu của tôi, chúng ta có thể thỏa mãn lẫn nhau.”
Cái đầu đang dụi vào ngực cô dừng lại, sau đó từ từ ngẩng lên, khi hai ánh mắt chạm nhau, anh nhận ra trong mắt người kia ngoài sự tĩnh lặng thì chẳng có chút trầm mê nào, như một gáo nước lạnh tạt vào đầu anh, lạnh buốt đến xương.
Anh buông cô ra, hoảng loạn lùi một bước, nhìn Mạc Tùy tỉnh táo tự chỉnh lại quần áo, anh quát lên trong tuyệt vọng: “Anh không cần chuyện đó, em biết rất rõ, anh yêu em, Mạc Tùy! Anh yêu em, vì sao em không thể yêu anh như thế! Cho dù chỉ là một phần mười thôi cũng đủ rồi!”
Đầu ngón tay đang cầm quần áo chợt run lên, rồi lại tiếp tục yên lặng.
Phương Như Thần nhìn cô với một khuôn mặt đau thương, nhưng anh không biết phải làm sao, đứng trước Mạc Tùy anh hoàn toàn bất lực. Rõ ràng giờ anh đã giỏi giang hơn xưa, vậy tại sao lại càng không thể nói ra lời?
Anh đau đớn ngồi phịch xuống sofa, cúi đầu, vò tóc.
Vẻ mặt Mạc Tùy phức tạp, đối diện với một người mất lý trí như thế, cô cảm thấy như thể mình đã gặp lại “Tùy Kỳ”, mọi hành động của anh đều không khác xưa chút nào.
Mạc Tùy đi thẳng về phòng, trước không nói có thể đuổi người ngoài kia ra ngoài hay không, ít ra cũng đừng nên chọc giận anh tiếp làm gì, tránh lại xảy ra chuyện gì không tốt.
Đêm đó chẳng ai có thể ngủ ngon, nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, như thể cả thế giới bên ngoài đang cùng thức với họ.
Ngày hôm sau, Mạc Tùy thức dậy liền thấy Phương Như Thần đang đứng bên cửa sổ, quay lưng về phía cô nói chuyện điện thoại, giọng nói lạnh nhạt lưu loát, tư thái cao ngạo tuấn tú, như thế sự điên cuồng hôm qua chỉ là một ảo giác nhất thời.
Cho đến khi anh quay người lại, cổ áo chật vật những nếp nhăn và hai mắt đỏ vằn tơ máu mới chứng minh cô không nằm mơ.
Anh nhanh chóng cúp điện thoại, cười đi tới, “Dậy rồi hả? Đi tắm đi rồi ăn sáng, anh làm cháo em thích ăn nhất đó, tuy không đủ nguyên liệu nhưng mùi vị cũng không tệ lắm đâu.”
Mạc Tùy nhìn lên trên bàn, rồi quay người vào nhà tắm rửa mặt chải đầu. Mắt Phương Như Thần tối sầm lại.
Khi cô đi ra, anh đã bày xong bát đũa, Mạc Tùy yên lặng ngồi xuống bắt đầu ăn.
“Có nhạt quá không?” Phương Như Thần căng thẳng nhìn cô.
Mạc Tùy chỉ lắc đầu.
Sau khi ăn xong Phương Như Thần muốn dọn bát, cô lại né người qua một bên, cầm bát đứng lên tự mình mang vào bếp rửa.
Tay anh khựng lại trên không rồi chán nản hạ xuống, anh nhìn bóng hình cô độc trong bếp, cảm thấy thất bại, còn khó chịu hơn cả trước đây bị cô xua đuổi.
Lúc ra cửa Mạc Tùy cầm một cái túi từ tủ giày, bên trong phồng lên không biết đựng gì. Phương Như Thần hơi ngạc nhiên, nhưng không hỏi, anh hơi sợ phải nói chuyện với cô.
Khi tới khách sạn, Phương Như Thần vẫn bám theo cô. Trên đường đi gặp vài người quen, nhìn thấy anh đi sau Mạc Tùy đều ngạc nhiên. Người lớn tuổi nói chuyện đều không e dè, thấy vậy chỉ cười nói: “Cậu trai này đẹp thật đấy, còn đẹp hơn A Mai thị trấn mình.”
Nói xong, cả mấy người đều cười, A Mai là một cô gái sinh ra và lớn lên ở thị trấn bên bờ biển này. Cô ấy là đại mỹ nữ được mọi người ở đây công nhận.
Phương Như Thần nghe xong câu ấy cũng không giận, lễ phép gật đầu cười cười với họ.
Mạc Tùy đi vào khách sạn, thấy Lục Thố ngồi một góc ăn sáng, đặt gói đồ trên tay lên bàn, “Coi như bồi thường bữa cơm không thành hôm qua!”
Lục Thố liếc mắt nhìn sắc mặt không lấy gì làm đẹp của Phương Như Thần, cười cười, lấy các thứ ra, là một vỏ sò lớn. Đối với người vùng biển vỏ sò chẳng phải thứ gì đặc biệt, nhưng vỏ sò này có màu rất lạ, năm màu xếp lớp trải đều.
Mạc Tùy nói: “Cái này là dân biển ở đây đi đánh cá mang về, tôi thấy đẹp nên mua, anh đừng chê.”
“Không đâu, rất đẹp!” Anh ta để lại vỏ sò vào trong túi, đặt lên đùi.
Mạc Tùy gật đầu quay người vào trong phòng.
Phương Như Thần không đi theo nữa, ngồi xuống đối diện Lục Thố, mắt trợn trừng nhìn anh ta.
Lục Thố đảo đũa hai lần cũng không ăn nổi nữa, đặt đũa xuống bắt đầu nói chuyện, “Hành lý của cậu đâu?”
Anh bình tĩnh đáp hai chữ, “Không mang!”
“Đi tay không tới à?” Lục Thố kinh ngạc nhìn anh, “Ở đây có nhiều thứ không mua được lắm.”
“Đừng nói nữa!” Phương Như Thần mắt sắc lạnh, “Giải thích!”
“Giải thích cái gì?”
“Tìm được Mạc Tùy lúc nào? Sao không nói cho tôi?” Anh dừng một chút, rồi khó khăn nói nốt, “Quan hệ hiện tại của hai người là gì?”
“Mấy tháng trước tôi tới đây giải quyết vụ sự cố vô tình gặp lại cô ấy. Còn về việc sao không nói cho cậu, cậu cũng biết rõ Phương thị mới ổn định chưa được bao lâu, còn có nhà họ Trần, tôi nghĩ không để cậu biết thì tốt hơn, vả lại bản thân tôi cũng có cảm tình với Mạc Tùy.” Thấy ánh mắt không tốt đẹp gì của Phương Như Thần, Lục Thố giơ hai tay, “Ok, tôi biết việc này tôi xử lý không có tâm lắm, nhưng đối mặt với cô gái mà mình thích đàn ông ai mà chẳng ích kỷ.”
Phương Như Thần dồn sức đập cả hai tay xuống bàn, “Cô ấy là của tôi, cậu vứt ngay cái tình cảm không nên có của cậu đi.”