Mỗi một ngày qua đi, hi vọng trong lòng ta giống như bị dội liên tiếp những gáo nước lạnh, không phải không có chút lung lay.Con đường phía trước sao mịt mờ quá..Ta phải bắt đầu từ đâu?Vương Tước, rốt cuộc bọn họ giam ngài ở nơi nào? Dựa vào thực lực của Gilgamesh, ta có bị đánh chết cũng vẫn tin rằng không một kẻ nào có thể giết chết được ngài, kể cả Bạch Ngân Tế Ti.Vẫn còn sống là vẫn còn cơ hội.Mỗi đêm ta đều tự nhủ như thế, để bản thân kiên cường thêm một chút.Nắng mưa cũng mặc, khổ sở không đếm xỉa, ta đi đến từng ngõ ngách, từng địa phương trên Thủy Nguyên Aslan này chỉ mong tìm kiếm được chút tin tức.Không thấy. Tiếp tục tìm. Tìm không ra. Có phải xới cả đất lên cũng không được bỏ cuộc.Mỗi khi mở mắt thức giấc, điều ta mong đợi nhất là thời gian xoay ngược, chào đón ta vào buổi bình minh là một trong hai gương mặt điển trai quen thuộc ấy, Vương Tước cũng được, Glanz cũng chẳng sao, mong tất cả chỉ là một cơn ác mộng...Và rồi khi ta giật mình tỉnh giấc giữa đêm khuya, vẫn không có ai lau nước mắt cho ta.Khi ta khó ngủ, không có ai ôm ta trong lòng vỗ về.Khi ta buồn bực, nhìn sang bên cạnh vẫn là khoảng trống lạnh lẽo.Thực tại..khắc nghiệt quá...[Biên thùy phía Nam, Thủy Nguyên Aslan]
-Glanz, đệ lùi lại đi
Trong màn đêm u tịch, hai thiếu niên đứng cạnh nhau, cảnh giác được đẩy lên đến giới hạn. Thiếu niên tóc đen bỏ ngoài tai những lời thiếu niên tóc xanh, bước lên phía trước, chưa đầy một khắc đã bị một đao gió chém trúng, máu tươi từ trên bả vai phun ra thấm ướt cả một mảng chiến bào.
"A..uuuu"
Tiếng chó sói huýt dài vang vọng trong đêm khuya truyền một trận tê dại, khiến cho nội tâm của những chiến binh kiên cường nhất cũng phải xao động. Mặt trăng từ từ hé ra sau mây đen, ban phát những tia sáng lạnh lẽo. Trong ánh trăng bàng bạc, rừng cây được rọi sáng đôi chút, lộ ra một bí mật khủng khiếp.
Từ trong một tán cây xuất hiện hai con mắt trắng dã, giống như hai ngọn lửa ma trơi vô cùng nổi bật. Nếu thực sự tập trung có thể nghe thấy tiếng gầm gử khe khẽ của dã thú. Tuy bọn họ là Sứ đồ cấp một, hiện tại năng lực đã có thể sánh ngang với một Vương Tước cấp thấp, so với người thường trong tình cảnh này cũng không có kiên cường được hơn là bao, vì họ đều có thể cảm ứng được hồn lực..Và lúc này...dấu hiệu hồn lực từ bụi cây cách hai người chỉ khoảng vài chục thước kia tuyệt đối không phải tầm thường, phỏng chừng đã đụng độ phải hồn thú cấp cao.
-Glanz, không sao chứ? – Đông Hách chạy tới bên Glanz, lo lắng nhìn vết thương trên vai anh.
-Vấn đề đó không quan trọng. quan trọng hơn là công kích vừa rồi mang thuộc tính gió...-Glanz vận dụng hồn lực trị thương, cũng may mật độ hồn vụ ở đây không hề thấp, trong chớp mắt đã hồi phục như cũ.
Đông Hách tập trung cảm biến hồn lực, mạch hồn trên người đã bắt đầu hiện lên rõ ràng: - Không thể nào..nơi này..làm sao có thể... xuất hiện hồn thú thuộc gió cơ chứ.
-Huynh nhìn đi. – Glanz chỉ tay về phía trước, Đông Hách nhìn theo hướng anh chỉ cũng giật mình đánh thót. – Phong Ngân?
Dã thú dường như cảm nhận được bản thân đã bị bại lộ, bước ra từ trong góc tối phô bày hình dáng thực sự của mình. Phong Ngân, một con hổ răng kiếm màu xám khổng lồ, trên thân có những đường vạch màu trắng ngà, móng vuốt giống như được đẽo gọt từ kim loại sáng loáng như bạc, vì thân hình vĩ đại của nó nên mỗi nơi đặt chân qua đều để lại những vết hằn sâu hoắm. Hai chiếc răng lớn bằng bắp chân người ở trong ánh trăng trở nên dị thường to lớn, đoán chừng bị chúng đâm vào thì một phần một vạn cơ hội sống sót cũng không có. Đôi mắt sáng quắc rõ ràng trong bóng đêm như hai nguồn sáng chết chóc, dẫn dụ con mồi đến cái chậu máu đỏ lòm bên dưới, nhớt dãi tràn ra thấm ướt cả một vùng cỏ.
Đông Hách cả kinh, nhưng biểu lộ trên mặt không có nhiều thay đổi. Anh bình tĩnh thăm dò hồn lực của nó, tạo lập kết nối tương thông hi vọng có thể xua nó rời khỏi đây. Phong Ngân tuyệt đối không phải là chuyện đùa, anh đã từng nghe Vương Tước nói về hồn thú này, một mình nó có thể đối kháng với hai, ba Vương Tước Cấp thấp, trên địa hình nào cũng có thể phát huy tối đa năng lực, chiếu theo hoàn cảnh chiến đấu hiện tại họ không có chút lợi thế, trước mắt vẫn nên là tránh đi thì hơn..
-Đông Hách ca, huynh nhọc công như vậy làm gì? Hiếm có cơ hội được gặp hồn thú cấp cao thế này, tranh thủ luyện tập một chút –Thiếu niên tuấn mỹ vặn vặn khớp ngón tay, làm vài động tác khởi động, ưu nhã chống tay xuống đất bày ra tư thế xuất phát vô cùng đẹp mắt. Hồn vụ hoàng kim xung quanh bị anh hấp thụ đến tối đa, ánh sáng chạy dọc sống lưng đến tứ chi, phát sáng cả một vùng. Glanz bây giờ tản ra khí thế của một chiến thần đích thực, cơ bắp nổi lên rõ rệt, đôi mắt hẹp dài âm thầm quan sát ước lượng khoảng cách, miệng cong lên thành hình bán nguyệt đầy ma mị. Ở bên kia, Đông Hách lo lắng nhìn Glanz, đồng tử căng thẳng cực độ, cố gắng nuốt xuống một ngụm nước bọt để trấn tĩnh.
Phong Ngân không phải là hồn thú tầm thường, có thể xem như là hồn thú thông minh vào hàng bậc nhất, nó cảm giác được đối phương chuẩn bị phát động hồn lực cường đại, liền gầm lên một tiếng cảnh báo, xung quanh thân xám bắt đầu xuất hiện những luồng khí đối lưu. Lông trên người Phong Ngân vì gió tạt dựng hết lên, cái miệng đỏ lòm nhe ra để lộ bộ hàm chết chóc trông thập phần dữ tợn. Người kia cũng không vừa, liên tục buông thả hồn lực phô trương sức mạnh khiến cho không gian sặc mùi sát khí, nếu là người bình thường ở đây sẽ bị dọa cho sợ chết khiếp.
-Việc nó xuất hiện ở đây đã đủ quái dị rồi...Đệ không được khinh xuất..-Đông Hách còn chưa nói hết câu, Glanz đã lao vút đi như một tia chớp màu đen nhằm đến chỗ Phong Ngân, trong gió chỉ còn lưu lại chút thanh âm:
Huynh cứ chờ đó, ta sẽ hạ nó bằng tay không cho huynh xem.
.....
Thực tế đã chứng minh, (chơi ngu) bốc đồng thường không mang lại kết quả như mong muốn =.=. Thiếu niên hùng hùng hổ hổ ban nãy bây giờ đã bị đao gió đả thương chi chít, trên ngực vết thương sâu hoắm do móng vuốt của Phong Ngân xoẹt qua đang chậm chạp khép miệng, miễn cưỡng lắm mới có thể duy trì tốc độ tránh đi những công kích liên tiếp. Mồ hôi anh thấm ướt lưng áo, tóc đen bết xuống sườn mặt đã có vài vết rách nho nhỏ, cánh mũi không tự chủ được phập phồng đứt quãng, tham lam hớp lấy từng ngụm không khí. Biểu cảm của Glanz thập phần khó coi, phảng phất có chút không cam lòng, hai hàm răng nghiến chặt khiến cho gương mặt tuấn lãng trở nên phi thường đáng sợ. Anh tự hào nhất luôn là tốc độ của mình, thách thức mọi giới hạn vật lí thông thường, thậm chí có thể vượt qua khả năng nhận diện thị giác của con người, nhưng điều đó đối với Phong Ngân cũng vô dụng. Nó đã thiết lập một lớp phòng ngự gió không có lấy một khe hở, còn liên tiếp phóng ra đao gió với uy lực kinh hồn, bày ra một mê trận chết chóc hoàn mỹ không để cho đối phương có cơ hội phát động hồn thuật. Bất cứ cành cây nào Glanz đặt chân đến đều nhanh chóng bị chặt đứt, trong gang tấc thậm chí đã cắt phải một góc chiến bào của anh. Nếu bây giờ anh trượt chân, không biết những đao gió vô tình kia sẽ dùng phương thức gì để giết chết anh. Glanz bây giờ giống như đang đi trên một lớp băng mỏng, dừng lại cũng không được mà đi tiếp cũng không xong, tình thế vô cùng nguy cấp.
Theo hướng ngược lại, thiếu niên tóc xanh cũng không rảnh dang, anh liên tục di chuyển tránh né những khúc cây bị gió chém phải đổ ầm ầm, một bên dâng lên những trụ đất cản lại đao gió ập tới như vũ bão. Không gian mờ mịt bụi đất, lá cây bị gió cuốn với tốc độ khổng khiếp trở nên sắc bén như lưỡi dao lam, lạnh lùng cứa vào da thịt trơn bóng để lại những vết thương không nghiêm trọng nhưng cũng không hề dễ chịu. Nơi trung tâm lốc gió, Phong Ngân gầm lên những tiếng rung động cả đất trời, đôi mắt của nó lộ ra từ trong màn mưa bụi cát tựa như con mắt tử thần chực chờ kéo hai Sứ đồ xuống địa ngục.
Đông Hách thở hổn hển, ngồi dựa vào tường đất vừa dựng lên hấp thụ thêm hồn vụ. Gió táp vào tường đất lở ra tường mảng, chẳng mấy chốc đã bị bào mòn một phần lớn. Đông Hách thấy tình thế đã vượt qua tầm kiểm soát, hướng Glanz thét lên:
-Glanz, mau trở lại đây. –Anh nhanh chóng áp cả hai bàn tay xuống đất, khiến cho cát dâng lên tạo thành một lớp phòng ngự mới. Glanz thật vất vả mới đến được chỗ Đông Hách, nặng nề từ trên một cành cây tiếp đất, toàn thân bị thương không ít, gương mặt điển trai dính đầy bụi đất. Anh nắm lấy vai vị huynh trưởng, trong ánh mắt là sự tín nhiệm tuyệt đối. Đông Hách ngước mắt lên nhìn Glanz, gật đầu khẽ một cái, nói:
-Bây giờ chúng ta không có cách nào tấn công trực diện, phòng ngự gió hoàn toàn không có một khe hở, dù có công kích ở hướng nào cũng vô dụng. Giá như chúng ta có thể kéo nó xuống lòng đất thì tốt, nhưng Phong Ngân quá thông minh, thời gian để ta tạo ra vết nứt trên mặt đất đủ để nó phản ứng lại. Chi bằng đệ tìm cách đánh lạc hướng nó, ta sẽ tranh thủ thời gian thi triển vũ khí quen thuộc nhất của chúng ta. Chỉ có như vậy mới mong có thể vượt qua tốc độ phản ứng của Phong Ngân.
-Vũ khí quen thuộc nhất của chúng ta..Là gì vậy –Glanz khó hiểu nhìn người huynh đệ bên cạnh mình.
-Nước- Thiếu niên nở nụ cười ma mị, hai đồng tử rực sáng thoạt nhìn rất đáng sợ. Hai tay anh chống xuống mặt đất, hồn lực như suối nguồn mạnh mẽ phun trào truyền thành dòng xuống đất. Glanz cũng hiểu ý đồ của Đông Hách, tập trung duy trì tường đất, tính toán cách đánh lạc hướng Phong Ngân. Đột nhiên, anh cảm thấy được điều bất thường, giọng nói khàn khàn mơ hồ đứt quãng.
-Đông Hách..huynh có thấy..gió đang bắt đầu đổi chiều không?
Câu nói này của Glanz làm người kia dao động, dòng hồn lực bắt đầu mất ổn định. Vì gió đột ngột đổi chiều nên tường đất không còn tác dụng che chắn, bụi cát lẫn lộn dưới chân hai người bị hất tung lên, theo hô hấp tràn vào trong phổi khiến họ không khỏi ho khan. Hồn lực tiếp xuống mặt đất bị ngắt quãng, không thể tiếp tục duy trì.
Phong Ngân dường như đã chơi đùa chán, nó rống lên một tiếng giận dữ, hai chân trước đạp xuống mặt đất tạo nên những rung chấn nhỏ. Trong chớp mắt, một luồng khí áp khổng lồ từ trên trời giáng xuống đúng vị trí của hai Sứ đồ, phỏng chừng muốn trong một chiêu thức áp chết hai người bọn họ, kết thúc trận chiến không cân sức này.
Gió lặng đi một chút, mùi máu tươi phát tán trong không gian, mang đến cảm giác dị thường thê lương...
[Hồ Trường Sinh, Đế Đô Granlt, Thủy Nguyên Aslan]
-Ngài không sao chứ? Trông Ngài không có chút tâm tình nào thưởng thức hoa đăng. –Ngân Trần ngồi bên bờ nước, lấy tay đẩy đẩy mấy chiếc đèn bị sóng táp vào, hướng ánh mắt đến con người đang đứng trầm mặc bên kia.
-Hai người họ vất vả lắm mới tìm được một vị trí vắng người ngắm hoa đăng, thế nhưng dường như chỉ có Ngân Trần là thực sự tập trung, Vương Tước nãy giờ chỉ yên lặng đứng một góc nhìn vào khoảng không, trên mặt không có lấy một biểu cảm. Ngân Trần nghĩ mãi không ra tại sao, đánh bạo hỏi. Gilgamesh cũng mất một lúc lâu sau mới trả lời cậu:
-Ngươi không cảm thấy gì sao? – Ánh mắt của ngài vô cùng nhạt nhòa, không nhìn ra ý tứ gì. Ngân Trần suy nghĩ một chút, đáp:
-Đúng là đột nhiên khi nãy ta cảm thấy hơi sốt ruột một chút, lại có phần hơi khẩn trương. Nhưng ta nghĩ đó là do háo hức muốn được xem đèn hoa đăng quá nên mới vậy. Thật kì lạ là bây giờ cảm giác không hề biến mất...
-Đó là do liên kết mạch hồn, những người có mạch hồn giống nhau, đôi khi không cần ở cùng một chỗ vẫn có thể biết được người kia đang nghĩ gì, họ có bình an hay không, điều này giống như là bản năng vậy. Ngươi mới được ban ấn, có lẽ cảm giác không được rõ ràng. – Vương Tước vuốt lại phần tóc mai bị gió tạt rối loạn của Ngân Trần, chậm rãi nói.
-Ngân Trần nhìn vào đôi mắt thâm thúy của Gilgamesh, trong một khắc liền hiểu ra vấn đề. Cậu lấy tay bịt miệng, khóe mắt bất giác đỏ lên, biểu cảm lúc này không thể dùng từ ngữ để biểu đạt. Cậu chậm chạp nhả ra từng chữ, giống như cố gắng ép bản thân không được tin tưởng những gì mình sắp nói ra.
-Vậy..hai người họ...đã gặp phải chuyện gì bất trắc sao...Glanz...Đông Hách...-Ngân Trần vừa nói vừa nắm lấy góc áo Vương Tước của mình, hi vọng ngài phủ nhận điều đó. Vương Tước khẽ nhắm mắt lại, gương mặt điển trai dưới ánh trăng có chút xa cách khiến tiểu Sứ đồ sắp mất bình tĩnh đến nơi. Khi ngài mở mắt ra, khóe môi đột nhiên nhếch lên thành hình vòng cung, ở khoảng cách gần thập phần quyến rũ lại có chút ranh mãnh. Ngài nâng những ngón tay thon dài lành lạnh, búng khẽ vào cánh môi dưới của Ngân Trần khiến cho nó hơi sưng lên, lại càng bắt mắt hơn.
-Không cho ngươi nói bậy. Hai người đó là Sứ đồ của ta, do chính ta đào tạo lại có thể dễ dàng bị đánh bại như vậy sao. Tuy Glanz có hơi bốc đồng nhưng cũng là đứa trẻ rất thông minh, Đông Hách đi theo ta đã lâu nên kinh nghiệm có nhiều, lại là người cẩn thận biết nhìn trước nhìn sau, nhất định sẽ không làm ta thất vọng.
Ngân Trần dẹp qua cái môi còn đang đau của mình, nghe được điều ấy liền thở phào nhẹ nhõm, dây thần kinh đang căng như dây đàn liền chùng xuống. Gilgamesh nhìn Ngân Trần, dịu dàng kéo mũ trùm của cậu lên, thắt lại dây áo cho cậu.
-Cũng không còn sớm nữa, ngươi mau tranh thủ ước đi. Ta nghe nói, khi ngắm hoa đăng, mỗi người có thể thưởng cho mình một điều ước. Tuy chúng ta là Vương Tước và Sứ đồ, gần như chẳng còn thiếu cái gì nữa những vẫn sẽ có những mong muốn của riêng mỗi người. Lần này đi xem hoa đăng, cũng nên thử cho biết:).
Ngân Trần gật đầu, quay sang chắp tay cầu nguyện vô cùng nghiêm túc. Lông mi cong dài rung động như cánh bướm, làn da trắng mịn phát sáng dưới ánh trăng thật sự là mỹ cảnh hiễm có. Ba phút sau, cậu mở mắt ra, mỉm cười với Gilgamesh: - Giờ chúng ta về nhà phải không?
Vương Tước gật đầu, nụ cười trên mặt hơi sựng lại. Những điều cậu vừa cầu nguyện, dù Gilgamesh có muốn hay không Ngài cũng sẽ vẫn đọc được nó ở trong đầu. Đôi khi mối liên kết mạch hồn lại xảy ra những tình huống dở khóc dở cười như vậy. Suốt cả dọc đường đến trạm ngựa Gilgamesh thật không có cách nào đá cái ý nghĩ kia ra khỏi đầu:
"Bấy lâu nay con là đứa trẻ mồ côi, không biết thế nào là tình yêu thương của phụ mẫu, chỉ có thể dựa vào những cuốn sách, cuốn truyện đọc được từ nhỏ đến lớn mà âm thầm tưởng niệm. Ngày hôm nay, nhờ ơn trời con đã có một gia đình. Vương Tước đối với con rất tốt, mọi lúc đều để tâm đến cảm thụ của con, yêu thương con như phụ thân vậy. Con muốn được cả đời làm Sứ đồ của Ngài, chăm sóc kính yêu ngài như một đứa con trai có hiếu, cùng Ngài dốc lòng phụng sự đất nước này"
Mấy lời của Ngân Trần cứ quanh quẩn trong tai của Gilgamesh, làm ngài muốn khóc không được, cười cũng chẳng xong, cuối cùng không nhịn được liền hỏi:
- Ngân Trần, ta già lắm sao? =)))))))))
Ngân Trần ở trong lòng Vương Tước chột dạ, nhưng vẫn dùng sức lắc đầu, mái đầu màu bạch kim cọ tới cọ lui khiến lồng ngực của Gilgamesh có chút ngứa. –Đâu có đâu, ngài rất đẹp trai, nhìn không có giống người đã có tuổi (oặt đu díu mìn =))). –Nói xong mặt đỏ như cánh hoa đào, tim lại đập loạn "Vương Tước nói chỉ cần vài canh giờ là hết, lâu như vậy rồi mà vẫn có cảm giác này, phải làm sao đây" Ngân Trần thực sự lo lắng.
Gương mặt đẹp trai của Vương Tước xám ngoét cả vào, Ngài giật mạnh dây cương, chỉ khổ con bạch mã không có lỗi gì cũng bị ngài trút giận. =.=.
Vó ngựa gõ trên nền đất cuốn theo cát bụi mịt mù. Màn đêm thật nhanh chóng đã nuốt chửng bóng dáng của hai người. Rung lắc đều đều trên yên ngựa khiến cho thiếu niên nhanh chóng lại buồn ngủ, trong vòng tay Vương Tước ngủ an bình. Mặt trăng lên cao soi sáng một nửa gương mặt tuấn mỹ cùng mái tóc màu bạch kim lấp lánh, trông cậu thật giống một vì sao nhỏ lười biếng bỏ mặc thế sự, tìm được chốn nương tựa liền sinh ra ỷ lại, một hai không xa rời. Trong giấc ngủ, cậu thấy hơi lạnh, không tự chủ được mà nép mình vào nguồn nhiệt gần nhất, mơ hồ cảm giác được vòng tay xung quanh mình bỗng nhiên siết chặt lại, hơi ấm thật chân thực, lại thành thật, từ từ bao lấy cậu. "Giá như có thể mãi như thế này thì tốt" Cậu nghĩ thầm, trong giấc mộng cười thật tươi.
"Hyyyyý"
Tiếng ngựa kêu may mắn không làm thiếu niên thức giấc. Gilgamesh khẽ vuốt lấy cổ con bạch mã đang chần chừ bên bờ nước để trấn an nó. Trước mặt là một hồ nước mênh mông, ở trung tâm hồ nước là một hòn đảo xanh tươi, phảng phất bóng dáng nơi ngự trị của thánh thần. Trên đảo có thiết lập kết giới vô cùng nghiêm ngặt, xung quanh cũng không có lấy một cây cầu hay thuyền bè, khiến nó bị cô lập hoàn toàn với thế giới bên ngoài, là một nơi bất khả xâm phạm. Vương Tước nhìn phòng ngự mình bày ra với ánh mắt tự hào, ngài vận dụng hồn lực, thúc ngựa chạy qua làn nước. Móng ngựa chạy trên nước không hề bị ướt, nếu nhìn kĩ mới có thể thấy rằng bạch mã thực sự còn cách mặt nước cỡ vài li, nhìn từ xa quả thật là cảnh tượng vô cùng hùng tráng. Áo bào bay phần phật trong gió, ánh trăng chiếu chênh chếch trên mặt hồ đổ bóng người trên mặt nước gợn sóng, đẹp đến mức siêu thực, khiến người ta phải ngạt thở mà theo dõi. Kết giới trên đảo nứt ra một khe hở, chỉ vừa đủ để họ vượt qua, trong nháy mắt liền đóng lại ngay, xung quanh im lìm vắng lặng tựa như chưa hề có gì xảy ra vậy. Trong không gian chỉ còn tiếng vó ngựa xa dần, giống như ảo ảnh trên sa mạc lúc ẩn lúc hiện trêu ngươi con người.
Gilgamesh dừng ngựa lại, ôm Ngân Trần đi xuống. Tiểu sứ đồ tựa hồ vẫn ngủ rất say, cơ thể được người cẩn thận đỡ lấy không an phận ôm chầm lấy vai người kia, hai chân thon dài tự giác quấn lấy vòng eo rắn chắc còn mặt thì áp vào hõm vai tìm vị trí thoải mái nhất mà ngủ. Cảm nhận được nhịp hít thở đều đều của cậu, Vương Tước thở dài một cái, trực tiếp ôm cậu đi vào.
Phía trước hai người là một tòa hành cung khổng lồ, trong đêm tối không được thắp sáng nên vô cùng tịch mịch, giống như một tòa lâu đài viễn cổ. Mỗi chi tiết đều tản ra hơi thở trang nghiêm, đường nét kiến trúc tinh xảo phần nào gợi lên tính cách của chủ nhân. Hoa văn trên tường đá màu trắng không thể thấy ở bất cứ nơi nào trên Aslan, thậm chí cả lục địa này, bởi vì nó là sự kết hợp vô cùng hài hòa giữa bốn biểu tượng thiêng liêng của cả bốn quốc gia: nước, lửa, gió và đất. Mặt trước của tòa hành cung hướng ra một cái hồ lớn, từ tháp cao nhất có thể trông thấy toàn bộ hòn đảo, cao đến nỗi tưởng chừng vươn tay ra là có thể chạm đến những vì sao, trên đỉnh tháp còn gắn một viên bảo thạch hình giọt nước ở trong không trung tỏa sáng nhu hòa như vầng trăng thứ hai.
Cánh cửa tòa hành cung tự động bật mở, để lộ hành lang dài bất tận. Mỗi một bước của chủ nhân đi qua, những ngọn đuốc treo trên tường đều tự động thắp sáng, cháy đượm mà không cần nhiên liệu, thập phần quỷ dị.
Gilgamesh ôm thiếu niên nhẹ như không, tiến đến cầu thang bằng đá đi lên tầng hai của tòa hành cung. Ngân Trần trong mơ hoàn toàn không thể nhận thức, ôm chặt lấy người kia, nói mớ:
-Ba ba, chúng ta về nhà rồi a. Chúng ta đừng rời đi nữa nhé. Con sợ ở một mình lắm, ba ba đừng đi, đừng bỏ con.. có được không?
Gilgamesh vỗ vỗ vào mông cậu nhóc, chân mày kiếm nhíu chặt trông rất khó coi. "Vì cái gì mà ngày hôm nay ta bị vũ nhục tuổi tác đến tận ba lần vậy =)))" (gặm cỏ non nó thế đấy Vương Tước ạ =))) Ngài đỡ cậu nằm xuống chiếc giường, khó khăn lắm mới gỡ được tứ chi bám chặt lấy mình. Trông thấy khóe mắt ươn ướt của cậu, tâm tình của Gilgamesh cũng dịu xuống đôi chút. Ngài cúi xuống gạt nước mắt cho cậu, tay kia lặng lẽ tháo bím tóc. Sóng tóc màu bạc chảy dọc theo gối, vì có nếp nên hơi gợn lên, có mấy phần mê người. Thiếu niên lúc ngủ thật an bình, thỉnh thoảng cánh môi dưới hơi dẩu ra giống như trái anh đào mọng nước, mời gọi người đến hung hăng cắn đoạt, dây dưa.. Vương Tước thở dài một cái, kéo chăn lên cho cậu, lưu luyến một chút mới rời đi. Bếp lửa trong phòng cháy sáng, hắt bóng người cao lớn ly khai lên nền gạch, thỉnh thoảng lại tách tách mấy tiếng. Trong phòng chỉ còn lại thiếu niên ngủ say sưa, lúc mơ màng còn khẽ cười một cái....
[Biên thùy phía Nam, Thủy Nguyên Aslan]
Đông Hách thở không ra hơi, từ trên mặt đất lồm cồm bò dậy. Ban nãy vì anh phản ứng kịp, bày ra lá chắn khí bảo vệ hai người bọn họ, tuy may mắn giữ được mạng nhưng vì phản lực quá lớn đã bị hất tung sang một bên. Chiến bào màu đen bị máu bám loang lổ, vạt áo bị đao gió chém vào mà mất đi một nửa, vết rách nham nhở trông vô cùng đáng sợ. Trong tình huống này, cách duy nhất chỉ có thể là tạo [Trận].
Đông Hách di chuyển đến chỗ Glanz, nhanh chóng truyền đạt ý tưởng của mình. Glanz gật đầu, dồn toàn bộ hồn lực vào cánh tay, đấm mạnh xuống đất, mặt đất sụt xuống thành những vết nứt dài. Phong Ngân một bước nhảy về sau, gầm lên những tiếng cảnh báo. Glanz nhìn nó mỉm cười, điệu bộ vô cùng kinh thường, sau một khắc những khối đá khổng lồ đường kính gần một thước đồng loạt lao đến Phong Ngân. Công kích này so với nó chỉ là trò trẻ con, tuy nhiên cũng khiến nó bận rộn một chút. Đằng sau Glanz, Đông Hách quỳ một gối, dưới chân hiện ra những hoa văn thần bí cổ xưa, tỏa ra ánh sáng chói mắt. Trận đồ dưới chân Đông Hách bắt đầu xoay vòng, càng lúc càng nhanh, diện tích càng mở rộng. Anh nhắm hai mắt, miệng lầm bẩm một câu ngâm thần bí, đến khi hai mi mắt mở ra cũng chỉ thấy một mảng hoàng kim trống rỗng, đồng tử đã hoàn toàn biến mất. Phong Ngân vì mải đánh trả công kích của Glanz mà không nhận ra có điểm gì bất thường, đến khi nhận ra thì đã quá muộn.
Vô số trụ băng tư dưới mặt đất đâm lên từ vị trí của Phong Ngân, mạnh mẽ xuyên qua cơ thể khổng lồ của nó. Tiếng rống vì đau đớn của con quái vật trong không gian tịch mịch tựa như tiếng sấm giữa trờ quang, đâm vào màng nhĩ gây đau đớn. Glanz ngồi thụp xuống bịt tai lại, suýt chút nữa đã ngất đi. Ở bên trong trận, Đông Hách như ở trong một thế giới khác, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi ngoại cảnh, lạnh lùng phát động thêm hồn lực. Một mê trận băng cứng rắn như bàn chông kim loại ghim vào Phong Ngân, máu tươi chảy xuống nhuốm màu chết chóc, đọng lại thành một vũng tanh tưởi trên mặt đất. Con quái vật vẫn chưa chết, nó vẫn cố gắng giãy giụa nhằm thoát ra, nhưng càng cử động lại càng bị đâm sâu, chỉ có thể thét lên từng đợt đau đớn. Cuối cùng, một trụ băng bén nhọn nhằm đúng yết hầu của nó, kết liễu Phong Ngân hoàn toàn. Hai con mắt sáng quắc của nó không hề nhắm, ánh sáng trong đó từ từ tắt ngấm, để lại một mảng yên lặng. Cảnh tượng bây giờ vô cùng hỗn độn, cả một vạt rừng đã bị san phẳng, đất cát lở loét, nứt toác ra thành vô số những hố sâu hun hút, mà ở trung tâm khoảng đất trống, xác Phong Ngân bị ghim trên bàn chông quá sức dọa người, máu trên người nó vẫn không ngừng nhỏ xuống, phát ra mùi tanh tưởi đến buồn nôn, đôi mắt tử thần kia dù đã mất đi sinh khí vẫn chăm chăm hướng về bọn họ đầy ai oán.
Glanz thở phào, ngồi phịch xuống trên mặt đất, toàn thân rã rời.
Ánh sáng dưới chân tản đi, Đông Hách suy yếu bước đến bên Glanz, vỗ vỗ vai cậu, đôi mắt đã khôi phục là một khoảng tinh anh như ban đầu. Mật độ hồn vụ ở đây cũng không tồi, họ nhanh chóng đã cảm thấy tốt hơn rất nhiều. Đông Hách chìa tay, kéo Glanz đứng dậy, giúp đệ đệ phủi quần áo lấm lem đất cát. Glanz chống hai tay bên hông, từ từ lấy lại nhịp hô hấp:
-Thiếu chút nữa ta đã hạ được nó rồi. Dù sao thì cũng cảm ơn huynh.
Người kia nhìn Glanz với ánh mắt "Thế cơ à. Lần sau đệ tự mình giải quyết nhé, đừng mong ta xen vô", xong liền quan sát một lượt xung quanh, suy nghĩ một chút. Qua một chút thời gian, anh lờ mờ nhận ra điều gì, quay sang Glanz, trong mắt có chút tối tăm.
-Phong Ngân là hồn thú thuộc gió cấp bậc hồn lực không hề thấp. Nó xuất hiện trên lãnh thổ Aslan là một điều khó tin, hơn nữa nơi này lại không gần biên thùy tiếp giáp Phong Nguyên, làm sao nó đến được tận đây thật làm người ta phải đau đầu. Ta chợt nhớ rằng, trong quyển sách của Vương Tước đưa cho ta, có viết Phong Ngân vồn là hồn thú cô độc, hiếm khi đi thành cặp, trừ khi là con mẹ bảo vệ con con. Dựa vào kích thước và kinh nghiệm chiến đấu của con Phong Ngân này, ta phỏng đoán...nó... vẫn chưa phải là con trưởng thành...
Glanz buông thõng hai tay, biểu cảm trên mặt giống như đang cố gắng tiêu hóa thông tin vậy:
-Nói vậy..có nghĩa là...rất có thể một con Phong Ngân khác còn to hơn thế này gấp nhiều lần, mạnh hơn thế này gấp nhiều lần, quỷ quyệt hơn rất nhiều lần đang lởn vởn ở gần đây... Sau khi nhìn thấy chúng ta kết liễu con của nó liền dốc lòng tiễn chúng ta xuống địa ngục...
Đông Hách không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Glanz.. Những biến hóa trên gương mặt vốn rất nhu hòa của anh làm Glanz cảm thấy như có một tấn đá đè nặng lên ngực mình. Hai người đứng cạnh nhau, thấy sống lưng có chút lành lạnh. Họ đều cảm nhận được...một nguồn hồn lực mạnh mẽ đang tiến tới mình....