Qua giờ nghỉ trưa, lớp 12-6 bùng nổ. Ngô Nhạc Minh đích thân tải lên một bức hình trong tài khoản của mình, tên của bức hình đó là "ngu_như_bò," thẳng thừng công kích.
Hà Lệ Chân dạy tiết đầu tiên buổi chiều, đang đi dọc theo thành lang hơi hơi thấy buồn ngủ, ngáp xong một cái thì nghe tiếng ồn ào vọng đến từ lớp học phía trước mặt, cô bước vào lớp, cuối phòng học có một đám học sinh xúm lại với nhau, có vẻ như đang cãi cọ gì đó, ngay cả lúc cô bước vào lớp cũng chẳng đế ý.
"Cậu nói cái chó gì bậy bạ đấy hả!"
Hà Lệ Chân ngó qua, Lý Oánh đứng giữa lối đi, mắt trợn lớn, đang còn cãi nhau với Châu Hiểu Đan đứng trước mặt. Châu Hiểu Đan ngồi ở hàng ghế cuối cùng, phía bên trái là Ngô Nhạc Minh và Vạn Côn. Ngày thường bị bọn họ hành không ít, hôm nay mở di động lên thì vừa khéo gặp ngay tấm hình nọ, hí hửng như vừa trúng số.
"Tớ nói bậy?" Châu Hiểu Đan đưa di động đến trước mặt Lý Oánh, "Cậu tự mà nhìn nè, xem anh Côn nhà cậu ra dạng gì này, xời, hay quá ta ơi, lại còn phú với chả nhị đại, mắc cười muốn chết, công nhân nhà quê nhị đại thì đúng hơn."
"Dẹp cậu đi!" Lý Oánh chả buồn nhìn, đập văng di động của Châu Hiểu Đan, chiếc di động bị tai bay vạ gió, rớt xuống đất, Châu Hiểu Đan vội nhặt lên xong lại đâm thọc Lý Oánh.
"Cậu cuống cái gì, bị vả mặt rồi đúng không, vênh váo lên ra vẻ ta đây, cậu đi tìm hắn mà cùng nhau về quê anh cày em cấy, đẹp cả đôi."
Lý Oánh giận dữ đỏ hết mặt lên, "Tấm đó là chụp tầm bậy!"
"Chụp tầm bậy? Khen cho cậu còn nói ra được, cậu không nhận ra hắn à? Mịa, hồi xưa cậu viết thư tình không phải là từng nói có hoá ra tro cũng nhận ra được hắn sao."
Mấy nam sinh đứng quanh đó bật cười, Lý Oánh nghiến răng nghiến lợi hét lên một tiếng, nhấc chân đạp cho Châu Hiểu Đan một phát.
"Châu Hiểu Đan tao x tổ tông nhà mày—–!"
Bình thường Lý Oánh cũng chả ngoan ở trường, thuộc kiểu gái hư điển hình, tuy là một nữ sinh, nhưng gan lớn vô biên. Nay chuyện xấu mặt trong quá khứ bị lôi ra phơi bày, tâm tình sôi sục chơi cho một cước vào cái mồm thối của Châu Hiểu Đan, cô bé mang đôi ủng đế cứng, cú đạp này suýt làm Châu Hiểu Đoan không giữ nổi nửa cái mạng.
Cậu kia rú lên, ôm lấy hạ thân ngồi thụp xuống.
Đám hóng chuyện xung quanh cười ồ, không biết là đang cười Lý Oánh hay là Châu Hiểu Đan, hay là bản thân của sự cố nọ.
Thật ra tấm hình trong di động mọi người đều đã thấy hết rồi, nhân vật chói mắt như Vạn Côn đúng là rất dễ nhận diện, ý nghĩ của học sinh trong lớp khác nhau, có kinh ngạc, cũng có khinh bỉ, nhiều nhất vẫn là vui trên tai hoạ của kẻ khác.
Bọn trẻ mười mấy tuổi đầu thì luôn thích hóng thị phi, và thích nhìn thấy người khác bị rớt đài, nhất là những nam sinh trong lớp. Trước đây bất kể là thật lòng hay giả ý, họ luôn bị Vạn Côn kềm hãm, bởi vì ngoài điều kiện vóc dáng ra, Vạn Côn còn có một điểm khá khiến người ta để ý, —- cậu thần bí, tựa như một ma quỷ đeo mặt nạ.
Giờ đây một cơn gió tựa như bất thình lình cuốn qua, thổi bay đi tấm mặt nạ, mọi người chợt phát hiện mặt thật của ma quỷ té ra là một gã hề, thế nên nỗi sợ hãi và kiêng dè đều trở thành nực cười.
Lý Oánh vẫn đang nổi giận đùng đùng, bản thân cũng cảm thấy hơi mất mặt, nhưng vẫn không buông tha được. Đến trường cô bé cũng trang điểm, mắt đỏ hoe, đầu tóc được để kiểu vô cùng phức tạp, dùng ngón tay móng phết đầy sơn chỉ vào Châu Hiểu Đan đang lom khom, hung hãn nói: "Đến lượt mày nói hả? Mẹ kiếp mày mà còn nói nhảm thêm một câu nữa, có tin là hôm nay bà sẽ tìm người thiến luôn mày không!"
Nói xong, hai bên có vẻ như sắp sửa sáp vào đánh, Hà Lệ Chân vừa chen qua đám người, vừa nói: "Đừng gây nữa, các em đừng gây sự, quay về chỗ ngồi ngay, vào học rồi!"
Có người xuất hiện thu xếp hiện trường, học sinh đều tự lo về chỗ ngồi, Hà Lệ Chân đến trước mặt Châu Hiểu Đan, hỏi: "Em không sao chứ, có cần tới phòng y tế không?"
Mặt Châu Hiểu Đan đỏ gay, không biết là do bị đau hay vì mất mặt, cậu ta lắc đầu, "Không đi." Hà Lệ Chân nói được, quay lên bục giảng.
Tiết học ấy cô hơi bị mất tập trung khi dạy. Đương nhiên đám học sinh phía dưới còn mất tập trung hơn, hầu như mỗi lần Hà Lệ Chân quay xuống đều thấy một mớ người cúi gằm đầu nghịch di động.
Chuông tan học vang lên, Hà Lệ Chân còn chưa kịp cho tan lớp, học sinh nhoắng cái tiếp tục túm tụm lại, Hà Lệ Chân trơ mắt đứng mím môi, sau đó bước xuống bục giảng, đến hàng ghế kế cửa sổ đầu tiên.
Ngô Uy đang còn thu xếp vở ghi chép.
Hà Lệ Chân gõ nhẹ lên mặt bàn của cậu ta một cái, Ngô Uy ngẩng đầu, "Ơ, cô Hà ạ."
Hà Lệ Chân nói nhỏ: "Em đi theo cô một chuyến."
"Vâng ạ, vâng ạ."
Bé bự theo sau Hà Lệ Chân một mạch cho đến cuối hành lang. Hà Lệ Chân tìm một chỗ không có ai rồi dừng bước, Ngô Uy hỏi: "Cô Hà sao thế ạ?"
Hà Lệ Chân nhìn vẻ mặt chân thành của cậu bé, nhất thời nói không ra.
"Ờ, mới rồi, ở trong lớp......."
"À." Ngô Uy hiểu ra, "Các bạn ấy ầm ĩ một trận."
Hà Lệ Chân hỏi: "Tại sao ầm ĩ?"
"Dạ tại vì Vạn Côn."
Có vài học sinh đi ngang qua, Hà Lệ Chân ngừng một hồi, lại hỏi: "Vạn Côn thế nào?"
"Dạ Ngô Nhạc Minh chụp vài tấm hình của Vạn Côn." Ngô Uy nói, "Sau đó các bạn ấy làm um lên." Hai câu này, trước sau không mang quan hệ logic rõ ràng nào, Hà Lệ Chân từ từ mớm lời cho cậu, "Chụp hình kiểu nào?" Phương diện năng lực văn học của Ngô Uy kém cỏi đến khiến người ta muốn dựng hết tóc vì phẫn nộ, thi kiểm tra cũng không ra hồn, nói chuyện cũng bở hơi tai. Dưới sự truy hỏi cặn kẽ của Hà Lệ Chân, Ngô Uy nói hết gần 10 phút đồng hồ, cuối cùng trước lúc chuông vào học của tiết sau reng thì mới nói rõ được.
"À đúng rồi, em cũng có mang theo di động, cô có muốn xem hình không ạ?" Ngô Uy rút di động ra từ trong túi, bấm một hồi, đưa cho Hà Lệ Chân nhìn.
Giữa công trường rộng lớn, có vài người công nhân đang lao động, người gần nhất đang khom lưng hình như là đang định khuân một bao xi măng lên.
Hà Lệ Chân hoảng hốt nhớ đến buổi đêm hai hôm trước, bộ dạng Vạn Côn nằm ngủ trên bậc thềm xi măng trước nhà mình.
Cậu vẫn mặc chiếc áo đó.
Bụi đất giăng khắp khu công trường như xuyên qua màn hình của di động, tràn lan khắp hành lang.
Hà Lệ Chân úp hờ tay lên miệng mình, sững người nhìn bóng dáng nọ.
"Cô ơi? Cô Hà ơi?"
Hà Lệ Chân hoàn hồn, trông thấy Ngô Uy đang còn ngốc nghếch ngó mình, "Di động của em...... đã vào học rồi."
"À, xin lỗi." Hà Lệ Chân vội vàng trả lại di động cho Ngô Uy, "Em mau về lớp đi."
"Vâng ạ."
Ngô Uy đi rồi, Hà Lệ Chân vẫn đứng yên chỗ cũ, cũng không rõ đứng hết bao lâu, chỉ biết là Bành Thiến tới vỗ làm cô tỉnh lại.
"Đang làm trò gì thế hả, hoá đá à."
Hà Lệ Chân bị Bành Thiến dẫn về lại văn phòng, trong văn phòng vừa khéo chỉ còn lại hai người bọn họ. Bành Thiến ngồi trên ghế văn phòng xoay một vòng, chiếc bút bi trong tay đung đưa, nói: "Nghe nói chưa."
Hà Lệ Chân gật đầu.
"Cậu có biết tớ định nói gì không mà cậu gật đầu liền."
Hà Lệ Chân nói: "Vạn Côn."
"Ái chà, thì ra cậu biết thật." Bành Thiến móc di động ra, bảo: "Nó đã tới trường rồi."
Hà Lệ Chân ngẩng phắt đầu kinh ngạc, "Cái gì?"
"Đang còn nói chuyện với thầy Hồ đấy kìa."
Hà Lệ Chân đứng bật thẳng dậy từ chỗ ngồi, "Lúc nào?"
Bành Thiến ngừng xoay, đáp: "Mới nãy á, chạm mặt ngoài cổng trường, hiện giờ chắc là đang còn trong văn phòng ban giám hiệu."
Hà Lệ Chân buông sách xuống đi thẳng, Bành Thiến vội vàng gọi giật cô lại, "Cậu làm cái gì thế hả."
"Mình muốn đi nhìn một chút."
"Cậu điên rồi hả, chủ nhiệm Tưởng cũng đang ở đó, một đống giám hiệu đang còn răn dạy học sinh, cậu là một cô giáo ngữ văn thò mặt vào hóng cái gì."
Hà Lệ Chân ngẩn người đứng yên tại chỗ, Bành Thiến lại bắt đầu xoay ghế, nói: "Sợ người ta không biết sao."
Ngón tay của Hà Lệ Chân thoáng run lên, chậm chạp nhìn Bành Thiến, "Không biết gì?"
Bành Thiến lại xoay mặt trở về, đáp: "Không biết là cậu quan tâm đến học sinh á. Tớ biết cậu vẫn luôn không muốn Vạn Côn bị đuổi học, nói thật ra thì tớ cũng không muốn, nhưng đuổi học hay không, không phải do chúng ta nói, cậu cứ lấc ca lấc cấc kiểu này, có khi coi chừng lại làm phản tác dụng đấy."
Hà Lệ Chân cúi đầu, một lúc sau mới hỏi: "Cậu cảm thấy họ sẽ quyết định ra sao?"
"Không biết." Bành Thiến nói thật, "Nhưng cảm giác là hy vọng không lớn."
"Em ấy không nên bị đuổi học, so với trước đây em ấy—-"
"Ủa?" Bành Thiến hỏi, "So với trước đây thì sao?"
Sau cùng Hà Lệ Chân vẫn lắc đầu, "Không có gì."
Cuộc nói chuyện giữa Vạn Côn và ban giám hiệu kéo dài 2 tiếng đồng hồ, sau đó cậu về lớp 1 chuyến, trước khi bước vào lớp thì trong lớp còn đang hỗn loạn, tới khi cậu vào trong rồi thì như bị ấn nút đứng hình, lập tức im bặt.
Vạn Côn đi thẳng với chỗ ngồi của mình, ánh mắt của cả lớp đều bám theo cậu.
Vạn Côn vỗ vỗ quần áo, nhìn Châu Hiểu Đan đang ngồi gần nhất, lầm bầm hỏi: "Nhìn gì"
Bất kể tấm hình ra sao, sức uy hiếp của bản thân Vạn Côn vẫn không nhỏ, Châu Hiểu Đan không nói gì, nhưng ánh mắt đánh giá Vạn Côn từ trên xuống dưới.
Dù sao cũng vẫn không phục.
Vạn Côn mày bày đặt thế này thế kia, rốt cuộc mảnh khố che thân bị thổi bay, chẳng phải cũng không khác gì người thường sao.
Hồi trước yên tĩnh thì coi là khí chất, bây giờ thì coi là ra vẻ.
Châu Hiểu Đan chẳng coi ra gì, hừ lạnh một tiếng, cúi đầu nghịch bút.
Hai tay Vạn Côn đút trong túi, ngoảnh đầu bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa số, bàn tay trong túi không ngừng siết chặt, hết lần này đến lần khác.
Buổi tối tan học, Hà Lệ Chân cầm túi xách ra về.
Cô quẹo vào con hẻm nhỏ vẫn thường đi, đến đứng trước một gốc cây đa to thì không đi nữa.
Cô không biết là có được hay không.
Chiều nay, cô đã gửi cho Vạn Côn một tin nhắn.
Cô không biết cậu sẽ đến hay không.
Hà Lệ Chân đợi ở dưới gốc cây hết bốn mươi phút đồng hồ, đợi đến tê hết cả chân.
Đầu ngõ có một bóng người thoáng ngang qua, chỉ xuất hiện trong hai giây như thế, nhanh đến có thể nói đó là ảo tưởng. Nhưng Hà Lệ Chân nhanh nhạy gọi lớn một tiếng: "Vạn Côn!"
Qua vài giây sau, một người cúi đầu bước vào. Vạn Côn khoác cặp một bên vai, nhưng rõ ràng là làm bộ cho có khi tới trường hôm nay thôi, cặp xẹp lép, chả có gì.
Cậu cúi đầu, tóc rũ xuống trước mặt. Đứng trong bóng đêm, cậu hình như gầy đi một chút, nhưng nhìn kỹ thêm, lại thấy cậu lực lưỡng hơn, chỉ có điều vẫn khòm lưng như trước đây, chả đứng được cho thẳng thớm.
Vạn Côn không nói gì, Hà Lệ Chân ngập ngừng một chút, hỏi: "Em đã nói chuyện với thầy Hồ rồi?"
Vạn Côn khẽ ừ một tiếng.
"Kết quả ra sao?"
"Không biết."
"Không biết?"
Vạn Côn nói: "Tưởng Chính Vũ nói để xem biểu hiện đã."
"......." Hà Lệ Chân hỏi, "Chủ nhiệm Tưởng nói cho em cơ hội?"
Vạn Côn liền đáp: "Chắc vậy."
Im lặng lại giăng phủ.
Trước đây khi bên nhau, Vạn Côn rất thích nói chuyện, cảm giác như những đề tài cậu có gần như vô tận. Hôm nay lại yên tĩnh thành vầy.
Cậu đứng cách Hà Lệ Chân hơi xa, Hà Lệ Chân nói: "Em đến công trường làm việc rồi à."
Cuối cùng Vạn Côn có chút phản ứng, giọng nói thấp nghẹn: "Cô cũng thấy hình rồi à?"
"Ừ."
Vạn Côn cảm thấy lồng ngực tắc nghẽn vô cùng khó chịu.
"Có phải là cô cũng cảm thấy vậy là xấu mặt."
"Bản thân em cảm thấy xấu mặt à."
Vạn Côn nắm chặt lấy quai cặp, xoay người chực bỏ đi.
Hà Lệ Chân chạy đến vài bước, níu cậu lại, Vạn Côn vung tay ra, "Cô kệ tôi!"
Hà lệ Chân không buông tay, "Vạn Côn."
"Tôi nói cô để kệ tôi, ông đây xấu mặt là chuyện của tôi."
"Tôi nói em xấu mặt hồi nào!"
Một ông cụ đi ngang qua, ngó bọn họ với vẻ mặt ghi rõ "thương phong bại tục," Hà Lệ Chân kéo Vạn Côn vào lại trong ngõ.
Cô biết sức của Vạn Côn mạnh hơn cô rất nhiều, cho nên lấy làm kinh ngạc là sau khi họ lôi lôi kéo kéo, cô đã lôi được cậu về lại.
Cái kiểu như nửa ưng nửa giằng co này thật sự giống y chang như tình lang đang còn dỗi vậy.
Hà Lệ Chân đỏ mặt vì ý nghĩ bất chợt này của mình.
Hai người đứng dưới gốc cây đa, Hà Lệ Chân nói: "Tôi không cảm thấy em đáng xấu hổ, Vạn Côn, em chịu đổi việc, tôi......." Giọng nói của Hà Lệ Chân càng lúc càng nhỏ lại, "Tôi rất vui." Cô nhớ lại đêm hôm nọ, "Lần trước, sao em không nói cho tôi biết?" Vạn Côn không trả lời, cậu nghiêng đầu lẳng lặng nghe cô nói.
Hà Lệ Chân ngó cậu, cảm thấy cậu đã trải qua rất nhiều, nhưng những gì cậu từng trải qua, e rằng cô sẽ mãi mãi không biết được. Chỉ là mỗi lần cô gặp cậu, cô lại cảm nhận được bầu khí toả ra từ trên người cậu, từ đó mà đoán cậu đã phải chịu tội, đã hạ một số quyết định. Sự kiên trì của cậu, cậu sẽ không nói ra, cũng sẽ không buông xuôi. Cậu canh giữ chút tự tôn ấy, sợ bị chê cười, lại sợ bị xem nhẹ.
Hà Lệ Chân cảm thấy khoé mắt mình nóng lên.
Yên lặng thật lâu, rồi Hà Lệ Chân nhẹ nhàng bảo: "Sao em không nói gì cả."
Cuối cùng Vạn Côn chậm rãi xoay người, từ góc nhìn này, cậu chỉ có thể thấy được đỉnh đầu của Hà Lệ Chân.
Hà Lệ Chân bất chợt cảm thấy thân hình của cậu kề đến gần, hình như cô nghe được một tiếng cười khe khẽ, sau đó bên tai liền có một âm thanh trầm thấp.
"Thế tại sao cô vẫn chưa buông tay."
Như bị điện giật, Hà Lệ Chân vội buông tay ra, nhưng tay lại bị Vạn Côn chụp lấy.
Rất nóng.
Vạn Côn trầm giọng, thong thả bảo: "Cô nói nắm thì nắm, nói buông thì buông, sao không hỏi tôi một chút."
hết chương 34tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse