Hà Lệ Chân không thấy mặt mình nóng sôi bằng mấy lần trước nữa, nhưng cũng không mát, khắp cơ thể từ trên xuống dưới như một bình nước ấm, vừa bị Vạn Côn tăng nhiệt, vừa bị nắng nung. Vạn Côn hôn cô xong, chóp mũi còn cọ vào mũi của cô một cái, cảm thấy không tồi, lại cọ thêm mấy cái nữa. Hà Lệ Chân ráng chịu đựng nhột, không cúi đầu tránh.
Vạn Côn Khẽ cười.
Cuối cùng Hà Lệ Chân cảm thấy mặt mình bắt đầu nóng bừng.
"Sao anh cứ thế này hoài......" Cô lí nhí.
Vạn Côn hỏi: "Cứ thế nào hoài?"
Hà Lệ Chân quay đầu đi, nhìn sân vận động ở bên ngoài, nói: "Có phải anh đã từng có rất nhiều bạn gái."
Vạn Côn hơi khựng lại, "Hả?"
Hà Lệ Chân: "Có cảm giác anh rất sành điệu đối với phụ nữ."
Vạn Côn cười cười, hỏi: "Tức là ý nói, em đã cho mình là bạn gái của anh?"
Hà Lệ Chân lại bị chiếu tướng, cứng hết lưỡi, vấn đề này rõ ràng phải là cậu bị nghẹn lời mới đúng.
Nét cười của Vạn Côn từ từ tan đi, cậu nói: "Đúng là anh đã từng có bạn gái, nhưng chỉ là chơi cho vui."
Hà Lệ Chân quay qua nhìn cậu, hỏi: "Vậy anh nghiêm túc với em sao?"
Vạn Côn nhìn vào mắt cô, lại như đang nhìn xuyên qua đôi mắt cô tìm về một nơi nào khác, đáp một cách rất mơ hồ: "Không phải nghiêm túc......"
Hà Lệ Chân hỏi: "Với em cũng là chơi cho vui?"
Giọng của Vạn Côn vẫn lẩm bẩm như nói một mình, "Không phải chỉ có nghiêm túc......." Nói rồi ánh mắt của cậu cuối cùng mới dừng lại trên đôi mắt cô, "Có lẽ em không biết con người của em đối với anh mang ý nghĩa gì."
Hà Lệ Chân hỏi: "Mang ý nghĩa gì cơ?"
Cô không ngừng gặng hỏi, sau chót Vạn Côn bại trận, nhưng cách cậu bại trận không giống với cách Hà Lệ Chân thua. Cậu sẽ không đỏ mặt, cũng không bối rối. Cách cậu bại trận sẽ là bắt đầu nhõng nhẽo, nhăn nhở, trò gì cũng sẽ giở hết ra.
"Đừng hỏi nữa mà." Vạn Côn nhếch một bên mép, ánh mắt rất ngây thơ vô tội.
Hà Lệ Chân bị cậu làm cho hết hồn: "Anh đang làm gì vậy hả?"
Vạn Côn vòng tay kéo Hà Lệ Chân kề sát vai mình. Khoảng cách rất gần, Hà Lệ Chân cảm nhận được cơ bắp mạnh mẽ của cậu, cô cảm nhận được bàn tay to rộng đang đặt ở trên vai cô đang không chỉ truyền đạt sức mạnh của nó mà thôi.
Vạn Côn không muốn trả lời câu hỏi, ánh mắt dõi theo trường đua trên sân vận động. Tiết mục điền kinh 400m của nữ sinh đã bắt đầu, vài cô gái chạy mới được nửa đường đã chịu hết nổi, đi bộ thất thểu từng bước. Ban đầu Hà Lệ Chân ngó sườn mặt của cậu, sau đó thấy cậu đã cương quyết không nói gì nữa, cũng cười một tiếng, quay đầu nhìn ra ngoài.
Bờ vai cậu rất rộng, cơ bắp trên cánh tay nở nang, rất vừa vặn cho Hà Lệ Chân gối đầu lên, có thêm nắng chiếu từ bên ngoài vào, khiến cô bắt đầu mơ màng buồn ngủ.
Đúng lúc mí mắt cô đang từ từ rũ xuống, di động đổ chuông.
Hà Lệ Chân cho là Bành Thiến hối cô, móc máy từ trong túi ra, thoạt nhìn thấy cuộc gọi từ đâu tới, cả người dần dần ngồi thẳng dậy.
Vạn Côn liếc qua cô.
Hà Lệ Chân bắt máy.
"Thầy Lý ạ?"
"......."
"À, vâng, thế ạ, tôi cũng đã nghe nói rồi, có vẻ như mấy bữa nay tất cả mọi trường trung học trong thành đều mở đại hội thể thao."
"......"
"Thế à? Ngay bây giờ?"
"......"
"Được rồi, để tôi báo cho thầy Hồ một tiếng."
"......"
"Vâng, khi nào tới thì thầy gọi cho tôi."
Buông máy xuống, quay qua, Hà Lệ Chân bắt gặp một gương mặt đang không vui.
Vạn Côn vẫn đang liếc xéo cô, hỏi câu không nóng không lạnh: "Ai dzạ."
Hà Lệ Chân đáp: "Thầy giáo dạy trường Dục Anh kế bên, anh không biết đâu."
"Thầy Lý?"
Hà Lệ Chân ngạc nhiên ngước đầu, "Sao anh biết thế?"
Vạn Côn hừ một tiếng bằng mũi không phải mũi, mắt không phải mắt, "Tên là Lý Thường Gia chứ gì."
"Ừ." Hà Lệ Chân đáp, "Anh chưa gặp qua mà phải không?"
"Sao lại chưa gặp qua?"
Vạn Côn liếc cô, rồi lại ngó đi chỗ khác, "Cái hôm đó đó."
"Hôm nào?"
"......" Hình như Vạn Công không muốn trả lời, Hà Lệ Chân quan sát cậu, một hồi lâu sau mới chợt hiểu ra, "À, cái hôm đó."
Vạn Côn quay qua, quan sát vẻ mặt của Hà Lệ Chân — như cười như không, lại có vẻ như đang trêu cậu.
Vạn Côn tức giận hít sâu vào một hơi, ráng nhịn, ba giây sau mới nói: "Không được bắt nạt người ta như thế chứ."
Hà Lệ Chân ghi lại được một bàn, cười cười, nhét di động lại vào trong túi.
Vạn Côn hỏi bằng giọng chê ghét: "Cha đó muốn tới đây?"
"Ừ, lát nữa sẽ tới." Hà Lệ Chân lại nói, "Hôm nay Dục Anh cũng có đại hội thể thao."
"Chả không thi à?"
"Cơ thể thầy ấy không khoẻ, chắc là không thi nổi đâu."
Vạn Côn ngâm nga, "Èo uột nhỉ."
Hà Lệ Chân quay qua ngó cậu, nói: "So với anh thì đa số đều èo uột."
Vạn Côn cười hềnh hệch, lại bá vai kéo Hà Lệ Chân tới gần, cúi đầu ghé rỉ tai cô: "Như cậu đây mới gọi là đàn ông, sau này em sẽ biết chỗ tốt của nó."
Hà Lệ Chân hất cậu ra, "Đừng quậy."
Vạn Côn chắp hai tay sau lưng, nhìn cô đang cúi đầu gõ tin nhắn, nói: "Đừng đi gặp chả."
"Sao không gặp, người sắp sửa tới nơi rồi."
"Tìm lý do gì đó tránh đi."
"Lý do gì đây?"
"Thì nói em phải thi đấu, không rảnh."
"Thì thầy ấy tới xem em thi đấu mà."
"Em—–"
Vạn Côn bị cô làm cho nghẹn họng suýt trợn trừng mắt, nói sẵng giọng: "Em cứ chọc tức anh!"
Hà Lệ Chân bật cười khanh khách, Vạn Côn trừng mắt, trông hơi ngốc.
Hà Lệ Chân vươn tay, vỗ nhẹ lên má cậu, rồi lại rút tay về.
Vạn Côn nhìn cô với vẻ mặt rầu rầu, lầm bầm, "Anh phiền cha đó."
"Tám sào cũng không với được tới, anh đi phiền người ta làm gì."
Vạn Côn thở dài, rút tay đưa về phía trước người, ngồi chúi về phía trước, "Em cứ làm bộ đi."
Hà Lệ Chân nói rất nhẹ nhàng: "Anh đừng nghĩ quá nhiều, em với thầy ấy không có quan hệ gì cả."
Vạn Côn xây mặt, "Vậy em mặc váy cho chả coi à?"
Hà Lệ Chân đáp: "Vì sao em mặc váy, anh không biết sao?"
"......"
Vạn Côn xì hơi, gập chân rút về, "Thôi, nói thế nào cũng là anh sai."
Trẻ to xác yêu đương chẳng khác gì tàu đi qua núi, lên lên xuống xuống, lúc vui lúc buồn. Hà Lệ Chân cảm thấy tim mình cũng bị cậu bóp tơi bời, nhũn nhèo ra rồi.
"Đừng nghĩ đến chuyện quá khứ nữa." Hà Lệ Chân vươn tay vuốt ve mái tóc của Vạn Côn. Tóc cậu đã cắt rất ngắn, những cọng tóc cưng cứng nhồn nhột đâm vào tay. Cô không biết trước đây khi tóc cậu còn dài, cảm giác khi vuốt lên nó sẽ như thế nào.
"Vô nghĩa." Hà Lệ Chân nói, "Đừng nghĩ về quá khứ, vô nghĩa."
Vạn Côn im lặng một hồi, quay đầu qua, nhìn Hà Lệ Chân chăm chú.
Hà Lệ Chân: "Hửm?"
Vạn Ba Tuổi: "Vẫn thấy chả phiền."
Hà Lệ Chân: "......."
Cuối cùng cô nhịn hết nổi, phì cười. Vạn Côn hừ một tiếng, xuống khỏi mặt bàn. Hà Lệ Chân bảo: "Sắp đến giờ rồi, tiếp theo là 200m, anh mau xuống đi."
Vạn Côn yêu cầu: "Đưa anh xuống nhé?"
Hà Lệ Chân: "Đàng hoàng một chút đi, chạy cho thật tốt."
"Chạy về nhất có được thưởng gì không."
"Anh muốn được thưởng gì."
Vạn Côn liếc xéo cô, Hà Lệ Chân bị ánh mắt đó làm cho hơi hoảng: "Nhìn gì thế?"
Vạn Côn nhìn đi chỗ khác, nhún vai, "Thôi, nếu anh chạy về nhất, tối nay hãy để anh tới nhà em."
Tim Hà Lệ Chân đập thình thình không ngớt, nói năng cũng không rõ ràng nữa, "Tới, tới nhà em? Tới nhà em làm gì?"
Vạn Côn nhìn cô lấy làm lạ, "Ăn cơm á."
"À à." Hà Lệ Chân mím môi, "Được, anh muốn ăn gì, tối em—-" Cô nói đến đó, im luôn.
Không cần nói gì thêm nữa, có một số chuyện giữa nam và nữ, một ánh mắt thôi đã hiểu, huống chi nụ cười tà ác của Vạn Côn rõ rành rành thế này.
Hà Lệ Chân bị cậu cười đến đơ cả người, rảo bước định đi ra, Vạn Côn níu cổ tay cô, quay đầu cười nhăn nhở: "Sao thế hả, ăn cơm thôi mà. Hay là —-" Vạn Côn hơi cúi đầu, "Em muốn làm gì khác?"
Hà Lệ Chân hất tay cậu ra.
"Vạn Côn, nói sao đi nữa, nơi đây vẫn là trường học, chúng ta..... chúng ta đừng làm quá."
Làm sao Vạn Côn có thể dễ dàng bị cô hất ra, chỉ kéo nhẹ một cái, cô đã bị ôm vào trong lòng. Vạn Côn ôm cô, hoặc có thể nói là khoá cô, rồi cúi xuống đặt lên đỉnh đầu của cô một nụ hôn.
"Vạn Côn!"
Vạn Côn buông tay, đợi Hà Lệ Chân vùng vẫy xong, thì cậu đã ra đến cửa. Lúc ra, cậu nhìn Hà Lệ Chân một lần, cười cười. Hà Lệ Chân nào biết hiện giờ tóc tai mình đã rối bù, còn trừng mắt, trông như sư tử.
Vạn Côn đi được 5 phút, Hà Lệ Chân mới bước ra.
Lý Thường Gia đã tới rồi.
Hà Lệ Chân nhận được cuộc gọi từ anh ta, đi thẳng tới cổng trường để đón.
Lý Thường Gia cũng mặc một bộ đồ thể thao cho hợp cảnh, trông thấy Hà Lệ Chân, vẫy vẫy tay, "Cô Hà!"
Hà Lệ Chân tới chào một tiếng, "Thầy đến nhanh thật."
"Thì chỉ đi vài bước thôi mà, dĩ nhiên nhanh rồi." Lý Thường Gia theo Hà Lệ Chân vào trong sân vận động, "Nghe nói cô thi đấu?"
"Vâng, sao thầy biết được ạ?"
"Thầy Hồ nói với tôi mà." Lý Thường Gia liếc Hà Lệ Chân.
Hà Lệ Chân cười khổ: "Thi là thi ném tạ, tôi cũng không biết mình sẽ ném được bao xa." Nói xong cô lập tức nhớ là đẩy tạ chứ không phải ném, nhưng cảm thấy đối với Lý Thường Gia, cũng không cần phải sửa lời làm gì.
"Quan trọng ở việc tham dự thôi." Lý Thường Gia vui vẻ nói, "Dù sao cũng chỉ chơi cho vui, miễn vui là được."
Đưa Lý Thường Gia vào đến sân vận động, 200m đã xong phần báo danh, vận động viên đã được chia thành nhóm, đưa ra đứng ở đầu khu vực 100m.
Hà Lệ Chân trông theo từ xa, Lý Thường Gia cũng nhìn theo cô, "Đây là đang đua bao nhiêu mét thế?"
"Dạ 200m"
"Có học sinh trong lớp cô hả?"
"Có ạ, lớp nào cũng có."
Bọn họ vừa nói vừa bước lên khán đài. Hồ Phi cũng biết Lý Thường Gia muốn tới, vừa thấy từ xa đã bắt đầu vẫy tay. Đại hội diễn ra đến giờ này cũng chẳng ai ngó ngàng gì đến kỷ luật gì nữa, loạn xì ngầu trên khán đài, chỗ nào cũng thấy có học sinh xúm lại coi chạy đua, đứng tán dóc, hoặc đang ăn uống.
Chỗ của lớp 12-6, người đã đi hết hơn phân nửa, toàn lưu lại cặp sách và thức ăn vặt. Hồ Phi tìm cho họ chỗ trống để ngồi xuống chuyện trò.
Hồ Phi và Lý Thường Gia ngồi nói chuyện với nhau thì chả có gì khác ngoài chuyện dạy thêm. Lý Thường Gia tìm dịp hỏi Hà Lệ Chân: "À này, sau 1/10 là sẽ bắt đầu dạy nhé, đã chuẩn bị xong chưa."
Hà Lệ Chân đáp: "Vâng, nội dung dạy thêm tôi đã xem lại nhiều lần lắm rồi."
Lý Thường Gia cười bảo: "Cô Hà vô cùng nghiêm túc nhỉ."
Hà Lệ Chân hơi ngượng, "Cũng đâu......"
Dưới sân vang tiếng súng, reo hò dậy lên từ bốn phương, Hà Lệ Chân quay đầu, trong nhóm vận động viên ở xa xa, thoắt cái đã tìm ra Vạn Côn.
"Ối, tên nhóc đó chạy nhanh phết nhỉ." Lý Thường Gia cũng đã trông thấy, nói một cách kinh ngạc.
Hồ Phi cũng dứng dậy, đầu mày nhíu chặt, nhìn xuống trường đua. "Đúng là chạy rõ nhanh......"
Đến khi Vạn Côn vượt qua đích, đứng gần phía khán đài hơn một chút, Lý Thường Gia liền nhận ra cậu. Khoé mắt hơi quét về phía Hồ Phi, lời nói mang chút bối rối, "À, đây là cái tên Vạn Côn đó đó hả."
Hồ Phi ừ một tiếng.
Lý Thường Gia: "Đáng tiếc không đi lo chịu khó làm việc gì hay ho."
Vạn Côn bất chợt ngoái đầu, cậu mặc một chiếc áo ba lỗ rất mỏng của vận động viên, trên có đính một số báo danh, mặt quay về phía khán đài, vừa chạy giật lùi trên sân vận động, vừa giang rộng cánh tay.
Cánh tay của cậu bao dài rộng.
Gió lướt qua, dưới ánh nắng, động tác ấy như đang phô trương, lại giống như một cái ôm.
Hà Lệ Chân không nghe thấy Hồ Phi và Lý Thường Gia nói gì cả, điều trong lòng cô đang nghĩ, là Vạn Côn cả ngày phải tiêu hao nhiều sức lực như thế này, buổi tối cô nên nấu gì cho cậu ăn.
hết chương 43tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse