Hà Lệ Chân cảm thấy mình không nên để phí một chuyến tới khu mua sắm, còn một lúc mới tới giờ hẹn gặp Vạn Côn, cô vào một cái trung tâm lớn, đi dạo thêm nửa tiếng đồng hồ nữa.
Đây là trung tâm mua sắm lớn nhất của Dương Thành, bán tất cả mọi thứ. Bình thường Hà Lệ Chân không thích đi dạo, cho dù đến một trung tâm mua sắm, cũng chỉ đi thẳng tới chỗ có thứ cần mua, vốn không rảnh rỗi nhìn ngắm.
Hôm nay hiếm khi cô được đi ngắm khắp nơi trong cửa hàng, loanh quanh lòng vòng không mục đích.
Cuối cùng cô dừng chân trước một tiệm chuyên bán các sản phẩm dinh dưỡng.
Đấy là tiệm chuyên bán sản phẩm dinh dưỡng nước ngoài, Hà Lệ Chân từng thấy quảng cáo của nhãn hiệu này trên TV, đây vẫn là lần đầu tiên cô đích thân nhìn thấy quầy trưng bày.
Quầy trưng bày rất sạch sẽ, trên mặt tủ kính không một hạt bụt, dưới ánh đèn trong tủ kính là những sản phẩm dinh dưỡng đã được đóng gói xinh đẹp, nhìn từ xa trông như tác phẩm nghệ thuật.
Hà Lệ Chân bước vào trong tiệm, một nữ nhân viên phản ứng rất nhanh nhẹn, lập tức tươi cười nghênh đón.
"Chào chị ạ, xin hỏi chị cần mua gì?"
Hà Lệ Chân ngó quanh, đáp: "Tôi...... tôi chỉ tuỳ ý ngó một chút thôi."
"Được ạ." Cô nhân viên không rời đi, bước theo bên cạnh Hà Lệ Chân, thấy cô nhìn đến sản phẩm nào, liền giới thiệu. Hà Lệ Chân thật sự vốn chỉ muốn dạo một vòng, nhưng nữ nhân viên này quá nhiệt tình, giới thiệu sản phẩm vô cùng tỉ mỉ, nghe một hồi cô đã động lòng.
Nữ nhân viên vừa nhìn ra ý của cô, hỏi ngay: "Không biết chị định mua cho người như thế nào ạ?"
Hà Lệ Chân liếc cô ta, hơi ngượng, nữ nhân viên mở to mắt nhìn cô, chớp chớp tỏ vẻ cổ vũ. Hà Lệ Chân ngập ngừng một chút, cuối cùng đáp: "Cho......cho bạn—-"
"Cho bạn trai của chị đúng không ạ." Có lẽ nữ nhân viên chê cô nói năng quá khó khăn, chỉ ra luôn. Hà Lệ Chân quay đi, không nhìn cô ta, nữ nhân viên hỏi: "Bạn trai của chị vóc dáng cao lớn thế nào, có thích tập thể thao không ạ?"
Hà Lệ Chân lí nhí đáp: "Tuổi không lớn, rất thích thể thao."
"Vậy món này đi chị." Nữ nhân viên lấy cho Hà Lệ Chân một cái hũ, "Đây là bột protein, rất tốt cho quý ông, nhất là những quý ông còn trẻ tuổi. Xin hỏi bạn trai của chị thuộc tạng phốp pháp hay gầy ạ?"
Hà Lệ Chân ngẫm nghĩ, hơi hơi động não một chút, cái người ở trần, mặc quần jean trễ cạp đi qua đi lại kia lại hiện lên trong đầu, cô chớp mạnh mắt mấy lần, giống như muốn tìm cách xua đuổi hình ảnh ấy ra.
"Tạng......." Hà Lệ Chân mím môi, "Tạng người vạm vỡ một chút....."
"Vạm vỡ ạ, thế thì là sản phẩm này." Nữ nhân viên đổi sản phẩm, đưa cho Hà Lệ Chân, "Đây là bột Nitro Tech Whey Protein, hàm lượng protein tinh chất hơn 80%, sau khi bạn trai của chị chơi thể thao xong hoặc là giữa hai bữa ăn, chị nói anh ấy dùng hai muỗng, dùng liên tục trong một tháng, hiệu quả sẽ rất rõ ràng."
"Thứ này chủ yếu là bổ sung protein ạ?"
"Dạ đủ hết cả." Nữ nhân viên rất nhiệt tình, quảng cáo sản phẩm tới tấp, "Tăng cơ bắp giảm mỡ béo, tăng sức mạnh và sức bền bỉ, điều tiết mỡ, bổ sung dinh dưỡng, ngoài ra còn có thể giúp cơ thể mau hồi phục."
"Gãy xương dùng thứ này có giúp phục hồi nhanh chóng hơn một chút không ạ?" Hà Lệ Chân chẳng có chút hứng thú với mấy thứ tăng lực giảm béo gì gì đó cả.
"Dạ đương nhiên!" Nữ nhân viên cảm thấy cuối mình mình đã bắt được đúng mạch của Hà Lệ Chân, "Đúng giờ đúng liều lượng, phối hợp với ba bữa ăn, xương bị gãy sẽ rất mau lành thưa chị!"
"......." Hà Lệ Chân không phải là hoàn toàn tin "rất mau lành" của cô ta, nhưng cô vẫn cảm thấy thứ này có khả năng trợ giúp cho quá trình dưỡng thương của Vạn Côn.
Cô nhìn giá tiền —-
Một hũ 5 cân Anh, 868 tệ
Hà Lệ Chân nhìn ba giây, sau đó quay qua nữ nhân viên, "Vậy cái này đi, cô lấy giùm tôi một hũ."
"Dạ vâng dạ vâng." Nữ nhân viên bán được hàng, mặt mày rạng rỡ chạy đi tính tiền.
Có lẽ người nhân viên nọ thấy mặt mũi Hà Lệ Chân hiền lành, lại không trả giá cò cưa, tâm trạng vui vẻ, nên tặng cô thêm một hộp vitamin C. Hà Lệ Chân cảm ơn cô ta, xách túi hàng ra về.
Lúc rời khỏi khu mua sắm, Hà Lệ Chân cảm thấy tâm trạng đã khá lên rất nhiều. Cô cảm thấy mình có thể hiểu được những người phụ nữ hễ giận dữ hoặc buồn bã liền chạy đến khu mua sắm táng gia bại sản.
Khi về đến nhà, Vạn Côn đã có mặt, trong nhà không có ai, cậu cũng không gọi điện thoại hối thúc, ngồi xổm ngay trước cửa. Một cánh tay vẫn bị treo trước ngực, tay kia đang cầm một cái nhánh cây, trêu chọc một chú mèo.
Chú mèo đó là mèo hoang, Hà Lệ Chân đã từng gặp nó. Ý thức lãnh thổ của giống mèo rất mạnh, mỗi mảnh đất chỉ có thể có một con làm đại ca, con mèo hoa này chính là đại ca của xóm này. Nó thuộc giống mèo tam thể, rất to lớn, trên người có rất nhiều sẹo, đều là từ những cuộc đánh nhau với những con mèo khác để lại.
Vạn Côn cầm nhánh cây, con mèo lảng vảng ở chỗ cách cậu 3 bước chân, không tới gần hơn, cũng không rời đi. Lâu lâu Vạn Côn gõ gõ xuống đất, đầu của con mèo cũng ngóc lên gục xuống theo.
Cuối cùng Vạn Côn nhếch mép cười một tiếng, nói: "Mày ngu rồi hả......."
Hà Lệ Chân đứng một bên nhìn hồi lâu, sau đó tiến tới. Vạn Côn trông thấy cô, lập tức vứt nhánh cây đứng dậy, "Về rồi hả?"
"Ừ."
"Đi đâu thế?"
Hà Lệ Chân lấy chìa khoá ra mở cửa, vừa mở vừa đáp: "Tuỳ tiện đi thôi."
Vạn Côn bám dính theo Hà Lệ Chân vào trong nhà, cửa vừa đóng cậu cúi đầu hôn cô.
Hà Lệ Chân cau mày, cũng không trốn tránh, để mặc cho cậu hôn đủ, hỏi: "Mùi trên người anh là gì thế?"
Vạn Côn đứng thẳng lưng, tự ngửi ngửi mình, "À, có thể là mùi sơn, nồng lắm hả?"
"Cũng không đến nỗi." Hà Lệ Chân vỗ vỗ cánh tay cậu, "Đi rửa tay đi, cơm em đã làm sẵn rồi."
Vạn Côn đến vào xế trưa, bữa ăn này không rõ là bữa trưa hay bữa chiều, Hà Lệ Chân đưa thứ mới mua lúc nãy cho cậu ở bàn ăn.
"Cái này cho anh."
Vạn Côn đang còn chuyên chú đánh nhau với đôi đũa ở trong tay, nghe cô nói liền ngẩng đầu, "Gì thế?"
"Để anh bổ sung dinh dưỡng."
"Bổ sung dinh dưỡng?" Vạn Côn buông đũa, lấy đồ trong túi nylon ra. "Gì thế này? Bột protein?"
"Ừ." Hà Lệ Chân gắp một miếng rau bỏ vào miệng, "Mới mua lúc nãy từ khu mua sắm, để anh bồi dưỡng một chút, cánh tay lành nhanh hơn một chút."
Vạn Côn xoay cái hũ nhìn một vòng, trừ mác giá tiền, hết thảy đều là tiếng Anh, Vạn Côn đọc cũng chẳng hiểu được, đặt xuống bàn, hỏi: "Mua riêng cho anh?"
Đũa của Hà Lệ Chân thoáng khựng lại, sau đó thản nhiên trả lời cậu: "Đúng rồi."
"Bao nhiêu thế."
"Anh lo nó bao nhiều tiền làm gì." Hà Lệ Chân cầm đũa gõ gõ xuống chén của cậu, "Ăn mau lên."
Vạn Côn như một đứa trẻ, ăn có một bữa cơm mà cầm cái hũ kia ngó tới ngó lui hết 7,8 lần.
"Anh cứ nhìn cái gì thế?" Hà Lệ Chân ăn nhanh, là người đầu tiên buông đũa.
Vạn Côn đáp: "Nhìn món đồ em tặng anh."
Hà Lệ Chân hơi thấy buồn cười, "Hũ bột dinh dưỡng này, là mua cho anh uống, không phải để anh nhìn."
Vạn Côn: "Được được, bảo đảm anh sẽ uống sạch không còn một một hạt."
Hà Lệ Chân ăn xong cũng không rời bàn vội, cô ngắm Vạn Côn, cuối cùng đã không còn nghịch cái hũ bột Protein kia nữa, lên tiếng hỏi cậu: "Công việc của anh có thuận lợi không?"
"Thuận lợi."
Hà lệ Chân hỏi: "Có gặp phiền phức gì không anh?"
Vạn Côn ngước đầu lên từ chén cơm, ngó cô: "Đương nhiên không rồi, có thể gặp phiền phức gì chứ."
Lời Vạn Côn nói, là sự thật. Có lẽ trước đây cậu quá xui xẻo, đến nỗi ông trời cũng không lơ được nữa, gần đây công việc thuận lợi đến độ khiến cho cậu cảm thấy hơi không kịp thích ứng.
Y như lời Trần Lộ nói, công việc ráp màn cửa này tuy không lớn, nhưng phân chia khu vực rất rõ ràng. Cả một Khu 1 của Huy Vận, từ sau khi Vạn Côn và Trần Lộ tới đó, chưa từng gặp qua ai cùng làm công việc đó. Đôi khi sẽ có người tới thăm dò một chút, trông thấy đã có người ôm việc rồi, liền bỏ đi.
Ráp màn cửa không phải là một công việc khó, tuy Vạn Côn bị treo một cánh tay, nhưng vẫn dư sức để làm việc.
Khu 1 của Huy Vận được xây cách đây không lâu, số căn hộ bán được cũng khá, nhiều việc để làm. Hiện giờ đang trong giai đoạn bận rộn tu sửa, suốt ngày phải lo chuyển xi măng, trang hoàng nội thất, mỗi ngày bắt đầu từ 7 giờ sáng, tường vang động tiếng đục đẽo, mãi đến 9 giờ tối mới ngưng.
Ở ngay lối vào của tiểu khu, có một đài phun nước, tuy chưa từng thấy phun nước, nhưng dù sao vẫn là trung tâm của tiểu khu, đốc Trương đã đi thoả thuận với người ta xong xuôi, để Vạn Côn và Trần Lộ dựng một gian hàng chỗ đài phun nước, bày vài loại màn cửa chất liệu khác nhau. Trần Lộ vốn định ngồi đó chờ người đến tìm, Vạn Côn không đồng ý, kêu Trần Lộ cứ đứng đó trước, bản thân cậu đi một vòng quanh tiểu khu.
Hôm đó, cậu "đi một vòng" mất hết hai tiếng đồng hồ, lúc về nói Trần Lộ lấy một cuốn sổ tay, tìm những mật mã của những cánh cửa chính của từng toà nhà cậu vừa mới ghi vào trong di động lúc nãy, đọc hết cho Trần Lộ copy xuống.
"Cậu lấy đâu ra thế."
"Tìm người hỏi."
Copy hết mật mã xuống rồi, Vạn Côn nói hai người sẽ thay phiên nhau, một người đứng ở gian hàng, một người đi vào trong mỗi toà nhà gõ cửa từng hộ hỏi.
Sau đó Vạn Côn phát hiện như thế không ổn, bởi vì con người của Trần Lộ —- không biết chào hàng cho lắm.
"Em nói này, anh đừng có cứ chau mày như thế được không hả." Vạn Côn nói, "Không biết bản thân trông ra sao à, sợ là người ta nhìn thấy anh thì không biết tự đi đường vòng phải không?"
"Sao cậu lại nói như vậy chứ." Trần Lộ cũng phát rầu, mặt của anh ta nhìn dữ tợn nào phải lỗi của anh ta, "Tôi cũng nói chuyện đàng hoàng thương lượng đàng hoàng với họ mà, tôi đâu có nổi nóng với họ."
"Anh còn định nổi nóng?" Vạn Côn vốn đang hút điếu thuốc, kết quả hút không xong nữa, vứt xuống đất, giẫm lên, "Được, từ nay về sau anh cứ đứng đây trông, có ai hỏi thì anh ghi xuống, em đi gõ cửa chào hàng."
Trần Lộ không thích đi, lời đề nghị của Vạn Côn vừa khéo hợp ý của anh ta, "Được, cậu đi đi."
"Em nói nhé, anh đừng chỉ có ghi xuống số toà nhà số nhà, anh ghi xuống tên của chủ nhà, số điện thoại ở nhà, ghi hết xuống." Vạn Côn dặn anh ta.
"Được rồi được rồi, biết rồi, nhiều chuyện thế."
Tuy miệng Trần Lộ cằn nhằn, nhưng lúc làm việc thì rất cố gắng.
Anh ta cảm thấy giữa đàn ông với nhau, thật ra rất đơn giản. Không như phụ nữ, so bì, ganh ghét, đố kỵ, những thứ đó trong mắt anh ta, chẳng là gì. Anh ta cho rằng giữa đàn ông với nhau chỉ cần một từ — phục.
Anh ta phục Vạn Côn, anh ta muốn làm việc chung với Vạn Côn, chỉ đơn giản thế thôi.
Mà anh ta làm chung với Vạn Côn, thì đúng là bỏ ra ít mà thu được nhiều. Chưa tới ba ngày, Vạn Côn gần như đã bàn bạc xong hết công việc ở nguyên một toà lầu, hơn nữa việc mà cậu đã bàn bạc xong hầu như toàn dùng màn cửa chất liệu đắt tiền nhất, 1 mét 120 tệ, anh ta chẳng biết Vạn Côn nói cách nào mà làm được như vậy, hỏi cậu thì cậu chỉ cười tự đắc, cũng không nói cho anh ta biết.
"Nói ra anh cũng không học được, những thứ này trừu tượng, anh cứ chăm chỉ làm việc là được."
Bình thường mỗi buổi sáng họ làm một hộ, buổi chiều làm một hộ, thời gian coi như vừa khít. Cánh tay của Vạn Côn bất tiện, Trần Lộ gánh vác đa số việc nặng, lúc anh ta lo làm việc, Vạn Côn sẽ trò chuyện với chủ nhà vài câu, mới bắt đầu chỉ nói chuyện màn cửa sổ, sau đó cà kê dê ngỗng, cái gì cũng nói hết ra, tên của chủ nhà được ghi nhớ, số di động cũng được ghi xuống, còn có ý muốn để bọn cậu gắn máy hút dầu khói giùm. Những công việc này, thu nhập phụ hái được không ít tiền, Vạn Côn và Trần Lộ, thậm chí anh đốc Trương, mỗi người đều biết mà không nói ra. Hiện giờ chỉ mới bắt đầu, Vạn Côn để cho Trần Lộ tạm thời giữ kẽ một chút, mai mốt làm quen rồi, cậu định sẽ đồng thời gánh luôn công việc khác, khi ấy sẽ kiếm tiền càng nhanh.
"Ôi," Trần Lạc cảm khái, "Việc này dễ hơn việc ở công trường biết bao, kiếm tiền còn nhiều hơn, sau này cứ thế mà làm việc này đi."
Vạn Côn ngồi trên chiếc ghế con, cặp chân dài gác lên bậc thang bên cạnh bồn phun nước. Lúc ấy trời đã tối, Vạn Côn ngửa đầu, nhìn mấy ngôi sao trên trời.
Trần Lạc hỏi: "Thế nào?"
Vạn Côn thuận miệng nói: "Thế nào cái gì."
"Hai ta làm việc này, việc này không tệ đúng không."
Vạn Côn quay đầu, lẳng lặng nhìn anh ta, "Làm một hồi xem sao."
"Hả?"
Vạn Côn lại ngước đầu, nhìn lên trời, "Em sẽ không làm mãi công việc này."
Trần Lạc không nghe rõ, "Cái gì?"
Vạn Côn không nói lại nữa. Nhìn trời hồi lâu, sẽ khiến người ta nảy sinh một cảm giác choáng váng. Vạn Côn ngáp một cái, giữa cơn gió đã có mùi rét mướt, cậu nhắm mắt lại.
hết chương 50Tác Giả: Twentine
người dịch: idlehouse