Trốn Hôn: Chạy Không Thoát!

Chương 7

Hứa Nại Âm nhìn theo bóng dáng bốn người rời đi, nhàm chán cúi đầu uống ly trà đã dần nguội lạnh. Vừa rồi tuy rằng cô luôn giả vờ làm người vô hình, nhưng điều đó không có nghĩa là cô không biết hai người Thái gia có vấn đề. Bộ dáng gượng gạo đó là vì cái gì? Thái Tĩnh Luật tại sao không xuất hiện? Lẽ nào... bọn họ muốn thoái hôn?

Trong đầu của Hứa Nại Âm xoay chuyển, nhanh chóng cho ra kết quả. Cô hơi nhếch môi cười nhạt một cái, đường cong mơ hồ đến mức gần như nhìn không rõ. Thật sự sẽ là thoái hôn sao? Thú vị!

-----

“ Tổng giám đốc!”

Cửa bên ngoài có tiếng gõ nhẹ, Ken gọi nhỏ một tiếng, yên lặng nghe ngóng động tĩnh bên trong. Không biết trải qua bao lâu, một giọng nói nghiêm nghị, lạnh lùng mới nhàn nhạt vang lên.

“ Vào đi!”

Ken khẽ thở phào ra một tiếng, cúi đầu chỉnh sửa lại trang phục. Lúc này mới ôm theo tài liệu mở cửa đi vào.

Văn phòng của Thái Tĩnh Trác rất lớn, lấy màu xám tro làm chủ đạo, xung quanh không có quá nhiều đồ. Ngoài thật nhiều tài liệu được sắp xếp gọn gàng trong tủ ra thì chỉ có thể nhìn thấy được vài chiếc bình cổ vô cùng có giá trị. Chẳng qua là nhìn thế nào cũng thấy rất lạnh lùng, đủ chứng tỏ cuộc sống của chủ nhân căn phòng cực kỳ khô khan.

Ken là trợ lí của Thái Tĩnh Trác, là người được đào tạo chuyên sâu để phụ tá cho người thừa kế tương lai của Thái thị. Tuy nhiên, dù rằng trước đó đã trải qua rất nhiều huấn luyện, nhưng mỗi lần đứng trước mặt Thái Tĩnh Trác, Ken vẫn không nhịn được cảm giác bị đè ép.

“ Có chuyện gì không?”

Thái Tĩnh Trác thấy hồi lâu không có động tĩnh gì, anh dừng bút, hơi ngẩng đầu lên nhìn, hỏi. Ken lúc này mới hồi phục tinh thần, vội vàng cầm tài liệu trên tay đặt lên bàn, cẩn trọng nói.

“ Đây là hợp đồng thu mua cổ phần của Hà thị! Cần chữ kí của anh”

Thái Tĩnh Trác nhìn hợp đồng, đôi mắt tinh anh lướt qua thật nhanh, sau đó kí tên vào góc trái, trao lại cho Ken. Lại thấy Ken chần chờ không đi, vẻ mặt giống như có điều gì đó khó xử, không khỏi nheo mày, lại hỏi.

“ Còn chuyện gì?”

“ Tổng giám đốc, anh không phải quên cuộc hẹn với Hứa gia đấy chứ?”

Ken nhìn đồng hồ, thời gian dường như đã quá ba mươi phút, nhưng tổng giám đốc vẫn chưa có động tĩnh gì sẽ rời đi. Ken biết tổng giám đốc là người xem trọng công việc, bình thường không đem những chuyện bên ngoài để trong lòng, nhưng cuộc gặp với Hứa gia, dường như không phải là việc có thể tùy tiện bỏ qua.

Thái Tĩnh Trác trầm mặc một chút, đầu óc lục lọi một chút mới nhớ ra hôm nay đúng là ngày gặp mặt Hứa gia. Nếu như không phải Ken nhắc nhở, anh thật sự đã quên.

Được rồi, cũng nên đem mọi chuyện giải quyết triệt để đi thôi!
Bình Luận (0)
Comment