Không khí xung quanh Thái Tĩnh Trác và Hứa Nại Âm chìm vào im lặng bí bách,
nhưng hai người trong cuộc lại giống như không hề hay biết. Người nên
uống trà thì uống trà, người nên trầm mặc vẫn trầm mặc, lâu lâu lại dùng ánh mắt kín đáo quét qua, cẩn thận đánh giá đối phương.
Đây là
lần đầu tiên Thái Tĩnh Trác nhìn thấy Hứa Nại Âm ngoài đời. Mặc dù tập
đoàn KW cũng có công ty giải trí, hằng năm đem lại lợi nhuận không nhỏ,
nhưng các vấn đề quản lý nghệ sĩ hầu hết đều không mượn tay anh làm, mà
là thư ký trực thuộc tự mình lo liệu tất cả. Mãi đến gần đây, vị thư ký
kia báo cáo công tác, mới báo cho anh biết là công ty đang muốn thu một
nghệ sĩ về, nhưng vì nghệ sĩ này có hậu trường tương đối vững mạnh, nên
vẫn phân vân không biết có thực hiện hay không. Người nghệ sĩ mà thư ký
đó nói đến đúng là Hứa Nại Âm - ngọc nữ của nền điện ảnh, mặc dù diễn
xuất không ra sao, nhưng kỳ lạ là cô vẫn có một lượng fan đông khủng
khiếp, rất có lợi khi điều đi quay chương trình truyền hình thực tế, sẽ
thu hút được một lượng lớn người xem.
Thái Tĩnh Trác lúc đó nghĩ
cũng không nghĩ, gạt thẳng vấn đề qua một bên. Để cho vị thư ký đó tự
mình giải quyết. Còn lúc này, dĩ nhiên là nhân vật chính trong câu
chuyện của hai người bình thản ngồi trước mặt anh.
Hứa Nại Âm cúi đầu uống trà, đôi mắt đen như gỗ mun hơi phát ra ánh sáng vô cùng tinh
tế. Cô biết Thái Tĩnh Trác đang quan sát mình bằng ánh mắt khó hiểu, đặc thù của công việc khiến cô vô cùng nhạy cảm với mọi ánh nhìn và góc
quay. Dĩ nhiên, trong lòng cô cũng rất tò mò về sự xuất hiện của Thái
Tĩnh Trác, nhưng cô không ngu ngốc để lộ ra điều đó. Bởi lẽ cô biết
được, ai mất kiên nhẫn trước sẽ là người thua cuộc.
”Hứa tiểu thư!”
Thái Tĩnh Trác thấy Hứa Nại Âm vẫn luôn giữ vững sự im lặng, chân mày nhanh
chóng nhíu lại, dùng giọng nói lạnh lùng khô khốc lên tiếng.
”Ừ!”
Hứa Nại Âm ngẩng đầu lên, đôi mắt to tròn lóng lánh phát sáng nhìn Thái
Tĩnh Trác, khẽ đặt tách trà xuống giấy lót kim loại trên bàn, chờ đợi
người kia tiếp tục nói chuyện.
”Tại sao người đến lại là Hứa đại tiểu thư mà không phải Hứa nhị tiểu thư?”
Thái Tĩnh Trác kiên nhẫn hỏi. Giọng nói vẫn lạnh lùng. Hứa Nại Âm lại khẽ cười, thản nhiên hỏi lại.
”Tại sao lại không thể là tôi? Không phải Hứa Nại Hà làm Thái nhị thiếu gia thất vọng sao?”
Tâm trạng của Thái Tĩnh Trác không được tốt lắm. Từ trước đến nay những
người đứng trước mặt anh luôn là bộ dạng ngoan ngoãn nghe lời, hoặc xu
nịnh, hoặc sợ run cầm cập, rất ít người có được thái độ bình tĩnh tự
nhiên như Hứa Nại Âm. Hơn nữa, lời nói của cô gái này còn vô cùng sắc
bén, khiến người ta phát nghẹn, không biết phải trả lời sao cho phải.
Chỉ là may mắn Thái Tĩnh Trác không phải bình thường, nên cũng không đến mức để lộ ra vẻ mặt khó chịu trước mặt cô, lẳng lặng nói.
”Dĩ nhiên không phải như vậy! Nhưng tôi nghe nói người đến là Hứa nhị tiểu thư chứ không phải Hứa đại tiểu thư!”
”Cũng đúng! Tôi cũng bất ngờ, tôi nghe nói người đến là Thái đại thiếu gia
chứ không phải Thái nhị thiếu gia! Nhưng cũng không sao, trong lời nói
của trưởng bối thì... hôn ước có chỉ rõ, là con cái hai nhà kết hôn chứ
không phải nhất định là ai đó. Có đúng không?”