Trọn Kiếp Yêu

Chương 40

Tình hình hồi phục vết thương của Bùi Hoan tốt hơn dự kiến. Lúc đó, bác sĩ xử lý tương đối kịp thời, sau lại không bị nhiễm trùng. Những ngày đầu, cô đau đến mức không thể chợp mắt, hôm nào cũng phải truyền thuốc. Dần dần, tình trạng mới đỡ hơn.

Điều bất tiện duy nhất là Bùi Hoan bị thương bên tay phải. Ngoài ăn cơm, cô còn gặp không ít khó khăn trong sinh hoạt thường ngày.

"Hôm nay Tùy Viễn đã hỏi giúp em rồi, khoảng một tuần nữa là có thể tháo chỉ." Hoa Thiệu Đình đưa váy ngủ cho Bùi Hoan, đứng tựa vào cửa phòng tắm: "Em thật sự có thể tự tắm rửa?"║Minchid♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.

Bùi Hoan ôm váy đi vào trong: "Anh đừng gọi thím Lệ nữa... Mọi người đều nói thím ấy rất thích hóng hớt chuyện của người khác, hai hôm trước cứ hỏi em suốt".

Việc khác còn tạm ổn, chỉ có tắm rửa thì đúng là vấn đề lớn. Hoa Thiệu Đình bảo một người phụ nữ có tuổi ở Lan Phường đến giúp cô. Kết quả, Bùi Hoan lại phải tán gẫu với bà.

Hoa Thiệu Đình mỉm cười: "Thím ấy mấy năm không gặp em, tất nhiên sẽ hiếu kỳ". Anh quan sát cô từ đầu đến chân: "Tôi bảo Cố Lâm thì em ngại, nhờ bà thím quen biết từ nhỏ thì em lại bị hỏi chuyện đến bực mình".

Bùi Hoan sợ anh đưa ra đề nghị nào đó, thuận thế khép cửa: "Em tự tắm được, không sao đâu".

Anh đành đứng ngoài nhắc nhở cô: "Không được chạm một giọt nước đâu đấy, nếu không xong nhớ gọi tôi".

Hoa Thiệu Đình quay về phòng ngủ của Bùi Hoan pha trà. ║Minchid♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║ Phòng ngủ nối liền phòng tắm, từ đây có thể nghe thấy tiếng nước chảy.

Anh ngẫm nghĩ, Bùi Hoan tắm bòn nên chỉ dùng một tay cũng không sao, cùng lắm hơi bất tiện chứ không đến nỗi bị ngã hay va chạm.

Hoa tiên sinh hiếm có dịp đích thân động tay. Vị trà nhàn nhạt thích hợp uống buổi tối. Anh trần qua chén sử ta (Một loại đất sét chất lượng cao ở huyện Nghi Hưng, tỉnh Giang Tô chuyên để làm ấm chén trà), không sợ nóng mà từ từ nắm trong lòng bàn tay. Anh vừa cầm ấm trà, bên trong nhà tắm vang lên tiếng động lớn.

Hoa Thiệu Đình không vội vàng, chậm rãi rửa qua ấm và chén trà. Trong lúc đợi nước sôi, anh mới mở miệng gọi: "Bùi Bùi".

Bên trong hình như bị rơi đồ.

Hoa Thiệu Đình đi đến cửa nhà tắm, lại gọi cô: "Bùi Bùi"║Minchid♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.

Bên trong qua nhiên không còn tiếng động. Một lúc sau, Bùi Hoan lên tiếng: "Anh đừng vào đây".

Hoa Thiệu Đình cười khẽ. Tay anh vống lạnh lẽo nên cầm cốc trà vừa được chần nước sôi đặc biệt dễ chịu. Anh cất giọng biếng nác: "Tôi đâu có nói...".

Sau đó, anh đẩy cửa đi vào.

Nhà tắm quả nhiên vô cùng bừa bãi. Giá treo khăn mặt ở trên tường rơi xuống. Bùi Hoan ở trong bồn tắm, tay phải giơ lên cao.

Nghe tiếng động, cô liền quay đầu. Tóc cô ướt một nửa, nước mắt chảy xuống bờ vai. Cô luống thuống nhìn anh, nhìn như con mèo vừa bị rơi xuống nước.

Bùi Hoan không hề có phản ứng. Cho tới khi Hoa Thiệu Đình cúi xuống nhặt váy ngủ và quần lót vứt dưới sàn nhà, cô mới kêu "a" một tiếng rồi ngồi thụp xuống nước.

Bùi Hoan đỏ mặt, không dám ngẩng đầu.║Minchid♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║ Cô cố cất giọng bình tĩnh: "Anh đi gọi thím Lệ vào đây đi".

Hoa Thiệu Đình thản nhiên cầm chén trà đi tới. Anh chẳng thèm cúi người, đá bay cái giá treo khăn mặt sang một bên. Sau đó, anh ngồi xuống mép bồn tắm.

Bồn tắm làm bằng đá cẩm thạch màu vàng ấm áp. Gương mặt Bùi Hoan hồng hào, còn đọng đầy những giọt nước, đôi mắt mờ mịt hơi nước nhìn anh đăm đăm.

Hoa Thiệu Đình chợt nhớ đến mùa xuân năm nào, anh quên mất lúc đó Bùi Hoan bao nhiêu tuổi, chỉ biết cô vừa bướng bỉnh vừa nóng nảy. Có lần, anh bận việc cả đêm, sáng sớm hôm sau mới về. Vừa đi vào Hải Đường Các, anh liền nhìn thấy Bùi Hoan ôm con mèo nhỏ đứng ở cửa.║Minchid♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║

Cô hay ngủ nướng, bình thường đi học gọi mãi mới dậy. Vậy mà hôm đó cô dậy rất sớm. Anh tiến lại gần hỏi cô làm gì, cô nhìn chằm chằm anh một lúc lâu mà không lên tiếng. Cuối cùng, cô thả con mèo xuống, tức giận bỏ đi.

Hoa Thiệu Đình làm sao không hiểu tâm tư của thiếu nữ. Đối với đàn bà, anh chưa từng do dự bao giờ. Chỉ riêng với Bùi Hoan, anh lần chần mãi vẫn không thể quyết định. Anh muốn đợi cô lớn thêm một chút, bởi vì sợ sau này cô sẽ hối hận.

Nhiều năm sau, Hoa Thiệu Đình nói với Cố Lâm, những người đi theo anh, phần lớn đều không có kết cục tốt lành.

Biết rõ là hố lửa nhưng con người vẫn cứ khao khát. Anh bỏ nhiều tâm tư xây một tòa thành, cuối cùng cũng không nhốt cô ở trong đó.

Hơi nước nóng khiến lòng người xao động. Hoa Thiệu Đình giơ tay chạm vào mặt Bùi Hoan, đồng thời mở miệng: "Nhân diện hoa đào**".

║Minchid♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║** Nghĩa đen chỉ người con gái có gương mặt xinh đẹp như hoa đào. Nghĩa bóng hình dung đôi nam nữ sau khi chia tay, người đàn ông nhớ nhung khôn nguôi.

Bùi Hoan tránh né, từ từ di chuyển sang đầu bên kia bồn tắm. Hoa Thiệu Đình cất giọng vô cùng bình thản: "Em cứ tắm tiếp đi".

Bùi Hoan tức đến nỗi không buồn lên tiếng. Hoa Thiệu Đình cũng chẳng ra ngoài. Anh vừa nhìn cô vừa uống trà. Một lúc sau, anh đột nhiên ngậm miệng chén, để hai tay được tự do.

Bộ dạng của anh luôn có vẻ uể oải biếng nhác, nhưng hành động này bộc lộ sự nguy hiểm rõ ràng, khiến Bùi Hoan không dám động đậy.

Hoa Thiệu Đình nhường mày nhìn cô.

Bùi Hoan rất quen thuộc với anh mắt khác thường này, hơi thở hỗn loạn trong giây lát. Cô định ra khỏi bồn tắm, nhưng vừa lấy khăn mặt, cổ tay trái của cô đã bị anh nắm chặt.

Tay anh vừa cầm cốc trà nóng lên rất ấm áp. Anh thuận thế kéo cô ra khỏi bồn tắm. Bùi Hoan không ngờ anh hành động nhanh như vậy, giật mình kêu thành tiếng. Do lực kéo hơi mạnh, cô liền bám vào người Hoa Thiệu Đình theo bản năng, mới không bị trượt ngã║Minchid♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║.

Quần áo Hoa Thiệu Đình dính đầy nước, còn cô khong mảng vải che thân ở trong lòng anh.

Bùi Hoan bực tức giơ tay lấy tách trà khỏi miệng Hoa Thiệu Đình nhếch miệng đáp trả nụ hôn của cô. Một lúc sau, anh rời khỏi môi Bùi Hoan, vừa hôn vừa cắn xuống đến cổ và xương quai xanh. Anh cắn hơi mạnh, khiến cô so vai nhưng chẳng có sức lực đẩy ra.

Cuối cùng, Bùi Hoan bất chấp tất cả, kéo thẳng Hoa Thiệu Đình vào bồn tắm.

Dưới làn nước nóng, Hoa Thiệu Đình giữ tay phải của cô để tránh chạm đến vết thương. Sau đó, anh định kéo Bùi Hoan ra ngoài. Nhìn bộ dạng ướt rượt của anh, cô chợt nảy ra một ý định.

Ai nói chỉ Hoa tiên sinh mới có thể trêu ghẹo phụ nữ?║Minchid♡iễnٿđღànٿl∞êٿq❋uýٿđ❀ôn║

Bùi Hoan không định buông tay. Ywr vào việc anh kiêng dè vết thương của mình, cô ôm hôn Hoa Thiệu Đình, đồng thời kéo anh xuống nước.

Ánh mắt Hoa Thiệu Đình tối thẫm. Bùi Hoan còn không sợ chết, thọc đầu ngón tay vào tai anh, tạo khoảng cách an toàn rồi bày ra vẻ mặt vô tội: "Anh đừng quấy rối nữa, em vẫn chưa tắm xong".
Bình Luận (0)
Comment