Trong Bụng Tên Khốn Kiếp Này Có Con Của Hắn

Chương 76

Tần Thiệu mở cửa, quả nhiên bên ngoài có chuyện, Đoàn Tĩnh Viễn đen mặt trong khi Đoàn Tình ngồi ở một bên. Hai người may mắn chưa có ay gắt gì, Tần Thiệu nhẹ nhàng bưng đồ ăn đi ra ngoài, không đến một giờ,8 món đã bày sẵn trên bàn, vô cùng phong phú đa dạng, đều là món Đoàn Tình thích.

Đoàn Tĩnh Viễn nhìn đồ ăn không nói gì, Tần Thiệu đưa cho ông chiếc đũa:“Đoàn bá phụ, cơm rau dưa sơ sài, mong người chấp nhận ăn.” Đoàn Tĩnh Viễn tiếp nhận chiếc đũa, như trước không nói gì, Tiểu Hồng cùng Hàn Dũ ngồi ở một bên cũng không mở miệng nói chuyện. Cha con tần gia hai người tiến phòng bếp muốn chừa cho bọn họ chút không gian để nói chuyện, đáng tiếc này hai người vẫn cứng đầu, kết quả không giải được khúc mắc nào, Đoàn Tình một câu cũng không chịu nói, cũng không chịu nhìn mặt Đoàn Tĩnh Viễn. Đoàn Tĩnh Viễn tính tình cũng bướng bỉnh, nghĩ đến tiểu hài tử này bất cáo nhi biệt, hơn hai mươi ngày bặt vô âm tín vừa thương tâm vừa sinh khí, đổ một câu cũng chưa nói.

Tiểu Hồng ở bên cạnh ôm hài tử thay ông hỏi vài câu, Đoàn Tình liền kiệm lời, cần nói thì nói, không thì câm miệng. Đoàn Tĩnh Viễn cuối cùng mới chịu mở miệng:“Theo ta về nhà.”

Tiểu hài tử thực cố chấp lắc lắc đầu:“Tôi không về.” Đoàn Tĩnh Viễn dùng sức niết tay mình nghiến răng:“Con muốn ở đây một đời?!” Đoàn Tình không có nhìn ông, như chỉ như trước nhìn chằm chằm lấy tay mình. Sắc mặt thực bình tĩnh, không phải bộ dáng dỗi hờn gì, Đoàn Tĩnh Viễn chịu không được liền đứng lên:“Ấu Đường, theo ta trở về đi. Về sau ta sẽ đối xử thật tốt với con”

Đoàn Tình vẫn lắc đầu. Đoàn Tĩnh Viễn náo loạn:“Chẵng lẽ con cũng muốn bỏ qua việc học!” Đoàn Tình nhìn chằm chằm dưới mặt đất, Tiểu Hồng nhìn nhìn mặt Đoàn Tĩnh Viễn, lại nhìn xem Đoàn Tình rồi nở nụ cười:“Ấu Đường a, học là một việc quan trọng, không thể bỏ qua, nơi này cũng xa trường.”

Đoàn Tình nguyện ý cùng Tiểu Hồng nói chuyện:“Chị Hồng, em nghĩ thông suốt rồi, em sẽ không đi học nữa.” Đoàn Tĩnh Viễn không khống chế được vỗ bàn:“Không đi học vậy con định làm gì! ở nhà chăm sóc con! Chẳng lẽ con nguyện ý ở cùng tên kia một đời!!!” Đoàn Tình ngửa đầu nhìn ông, Đoàn Tĩnh Viễn cũng gay gắt nhìn, chuyện gì ông đều có thể nhân nhượng, hài tử ông có thể cho cậu chăm sóc, hhọc hay không cũng không quan trọng! Nhưng chỉ duy nhất một chuyện không bao giờ chấp nhận! Ông tuyệt đối sẽ không cho cậu ở chung với tần Thiệu!

Đoàn Tĩnh Viễn còn muốn mắng cậu, thì thấy Tần Thiệu bưng đồ ăn đi ra, vào cũng thật đúng lúc!

Đoàn Tĩnh Viễn tự nhủ bản thân phải bình tĩnh, trên đường đã cảnh cáo chính mình vô số lần, thật vất vả mới tìm ra bọn họ, định sẽ dịu dàng khuyên con về nhà, nhưng đứ con này đúng là khắc tinh, mỗi lần đều khiến ông tức giận, nếu không phải Tần Thiệu đi ra, ông có lẽ sắp lật tung cái bàn rồi! Tần Thiệu! Đoàn Tĩnh Viễn hận nghiến răng, lần đầu tiên nhìn Tần Gia Lạc, Tần Gia Lạc đã cùng ông cam đoan sẽ đem Tần Thiệu trở về! Tần Gia Lạc nhìn ông một cái liền cúi đầu, Đoàn Tĩnh Viễn cười lạnh quay mặt đi, Đoàn Tình bướng bỉnh cúi đầu không chịu nhìn mình, Đoàn Tĩnh Viễn hỏa khí tạch tạch, mắt như muốn phát hỏa, tiểu bao tử lúc này phát uy, bắt đầu đói bụng, nơi này ai cũng lo phát hỏa không thèm chú ý tới, cho nên cảm thấy vô cùng tổn thương!! Tiểu bao tử bắt đầu khóc nháo lên, âm vang cả nhà. Tiểu Hồng dù lợi hại cũng chưa từng chăm sóc đứa bé nhỏ thế này, có chút sốt ruột:“Đây là làm sao……”

Tần Thiệu khụ một tiếng quen thuộc rồi nhanh chóng tiếp nhận:“Đưa tôi, có thể là đói bụng.” Tần Thiệu sờ sờ tấy tả vẫn còn khô, Đoàn Tình mới ôm lây:“Tôi đưa nó đi uống sữa.” Hai người động tác rất quen thuộc, phối hợp nhịp nhàng đến mọi người xung quanh đều cảm thấy xấu hổ. Đoàn Tĩnh Viễn đen mặt nhìn con của ông ôm hài tử, thân mật như vậy, giống hệt thời điểm lúc ông sinh Đoàn Tình ra vậy. Cũng trốn đi 8 tháng trời không lý do. Đến lúc về thì lão gia tử qua đời cho nên ông càng rối loạn hơn cho nên sau an2y không thân mật với cậu nhiều nữa.

Đoàn Tĩnh Viễn quay đầu đi không nhìn nữa, Tần Thiệu khuấy sữa bột rất nhanh, tiểu bao tử ngậm núm vú cao su liền không khóc. Hiện tại bé có thể uống tới mức 80, trong lúc bé uống, Đoàn Tình liền một tay ôm tiểu hài tử, một tay giúp đỡ bình sữa, Tần Thiệu ngồi ở một bên nhìn, ba người một nhà ấm áp. Ba người quan hệ càng tốt, Đoàn Tĩnh Viễn mặt lại càng khó chịu. Tiểu bao tử mặc kệ bọn họ, uống xong liền cao hứng. Tần Thiệu quay đi rửa bình, còn Đoàn Tình ôm vỗ vỗ. Cậu quay ra thì thấy mọi người đều nhìn mình, Đoàn Tình nhìn thấy Đoàn Tĩnh Viễn rốt cục nói:“Tôi sẽ không về, tôi quyết định sẽ ở với nó một chỗ, vĩnh viễn cũng sẽ không cùng nó tách ra!. Đây là con của tôi,tôi sẽ đem nó nuôi lớn, không khiến nó trở thành con riêng!” Hai từ đơn giản lại nhắm trúng tâm làm Tần Gia Lạc và Đoàn Tĩnh Viễn đứng thần tại chỗ.

Đoàn Tình tiếp tục nói:“Về sau tôi không muốn gặp mọi người. Tôi không thích Đoàn gia, không thích Đoàn phu nhân, không thích Đoàn Huyên, hiện tại cũng không thích ba. Tôi chính là người như vậy, ngay từ đầu đã không thích các người. Về sau cũng sẽ không thích, cho nên sẽ không trở về. Tôi cũng không thiết với mấy người tranh gia sản, từ nay về sau, tôi không còn là người của Đoàn gia nữa!” Đoàn Tĩnh Viễn đôi mắt đều đỏ, hung hăng nhìn cậu, Đoàn Tình nói tiếp:“Về sau không cần lại đến tìm tôi, nếu đến nữa, tôi sẽ triệt để trốn đi, đi đến nơi các người ai cũng tìm không thấy. Còn có,” Đoàn Tình cảm giác đả kích không đủ, lại bổ sung thêm câu:“Còn có, tôi thích Tần Thiệu, tôi chính là thích nam nhân!” Tay Đoàn Tĩnh Viễn quả nhiên run lên, Tần Thiệu cúi đầu nhìn chằm chằm Đoàn Tình, Đoàn Tình sau khi nói xong ôm hài tử đứng lên, trên cao nhìn xuống Đoàn Tĩnh Viễn, Đoàn Tĩnh Viễn không đứng lên, làm rôi đôi đũa. Đoàn Tình so với ông năm đó còn quyết tuyệt hơn, tính cách Đoàn Tình thực sự rất giống mình.

Tần Gia Lạc cũng thất thần nhìn cậu, Đoàn Tình có chút nghi hoặc nhìn gã một cái, Tần Gia Lạc muốn nói gì đó nhưng cũng nhanh chóng thu hồi, cuối cùng cười nói:“Ấu Đường thực xin lỗi, lần này, là ta lo lắng con, không có sự đồng ý của con mà đến. Về sau sẽ không, con vẫn là nên lưu lại Hàng Châu đi. Con, con thích……” Tần Gia Lạc nhìn Tần Thiệu câu nói kia như thế nào cũng không nói ra được.

Đoàn Tình nhìn gã một cái:“Kia về sau đừng tới tìm ttôi, tôi không muốn gặp ai nữa” Nhìn Đoàn Tĩnh Viễn sắp phát hỏa, Đoàn Tình trong lòng lạnh thấu, khóe miệng xả hạ:“Tôi lặp lại lần nữa, nếu để tôi thích các người, tôi sẽ ôm tiểu hài tử trốn đến nơi mà các người không ai tìm thấy, tôi đã nói sẽ làm!” Đoàn Tình không nhìn Đoàn Tĩnh Viễn ôm hài tử vào phòng.

Đoàn Tĩnh Viễn rốt cục đứng lên, nhìn bóng dáng khó chịu chịu không nổi. Tần Thiệu nhẹ nhàng mà thở dài, nhìn ông:“Đoàn bá phụ, xin người yên tâm, con sẽ chiếu cố em ấy thật tốt, sẽ để em ấy đến trường như lúc trước.” Đoàn Tĩnh Viễn nghe mấy lời cam đoan đó không lọt lỗ tai!

Đoàn Tĩnh Viễn cơm là ăn không vô, ông tới nơi này không phải vì ăn cơm, ông đã tìm cậu rất nhiều ngày! hai người kia suốt mấy hôm đều vô tin tức! Năm mới cũng không thèm gọi điện thoại!! nếu không phải Hàn Dũ bị Tiểu Hồng ép buộc nói ra, ông đã không tìm ra.

Đoàn Tĩnh Viễn nhìn Hàn Dũ, Hàn Dũ kiên trì:“Tôi, tôi đi kiểm tra hài tử, đã một tháng, nó cần….cần kiểm tra ……” Tiểu Hồng mắng y:“Anh còn có tư cách mở miệng! nếu không phải em hỏi anh chắc cả đời này anh cũng không nói!!! Bọn họ đều là trẻ con, anh cũng như vậy! Còn cùng bọn họ gạt người!” Hàn Dũ cúi đầu cái gì đều không nói. Tần Thiệu khụ thanh giúp y tránh qua:“Đừng trách anh ấy, là do tôi gần đây mới liên hệ, muốn anh ấy đến kiểm tra thân thể cho Ấu Đường. Một tháng rồi, không biết em ấy đã hồi phục chưa. Cho nên đừng trách Hàn Dũ.”
Bình Luận (0)
Comment