Trong Đầu Người Chỉ Toàn Chuyện Yêu Đương

Chương 17

Lạc Thiên Dịch đột nhiên đổ bệnh rồi lại đột ngột khỏi bệnh, nhanh như một cơn gió, khiến cả nhà họ Lạc cảm thấy kỳ lạ. 

Rõ ràng đoạn thời gian trước còn giống như mắc phải bệnh nan y, không ăn không ngủ được, tinh thần sa sút, nước da ngày càng tái nhợt, nhưng mấy ngày nay, tinh thần sảng khoái, tâm tình lúc nào cũng vui vẻ, giống như ánh mặt trời trở lại.

Dương Vân thường xuyên nói đùa với Lạc Chiêu Niên rằng: “Phương pháp của mẹ chúng ta quả thật có tác dụng. Lần sau gặp phải chuyện như vậy, em đều sẽ nghe theo ý kiến của mẹ.”

Lạc  Chiêu Niên đặt cuốn sách đang đọc trên tay xuống bàn, cầm tách trà lên, đứng trước cửa sổ một lúc lâu. 

Bệnh tình của Lạc Thiên Dịch tiến triển quá đột ngột. Trong hoàn cảnh bình thường,  người vừa thất tình cần có thời gian để từ từ cân bằng tâm lý. Tuy nhiên thằng bé lại không giống như vậy, đột nhiên tốt lên, không hề cần thời gian phục hồi. Hơn nữa tinh thần của thằng bé hiện tại, quả thức quá tốt…

“Chồng à, mình có nghĩ thằng Thiên đang yêu đương không?” Dương Vân vừa gấp quần áo cho chồng, hỏi.

Lạc Chiêu Niên cười nhẹ: “Có thể.”

Có lẽ ông phải vui mừng mới đúng, vì Cổ Kì sẽ không sống trong nhà họ Lạc quá lâu. Tình yêu của Thiên Dịch với Cổ Kì cũng không quá sâu sắc, chính vì thế mới không giống như ông, luân hãm sâu vào trong ao đầm, để rồi sau này không có cách nào hòa giải. 

“Mình không biết đâu, dạo này thằng bé lục tung đống quần áo trong tủ, còn hỏi em nên chọn màu nào, kiểu nào, bộ quần áo mới mua đâu rồi. Thời gian thay quần áo cũng lâu hơn bình thường, nhất định phải thay quần áo mới, giày cũng phải chọn loại của thương hiệu nổi tiếng.”

Dường như nghĩ ra điều gì, Dương Vân bước đến, ôm cổ chồng cười: “Con trai mình hiện tại ấy à, đã có bí mật rồi, đến quần sịp cũng không còn chịu để cho em giặt nữa.”

Lạc Chiêu Niên năm nay tuy đã ngoài bốn mươi tuổi nhưng khí chất vẫn ngời ngợi, thân thể được bảo dưỡng rất tốt, không béo cũng không gầy, cao ráo, cường tráng.

Ngũ quan của ông vô cùng anh tuấn, tuy có chút ít dấu vết của năm tháng, song sức hấp dẫn của ông vẫn không giảm đi chút nào.

Dương Vân vẫn luôn biết, ở trong bệnh viện có rất nhiều nữ bác sĩ hoặc y tá trẻ trong bệnh viện đang để mắt đến chồng bà, cũng nhiều lần ngoài sáng trong tối câu dẫn Lạc Chiêu Niên. Bà cũng thường xuyên tìm thấy ở trong điện thoại di động của chồng mình nhìn thấy một số tin nhắn mập mờ hoặc một ít ảnh sexy. Nhưng cũng may chồng bà là người có chừng mực, không bao giờ trả lời những tin nhắn ngoại trừ liên quan đến công việc.

Lạc Chiêu Niên có những đặc điểm rất dễ dàng thu hút phụ nữ. Bà biết điều này ngay từ lần đầu tiên gặp ông. Khi bà quyết định lấy ông, điều duy nhất khiến bà bận tâm là ông quá đẹp trai, khiến cho bà phải tốn bao công sức mới có thể bảo vệ chủ quyền, phòng thủ kẻ địch.

Nhưng mà sau khi gả cho ông, Dương Vân phát hiện, Lạc Chiêu Niên luôn đem đến cho bà cảm giác an toàn. Ông chưa từng có hành động mập mờ với người phụ nữ nào, giống như nhà sư, lục căn thanh tịnh*, trừ bà và người nhà, ông luôn duy trì khoảng cách với những người khác.

Lục căn tịnh: tức là 6 cᾰn: Mắt, tai, mũi, lưỡi, thân, ý, đều thanh tịnh không bị nhiễm ô.

Tất nhiên, trong chuyện giường chiếu, chồng bà cũng không phải là một nhà sư, ông đã cho bà đủ cảm giác hạnh phúc.

“Gần đây thằng bé có thói quen xé lịch hằng ngày, mỗi ngày nó xé một tờ. Em hỏi thằng bé tại sao phải xé, lật sang trang khác không được à? Nó trả lời rằng nó muốn thời gian trôi đi nhanh hơn một chút, mình nói xem thằng bé rốt cuộc đang mong chờ cái gì?”

Dương Vân sửa sang lại cổ áo của chồng, bà ngẩng đầu lên nhìn chồng mình, ánh mắt dịu dàng.

Lạc Chiêu Niên gác lại ly trà, đưa tay ôm lấy eo vợ, trầm tư trong chốc lát, nói: “Nó sắp mười tám tuổi rồi phải không?”

“Đúng vậy, chín ngày nữa thằng bé sẽ tròn mười tám tuổi.”

“Có lẽ nó rất mong đợi sinh nhật.”

“Sao mình lại biết được?”

“Trực giác.”

Dương Vân gật đầu. Bà tin tưởng lời chồng nói vì dẫu sao, ông lúc nào cũng đúng.

“Thằng bé tại sao lại mong đợi cái này? Chẳng lẽ là do yêu đương?” Dương Vân cau mày.

Bà không phải không cho phép con trai nói chuyện yêu đương, bà cũng không phải là người cổ hủ, nhưng bà không dễ dàng mới nuôi lớn một đứa con đẹp trai như vậy, quả thực là phiên bản thiếu niên của Lạc Chiêu Niên, hiện tại bắt đầu học cách đối xử tốt với bắp cải nhà người ta, trong lòng bà không tránh khỏi chút mất cân bằng.

Bà hy vọng trong lòng con trai, bà vĩnh viễn là vị trí quan trọng nhất.

“Có lẽ vậy.”

Nhìn thấy dáng vẻ bình tĩnh của chồng, Dương Vân nhíu mày: “Mình không sợ yêu sớm sẽ ảnh hưởng đến việc học tập của nó sao?”

“Mình có biện pháp? Không để cho nó cùng bạn gái gặp nhau?”

“…em chỉ là không nhịn được.”

Con trai bà không phải một đứa trẻ bình thường, thông minh từ nhỏ, cấp hai đã  học được cách tự mình quyết định.

Dương Vân vô cùng lo lắng: “Vậy phải làm sao bây giờ?”

“Cho dù nó học kém đi nữa, cũng không kém quá nhiều.”

Dương Vân sửng sốt một chút, trong lòng cũng nhẹ nhõm một hơi.

Đúng vậy.

Con trai bà thông minh như vậy, đứng thứ nhất của lớp, cho dù có học kém một chút cũng không chênh lệch là bao, dù sao thì nền tảng của nó cũng đã có.

“Chồng, vậy là mình đồng ý cho thằng bé yêu sớm?”

“Tùy theo ý nó.”

Chỉ cần không phải Cổ Kì…



Từ sau lần đánh nhau đó, tin tức về việc học sinh cơ sở của trường trung học thành phố Ô Thủy thích Trần Tâm Từ đã lan truyền một cách nhanh chóng…

Mọi người ở đây đều đồn rằng bởi vì Lạc Thiên Dịch ghen, vậy nên mới đánh nhau với trùm trường trung học dạy nghề  Dương Đông Thần. Lúc Trần Tâm Từ và Dương Đông Thần còn hẹn hò, Lạc Thiên Dịch bị ốm không thể đến trường được, đến khi hai người đó chia tay, Lạc Thiên Dịch lại hồi phục một cách thần kỳ. 

Trước đây còn có người không tin, nhưng nhiều sự trùng hợp ghép lại, cho dù không tin cũng phải tin.

Bao gồm cả Trần Tâm Từ, ban đầu cô cũng nghi ngờ bản thân, nhưng mọi người đều nói nhưng vậy, đến chính cô ta cũng bắt đầu tin điều đó.

Cô ta không biết đây có phải là do tác dụng tâm lý không, nhưng dường như cô ta phát hiện Lạc Thiên Dịch luôn có ý  xuất hiện trước mặt cô ta mỗi ngày.

Trong giờ học có thể nhìn thấy anh, đi vệ sinh có thể nhìn thấy anh, sân thể dục có thể nhìn thấy anh, tan học ở sân bóng cũng có thể nhìn thấy anh…

Tuy nhiên gần đây anh cũng không quá thành thật thà, mặc quần áo đồng phục không đàng hoàng, bình thường thì đồng phục trường đã rất đẹp trai rồi, vậy mà sau khi tan học anh sẽ thay một bộ quần áo khác và xuất hiện ở cổng trường với một bộ trang phục thời thượng, còn luôn để cô ta bắt gặp.

Giày của anh cũng là loại mới nhất, anh bước chậm xuyên qua con đường, chiếc vòng bạc trên cổ tay chói sáng.

Đến cả kiểu tóc của anh cũng thay đổi, rất ngầu, có chút lưu manh, nhưng không vì vậy mà cảm thấy hư hỏng, khí chất vẫn vô cùng sạch sẽ.

Khi biết anh cũng thích cô ta, Trần Tâm Từ như rơi vào bể mật, mỗi ngày không khí xung quanh đều ngọt ngào, mỗi lần bắt gặp anh ở trường, cô ta cảm thấy như bị điện giật vậy, vui vẻ đến mức bất tri bất giác cười ra tiếng.

Cô ta biết rằng vô số đứa con gái xung quanh ghen tỵ với cô, không chỉ trong lớp mà còn có ở nhiều lớp khác nữa.

Lạc Thiên Dịch là đứa con trai nào chứ?

Đẹp trai, thông minh, tính tình tốt, có giáo dưỡng, gia thế tốt, nhà lại rất có tiền…

Anh giống như bông hoa hướng dương dưới ánh mặt trời, đến gần anh, giống như là tiến gần mùa hè ấm áp.

Cũng không khó để hình dung anh sẽ có một tương lai tươi sáng. Có người bẩm sinh đã nổi bật, đi trên con đường rộng mở, tươi đẹp.

Tối hôm đó, Trần Tâm Từ mời bạn thân đi ăn đồ ngọt. Ngồi trong quán quán trà sữa, cô ta dựa vào cửa sổ, như vậy để có thể nhìn thấy đám học sinh ra vào gần cổng trường.

Một lúc sau, bọn họ thấy Lạc Thiên Dịch một mình bước ra khỏi cổng trường, anh đã thay đồng phục, mặc một bộ quần áo vô cùng đẹp trai, đi đôi giày  thể thao bảnh bao. 

Anh đứng ở ven đường, cúi đầu nhìn điện thoại di động, trên cổ đeo một cái tai nghe, mấy cô gái đi ngang qua đều nhìn trộm anh.

Qua lớp kính trong suốt của quán trà sữa, Trần Tâm Từ chống tay nhìn anh, trong lòng tràn đầy ngọt ngào.

“Ương Ương, nếu như mình cầm trà sữa cho anh ấy, như vậy có quá chủ động không?” Trần Tâm Từ hỏi.

Đối với ý nghĩ này cô ta vừa hưng phấn lại vừa thấp thỏm.

Cô ta muốn tìm cơ hội để cùng anh trò chuyện, nói rằng cô căn bản không thích Dương Hiểu Đông, một chút cũng không thích, cô thích anh, từ trước đến giờ không thay đổi.

Tử Ương là bạn thân nhất của Trần Tâm Từ. Ngày đó Lạc Thiên Dịch bởi vì Trần Tâm Từ mà đánh nhau vô cùng hung hãn, cô ta đều thấy được. Cô ta cũng không nghi ngờ tình yêu của Lạc Thiên Dịch với Trần Tâm Từ, dù sao thì bạn thân cô đẹp như vậy, tính tình lại rất tốt.

“Anh ấy thích cậu như vậy, chắc chắn sẽ không chê cậu chủ động đâu. Cậu đi đi, tớ ủng hộ.”

Trần Tâm Từ khẩn trương cắn môi, hít sâu một hơi, đứng dậy gọi một cốc trà sữa, mang theo tâm trạng khẩn trương cùng chút mong đợi, cô ta băng qua đường, đi về phía Lạc Thiên Dịch.

Đúng lúc đó, một chiếc xe mui trần màu đỏ  dừng lại bên cạnh Lạc Thiên Dịch, cô ta cũng dừng lại.

Cô ta thấy một người phụ nữ ngồi trên ghế lái xe, xinh đẹp vô cùng.

Người phụ nữ với làn da trắng nõn, mái tóc đen dày, đeo một chiếc kính râm, chiếc mũi cao xinh đẹp, đôi môi đỏ mọng nở một nụ cười nhàn nhạt. Dù không nhìn thấy đôi mắt song Trần Tâm Từ cũng biết cô ấy nhất định rất xinh đẹp.

Vẻ đẹp của người phụ nữ đó khiến cho cô ta cảm thấy tự ti.

Điều chói mắt nhất là Lạc Thiên Dịch cười với người phụ nữ đó, nụ cười đầy ngọt ngào, đôi mắt sáng lấp lánh, tràn đầy vui sướng.

Đây chính là dáng vẻ khi gặp người mình thích?

Suy nghĩ một chút, Lạc Thiên Dịch chưa từng cười với cô, đây chính là sự khác biệt…

__

Lạc Thiên Dịch ngồi lên xe của chị gái, hai người đến trước tiên đến một nhà hàng, giải quyết bữa tối, sau đó trở về khách sạn.

Thời gian của buổi tối, Cổ Kì thường ở đây sáng tác.

Lúc này Cổ Kì đang ngồi trước máy tính chuyên tâm viết truyện, cô đã viết hai tiếng đồng hồ, suy nghĩ đắm chìm trong tiểu thuyết, không có tâm tư dư thừa cho người em trai nào đó.

Người em trai nào đó cũng thật ngoan ngoãn, tìm một chỗ giải đề thi Đại học, không hề phát ra chút tiếng động nào.

Hồi lâu, Cổ Kì có cảm thấy cổ có chút đau nhức,  thường xuyên ngồi lâu sẽ có một số vấn đề về cột sống. Cô vừ cử động cổ, vừa xoa gáy.

Cô vẫn đang suy nghĩ về cuốn tiểu thuyết của mình, về cuộc đối thoại của các nhân vật, không chú ý đến động tính sau lưng mình.

Cho đến khi một đôi tay chạm vào, nhẹ nhàng xoa bóp cổ cô, cô mới hoàn hồn.

Quay đầu nhìn lại, hóa ra là Lạc Thiên Dịch.

Em ấy đang xoa bóp cột sống cổ cho cô…

Em trai nào đó hình như đã từng học massage? Kỹ thuật vô cùng điêu luyện, lực đạo vừa phải, cậu xoa bóp chưa tới một chút, cơn đau nhức trên cổ Cổ Kì đã giảm rất nhiều.

“Chị đã thấy thoải mái chưa?” Cậu hỏi

“Thoải mái.”

Cậu xoa bóp thật sự thoải mái, Cổ Kì thoải mái lười biếng ngả về phía sau, mỉm cười.

“Nếu chị thích, em có thể học thêm các kỹ thuật xoa bóp khác.” Cậu cười nói.

Cổ Kì nhắm mắt lại, hưởng thụ sự phục vụ từ em trai nào đó.

“Không cần, như vậy đã rất thoải mái rồi.”

Cố Kỳ vô tâm, không để ý đến những gì cậu nói.

Kỹ thuật xoa bóp điêu luyện của em trai, rõ ràng là vì cô mà học. Nếu cô thích, cậu sẵn sàng học thêm…

__

Trên thực tế, Cổ Kì còn vô tâm nhiều hơn.

Ngày nào cậu cũng ăn mặc thật đẹp trai cho cô xem, cậu cố tình cắt tóc, cũng là để cho cô nhìn. Chiếc vòng tay bạc và đôi giày mới, cũng là vì cô, vậy mà cô không nhận ra, ngày nào cũng bận bịu sáng tác.

Tất nhiên, là một fan hâm mộ truyện của cô, cậu hy vọng chị nhanh ra sách một chút, cậu muốn đọc.

Nhưng cậu cũng được coi là một người bạn trai, cậu hy vọng chị có thể chú ý đến cậu một chút, chỉ cần nhìn cậu nhiều hơn mấy cái, tốt nhất là dành nhiều thời gian cùng cậu.

Lạc Dịch Thiên xoa bóp mười phút, cổ xương của Cổ Kì cũng đã mềm ra.

“Tay cậu có mỏi hay không?” Cô hỏi.

Lạc Dịch Thiên lắc đầu: “Không mệt.”

Nếu như cậu không mệt, Cổ Kì tình nguyện hưởng thụ.

Cổ Kì vẫn đang suy nghĩ về cuốn tiểu thuyết, vì cậy cô lại tiếp tục gõ bàn phím.

Hai mươi phút sau, Cổ Kì hỏi: “Thiên có mệt không?”

“Không mệt.” Cậu trả lời.

Tay cậu vẫn đặt trên vai cô, động tác không ngừng, lực đạo không hề giảm.

Đã xoa bóp nửa giờ, làm sao có thể không mệt chứ?

Cổ Kì đưa tay lên, vươn ra phía sau, nắm lấy tay cậu.

Cô không quay lại nhìn cậu, cũng không nói lời nào, lặng lẽ xoa bàn tay ê ẩm của cậu.

Thật ra cô đều biết, biết tại sao cậu ngày nào cũng chạy tới bám lấy cô, tại sao lại cẩn thận ân cần với cô, tại sao cứ xoa bóp cho cô, mệt mỏi không nói lời nào…

Cô còn biết…

Nếu cô luôn tiếp nhận lòng tốt của cậu, cô sẽ phải có trách nhiệm với cậu, đối xử tốt với cậu.

“Chị.”

“Ơi?”

Cậu đứng ở sau lưng cô, cô không nhìn thấy được vẻ mặt của cậu, có lẽ cậu đang cười vui vẻ chăng?

“Ngày mai em sẽ mười tám tuổi.”

Giọng điệu của cậu rất thoải mái, không đoán ra được cảm xúc gì. Nhưng không hiểu vì sao Cổ Kì có thể cảm thấy giọng nói của cậu đầy mong đợi cùng chút bất an.

Cậu mong đợi điều gì?

Cậu cũng lo lắng điều gì?

Cổ Kì quay đầu lại, cậu cúi đầu đưa mắt nhìn cô.

“Chị ơi, em đã mười tám tuổi rồi.”

Cậu lập lại một lần nữa, đôi mắt hạnh cùng nụ cười dần tắt, cậu giống như một học sinh ngoan bị hiệu trưởng gọi lên giảng giải, trên mặt hiện rõ sự thấp thỏm.

Thời gian tựa như đứng yên, không khí an tĩnh bao trùm.

Thấy Cổ Kì vẫn không tỏ thái độ gì, đôi mắt Lạc Thiên Dịch cụp xuống, thấp giọng bổ sung một câu.

“Em đã mười tám tuổi rồi, chị có thể đừng ghét bỏ em…”
Bình Luận (0)
Comment