Từ khi dọn đến nhà Cổ Kì, tối nào Lạc Thiên Dịch cũng quay lại đây, nếu Cổ Kì không nhắc đến thì cậu ấy sẽ không dọn ra ngoài.
Lạc Thiên Dịch luôn nhạy cảm với mùi của Cổ Kì, cậu thích bất cứ nơi nào có mùi hương của cô, thích đến không hiểu nổi, thậm chí chính cậu ấy cũng không thể giải thích được, có thể nói đó là một bản năng.
Cậu thích từng món đồ nội thất trong nhà Cổ Kì, ly nước cô ấy dùng, chiếc ghế sofa cô ấy nằm, giá sách khổng lồ và cả những hạt bụi vô hình trên giá sách, thích những vết bẩn vô tình để lại trên tấm thảm trong phòng khách, thích cái gạt tàn thuốc lá có tàn thuốc vương vãi xung quanh.
Bởi vì yêu Cổ Kì, cậu đã thiết lập một mối liên hệ tình cảm bất kể tốt xấu với ngôi nhà này, mỗi lần trở lại đây, cậu sẽ có một cảm giác hạnh phúc khó phai mờ.
Trong suốt 9 ngày thúc giục Cổ Kì điều chỉnh cuộc sống và nghỉ ngơi, Lạc Thiên Dịch cũng cảm thấy vui vẻ, có chút hả hê trong hạnh phúc, còn chị gái thì có vẻ không muốn l@m tình với cậu.
Thật ra thì chuyện này cũng không có gì, dù sao cũng chỉ mới yêu cậu thôi, nhưng nếu bị từ chối thì cậu vẫn sẽ hụt hẫng.
Lúc này, phòng khách của nhà Cổ Kì.
Trong tay Lạc Thiên Dịch cầm một quả bóng rổ mới, đập bóng, dẫn bóng, phỏng theo động tác ném rổ trong phòng khách, thấy Cổ Kì đang nhìn mình, khóe miệng cậu nhếch lên, cố ý để bóng lăn qua vai, xoay nó trên cánh tay của mình, sau đó dẫn bóng lọt giữa hai đầu gối, cậu lại đập bóng, quả bóng rổ nảy lên, cậu ôm bóng nhảy lên rồi ném rổ từ xa.
Cậu đang mặc đồ thể thao màu đen, bên trong bộ đồ thể thao là áo thun trắng, một bên có miếng đệm đầu gối, một bên không có, dưới chân là một đôi tất trắng và một đôi giày thể thao.
Nếu như nói lúc cậu vào bếp nấu ăn trông như chàng trai nhà bên thì bây giờ trông cậu như một nam thần học đường, trẻ trung, đẹp trai, tỏa nắng, năng động, có thể mê hoặc một nhóm nữ sinh đại học.
"Em đẹp trai không chị?" Cậu hỏi.
Cổ Kì gạt tàn thuốc: "Cũng đẹp trai, chỉ là không biết hàng xóm bên dưới có phàn nàn không."
Bỏ quả bóng rổ vào thùng các-tông một cách chính xác, Lạc Thiên Dịch ngồi xuống khui một chai nước khoáng trên bàn: "Một thời gian nữa ở trường chúng em sẽ có một trận bóng rổ, lớp nào cũng phải tham gia. Em là chủ lực của lớp. "
"Ừm."
"Chị sẽ đến xem em thi đấu chứ?"
Cậu nhấp một ngụm nước, vặn nắp chai rồi cất chai nước đi, cậu lại quấn lấy, cúi người nhất quyết đè cô xuống ghế sô pha.
Cổ Kì bị đẩy ngã nói đi nói lại: "Nhìn xem nhìn xem, em mau đứng lên."
Cậu vừa chơi xong, cả người toát mồ hôi, thế nhưng hết lần này đến lần khác cậu không hề cảm thấy gì, nhất quyết đè lên môi cô.
Thành thật mà nói, những ngày sống cùng nhau này, ngày nào đôi môi của Cổ Kì cũng sưng tấy, cậu luôn muốn hôn cô, có lần hôn đến mức môi cô bị nứt luôn.
"Không chịu đâu, hôm nay em còn chưa hôn."
Nhìn xem, lại đến nữa rồi.
Cổ Kì lườm một cái, cô nằm trên ghế sô pha nhìn lên trần nhà, để cậu hôn lên miệng cô.
Dù sao nếu bây giờ cô từ chối, một lát nữa cậu cũng sẽ hôn thôi, để cậu hôn một lần là được.
Đã thế, Cổ Kì buộc phải mở miệng, buộc phải ăn cháo lưỡi, buộc phải cạ môi cậu, cho dù từ đầu đến cuối Cổ Kì không hăng hái, dù tay của cậu ở trong quần áo cô thì cô còn nhớ đến việc hết thuốc rồi, ngày mai phải mua một ít thuốc lá...
Một lúc sau, chuông cửa vang lên, hai người dừng lại.
Rất ít người biết nhà của Cổ Kìt, đến thăm vào thời điểm này, có thể tự do ra vào khu nhà như vậy, không cần nghĩ cũng biết đó là ai.
Lạc Thiên Dịch đè Cổ Kì xuống, cậu cúi đầu vuốt v e mái tóc đen của chị gái mình, mái tóc của Cổ Kì xõa ra như rễ cây đan xen vào nhau, dày đặc đen nhánh, quyến rũ mê người.
Cậu hơi không vui khi nghe thấy tiếng chuông cửa, cậu nghĩ đến Quách Vũ Đường.
"Chị ra mở cửa hay em?" Lạc Thiên Dịch hỏi.
Cổ Kì đẩy cậu lên: "Em...hay là em trốn trong phòng đi?"
Một câu nói làm khuôn mặt của Lạc Thiên Dịch tối sầm.
"Cậu ta đến thì em phải trốn?" Lạc Thiên Dịch bật cười, tức giận nói, "Cổ Kì, em là bạn trai của chị!
Cậu đột nhiên điểm tên chỉ họ làm Cổ Kì hơi kinh ngạc: "Sao em lại kích động như vậy?"
"..."
Lại còn hỏi tại sao cậu lại kích động như vậy? Lạc Thiên Dịch ủ rũ đứng lên, hừ lạnh: "Chị không muốn thừa nhận em? Không muốn cục cưng của chị biết quan hệ của chúng ta sao?"
Cởi bỏ chiếc áo thể thao cùng với áo thun trắng ở trong, Lạc Thiên Dịch đi về phía cửa ra vào với phần thân trên khỏe khoắn tr@n trụi.
"Em sẽ mở cửa."
Mấy ngày nay Cổ Kì bắt đầu chạy bộ vào buổi sáng, Lạc Thiên Dịch bắt đầu tập thể dục, hiệu quả trạng thái thân thể rất rõ ràng, hiện tại cậu mặc một chiếc quần thể thao, lộ ra nửa người trên, thắt lưng kia, lưng kia, vai kia còn rất hăng hái.
Cậu muốn khoe thân đi mở cửa, Cổ Kì cũng không ngăn cậu lại, với lấy chiếc ly và nhấp một ngụm rượu vang đỏ trong im lặng.
Một lúc sau, cô nghe thấy tiếng mở cửa, sau đó không còn tiếng động nữa.
Cổ Kì đợi một lúc, thấy không có động tĩnh gì, cô liền bước tới xem thử, quả nhiên không ngoài dự đoán của cô...
Lạc Thiên Dịch đang đứng ở cửa, Cổ Như Tâm mặc một bộ vest trắng lịch lãm đứng bên ngoài, đang xách một vài chiếc túi mua sắm chất lượng cao trên tay, chắc là một vài chiếc túi xa xỉ để tặng cho Cổ Kì.
Nhìn thấy Cổ Như Tâm, Lạc Thiên Dịch choáng váng, choáng váng trước vẻ ngoài xinh đẹp của người phụ nữ trước mặt, sốc không chỉ bởi vẻ đẹp của người đó mà còn vì Cổ Kì quá giống người đó.
Cổ Như Tâm thì khác, tâm trạng của bà khi thấy Lạc Thiên Dịch phức tạp hơn rất nhiều, trong một khoảnh khắc, bà ấy như quay trở lại ba mươi năm trước, trở lại thành phố Ô Thủy và nhìn chằm chằm vào Chiêu Niên.
"Chào dì, con là bạn trai của Cổ Kì."
Cuối cùng, Lạc Thiên Dịch chủ động nói chuyện, thông minh đoán được thân phận của Cổ Như Tâm ngay lập tức, đó là mẹ của Cổ Kì và là mẹ vợ tương lai của cậu, cậu phải tạo được ấn tượng tốt với người đó.
Nhưng mà bây giờ cậu đang khỏa thân, đã định trước không tạo được ấn tượng tốt rồi, nghĩ đến đây Lạc Thiên Dịch hơi ủ rũ.
"À, vừa rồi con chơi bóng, nóng quá nên c ởi quần áo ra." Lạc Thiên Dịch ngượng ngùng giải thích, cậu đón Cổ Như Tâm vào cửa và gượng cười.
Cổ Như Tâm bước vào mà không cởi giày, giày cao gót phát ra âm thanh lạnh lùng và giòn giã.
Bà nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Lạc Thiên Dịch, sau đó nhìn Cổ Kì và hỏi "Bạn trai?"
Thừa dịp Cổ Như Tâm di chuyển ánh mắt, Lạc Thiên Dịch nhanh chóng nhặt chiếc áo thể thao trên mặt đất mặc vào, phủi áo rồi vuốt tóc.
Còn Cổ Kì thì ngồi trên ghế sô pha, trên tay cầm cốc rượu, từ tốn, lặng lẽ nếm rượu, không nói gì.
Thấy chị gái không thừa nhận, Lạc Thiên Dịch cảm thấy hơi khó chịu nên bước tới, chủ động nắm tay Cổ Kì, tự nhận: "Dì à, con thật sự là bạn trai của cô ấy."
Không phải Cổ Kì không thừa nhận Lạc Thiên Dịch, cô biết ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Cổ Như Tâm, bà chỉ muốn hỏi sao cô lại dính dáng đến con trai của Lạc Chiêu Niên.
Nhìn đôi tay họ đang nắm nhau, Cổ Như Tâm nhướng mày, "Hửm?"
Cổ Kì: "Đúng vậy."
Lạc Thiên Dịch không biết mối quan hệ giữa Cổ Như Tâm và Lạc Chiêu Niên, vì vậy nên trách nhiệm thuộc về cô, khiến mối quan hệ giữa hai gia đình trở nên phức tạp hơn.
Cổ Như Tâm lại nhìn Lạc Thiên Dịch, lưng của Lạc Thiên Dịch thẳng tắp, cậu hơi lo lắng.
"Dì muốn uống gì để con lấy cho."
Nhận thấy ý định lấy lòng của cậu bé, Cổ Như Tâm gật đầu: "Nước nóng."
"Dì đợi chút ạ."
Nói xong, Lạc Thiên Dịch đứng dậy đi về phía nhà bếp.
Đôi mắt Cổ Như Tâm dõi theo cậu cho đến khi bóng dáng của chàng trai biến mất, sau đó mới từ từ nhìn sang chỗ khác và im lặng một lúc lâu.
Hai mẹ con ngồi trên ghế sô pha nhìn nhau, Cổ Như Tâm nói, "Mẹ có thể thấy thằng bé rất quan tâm con."
Cổ Kì đang uống rượu vang đỏ: "Ừm."
"Đừng hủy hoại thằng bé."
Một câu rất đơn giản nhưng Cổ Kì hiểu mẹ đang nói gì.
Cậu ấy đã hết lòng vì cô, cô hủy hoại cậu ấy.
"Cố hết sức có thể."
Không lâu sau, Lạc Thiên Dịch bưng một cốc nước nóng đến, cậu đặt trước bàn của Cổ Như Tâm, cười nhẹ: "Hẳn là dì đến tìm chị Cổ Kì, con không quấy rầy nữa, con về phòng trước."
Ngay khi Lạc Thiên Dịch chuẩn bị rời đi, Cổ Như Tâm đã tóm lấy cậu ngay lập tức, bà rất thích nhìn chàng trai này, thích vẻ ngoài của cậu, nét mặt tinh xảo và nét thanh tú của một vùng sông nước hiền hòa.
"Cậu ở lại để tôi nhìn xem."
Tay bị giữ lại, Lạc Thiên Dịch sững sờ một lúc, cậu nhìn Cổ Kì, người đang bày ra vẻ mặt bất lực.
Cổ Như Tâm mặc một bộ vest trắng, khí chất quá mạnh, không khí trong nhà đều bị bà kiềm chế, Lạc Thiên Dịch ngồi nghiêm chỉnh trên ghế sô pha bên cạnh.
"Tên là gì?"
"Lạc Thiên Dịch."
Cổ Như Tâm gật đầu, đôi mắt đẹp lưu lại trên khuôn mặt cậu, điều này làm cho Lạc Thiên Dịch rất khó chịu.
"Đã nghe bà của cậu nói tôi sống ở thành phố Ô Thủy chưa?"
Cậu bé gật đầu.
"Nhiều năm trước, cha cậu và tôi...là bạn tốt của nhau."
Lạc Thiên Dịch rất ngạc nhiên, cậu chưa bao giờ nghe cha mình nhắc đến Cổ Như Tâm, kể cả khi bà của cậu thỉnh thoảng nói về Cổ Như Tâm, cha cậu cũng không bao giờ xen vào.
"Khi cha cậu kết hôn, tôi không đến dự đám cưới của ông ấy." Cổ Như Tâm nhặt hộp thuốc lá của Cổ Kì trên chiếc bàn thấp, lấy ra một điếu thuốc kẹp giữa ngón giữa và ngón trỏ mảnh mai, ra vẻ thờ ơ, "Gia đình của cậu có lẽ rất hạnh phúc."
"Tất nhiên là hạnh phúc rồi." Cổ Kì trả lời, cô hy vọng rằng Cổ Như Tâm sẽ từ từ buông tay.
Cổ Như Tâm liếc nhìn Cổ Kì và tiếp tục hỏi Lạc Thiên Dịch, "Mẹ cậu đối xử với cha cậu thế nào?"
Lạc Thiên Dịch: "Ừm, mẹ con là người chu đáo, rất chăm lo cho gia đình. Mẹ quán xuyến việc nhà rất tốt để cha yên tâm làm việc bên ngoài."
"Còn cha đối xử với mẹ thế nào?"
Lạc Thiên Dịch: "Cũng rất tốt. Mỗi dịp kỷ niệm, cha con đều mua một món quà cho mẹ. Từ nhỏ đến giờ con chưa bao giờ thấy họ cãi nhau."
"Ồ." Cổ Như Tâm gật đầu, đôi mắt đẹp cụp xuống, châm một điếu thuốc.
Lạc Thiên Dịch nhìn người phụ nữ trước mặt, cảm thấy tư thế hút thuốc ấy giống hệt Cổ Kì, đầy hoang dại và nữ tính.
"Ông bà nội còn nhớ tôi không?"
"Nhớ ạ."
"Ồ, vậy cha cậu thì sao?"
Lạc Thiên Dịch: "..."
Cậu nhất thời không trả lời được, cha cậu hình như không coi Cổ Như Tâm là bạn tốt?
Cổ Như Tâm chế nhạo, "Nhóc Thiên đừng căng thẳng, tôi chỉ hỏi thôi."
________________
Tác giả có lời muốn nói:
Khu bình luận lại trống không, có phải do chim không kêu nên không nói chuyện?!
Khế edit