Vào buổi sáng, một cuộc điện thoại đã quấy rầy giấc ngủ của Cổ Kì.
Cầm lấy điện thoại trên tủ đầu giường, cô chậm rãi ngồi dậy từ trên giường: "Alo?"
"Cổ Kì, fanmeeting 'Mười năm gặp gỡ' diễn ra vào ngày mai, địa điểm đã được sắp xếp ở Trung tâm văn hóa, lịch trình sự kiện đã gửi vào hộp thư của em, có gì không hiểu có thể hỏi anh." Giọng của biên tập viên Đằng An Tường.
Cổ Kì: "Ừm."
"Trong sự kiện sẽ có đoạn MC đặt câu hỏi, cô ấy sẽ hỏi em một vài câu, những câu hỏi đó anh cũng gửi đến hộp thư của em rồi đó."
"Ừm."
Sau khi cúp điện thoại, Cổ Kì xuống giường.
Khi đi rửa mặt Cổ Kì vẫn đang suy nghĩ về những gì Đằng An Tường vừa nói.
Tính toán thời gian, Cổ Kì đã cầm bút sáng tác được mười năm, cô đã hoàn thành hàng loạt tác phẩm xuất sắc như "Bầy cừu im lặng ", "Ngày thứ sáu biến mất", "Giấc mơ về những tòa nhà cổ", "Trực giác của Maddy" và "Biết đâu mai này", đã giành được hơn chục giải thưởng như Giải thưởng của Hiệp hội Tiểu thuyết Trinh thám Trung Quốc, Giải thưởng Thanh niên xuất sắc mới, Giải thưởng Văn học sâu sắc và Giải thưởng Sáng tạo xuất sắc nhất, đồng thời có lượng độc giả khổng lồ lên tới hàng chục triệu người trong nước.
Cho tới nay Cổ Kì vẫn luôn muốn khiêm tốn nhưng thực lực lại không cho phép.
Sau khi giành được một số giải thưởng, thân phận của Cổ Kì đã bị lộ trên mạng, thêm vào đó cô và Lạc Thiên Dịch đang có quan hệ yêu đương, Lạc Thiên Dịch có rất nhiều người hâm mộ, mặc dù cậu đã ở ẩn nhiều năm nhưng vẫn có một nhóm người âm thầm dõi theo cậu, kể từ đó Cổ Kì khó mà khiêm nhường.
Trước đây cô chắc chắn sẽ không tổ chức bất kỳ buổi họp mặt người hâm mộ kiểu như "Mười năm gặp gỡ" nào để lộ mặt trước giới truyền thông, giờ đã là người của công chúng nên cô cũng không đắn đo nữa.
"Mười năm gặp gỡ" là fan meeting đầu tiên kể từ khi cô trở thành tiểu thuyết gia, sở dĩ cô đồng ý tổ chức sự kiện này không phải vì danh hay lợi mà chỉ vì những độc giả đã yêu mến cô cả chục năm nay.
Sau khi tắm rửa sạch sẽ và đi ra khỏi phòng, điện thoại di động của Cổ Kì lại vang lên, lần này là cuộc gọi từ Lạc Thiên Dịch.
Lạc Thiên Dịch không ở thành phố Giang, cậu đã đến Singapore cùng với giảng viên hướng dẫn môn tâm lý học để tham gia một cuộc trao đổi học thuật nào đó về tâm lý học, tạm thời bây giờ không về được.
"Alo?"
"Vợ yêu ăn sáng chưa?"
Giọng cậu truyền qua điện thoại, trầm thấp và từ tính.
"Đang định đi ăn."
"Thời gian này em không ở bên, không biết vợ của em có bị đói đến ốm đi không nữa."
"Thế thì không đâu, còn tăng một kí."
"Có vẻ như không nhớ em."
"Sao biết được?"
"Mỗi ngày em đều nhớ chị, nhớ đến mức cả người gầy đi trông thấy, thế mà chị lại tăng một kí."
Cổ Kì mỉm cười.
"Khi nào em về?"
"Vài ngày nữa."
"Ừm."
"Không nhớ em à?"
"Nhớ."
Bên kia điện thoại, cậu khẽ cười.
Sáng hôm sau, Cổ Kì trang điểm nhẹ và đến hội trường văn hóa từ rất sớm, cô nhìn thấy những người mê sách của mình bên ngoài hội trường, hiện có hơn 400 người, họ đã xếp hàng chờ trước hội trường văn hóa, có lẽ đợi quá lâu, có người trực tiếp ngồi xuống sàn nhà trước sảnh, có người ngồi xổm, có người mang theo ghế nhỏ.
Cổ Kì bước vào hội trường qua một cánh cửa nhỏ khác và gặp biên tập viên Đằng An Tường đang thương lượng với người phụ trách hội trường.
Cổ Kì bước tới và hỏi người phụ trách hội trường có thể mở cửa thư viện sớm để những người hâm mộ sách có thể vào và tìm một nơi để ngồi xuống, người phụ trách hội trường do dự một lúc, cuối cùng cũng đồng ý.
——
Buổi gặp mặt trực tiếp được tổ chức vào lúc 9:00 sáng, bây giờ là 8:24 sáng hội trường văn hóa đã chật kín người, ước tính số lượng người lên tới 2.000 người, ngoài cửa còn có một dòng người mê sách không ngừng tiến vào.
Hơn chục sinh viên trường đại học A tụ tập ở một góc của hội trường, có người quen biết, có người không quen biết, nhưng vì cùng là sinh viên trường đại học A nên tụ tập với nhau rất tự nhiên.
"Wow, màn hình khóa của cậu thực sự là Cổ Kì, chị ấy thật sự rất đẹp."
"Cho tớ xem với, wow, có thể gửi cho tớ bức ảnh gốc không? Tớ cũng muốn."
"Có thể."
"Cổ Kì thực sự rất đẹp, không chỉ xinh đẹp mà còn tài năng. Tôi rất thích chị ấy."
"Đúng thế, hôm nay tớ đến vì vẻ đẹp của người đẹp họ Cổ đấy, ai cũng nói ở ngoài đời chị ấy còn đẹp hơn nhiều."
Mấy cô gái đứng trong góc thêm WeChat với nhau, tạo một nhóm mới, một cô gái đã gửi một số hình ảnh HD của Cổ Kì cho nhóm.
"Nghe nói bạn trai của Cổ Kì là Lạc Thiên Dịch đến từ trường đại học A của chúng ta." Một cô gái nói.
Tất cả các cô gái đều gật đầu.
"Đàn anh lớp nào nhỉ? Tốt nghiệp lâu rồi à?"
"Dù sao cũng lớn hơn chúng ta mấy tuổi, nghe nói hiện tại đã là nghiên cứu sinh năm ba."
"Nghiên cứu sinh của trường tụi mình hả?"
"Ừm."
"Nhưng tớ chưa bao giờ gặp anh ấy ở trường cả."
"Đừng nói cậu, tớ là sinh viên năm cuối đã lăn lộn ở đại học A nhiều năm như vậy cũng chưa từng gặp Lạc Thiên Dịch phiên bản người thật đâu."
"Tớ cũng chưa từng gặp đàn anh Lạc nhưng đã từng nghe truyền thuyết lưu truyền về anh ấy. Nghe nói mỗi khi đến trường anh ấy đều lái một chiếc xe thể thao sang trọng, thành tích học tập rất tốt, năm nào cũng có thể đạt được học bổng, có một lần giáo sư tâm lý học đến trường chúng ta diễn giảng, đàn anh Lạc hỏi giáo sư mấy câu, giáo sư đều không trả lời được, biến thành một trò cười lớn."
"Lai lịch của đàn anh Lạc thế nào nhỉ?"
"Nghe nói cũng là con nhà giàu đời thứ hai tiềm tàng, nhà anh ấy siêu giàu, rất xứng đôi với Cổ Kì."
"Tớ ghen tị."
Bên kia, một thanh niên ăn mặc bảnh bao, đội mũ bóng chày, đeo khẩu trang đen khẽ cười, thu hút sự chú ý của các cô gái.
Chỉ thấy người đàn ông đó cao gầy, rắn rỏi và kiên cường, chiều cao lý tưởng hơn 1,8 mét, đôi mắt hạnh nhân của cậu ẩn dưới vành mũ, tuy bị che bởi khẩu trang đen nhưng không khó để nhận ra sống mũi cậu không thấp.
Đâu cần nhìn tướng mạo, chỉ cần nhìn khí chất thồi đã biết người đàn ông này tuyệt đối không tầm thường.
Một cô gái khá dạn dĩ nói với mọi người xin WeChat của trai đẹp nên chạy đến bắt chuyện.
Một phút sau, cô quay lại đầy cay đắng: "Người ta nói mình có vợ rồi".
"Trai đẹp khó tìm."
"Nhưng đôi mắt của anh ấy rất đẹp, giọng nói cũng thật dịu dàng."
"Cho dù có đẹp trai dịu dàng đến mức nào đi nữa cũng không có quan hệ gì với chúng ta."
"Đau lòng quá đi."
Nửa tiếng sau, mọi người tiến hội trường gặp mặt, trật tự ngồi xuống dưới sự sắp xếp của nhân viên.
Người dẫn chương trình là một cô gái xinh đẹp với khuôn mặt ngọt ngào, cô ấy đứng trên sân khấu với chiếc micrô và kịch bản trên tay, Cổ Kì bước lên sân khấu giữa những lời dạt dào tình cảm của người dẫn chương trình.
Những tràng pháo tay và cổ vũ nồng nhiệt từ khán giả vang lên.
"Mời tiểu thuyết gia Cổ Kì gửi lời chào mọi người nào."
"Xin chào mọi người, tôi là Cổ Kì."
Khán giả phía dưới vỗ tay vang dội.
"Chị Cổ Kì viết tiểu thuyết đã mười năm rồi, liên tiếp hoàn thành rất nhiều tác phẩm, chẳng hạn như "Bầy cừu im lặng ", "Giấc mơ về những tòa nhà cổ", "Trực giác của Maddy" và "Biết đâu mai này"...Vậy chị thích tác phẩm nào nhất?"
Cổ Kì ngồi trên sô pha trên sân khấu, giơ micro lên, chậm rãi trả lời câu hỏi của người dẫn chương trình: "Với tôi..."
Những người mê sách dưới sân khấu lần lượt giơ điện thoại di động lên, có người chụp ảnh, có người quay video, có người chỉ dùng điện thoại di động làm kính lúp.
Thời gian trò chuyện kéo dài một tiếng đã kết thúc, chương trình bước vào phần đặt câu hỏi của độc giả, phần những người mê sách có thể đặt câu hỏi một cách tự do.
Người đặt câu hỏi đầu tiên là một cô gái có mái tóc ngắn ngang vai, đứng dậy cười hỏi: "Chị Cổ Kì, em thật sự rất thích chị!"
Tính cách fan nhí của các cô gái bộc lộ quá rõ ràng khiến khán giả không khỏi bật cười.
"Cảm ơn đã thích tôi." Cổ Kì cười.
"Ừm, điều em muốn nói là, chị Cổ Kì, em rất thích tiểu thuyết của chị, thích vô cùng, cuốn nào em cũng thích đọc. Ngoại trừ sách của chị, em cũng rất thích bạn trai Lạc Thiên Dịch của chị."
"Ồ–"
"Hahaha–"
Âm thanh trong hiện trường trở nên ầm ĩ, có người kinh ngạc, có người hoan hô, có người phá lên cười.
Cổ Kì vẫn tươi cười: "Tôi có thể chia sẻ truyện của mình với em, nhưng thật xin lỗi, tôi không thể chia sẻ bạn trai với em."
Tiếng cười liên tục không ngừng.
"Không phải ~" Cô gái nũng nịu dậm chân, vội vàng giải thích: "Em muốn nói là em rất thích CP của hai người, hi vọng hai người mãi mãi đi xa hơn, cho nên em muốn hỏi khi nào thì hai anh chị phát thiệp cưới ạ?"
"Ồ–"
"Hahaha–"
Khán giả trên khán đài lại rơi vào hỗn loạn và la hét.
Cổ Kì cầm micro, không vội suy nghĩ lí do thoái thác.
Năm nay Lạc Thiên Dịch 26 tuổi, Cổ Kì 30 tuổi, cậu mang theo sổ hộ khẩu đã gần một năm nhưng cô chưa nghĩ đến việc kết hôn.
Thật ra không phải cô không yêu cậu, cô chỉ cảm thấy bọn họ còn quá trẻ, kết hôn có hơi sớm.
Vì chuyện kết hôn, bạn học Lạc thường hờn dỗi, cậu luôn hỏi cô, chị có yêu em không, cô nói yêu thì cậu lại hỏi khi nào chúng ta kết hôn sinh em bé, mỗi lần vào lúc này cô đều sẽ từ chối cậu.
Có một lần, đứa em trai nào đó lặp lại chiêu trò cũ nhưng Cổ Kì vẫn không chịu, tối hôm đó bạn học Lạc với cô ngủ riêng, ba đêm không vào phòng Cổ Kì, đến ngày thứ tư, cậu không chịu nổi việc ngủ một mình, lại tối mặt ôm gối chạy về.
"Có lẽ không lâu nữa tôi và cậu ấy sẽ kết hôn." Cổ Kì nói.
Thực ra cô biết cậu luôn muốn kết hôn, luôn thiếu cảm giác an toàn trong tình yêu của hai người.
"Ba ba ba—"
Lời vừa dứt, hiện trường đã vang lên tiếng vỗ tay nồng nhiệt, tiếng vỗ tay giống như chúc phúc.
Nửa tiếng sau, phần hỏi đáp của những người mê sách đã kết thúc, tất cả xếp thành một hàng dài xin chữ ký của Cổ Kì.
Hàng người rất dài, kéo dài từ sân khấu đến bên ngoài hội trường, nhìn thoáng qua không thể nhìn thấy điểm cuối.
Nhân viên dọn bàn, Cổ Kì ngồi trước bàn và ký tên cho từng người một.
Sau khi ký 20 phút tay Cổ Kì hơi đau, cô chỉ xoay khớp ngón tay, sau đó giơ tay đón lấy cuốn sách mới trong tay người mê sách tiếp theo.
Sau đó, cô đưa tay ra, nhưng đối phương không ngoan ngoãn đưa cuốn sách qua, một sự liên tục nào đó bị phá vỡ, Cổ Kì không khỏi ngẩng đầu lên, ngây người nhìn.
Đứng trước mặt cô là một người đàn ông cao lớn đẹp trai, đội mũ bóng chày màu đen, đeo khẩu trang đen, tóc che đi trán, một đôi mắt hạnh nhân xinh đẹp, vừa nóng bỏng vừa sâu thẳm.
Nhìn nhau hai giây, trong mắt chàng trai mang theo ý cười, lộ ra một tia dịu dàng ấm áp.
Cổ Kì do dự một lúc, sau đó quay lại nói với nhân viên bên cạnh mình muốn đi vệ sinh, sau đó nắm lấy cổ tay người đàn ông và dẫn cậu rời khỏi hiện trường.
Đến phòng nghỉ của hội trường, đóng cửa lại, Cổ Kì kéo khẩu trang đen của người đàn ông xuống, không nói một lời trực tiếp dán lên môi của cậu, bắt đầu cắn mạnh.
Miệng cậu ấm áp và ẩm ướt, hơi thở sạch sẽ và sảng khoái, đó là những gì cô quen thuộc.
Hôn thôi là chưa đủ.
Muốn cắn cậu, hành hạ cậu, quấn lấy cậu, bắt nạt cậu.
Bàn tay của Cổ Kì luồn vào từ góc áo phông của cậu, bóp mạnh vào bên eo cường tráng của cậu vài lần rồi từ từ trườn lên tấm lưng cường tráng của cậu, áp vào làn da ấm áp.
Một lúc lâu sau, hai người tách ra, môi đều sưng đỏ lên nhưng không ai để ý, hô hấp dồn dập suy nghĩ dồn dập.
"Không phải nói mấy ngày nữa mới có thể trở về sao?" Cổ Kì hỏi.
"Em nhớ chị nên về sớm." Lạc Thiên Dịch nói đầy dịu dàng.
Cô sờ má cậu, thưởng thức khuôn mặt tuấn tú của cậu, càng nhìn càng thích.
Khó trách Cổ Như Tâm thích tìm những chàng trai trẻ đẹp, nhìn làn da mịn màng, lông mi đen dày, mái tóc đen bồng bềnh, đôi mắt đen sáng ngời, nhìn khuôn mặt tuấn tú này, người phụ nữ nào có thể nhịn không hôn cậu được chứ?
Điều tuyệt vời hơn nữa là khi bạn biết rằng từng ánh mắt, từng hơi thở, từng sự dịu dàng của người đàn ông cực kỳ đẹp trai trước mặt này đều thuộc về bạn, cảm giác đó thật tuyệt vời.
Cô có thể cảm nhận được luồng hơi thở quyến rũ tỏa ra từ người cậu, nó quấn lấy cô, luồng hơi thở đó quấn quanh cô cô, trêu chọc cô, dụ dỗ cô, khiến cô bồn chồn mê đắm.
Ừm, cậu rất đẹp.
Có lẽ nhìn thấy sự khao khát và h@m muốn trong mắt Cổ Kì, Lạc Thiên Dịch mỉm cười, vòng tay qua eo thon của cô và ôm cô vào lòng.
"Chờ sau khi về nhà...sẽ cho chị gái ăn nhé?" Cậu khẽ cười.
Cổ Kì: "......"
Cúi đầu hôn vài cái lên mái tóc đen của Cổ Kì, Lạc Thiên Dịch cười nói: "Em đã nghe tất cả những gì chị nói với những người mê sách."
"Những lời gì?"
Cậu kéo cô ra xa một chút, li3m li3m bờ môi vừa bị cô cắn đỏ ửng, nói: "Chị nói sẽ sớm kết hôn với em."
"Ồ." Cổ Kì gật đầu: "Chị nói thế à?"
Nhìn nhau, im lặng.
Một lúc sau, cậu nâng bàn tay nhỏ bé của cô lên, đặt lên môi, hung hăng cắn ngón trỏ của Cổ Kì.
Cổ Kì hô đau cậu mới chịu buông ra.
Cổ Kì giơ ngón tay lên nhìn, ngoài nước bọt ra, trên chỗ bị cắn còn có một hàng dấu răng sắc nhọn, vết cắn rất cứng.
"Em là chó à?"
"Ai bảo chị bắt nạt em."
"Chị bắt nạt em à?"
"Ừm."
Hai người nhìn nhau, im lặng trong hai giây.
Kỳ thật bây giờ nói cái gì cũng không cần thiết, mười hai ngày xa cách, bọn họ chỉ muốn ôm hôn một cái.
Vì vậy cả hai lại hôn nhau giữa cuộc cãi vã.
Lạc Thiên Dịch bế Cổ Kì đến bàn trang điểm trong phòng khách, để cô ngồi trên bàn, cậu vòng tay qua người cô, ưỡn lưng, cúi đầu, tham lam đòi hỏi tình yêu trên môi cô.
Hôn một lúc, đôi môi đỏ mọng của hai người lại nhuộm hồng, nhiễm chất dịch ẩm ướt quyến rũ mà cô trao cho cậu hay cậu trao cho cô.
Giữa những nụ hôn kéo dài, cậu vừa thở vừa hỏi cô: "Chị có yêu em không?"
Cậu luôn thích hỏi cô có yêu cậu không, để xác định tình yêu của cô.
"Ừm."
"Em có vị gì?"
"Ngọt."
"Vậy kết hôn được không?" Cậu nói.
Cổ Kì sững sờ trong một giây, không ngờ cậu lại quay về chủ đề này.
"Ừm." Cô trả lời.
Lạc Thiên Dịch rời khỏi môi cô, giống như một đứa trẻ bất đắc dĩ rời khỏi bình sữa, sững sờ nhìn cô: "Thật sao?"
"Thật."
Lạc Thiên Dịch lập tức vòng tay qua eo Cổ Kì, bế cô lên và vui vẻ đi dạo xung quanh.
"Ha ha ha, thật tốt..."
Hai người ở trong phòng nghỉ mười phút, Cổ Kì đi ra khỏi phòng, để lại Lạc Thiên Dịch ở bên trong.
Có lẽ còn lâu cô mới rời khỏi địa điểm tổ chức sự kiện, dù sao thì ngoài việc ký tặng sách cho người mê sách còn có phân đoạn chụp ảnh với người hâm mộ, không thể quan tâm đ ến bạn trai đẹp trai được dẫu cho hiện tại, ngay bây giờ, ngay lúc này Cổ Kì rất muốn ở bên cạnh cậu.
Sau khi Cổ Kì rời đi, Lạc Thiên Dịch đội một chiếc mũ lưỡi trai, dùng khẩu trang che đi đôi môi hơi sưng đỏ và chậm rãi bước ra khỏi phòng nghỉ.
Chị gái Cổ có một vấn đề, lúc cô rất thích cậu thì khi hôn thường gặm c ắn, vừa cưng chiều vừa "ngược đãi" cậu, nếu như tình huống cho phép cô sẽ vào thẳng "chủ đề" mà không chút kiên nhẫn.
Đôi môi đỏ sưng của cậu là bằng chứng cho sự thiếu kiên nhẫn của cô.
Về điểm này cô thua xa cậu, cậu sẽ luôn dành cho cô đủ sự dịu dàng và kiên nhẫn.
Giờ phút này tâm tình của cậu rất tốt, bước đi như bước trên mây, Lạc Thiên Dịch đi qua hành lang, huýt sáo khe khẽ, lộ ra vẻ đắc ý.
Đối với một người đàn ông ít tham vọng như cậu, ước mơ cả đời của cậu là cưới Cổ Kì sau đó sinh con đẻ cái, bây giờ ước mơ của cậu sẽ sớm thành hiện thực, nếu cậu không hài lòng thì còn ai hài lòng nữa?
Sau khi rời khỏi Trung tâm Văn hóa, Lạc Thiên Dịch đến một quán cà phê gần đó để đợi Cổ Kì, nhân tiện gặp Thương Chí Trạch.
Sau khi Thương Chí Trạch tốt nghiệp đại học đã mở một văn phòng tư vấn tâm lý ở thành phố Giang ngay gần đó.
Nửa tiếng sau, Thương Chí Trạch mặc một bộ âu phục, xách một chiếc cặp đi tới, vừa đi tới liền mời Lạc Thiên Dịch một điếu thuốc nhưng Lạc Thiên Dịch từ chối.
"Sao thế? Lúc trước ở ký túc xá không phải mày còn hút thuốc nhiều hơn tụi tao à?" Thương Chí Trạch kéo một cái ghế ra, chậm rãi ngồi xuống đối diện Lạc Thiên Dịch
Lạc Thiên Dịch ngả người ra sau, cầm tách cà phê lên và nhấp một ngụm.
"Cai thuốc với vợ, chị ấy muốn cai thuốc nên tao cũng không thể không cai."
Thương Chí Trạch mỉm cười: "Có vẻ như ở bên nữ thần không dễ dàng gì, đã ngừng uống rượu và hút thuốc."
"Không phải tao vất vả vì chị ấy à? Chỉ có chị ấy không thấy tao tốt." Lạc Thiên Dịch lười biếng cười nói.
"Chị Cố đối xử với mày còn không tốt à."
Thương Chí Trạch bĩu môi, hơi bất mãn: "Chị ấy mất một tháng vẽ chân dung cho mày, tấm chân dung kia cũng cỡ 2x3m nhỉ? Mẹ nó lại còn đăng lên mạng khoe ân ái."
Lạc Thiên Dịch cố nén một nụ cười, không ư hử gì.
Cách đây một thời gian chị gái Cổ có đặc biệt vẽ một bức chân dung cho cậu, bức tranh lớn đến mức chiếm cả một bức tường, hiệu ứng thị giác rất kinh người.
Thành thật mà nói cậu trong tranh của cô ấy gợi cảm và hoang dã hơn cậu trong thực tế, nhưng cô nói Lạc Thiên Dịch trong mắt cô là như vậy.
"Thế nào, khi nào thì kết hôn?" Thương Chí Trạch hỏi đùa.
Lạc Thiên Dịch: "Nhanh thôi."
"Chị Cổ đồng ý rồi?!"
"Ừm."
"Chúc mừng! Chúc mừng! Cuối cùng mây cũng tan, trăng cũng sáng."
Lạc Thiên Dịch khẽ cười: "Cảm ơn."
Đúng lúc đó một vài sinh viên đại học bước vào quán cà phê, họ đều cõng một chiếc túi trên lưng và cầm trên tay sách mới "Biết đâu mai này" của Cổ Kì, tất cả đều đứng trước quầy cà phê gọi món.
Đột nhiên, một cô gái gọi một tiếng đàn anh Thương thân thiết, sau đó đi về phía Thương Chí Trạch và Lạc Thiên Dịch.
Lạc Thiên Dịch bình tĩnh đeo khẩu trang vào, từ từ khuấy cà phê bằng những ngón tay thon thả của mình.
Một vài cô gái đi tới chào hỏi Thương Chí Trạch và nhìn Lạc Thiên Dịch với ánh mắt tò mò.
Cũng không thể trách bọn họ mê trai được, khí chất đẹp trai của Lạc Thiên Dịch quá nổi bật đến mức khó có thể bỏ qua, hơn nữa bọn họ đã gặp cậu tại buổi họp fan "Mười năm gặp gỡ" của Cổ Kì, lúc đó họ đã xin WeChat của cậu, bây giờ lại gặp nhau, chỉ có thể nói mọi thứ đều là duyên phận.
"Đàn anh Thương, đây là bạn của anh hả? Đẹp trai quá đi." Một cô bé lỗ tai đỏ bừng nói.
Thương Chí Trạch liếc nhìn Lạc Thiên Dịch, kìm nén sự tức giận và nói: "Đúng vậy, cậu ấy cũng là đàn anh của bọn em đó."
"A, chào đàn anh!"
Một nữ sinh vội vàng chào, những nữ sinh khác cũng theo sau khom người chào: "Xin chào đàn anh!"
Lạc Thiên Dịch gật đầu, âm thầm liếc xéo Thương Chí Trạch.
Các cô gái rất tự giác, chủ động kéo ghế ngồi bên cạnh Thương Chí Trạch và Lạc Thiên Dịch như thể muốn thảo luận việc học hành với đàn anh của mình vậy.
"Hôm nay có hoạt động gì à, sao các em lại đến đây?" Thương Chí Trạch hỏi vài cô gái.
"Hôm nay là buổi họp mặt những người mê sách của cô Cổ Kì "Mười năm gặp gỡ", bọn em vừa mới ra khỏi trung tâm văn hóa."
Thương Chí Trạch cười khẩy: "Nhìn thấy người thật rồi?"
Các đàn em lần lượt gật đầu: "Trời ơi, chị ấy siêu đẹp, làn da trắng nõn, mịn màng, khí chất tuyệt đỉnh!"
Thương Chí Trạch liếc nhìn Lạc Thiên Dịch và nháy mắt ra hiệu.
"Bọn em còn lấy được chữ ký của chị ấy nữa, đàn anh nhìn nè."
Một cô gái mở cuốn sách mới của Cổ Kì ra khoe chữ ký của cô.
Thương Chí Trạch nhìn và gật đầu: "Chữ ký rất hoành tráng."
"À đàn anh, chúng ta gặp nhau ở trung tâm văn hóa, anh cũng là người mê sách của Cổ Kì đúng không?" Một cô gái nhìn Lạc Thiên Dịch cười đáng yêu.
Lạc Thiên Dịch cười nhẹ và gật đầu, "Tôi là fan cuồng của cô ấy."
Mấy cô bé lập tức bị sự hài hước của Lạc Thiên Dịch chọc cười.
"Đàn anh cũng muốn có chữ ký của chị ấy?" cô gái hỏi.
Lạc Thiên Dịch: "Ừ."
Vừa dứt lời, Thương Chí Trạch lật đi lật lại cuốn sách mới "Biết đâu mai này" của Cổ Kì trên bàn của Lạc Thiên Dịch, giả vờ khó hiểu: "Lạc đại ca không để cô Cổ Kì ký tên à? "
Một đám nữ sinh chớp mắt nhìn Lạc Thiên Dịch.
Lạc Thiên Dịch: "..."
Do dự một chút, Lạc Thiên Dịch kéo khẩu trang xuống, không giả vờ làm người qua đường cũng không dè dặt nữa, cậu công khai vén áo phông lên, trong chốc lát để lộ cơ bụng.
"Ký ở đây này."
Dù chỉ trong chốc lát nhưng các cô gái vẫn lóa mắt khi nhìn thấy cơ bụng 6 múi săn chắc của đàn anh đẹp trai, còn có chữ ký sang chảnh của Cổ Kì, chữ đen đầy ngông cuồng trên cơ bụng.
" Vợ của anh đây ký trên người anh đây."
Sau khi mọi người phản ứng lại, họ lại nhìn vào khuôn mặt của Lạc Thiên Dịch và chết lặng.
Chúa ơi! Là Lạc Thiên Dịch!
Hèn gì đẹp trai thế! Đây chẳng phải là người bạn trai duy nhất mà người đẹp Cổ thừa nhận sao?!!!!
Nam vương!
Tối hôm đó, video Cổ Kì đã trả lời người hâm mộ bản thân sẽ kết hôn với Lạc Thiên Dịch được cư dân mạng tìm kiếm rất nhiều, bình luận đầu tiên trên Weibo là: Lạc Thiên Dịch cũng trà trộn với người hâm mộ để xin chữ ký của cô Cổ Kì, sau đó cô Cổ Kì đã lén ký tên trên cơ bụng của anh ấy! Tình cờ bị chúng tôi thấy được! Vô cùng chính xác!
Cùng lúc đó, trên cơ bụng có chữ ký của nam vương họ Lạc đang nằm trên chiếc giường mềm mại, trên người phủ một tầng mồ hôi mỏng, đây là kết quả của một lần "tập thể dục" cường độ cao, không giả dối chút nào.
Ừm, chị Cổ nói chữ ký mà phai đi chút nào thì chuyện kết hôn cần phải thương lượng lại.
Người nào đó vì kết hôn mà gian nan cả quá trình, canh giữ nghiêm ngặt, đến khi mọi chuyện kết thúc, tên của cô vẫn được khắc rõ ràng trên người cậu như một hình xăm.
__________________
Tác giả có chuyện muốn nói:
Đã lâu không gặp các bạn.