Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 16

Giải quyết xong chuyện hamster tinh, Vương Tuấn Khải quyết đoán đưa Vương Nguyên lên phòng.

"Mua thứ này bồi bổ." Hắn rút giấy note trong túi ra, viết viết vẽ vẽ: "Cậu bị An Quân cưỡng chế cộng tình, rất có hại cho sức khỏe."

Hắn còn phải lo việc của Diêu Văn, không đích thân dắt cậu đi được.

Vương Nguyên ngoan ngoãn gật đầu, nhẹ giọng nói cảm ơn.

"Đúng rồi, con mèo nhà cậu đâu?" Vương Tuấn Khải đi ra đến cửa mới quay đầu hỏi. Vương Nguyên lắc đầu, biểu thị chính mình cũng không rõ ràng, dù sao Đại Hỷ là mèo không bình thường, có suy nghĩ độc lập, chẳng sợ bị bắt làm món trên bàn nhậu cũng có hiện hồn về cào chết hung thủ.

Vương Tuấn Khải đi rồi, Vương Nguyên mới chậm rãi ngồi xuống giường, nghiêng đầu nhìn về phía góc phòng – nơi không biết từ lúc nào đã có một người đứng đó.

"Cảm ơn cậu." Thiếu niên thấp giọng thì thào, nếu An Quân có ở đây chắc chắn sẽ bị dọa cho hồn bay phách lạc. Hứa Tây Thu tử trạng thê thảm chết không toàn thây, nguyên bản diện mạo thanh tú dễ nhìn cũng biến thành một đống thịt nát nhầy nhụa hôi thối. Cậu ta bây giờ vẫn giữ nguyên trạng thái lúc mới chết, thật may là Vương Nguyên không nhìn thấy được nếu không thực sự sẽ bị tử trạng của Hứa Tây Thu ám ảnh.

Hứa Tây Thu vẫn còn quanh quẩn ở nơi này, cũng vì đạo pháp chế tạo âm thai kia không thành công, cậu ta chạy thoát khỏi tay đạo gia kia, hồn cũng chia năm xẻ bảy, cho đến khi Vương Tuấn Khải thu phục nữ oán hồn và binh hồn ở tầng 4 thì Hứa Tây Thu mới có thể tìm được tàn hồn của mình, chắp vá hiện hình.

Bất kể quá trình đau khổ ra sao, giờ đây Hứa Tây Thu cũng đã có thể dùng hình dạng chân thật của mình để đi đầu thai.

"Vương Tuấn Khải là người tốt, anh ấy còn có thể siêu độ cho oán linh không tìm được đường về." Vương Nguyên ngập ngừng một chút, nhẹ giọng hỏi: "Cậu không nhờ anh ấy giúp đỡ...?"

Hứa Tây Thu nhìn chằm chằm Vương Nguyên một lát, đôi mắt đỏ tươi màu máu khẽ ánh lên chút bất đắc dĩ, không phải ai trên đời này cũng có đủ mặt mũi mượn tay hắn. Song cậu ta không nói, Vương Nguyên cũng không chấp nhặt vấn đề này. Thật ra người chân chính khiến cậu muốn nhờ Vương Tuấn Khải giúp chính là Hứa Tây Thu, lần đầu tiên Vương Nguyên gặp Hứa Tây Thu ở hành lang tầng 6, cậu liền có cảm giác mình nhất định phải ra tay tương trợ tàn hồn này, còn lí do vì sao... Vương Nguyên trước giờ tin tưởng vào trực giác, nếu đó là do phán đoán của trực giác, cậu không cần tìm tòi nguyên nhân.

Vương Tuấn Khải chạy đến tòa ký túc xá cũ nơi Diêu Văn tự sát, nheo mắt nhìn hắc khí bao phủ tòa nhà đã phình lên gấp ba, không khí xung quanh tiêu điều lạnh lẽo, phảng phất như thể giây tiếp theo sẽ hóa thành thực thể rơi lộp bộp xuống mặt đất.

"Muốn chết..." Hắn nhăn mặt lẩm bẩm, vô cùng khó ở trừng mắt nhìn lên sân thượng. Ở góc độ này của hắn dĩ nhiên không nhìn thấy gì, chỉ phải cắn răng chạy một mạch lên lầu.

"Cậu không phải muốn chết sao? Bây giờ tôi sẽ gϊếŧ cậu."

Mẹ! Vương Tuấn Khải chửi thầm trong lòng, hắn phi như điên lên đây chỉ để nhìn thấy cảnh Diêu Văn hắc hóa phát cuồng bóp cổ Lionel giơ lên cao, sau đó siết người sống tới tắt thở?

"Gϊếŧ tôi đi, cậu gϊếŧ tôi đi..." Hai chân Lionel lơ lửng trên không trung, không vùng vẫy cũng không giãy dụa, chỉ nhắm mắt nức nở: "Vốn dĩ tôi đã chết trước đây rất lâu rồi..."

Mẹ! Vương Tuấn Khải lại bị nghịch cảnh bức đến phải văng tục lần thứ hai, không chút chần chừ ném ra một lá bùa định thần đập vào gáy Diêu Văn, sau đó kéo Lionel ra khỏi năm ngón tay thần thánh của họ Diêu kia.

Diêu Văn mặt mày xám trắng, hai mắt đen ngòm, bị dán bùa cũng không tỏ ra bất cứ kháng nghị nào, phảng phất cậu ta sớm biết Vương Tuấn Khải sẽ làm như vậy. Ngược lại là Lionel, không đạt được ý muốn tự sát, y bật dậy vùng ra khỏi tay Vương Tuấn Khải, một bộ không chết không được.

Vương Tuấn Khải ngán ngẩm mà gõ đầu cậu ta một cái, nhất lao vĩnh dật, đập Lionel bất tỉnh luôn.

"Thế này là thế nào? Tôi bảo cậu đi giải quyết êm đẹp chứ không phải hạ sát cậu ta." Vương Tuấn Khải cũng biết Diêu Văn không hề có ý muốn gϊếŧ bạn mình, nhưng tâm lý người chết khó nói lắm, hắn quản không được: "Nếu cậu ta chết, cậu sẽ khó lòng đi đầu thai."

"Bây giờ cũng khó mà."

"..." Vương Tuấn Khải bĩu môi, thu hồi Diêu Văn vào túi áo, lắc lư kéo Lionel xuống lầu, vừa đi vừa hỏi: "Bộ cậu ta muốn chết để trả mạng cho cậu à? Đâu phải cậu ta không biết là cậu chết từ lâu rồi?"

Diêu Văn im lặng không ừ hử gì.

Vương Tuấn Khải chọt túi áo một cái, Diêu Văn rầm rì mấy tiếng, như là trở mình lăn qua một cái: "Cậu ta là một tên xui xẻo."

"??"

"Người sống xung quanh cậu ta đều gặp tai ương mà lần lượt chết đi, lần này Lionel về nước là để thăm người bà trước kia từng nuôi cậu ta, nhưng cậu ta chỉ mới bước vào phòng bệnh thì người bà tắt thở."

"..." Căng...

"Trước đó ba mẹ của Lionel đều công tác ở nước ngoài, không thường hay sống cùng cậu ta, Lionel nuôi một con chó, chưa đầy một tháng con chó bị xe tông chết."

Vương Tuấn Khải méo mặt: "Tiếp theo cậu định nói Lionel nghĩ vì cậu ta vào chung lớp với nhóm học sinh kia, đi cùng chuyến xe du lịch nên bọn họ mới bị lật xe chết?"

Âm thanh Diêu Văn đều đều lạnh tanh, lại khiến người ta nghe ra chút bất đắc dĩ: "Cho nên cậu ta quyết định đến đây tự sát."

"Chí ít cũng có thể gặp cậu." Vương Tuấn Khải đồng tình nói: "Hai người chết cùng một chỗ, song hỷ lâm môn."

"..." Diêu Văn không muốn nói chuyện.

Vương Tuấn Khải không gọi cho người nhà mà mang Lionel lên xe, ném vào ghế sau rồi lái xe đi khỏi trường đại học.

Đợi đến khi hắn cho xe chạy hơn một tiếng đồng hồ, ra khỏi vùng thành thị hoành tráng lộng lẫy, Lionel mới từ từ tỉnh.

Thiếu niên sở hữu một vẻ ngoài rất trầm ổn, rất thu hút, rất chững chạc này đầu tiên là mờ mịt ngồi dậy, sau khi xác định mình không chết ở ký túc xá liền nhảy dựng như có lửa sau mông, nắm lấy ghế ngồi mà gào thét bi thảm:"Để cho tôi chết đi! Để cho tôi chết đi!"

Vương Tuấn Khải phóng xe càng nhanh, ảo giác như mình đang bắt cóc con gái nhà lành vậy. Nhắc đến đây, không hiểu sao hắn lại nhớ tới vẻ mặt tin tưởng tuyệt đối của Vương Nguyên khi nhìn mình. Rõ ràng là đôi mắt mù mịt kia không có ánh sáng, lại phản chiếu ra một thứ hào quang cao thâm khiến hắn không tự chủ mà chú ý đến. Cậu nhóc này trời sinh dị nhân, mất đi đôi mắt, lại có thể hành tẩu đi đứng như bình thường, sở hữu một cái thể chất có sự hấp dẫn tương đối với người của thế giới thứ ba, luôn xuất hiện ở những nơi Vương Tuấn Khải không đoán trước được.

"Tại sao các người còn cứu tôi làm gì...Diêu Văn ở đâu, cậu không ra đây gϊếŧ chết tôi đi..." L

"...Đừng có làm như mình vừa bị cướp mất trinh tiết vậy." Vương Tuấn Khải nản muốn chết: "Đều không phải là lỗi của cậu, làm quá lên người chết cũng chẳng sống lại được."

Hắn không hiểu tại sao trước đó vài ngày Lionel còn giữ vẻ bình tĩnh cool ngầu, lúc bị ép tham gia trò chơi kể chuyện ma kỳ quặc của Trịnh Miên Miên cũng chẳng tuyệt vọng như lúc này, vậy mà bây giờ trông y cứ như nước mất nhà tan, bình rơi trâm gãy, cuộc sống bế tắc nhân sinh quẫn bách đến độ chẳng còn đách gì luyến tiếc.

Vương Tuấn Khải ghét nhất loại người còn nước còn tát lại bi quan buông xuôi sinh mệnh.

Một linh hồn hiện hữu trên đời có phải nói sống là sống được đâu? Biết bao nhiêu con quỷ muốn cướp đoạt thân xác chỉ để tục thế hoàn dương, người sống sờ sờ ra đấy thì lại muốn kết thúc cuộc đời, đúng là kẻ ăn không hết người lần chẳng ra.

"Tôi sẽ đưa cậu đi gặp một người, có thể số phận cậu sẽ thay đổi vì anh ta."

Lionel ngơ ngẩn nhìn Vương Tuấn Khải, dừng mọi hành vi công kích lại, vuốt trán một cái, lạnh lùng nói: "Anh là ai? Vì sao phải giúp tôi?"

"Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi biết cậu đang gặp phải thứ gì, sẵn tiện biết luôn cách hóa giải-..."

"Tôi lấy gì tin anh?"

M... Vương Tuấn Khải lần đầu tiên phát hiện ham muốn tiềm ẩn chửi thề của hắn lại cao như thế, mà nghĩ lại cũng phải, hắn quẳng người lên xe, chưa giải thích cái gì đã đưa người ra ngoại thành, nhìn sao cũng như phi vụ bắt cóc tống tiền. Hắn nín thinh một lúc mới nói: "Cậu gặp rắc rối, tôi hỗ trợ cậu giải quyết."

"Liên quan gì đến anh?" Bệnh phản nghịch hậu dậy thì của đứa trẻ này lại phát tác.

"Nếu có liên quan đến Vương Nguyên thì sao?" Trông thấy ánh mắt vỡ lẽ của Lionel, Vương Tuấn Khải nhíu mày: "Tôi chưa nói với cậu là tôi và Vương Nguyên quen biết nhau à?"

"Chưa nói."

"..." Được rồi.

Vương Tuấn Khải xoay vô lăng rẽ vào một con đường đất, sắc trời đã tối đen, hai bên đường cũng không có đèn mà chỉ dựng vài cọc gỗ, bên trên đốt một ngọn đèn dầu leo lét, thoạt nhìn gió thổi liền tắt.

"Nếu không giải quyết chuyện của cậu, có khả năng sẽ có càng nhiều người chết."

"Anh cũng cho rằng tôi là đứa chỉ biết đem vận rủi đến cho kẻ khác?" Lionel nghe đến, giễu cợt than một tiếng, như kẻ đến bờ vực tuyệt vọng mà gằng giọng đắng chát: "Thứ vận rủi này, chỉ khi tôi chết mới có thể chấm dứt."

"Nếu không thì sao?"

Một câu của Vương Tuấn Khải khiến Lionel sững sờ.

Vương Tuấn Khải rốt cuộc cũng chịu dừng xe, mặc kệ trời mưa lất phất ở bên ngoài, vươn tay bật dù kéo Lionel ra khỏi xe: "Đi thôi, thời khắc quan trọng của cậu sắp đến rồi."

Lionel nhìn chiếc dù màu đen, ngẩng đầu: "...Tôi tưởng anh biết làm ra vòng bảo vệ tránh mưa gì đó?"

"..." Biết vậy lúc nãy để Diêu Văn bóp y chết tươi cho rồi.

...

Ngày chủ nhật đầu tiên trong tháng, Vương Nguyên bị mồ hôi lạnh thấm ướt áo mà tỉnh giấc.

Mở mắt ra vẫn là một màu tối đen, dù đã quá quen với chuyện này nhưng cậu chẳng thể thích nghi được, những hình ảnh đen trắng nối liền nhau như chuỗi số tự nhiên tuần hoàn quy luật, đều đặn và đối xứng, cân bằng tuyệt đối.

Vương Nguyên đau đầu không chịu nổi.

Vương Tuấn Khải nói không sai, hậu quả của di chứng sau cộng tình là một trận bệnh không nhẹ, cậu đã xin nghỉ hai ngày, nếu hôm nay không phải là chủ nhật thì hẳn là cậu sẽ mất thêm vài tiết. Mò mẫm cái khăn ướt trên bàn, bởi vì thời tiết đột ngột chuyển lạnh mà cái khăn cũng lạnh lẽo, bất đắc dĩ cậu đành phải đứng dậy nấu một nồi nước ấm, quay cuồng tự rửa mặt.

Mấy ngày nay không thấy Lionel về, người nhà cũng không đến, chỉ gửi một bức điện báo cho nhà trường Lionel sẽ rút học bạ ra khỏi trường, cắt đứt liên lạc. Phía Vương Tuấn Khải cũng không có tin tức gì hữu ích, cuộc sống của Vương Nguyên giống như trở về thời gian trước kia, khi chỉ có cậu và Đại Hỷ nương tựa lẫn nhau.

Đại Hỷ vẫn chưa về, theo lời Vương Tuấn Khải nói, lão mèo kia chắc là đang thay lông, sợ mình xấu quá dọa Vương Nguyên khóc, quyết tâm lên núi nuôi dưỡng nhan sắc, trùng tu body.

"Đại Hỷ rốt cuộc đi đâu vậy..." Vương Nguyên lẩm bẩm, cầm túi ra ngoài mua thuốc, nhưng khi cậu mở ngăn kéo trong tủ nhỏ dưới giường ra, một thứ mùi ẩm mốc khó ngửi xen lẫn vị tanh tưởi nhàn nhạt phả ra ập vào không khí.

Một quyển sách lẳng lặng nằm đó, bìa đã cũ lắm rồi, giấy ố vàng, dính đầy máu khô, phía trên ghi một dòng chữ triện loằng ngoằng – Sổ Sinh Tử.

Hết Chương 16
Bình Luận (0)
Comment