Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 2

Chúng sinh trí chướng u mê, chỉ có thể dùng mắt phàm nhân đánh giá thế giới, chỉ có thể xem xét sự việc trên một chiều, lại tự cho là đúng trong cái hạn hẹp mà chính mình tạo ra.

Vô Cực Đạo, có sinh tất có diệt, có tử ắt có tạo, luân hồi tuần hoàn, tạo thành quỹ đạo vận hành.

* * *

Một tháng trước.

Chiếc xe du lịch chạy vòng qua khúc cua, bốn bánh ma sát trên con đường nhựa xám trắng, chở trên lưng niềm vui háo hức và hân hoan của những con người rời thành thị, đến nơi thanh tĩnh yên bình đượm mùi núi non.

"Có người nói núi là đôi bờ chia cắt ớ ớ ớ ~"

"Nhưng tình ta đậm sâu không phải chỉ một ngọn núi có thể so sánh được ớ ớ ớ ~"

"Đứng bên này đỉnh anh trông sang bên kia, thấy em đang cởi...úi da!"

Cậu học sinh ngồi ở hàng ghế đầu nhảy dựng lên, uất ức nhìn kẻ vừa mới bạt đầu mình một cái, mếu máo nói: "Cậu đánh tớ làm gì! Đánh tớ tớ cũng không cởi đâu!"

Thủ phạm ra tay không chút hối hận, dùng ánh mắt thiểu năng nhìn cậu ta: "Cởi gì?"

"Cởi gùi! Cô gái bên kia đỉnh núi mang gùi vào rừng!" Thiếu niên xoa xoa chỗ bị đánh, bĩu môi: "Người trong sơn thôn, chỉ có người trưởng thành mới được mang gùi vào rừng – Tuyển tập phong tục sơn tộc, đồ lười nhà cậu có bao giờ thèm đọc đâu!"

"Thế à, tôi đọc cái khác." Người bạn ngáp một cái, lơ đãng nhìn ra cây lá rậm rạp ở cánh rừng trên đỉnh núi xa, vẻ mặt như chìm vào hồi ức, dần dần mường tượng ra những dòng chữ thơm ngọt ngào trong quyển bút ký.

Cô gái đeo trên lưng chiếc gùi mây đỏ thắm, từng bước từng bước giẫm lên lá khô giòn tan. Đỏ thắm không phải do màu vải nhuộm từ thôn làng xa, mà là máu thịt của rừng xanh khô cằn. Tí tách, tí tách,...

Tí tách, tí tách,...

Cô gái sờ lên cánh tay lạnh buốt, không biết vì sao đôi chân càng đi càng nặng. Vầng trăng sáng trên cao là ngọn đuốc hồng soi đường dẫn lối, mà cành cây trên đầu lại chẳng khác nào xẻ đôi bầu trời. Trên cao kia là tiếng vỗ cánh phành phạch của loài ác điểu vô danh, phía dưới chân là bùn lầy tanh tưởi, con đường ban dầu đã không còn nguyên vẹn, xiêu vẹo tựa tư tưởng của người dân trong cái làng rách nát này vậy.

Cô phải đi thôi, bầu trời đã tối rồi. Cô sẽ đi đến nơi ánh đèn ngự trị trên suy nghĩ hạn hẹp của kẻ bị nhốt trong một thế giới không có sắc màu, nơi dòng máu trên người không còn là thứ ràng buộc cuộc sống của cô.

Tí tách, tí tách, tí tách,...

"Đó là tiếng gì thế?"

"Tiếng giọt nước rơi xuống."

"Hả? Nếu rơi xuống đất thì làm sao còn phát ra âm thanh kêu vang thế được?"

"Tôi có nói là rơi xuống đất đâu."

Thiếu niên chống cằm, vài cọng tóc rơi xuống vầng trán thẳng tắp, hàng mi cong cong rũ xuống phủ lên đôi mắt một màu sắc êm ái dị thường, song lại phảng phất chút u ám khó nói thành lời.

"Lionel?" Bạn học loắt choắt bám lên vai thiếu niên, không hiểu cậu ta chỉ mới là sinh viên năm nhất lại lôi đâu ra ba cái khí chất "u buồn trải đời theo năm tháng này", cảm thấy có lẽ thời kỳ phản nghịch của chiến hữu đến chậm một chút, dằn vặt con người ta bằng thần thái khác biệt. Lionel cũng không phản bác gì, chỉ nghiêng đầu nhìn cậu bạn mới quen được một tháng, đưa tay đẩy cậu ta ra: "Dính sát như vậy không biết nóng à? Đi gần cả ngày rồi, người cậu đầy mồ hôi còn muốn chùi lên người tôi?"

Lionel có thành kiến với bờ vai ẩm ướt của đối phương, ghét bỏ xua đuổi.

"Nào phải mồ hôi! Đây là nước!" Cậu bạn giãy lên, chỉ chỉ trên trần xe: "Thấy không? Chẳng biết tầng trên ai làm đổ nước rỉ xuống tận đây, còn nhỏ giọt lên vai tôi nữa!"

Cậu ta vừa giải thích vừa càu nhàu, như để chứng minh cho thành ý, một giọt nước đáp lên vai cậu ta, giữa vai áo phông trắng nổi lên màu lòng trứng u buồn. Cậu nhóc trợn trắng mắt, vừa lúc liếc qua người ngồi ở hàng cuối cùng của chiếc xe, giật thót người thụp xuống: "Cái người đó, đâu phải học sinh trường chúng ta đúng chứ? Bộ đồng phục màu xanh thẫm..."

Bầu trời đang ngả dần về tây, xe khách gập ghềnh băng qua cánh đồng cỏ lau cao bằng người sống, dưới ánh nhìn chăm chú của kẻ lạ mặt ở hàng ghế cuối cùng, Diêu Văn rốt cuộc chịu không nổi mà co quắp, dùng hết sức bình sinh nhào qua ôm chặt Lionel, khẩn thiết rít lên: "Cậu ta có phải là người hay không-----"

"Trao đổi sinh!" Lionel cốc đầu Diêu Văn một cái: "Sáng sớm hôm nay vừa mới sung quân vào đội ngũ!"

"Nhưng mà cậu ta cứ nhìn tôi miết a a a!"

Lionel kín đáo liếc trao đổi sinh một cái, lại trừng tên bạn cùng bàn rất ư là kém trí nhớ bên cạnh: "Cậu ta bị mù."

Diêu Văn lập tức an tĩnh.

Chuyện bắt đầu từ khi Lionel nhập học tại trường được một tháng, có một học sinh nhảy lầu từ tầng mười hai xuống sân thể dục. Nghe đâu người mạng lớn không chết, nhưng não đã hoàn toàn tử vong, không có cách nào sống lại như trước đây. Xã hội lên án, báo đài đưa tin, hầu hết đều cho rằng nguyên nhân nằm ở chỗ áp lực học hành từ phụ huynh và nhà trường nên bạn học sinh bế tắc kia mới thực hiện hành vi quẫn trí.

Sau đó chẳng biết ai đúng ai sai, cũng không hiểu là ai đưa ra đề xuất nâng cao thường thức đồng thời giải tỏa uất ức tinh thần, tổ chức một buổi dã ngoại đưa học sinh đi vào các vùng xa xưa cổ đại, vừa khám phá truyền thống tinh hoa vừa tạm thời gác lại bài vở nặng nề, một công đôi việc tiện lợi hai đường.

Cũng không rõ trong thời khắc bất cẩn đến nhường nào, Lionel bốc thăm vào chuyến xe lên cái chốn khỉ ho cò gáy này, đồng thời vận đen còn bành trướng đến nỗi dây vào tên bạn cùng bàn thân ái Diêu Văn, tha cả đôi bạn cùng tiến lên chiếc xe này.

Đương nhiên sau khi lên xe cậu ta mới biết không chỉ có hai người xui xẻo, mà gần ba mươi học sinh khác cũng không thoát khỏi số kiếp.

Và cả cậu trao đổi sinh kia nữa.

Lionel xách hành lí trên tay, chậm chạp bước xuống mặt đất. Không khí trong lành mang theo hương cỏ xanh nhàn nhạt tràn ngập khoang phổi, ánh nắng chiều tà có lẽ đã đốt sạch sự kiên nhẫn, cam chịu hạ màn lùi về phương trời xa. Nếu không tính đến việc địa phận núi này nằm ở vùng chó ăn đá gà ăn sỏi, cổ hủ lạc hậu đến nỗi không có tên trên bản đồ thì ngắm cảnh cũng không tệ lắm. Đưa mắt nhìn về phía những mái nhà bằng trúc chi chít nối đuôi nhau đến cuối đường, Lionel đương muốn ghi lại khoảnh khắc này bằng máy ảnh, Diêu Văn không biết ở đâu chui ra lặng lẽ chặn tay y lại, lắc lắc đầu.

Lionel khó hiểu nhìn cậu ta, vừa lúc đó trao đổi sinh kia đi sượt qua mặt họ, bình thản đến gần khu tập kết.

Nếu không phải đôi mắt kia không có hồn, không ít người đã nghĩ bạn học trao đổi sinh này cơ bản không hề mù. Nhìn cậu đi đứng suôn sẻ, nhanh nhẹn lại vững vàng như thế, khó có thể tưởng tượng được cặp mắt kia không nhìn thấy ánh sáng.

Bảng tên bằng đồng trên ngực áo như một nút thắt đánh dấu sinh mệnh, lập lòe giữa tà dương mông lung.

"Đến rồi đến rồi! Sau mười tiếng đồng hồ liên tục phải chờ đợi mệt nhoài trên xe, không biết có còn bạn học nào cảm thấy hào hứng với khu di tích mà chúng ta sắp tham quan hay không? Như đã thông báo trong thể lệ chuyến dã ngoại, ba mươi sáu người chúng ta, tại nơi này, sẽ tiến hành sinh hoạt qua bảy ngày. Trong bảy ngày này, mỗi người phải tự lên kế hoạch cho bản thân, tự lo ăn mặc đi lạc đồng thời tự giác chấp hành những quy định mà khu di tích đưa ra." Hướng dẫn đoàn là một đàn anh lớp trên cùng một giáo viên nữ đã về hưu không lâu của trường, đàn anh vừa nói vừa cười hì hì: "Nhớ, chúng ta không nên làm trái bất kỳ quy tắc nào ở đây..."

Vẻ tươi cười rạng rỡ trong phút chốc biến mất, anh ta híp mắt lại, khóe môi ngưng cười, lại kéo thành một độ cong méo mó quỷ dị: "Nếu không thì chẳng ai trong số chúng ta có thể về nhà được đâu."

"Từ từ, một người làm sai sẽ ảnh hưởng đến toàn đội sao?" Có người không bị anh ta dọa, giơ tay phát biểu. Đàn anh khôi phục vẻ năng động cá tính, phẩy tay: "Dĩ nhiên là không, đây là trò chơi cá nhân, không phải đoàn đội."

"Các bạn yên tâm, nơi này sắp được chính phủ đưa vào danh sách di tích quốc gia rồi, xung quanh tuy có vẻ hoang dã nhưng tuyệt đối không có động vật nguy hiểm gì, từ động vật hai chân đến bốn chân. Đương nhiên thức ăn sẽ được đưa tới hằng ngày thông qua một con đường bí mật, chỉ là tự các bạn phải vận động mới có thể ăn được nhé!" Đàn anh tay cầm cờ đi đầu, chỉ vào ngôi nhà lớn nhất: "Đó chính là nơi chúng ta sẽ nghỉ chân đêm nay! Trời sắp tối rồi, để trời tối là không hay đâu! Nhanh lên nào các bạn!"

"Thế nào?" Diêu Văn đột nhiên chọt bạn mình một cái, nhỏ giọng nói: "Mấy cái nhà bằng trúc kia, có đáng để người ta xếp vào danh sách di tích không?"

"Không phải cậu vẫn luôn tự hào mình đã đọc hết toàn bộ tuyển tập phong tục sơn tộc sao? Nhìn không ra?"

"Ải?"

"Chẳng có cái di tích nào ở đây cả, chỉ lòe thiên hạ thôi." Lionel hơi không vui lắm, tầm mắt y dừng trên mái nhà gần nhất, nhà trúc gió lùa, dù đóng kín cửa cũng không thể giữ ấm, ban đêm ở hẳn sẽ không khỏe lắm đây.

Không ít người mang tâm trạng buồn bực theo đàn anh vào khu di tích, từ lúc nghe tin sẽ phải ngủ lại tại khu vực không rõ an ninh này, đa phần người đều hối hận bản thân xúi quẩy, chọn phải chỗ không thấy dương khí. Hai mặt là núi, phần di tích lại nằm giữa...nhìn sao cũng ra cái hambuger kẹp thịt – mà bọn họ chính là cái phần thịt mới rợn người.

"Chà, thiệt là có không khí kinh dị." Diêu Văn xoa cánh tay, thấm thía mà nhìn phòng ngủ tối nay của họ, chẳng biết tinh hoa tích tụ từ đời nào mà phun ra chân ngôn chí lý: "Trông như nấm mồ ấy nhỉ."

Cậu ta vốn chẳng mấy kiêng dè, vừa phát ngôn đã khiến toàn dân chết rạp quá nửa. Mọi người vừa lườm vừa liếc, nhưng cũng phải công nhận là Diêu Văn nói không sai. Ngôi nhà to lớn nhất này được dùng làm khách sạn qua đêm cho người tham quan, bề ngang rất dài, bề dọc lại không bằng một nửa bề ngang, dễ khiến người ta liên tưởng tới cái hộp bị thế núi chèn ép, chỉ có thể kẹt cứng tại đây, không cách nào dời đi. Diêu Văn còn định chêm vài câu như là người nào chết ở chỗ này có khả năng cũng sẽ bị nhốt lại gì đó, nhưng Lionel đã kịp thời chặn họng tên ba hoa này lại, miễn cho hòa bình thế giới bị lung lệch.

Cả đoàn bị hành xác hơn mười tiếng, bàn chân của những kẻ chỉ làm việc với sách vở không chịu nổi sự rệu rã tế bào vận động, có chỗ nghỉ chân đã là vạn hạnh, ai nấy đều lo dọn hành lí vào trong.

"Nơi này được xây dựng để dành riêng cho những đoàn du lịch từ xa tới đây như chúng ta, bên trong rất rộng rãi thoáng mát, mọi người có thể tự chọn phòng cho mình. Lưu ý, chúng ta chỉ có thể sống ở tầng một." Đàn anh bí ẩn nhếch miệng: "Đây là quy tắc đầu tiên."

Dù sao không ai muốn ở tách biệt với bạn học, đa số người đều chọn phòng đôi, cuối cùng chỉ còn dư lại một phòng ở tầng một, mà người cần sử dụng lại có đến ba.

"Xin chào, tôi là Vương Nguyên."

Trao đổi sinh mỉm cười, đôi mắt không có ánh sáng nhìn thẳng tắp về phía Diêu Văn. Diêu Văn thần kinh thô, tuy ban đầu có hơi kiêng dè bạn học lạ lùng này, nhưng giáo dục đã dạy không thể kỳ thị người khuyết tật, huống hồ một người khiếm thị có thể làm ra chuyện gì nguy hiểm? Thế là không mất bao nhiêu thời gian, cậu ta đã làm quen được với Vương Nguyên, còn lôi kéo Vương Nguyên ngủ chung giường với mình.

Giường trong phòng có hai cái, một cái đã bị Lionel chiếm, mà vị này hiển nhiên không thích chung đụng với ai khác, Diêu Văn cũng tự giác không làm phiền. Lionel lơ đãng nhìn Vương Nguyên, trong tích tắc lướt qua chiếc balo màu đen trên góc giường, y trông thấy một đôi con ngươi xanh lục đang nhìn mình chằm chằm.

Vào đêm, hầu hết các học sinh đều bỏ bữa tối. Có người đi du lịch nhiều nhưng cũng có kẻ lần đầu tiên xa nhà, hoạt động riêng tư cơ bản đều diễn ra, so với cặm cụi làm bài tập thì quả thật là thư giãn không ít.

Một nữ sinh vừa đi vệ sinh về, luôn luôn chà xát cánh tay, bạn học xung quanh thấy kỳ lạ, vừa ném cho cô một cái chăn vừa hỏi han.

"Lạnh thật." Nữ sinh quấn chăn lại: "Không biết có phải do thế núi hay không, trong ngôi nhà này nơi nào cũng lạnh."

Mọi người gật đầu đồng tình: "Còn không có lấy một cái lò sưởi nữa, không biết đêm nay chúng ta làm sao ngủ."

"Thì cứ thức chơi trò chơi thôi ha ha ha..."

Một nhóm sáu người tụm lại một chỗ, bắt đầu bày trò tiêu khiển, có người đề nghị không bằng nhân cơ hội này chúng ta chơi thử bút tiên xem sao.

"Giang Tĩnh Hằng chưa ngủ nữa này." Diêu Văn nhìn đồng hồ trên di động, chậc chậc hai tiếng: "Còn bày đặt gửi ảnh vào nhóm chat, xem xem cái mặt buồn rầu của cậu ta."

Lionel cũng không ngủ được, nằm lăn lộn mãi, nghe vậy thuận miệng nói: "Tại sao chưa ngủ?"

"Bọn họ chơi bút tiên, Giang Tĩnh Hằng không thích mấy trò mê tín dị đoan nên không tham gia."

Động tác của Lionel dừng một chút: "Bọn họ dám chơi?" Tại nơi không ai biết có điều gì bất trắc?

Nhưng y đợi thật lâu cũng không thấy Diêu Văn đáp trả, Lionel khó hiểu quay đầu nhìn về giường cậu ta.

Không có ai ở đó.

Lông tơ y dựng đứng, sống lưng lạnh toát, đương khi y nghĩ đến khả năng không thể xảy ra, Diêu Văn đột nhiên chui ra từ dưới gầm giường, ngán ngẩm nhìn cái điện thoại bị nứt màn hình: "Tui chết chắc rồi, ông già nhà sẽ làm thịt tui!!"

"..." Đồ đần.

"Người kia đâu?"

"Ai? Vương Nguyên á?" Diêu Văn nháy nháy mắt: "Cậu ấy hình như là đi tìm đàn anh hướng dẫn, cũng không biết là không vừa ý cái gì..."

"Cậu không thấy lạ sao?"

"Hả?"

"Cậu ta vốn không thấy đường." Lionel nhíu nhíu mày: "Nhưng đi đứng chẳng khác gì chúng ta, thậm chí không cần gậy."

"Có một số người sinh ra, được cái này mất cái kia." Chẳng biết ai nhập Diêu Văn mà cậu ta thốt ra một câu triết lý duy tâm như thế, Lionel dùng ánh mắt nghi hoặc đánh giá cậu ta, Diêu Văn như cũ tiếc nuối cái di động nứt màn hình. Quả nhiên giây phút thần thái trí tuệ vừa rồi chỉ là nhất thời, Lionel lừ mắt, trở mình trên chiếc giường cọt kẹt.

Hai mắt y nhắm lại, không chú ý đến một góc giấy đỏ nằm dưới chân giường.

Hết Chương 2
Bình Luận (0)
Comment