Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 4

Diêu Văn lén lút ló đầu ra khỏi mép đá: "Há, thì ra cậu ở đây!"

"...Tôi vẫn luôn ở đây."

Lionel cảnh giác nhìn Vương Nguyên, không tiếng động kéo bạn mình về lại, "vẫn luôn" ở đây là ý gì? Cậu ta không phải chỉ mới rời khỏi tập thể tối hôm qua sao?

Nhìn mắt cá chân bị sưng tím của cậu, y hơi nhướng mày, tuy không còn căng thẳng như lúc mới gặp nhưng cũng không bỏ qua đề phòng, cẩn thận hỏi: "Cậu đã đi đâu?"

"Tôi ở đây." Vương Nguyên lặp lại một lần nữa, đoán trước Lionel sẽ không dễ gì tin mình, không khỏi đau đầu: "Trần Hạo Thư vẫn còn ở trong khách sạn sao?"

"Anh ta đi đâu tôi làm sao biết?" Lionel cứ cảm thấy cậu bạn này quái quái, cảm giác bất an trong lòng càng lúc càng lớn: "Cậu đêm qua không về ngủ, tên họ Diêu ngu xuẩn này sống chết đòi đi tìm cậu, hóa ra cậu trốn ở đây chơi đùa, còn hại bọn tôi nhọc công đi lung tung cả ngày..."

"Mấy người nên cảm ơn Vương Nguyên đi."

Vốn dĩ hang động có ba người, đột nhiên vang lên một giọng nói thứ tư khiến người ta sởn gai ốc. Lionel kinh ngạc nhìn con mèo đen lù lù phía sau Vương Nguyên, chân mèo nhẹ nhàng đạp xuống cát đá cứng rắn, toàn thân tỏa ra một hơi thở nặng nề.

"Do mập quá thôi." Vương Nguyên tốt bụng giải thích.

Đại Hỷ: "..."

Lionel: "...Mèo biết nói chuyện không hiếm lạ, nhưng tại sao bọn tôi phải cảm ơn cậu ta?"

Đại Hỷ ngồi xổm trên đất bằng, dù cố gắng dựng thẳng hai chân gia tăng mức ăn gian chiều cao đến tối đa nhưng dẫu sao một con mèo so với nhân loại vốn thấp hơn rất nhiều. Mèo ta giương hai mắt lục sắc, tròng đen không chút di chuyển nhìn chằm chằm Lionel, mấy sợi râu bất động như núi, lại một lần nữa tản mác khí tràng "vương giả đế thú".

"Vì thứ đó."

Vuốt mèo đầy lông thoang thoảng mùi cá hộp chỉ thẳng ra cửa động, nơi mảng thảo nguyên xanh rì bị sắc đen huyền của màn đêm nhuộm thẫm.

Lionel: "Thứ đó?"

Đại Hỷ: "Chính thứ đó."

"..." Lionel mặt không cảm xúc nhìn Vương Nguyên: "Giải thích chút."

"Nhưng tôi đâu thấy gì?" Vương Nguyên tươi cười vô tội: "Có điều tuy tôi biết thứ đó là cái gì, nhưng vẫn không có cách ngăn nó lại."

Diêu Văn giãy mãi mới ra khỏi bàn tay ghìm chặt của Lionel, thấp thỏm thở dốc, vừa hít hà vừa khó khăn lắp bắp: "Vậy cậu biết từ khi nào? Hôm qua?"

"Chính xác là sau khi chúng ta xuống xe không bao lâu." Vương Nguyên thở dài: "Người hôm qua xách hành lí vào chung phòng với các người có lẽ không phải là tôi."

Lionel lại bịt mồm bạn học Diêu trước khi cậu ta kịp nói lời gì ngang trái, nhíu mày: "Hôm qua tôi thấy trong balo cậu cũng có con mèo này."

"Đó quả thật là Đại Hỷ, nhưng chỉ vì trong balo có cá hộp thôi." Vương Nguyên suy nghĩ đến mặt mũi đầy lông của mèo, ăn ngay nói thật: "Đó là đồ của tôi, nhưng người cầm đồ thì không phải tôi."

"..." Sớm muộn cũng có ngày cậu bị bán vì cá hộp. Lionel thầm nghĩ, mới nãy là Trần Hạo Thư không có bóng, bây giờ lại gặp Vương Nguyên quỷ dị quái gở, y thực sự không thể tin ai được, bèn túm lấy Diêu Văn ngồi xuống một chỗ cách xa Vương Nguyên: "Ý cậu là có kẻ giả mạo cậu, tiếp cận mọi người?"

"Cũng có thể nói như vậy, bây giờ thì tôi đang đi tìm người đó."

"Lời của cậu chỉ là nói suông, không chứng minh được thì có chết tôi cũng không tin." Lionel hừ lạnh, rõ ràng muốn phân chia chiến tuyến với Vương Nguyên. Song cậu bạn khiếm thị cũng không giận dữ, chỉ thở dài chỉ vào chiếc đèn pin mà Trần Thư Hạo Thư đưa cho Diêu Văn.

Diêu Văn cắm nó trên vách tường, cậu ta ngoài ý muốn phát hiện mặt đá phản quang rất tốt, liền đặt bóng đèn hướng lên trên. Chỉ là không biết từ lúc nào cái đèn pin đã biến thành một cái khay đèn dầu, dầu bên trong nổi lên một lớp mỡ màng, lửa tí tách cháy.

"Không thể nào...?" Vất vả bưng cằm, Diêu Văn chạy xộc đến chỗ đèn dầu, nuốt nước bọt: "Trường minh đăng? Trường minh đăng cháy mãi ngàn năm, dùng mỡ người chế biến?!?"

"Chính thứ đó đã gây ảo giác cho hai người." Vương Nguyên lúc này mới chậm rãi giải thích: "Lúc chúng ta rời khỏi xe khách, Trần Hạo Thư bắt đầu đốt trường minh đăng đi trước đầu gió, làm cho mùi hương tiêu tán về phía chúng ta."

Cậu ngừng một lúc, cười khổ: "Tôi là người đầu tiên bị dắt đến đây, may mắn không chết, nhưng chỉ kém quỷ môn quan một bước, tiếp theo chắc chắn Trần Hạo Thư sẽ dùng kế cũ đưa người đến đây, từng cái từng cái một, tiến hành nghi thức tế lễ."

"Tôi làm sao tin được lời cậu nói?" Lionel trầm giọng: "Lỡ đâu...cậu mới chính là người mang theo trường minh đăng dụ dỗ bọn tôi? Cậu có một đôi mắt mù, nhưng lại có thể đi đường bình thường, cậu có một con mèo biết nói, thậm chí thốt ra đều là lời lẽ mê hoặc tâm trí, cậu nói Trần Hạo Thư không có ý tốt, nhưng trừ nói ra cậu không hề cho chúng tôi thấy điều đó là đúng... Vương Nguyên, tôi lấy thứ gì tin cậu?"

"Bằng việc cậu đã trông thấy Trần Hạo Thư không có bóng."

Nghe thấy lời Vương Nguyên phản bác không chút sứt mẻ, Lionel chỉ biết trầm mặc nhìn cậu, sau cùng giống như đã trút bỏ một tầng kháng cự người ngoài. Có lẽ từ khi trông thấy Vương Nguyên xuất hiện ở hang động này, y đã mơ hồ cảm thấy được tầm nhìn của mình bị một lớp màng mờ mịt bao bọc, không phân rõ trắng đen phải trái.

Y chống trán, đầu bỗng nhiên ẩn ẩn đau, mệt mỏi hỏi: "Trần Hạo Thư là ai?"

"Một con quỷ. Loài sống trên núi, chuyên mê hoặc tâm trí chúng sinh bằng huyễn cảnh lời hay ý đẹp, người bước vào huyễn cảnh có thể tuân theo các quy tắc sinh tồn để sống sót, sau đó thoát khỏi nó." Đại Hỷ cũng không khinh thường phàm nhân thiển cận, ngoe nguẩy cái đuôi lông xù: "Có điều, trước giờ không có mấy người đủ sức bứt khỏi huyễn cảnh."

"Đại đa số đều ở trong tình trạng hư hư ảo ảo mà chết không rõ ràng, cũng có không ít người từng mạo hiểm xông vào huyễn cảnh điều tra sự thật, rồi lại vì để lộ sơ hở của bản thân mà dẫn đến mất mạng."

Diêu Văn vẫn luôn im thin thít, cậu ta hiển nhiên nghe răm rắp lời Vương Nguyên nói, không có chút nghi ngờ nào mà bắt đầu lo lắng đến chuyện lễ tế, thần thần bí bí nhỏ giọng hỏi: "Vậy có cách nào để thoát khỏi nó hay không?"

"Phải đi tìm kẻ đã giả mạo tôi, có thể người đó sẽ có biện pháp giúp chúng ta..."

Ba người một mèo thương lượng một chút, quyết định dập tắt trường minh đăng trước rồi thay phiên nhau gác đêm. Bên trong hang động tuy không khí ẩm thấp lành lạnh, nhưng không có gió lớn cũng chẳng nghe thấy âm thanh côn trùng kêu réo, quả thật giảm bớt không ít phiền toái. Chẳng qua thần kinh Lionel chẳng hề thả lỏng, y không thể hoàn toàn tin lời Vương Nguyên nói, cũng không buông xuống được đề phòng với Trần Hạo Thư, bên ngoài còn có một kẻ giả mạo Vương Nguyên tham gia vào vòng chiến, đúng là khiến y hoang mang không thôi.

Gần nửa đêm, cơn đau đầu của Lionel trở nặng, y thậm chí đau đến nỗi không thể nghe được người khác nói gì, chỉ biết sau khi tỉnh táo lại, bên ngoài trời đã sáng.

"Về khách sạn xem xem thế nào, chúng ta ở đây không có cách biết được tình hình bên trong." Vương Nguyên suy xét đưa ra đề nghị, cậu tìm không được Vương Tuấn Khải, nơi này không có hắn thì hắn hẳn là đang trà trộn trong đội ngũ học sinh ở khách sạn.

Lionel bưng đầu đứng dậy, cũng biết nếu không chủ động giẫm vào bẫy thì sẽ không bao giờ biết được kẻ địch có những chiêu trò gì, kéo theo Diêu Văn còn chưa tỉnh ngủ quay về khách sạn.

"Xin chào...? Bữa sáng tôi đã chuẩn bị rồi, nếu thích các bạn có thể mở tủ lấy ra ăn, đừng khách sáo!" Một nữ sinh cười hì hì mở cửa, duyên dáng vén lọn tóc dài ra sau tai: "Ba người cuối cùng cũng về rồi à? Đêm qua mọi người chơi lớn, mang rượu theo quậy phá một đêm, bây giờ đều ngủ chổng vó cả rồi."

Nghe đến ăn, lỗ tai Diêu Văn dựng thẳng lên, tên ngốc như sói đói phát xanh cả mắt, rối rít cảm ơn nữ sinh nọ.

"Đàn anh đâu?" Lionel nhìn quanh, thản nhiên quét mắt một vòng, nhìn đến những cánh cửa đóng chặt trên lầu một. Nữ sinh nhún vai ý bảo cô ta cũng không biết đàn anh đi nơi nào, chắc là cũng say rượu rồi tìm một góc ngủ rồi.

Đợi cô ta đi khỏi, Diêu Văn hồ hởi kéo hai người còn lại vào nhà bếp, sau đó ngồi xổm xuống gãi gãi đầu: "Nhà tôi mở một quán rượu, loại chuyên dùng cho người bình dân bày bừa một bữa chén tạc chén thù ấy. Bình thường nếu một đám người ngấm rượu say xỉn rồi, căn bản không thể đứng dậy đi đâu, chỉ có thể nằm ngủ tại chỗ, thậm chí người khác gọi cũng không nghe, toàn phải để người nhà đến chở đi."

"Ý của cậu là bọn họ không hề mở tiệc rượu?"

"Hẳn là vậy đi?" Lần đầu tiên bày tỏ suy nghĩ trinh thám của mình, Diêu Văn hơi không chắc lắm: "Lúc đi vào chúng ta cũng không nghe thấy mùi rượu còn gì?"

Sắc mặt Lionel và Vương Nguyên hơi cổ quái.

"Chỉ có mùi thức ăn thôi mà?" Diêu Văn cau mày: "Bánh quẩy, bánh rán, còn có sữa đậu nành nhà thím Lưu đầu hẻm, thơm như vậy..."

Vương Nguyên trầm mặc một lúc, nói: "Đều là ảo giác."

Lúc Diêu Văn nói đến thức ăn, bọn họ quả thật cũng ngửi thấy mùi vị những món ăn cậu ta kể, chẳng qua...

"Sao lại có sữa đậu nành thím Lưu được?" Diêu Văn lẩm bẩm.

"Chúng ta trúng kế rồi." Lionel phát hiện ra vấn đề: "Cứ nhắc đến thứ gì sẽ ngửi thấy mùi đó, bây giờ thì tôi cũng nghe được mùi thức ăn rồi."

Hơn nữa, ở chỗ rừng thiêng nước độc này lấy đâu ra bánh quẩy?

Dường như nhắc đến đồ ăn thì IQ của Diêu Văn lại đột biến như tốc độ sinh sản vi khuẩn, cậu ta trợn mắt, lén lút đến gần tủ chứa đồ ăn. Kéo cánh cửa ra, một bàn thịt phong phú đã sắp xếp xong, chỉ có điều không món nào được nấu qua.

Diêu Văn lùi lùi, trợn mắt kinh ngạc nhìn đống thịt, ngơ ngác: "Tôi vừa nhớ nghĩ tới thịt hôm trước đàn anh nấu..."

"Trước đừng manh động." Vương Nguyên đóng cửa lại, cau mày: "Chúng ta về phòng đã, ở đây không an toàn."

"Hừ, ở đây sao lại có mấy thứ này, kinh chết đi được!"

Ba người vừa bước vào phòng, đã nghe thấy tiếng một bạn học gào rú, Diêu Văn thò đầu ra cửa sổ nhìn nhìn, chỉ thấy người kia cầm một cuộn giấy vàng vàng đỏ đỏ ném xuống lầu. Định thần nhìn lại, là một đống bùa chú cũ rích, còn dính cả mạng nhện.

"Thứ gì?" Diêu Văn tò mò vươn cổ ra nhìn, cậu bạn kia phát hiện Diêu Văn tò mò, buồn bực nói nói: "Tôi cũng không biết nữa, sáng nay cúi xuống gầm giường tìm đồ mới thấy chúng, đã là thời đại nào rồi mà còn mê tín dị đoan, để thứ này trong nhà chứ, làm tôi sợ hết cả hồn..."

Diêu Văn lập tức trừng mắt nhìn gầm giường phòng mình, bò xuống xem xét, quả nhiên, cũng dán không ít bùa chú.

"Tà môn..." Cậu ta xanh mặt, kéo áo Lionel: "Vương Nguyên nói không có sai!"

Vương Nguyên lại không thể thấy mặt mũi lá bùa, Diêu Văn huơ tay múa chân cả buổi cũng không diễn tả được hình dáng của nó, đành phải cầm tay cậu vẽ vời. Không thể trông cậy vvào trình độ hội họa của bạn Diêu, song may mắn là Vương Nguyên có hiểu biết với loại bùa chú này, hơi sững sờ: "Thứ này không gây hại cho chúng ta, chỉ là nó khiến chúng ta ngủ sâu hơn thôi."

Lionel trong lòng xôn xao, nghĩ tới đêm đầu tiên mình quả thật ngủ rất say, không khỏi cau mày: "Chúng ta có cần nói cho mấy bạn học khác biết chuyện này không?"

"Tôi nghĩ chúng ta muộn rồi." Vương Nguyên nặng nề nói: "Có lẽ bọn họ đã xảy ra chuyện."

Cậu vừa dứt lời, cửa phòng bọn họ bị người gõ. Ba người căng thẳng nhìn chằm chằm cánh cửa, lát sau vẫn là Vương Nguyên bước ra định mở, bị Lionel ngăn lại. Y chun mũi, mất tự nhiên nói: "Tôi dù sau cũng đã học võ, để tôi đi."

Cửa mở, là nam sinh lúc nãy ném mấy lá bùa xuống đất, cậu ta lén lút nhìn xung quanh, sau đó ái ngại nói: "Mấy cậu biết toilet ở đâu không?"

Hết Chương 4
Bình Luận (0)
Comment