Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 40

Nhà trọ như một cái hũ nút bít bùng, người ở trong không ra được, còn phải đối mặt với vô số thứ quỷ dị không rõ nguồn gốc, còn phải đề phòng người bên cạnh giở trò hiểm đưa mình vào chỗ chết.

"Vốn chỉ là muốn dọa hai anh em kia một phen, để bọn họ đồng ý hợp tác đóng phim với chúng ta nên mới ngụy tạo thi thể, nhân cơ hội thuyết phục bọn họ. Không ngờ mọi chuyện lại xảy ra như vậy..."

Một nam sinh ôm đầu ngồi trên sàn, bên cạnh cậu ta rõ ràng có bàn ghế hẳn hoi nhưng cậu ta chẳng hề dám động đến, mấy người xung quanh cũng than thở vài câu, ẩn ý ném trách nhiệm lên đầu Phong Tuyền.

"Mọi người thôi đi, đề án tốt nghiệp là của tất cả chúng ta chứ có phải riêng Phong Tuyền đâu?! Hơn nữa cậu ấy đâu có lỗi gì, lỗi là do cái kẻ dẫn chúng ta vào nhà trọ này này..."

"Nhỏ tiếng một chút, cậu đã uống bùa của người ta rồi, bép xép mồm mép cẩn thận bị quả báo quật..."

Bọn họ tạm thời chia làm hai phe, hiển nhiên chỉ là ngoài mặt mà thôi, trong lòng bọn họ nghĩ gì e rằng chỉ có chính họ biết. Song ai nấy cũng đều có chung ý nghĩ, phải làm sao để mình không trở thành người tiếp theo tử vong?

Vương Tuấn Khải ngồi cách bọn họ khá xa, hắn phát hiện nhà trọ này sau khi biến đổi hình thể từ một biệt thự hiện đại chuyển sang nhà kho cũ lâu năm không quét dọn, âm khí nơi này loãng ra một ít, chỉ tụ tập ở một số nơi nhất định, thường thường lẩn quẩn xung quanh sàn nhà và trần nhà.

Trong nhà kho chất đầy vật dụng rỉ sét, nhìn qua là biết thuộc về nông trường tiền nhiệm. Như vậy nhà kho này chính là chỗ mà chủ nông trường đã xây dựng, rất có thể dùng để chứa nông sản và dụng cụ lao động. Theo lời kể của kẻ biết chuyện, chủ nông trường đã từng tự sát ở nhà riêng – nhưng theo Vương Tuấn Khải dự đoán, ông ta hẳn là chết ở trong này.

Hắn ngẩng đầu nhìn trần nhà, cứ việc nhà kho tối om chỉ le lói vài ánh nến từ người còn sống, hắn vẫn có thể nhìn rõ một góc trần nhà bị ướt bởi một thứ chất lỏng màu đen nhơn nhớt, vị trí thanh gỗ nẹp trần nhà ở chỗ nước đọng đó đã gãy mất, xem dấu vết cũ thì dường như là bị chặt đứt.

Người thắt cổ chết, nếu muốn đem thi thể xuống trước tiên không thể cắt đứt dây, bởi vì có kẻ quan niệm nếu dây bị đứt khi còn dính với da thịt thi thể, sẽ luôn luôn quấn chặt ở cổ linh hồn người chết cho đến kiếp sau.

Điều này không phải không đúng, nhưng thực tế là phá hủy hiện trường tự sát sẽ động đến một vài thứ đang chờ chực xung quanh mà thôi. Có kẻ lựa chọn không cắt dây, nhưng lại phá hỏng thanh gỗ nẹp thì hậu quả cũng không khác là bao.

Vậy, cái chết của chủ nông trường rốt cuộc là do tự vẫn hay là có kẻ sắp đặt, sau đó biến ông ta thành phược linh nơi này?

Vương Tuấn Khải chống cằm suy nghĩ, mãi đến khi ngọn nến trong tay hắn cháy chỉ còn một nửa, đột nhiên cảm giác được người bên cạnh lung lay.

Hắn vẫn luôn có thói quen ngẫm nghĩ một mình mà không chia sẻ cho ai, chờ tới lúc sực tỉnh mới phát hiện là mình còn có đồng bọn nhỏ. Chẳng qua đồng bọn nhỏ lúc này gà gật gục mặt, tựa hồ bị đồng hồ sinh lý thúc giục đi nghỉ ngơi.

Vương Tuấn Khải thế mới phát hiện chuyện đã xảy ra tròn một ngày, và kỳ quái là không ai trong bọn họ cảm thấy đói bụng hay mệt nhọc. Hắn đã quen cường độ làm việc xuyên ngày xuyên đêm thì không nói, các cô cậu bên kia chẳng lẽ mình đồng da sắt không cần lương thực vẫn sống phây phây?

Hắn đỡ Vương Nguyên sắp ngã về phía sau, thấp giọng hỏi: "Buồn ngủ sao? Buồn ngủ thì ngủ đi."

"Không phải..." Vương Nguyên dụi mắt, rồi lại che bụng: "Dạ dày có hơi khó chịu..."

Vương Tuấn Khải nháy nháy mắt: "Cậu có cảm thấy đói bụng hay không?"

Vương Nguyên gật đầu, hiếm khi cau mày. Từ sau khi nghe thấy những âm thanh từ kẻ giả mạo cùng với vô số tiếng động chập chập cheng cheng phát ra từ vô hình xung quanh, đầu cậu mệt không chịu nổi. Cái đáng nói là dù bịt tai vẫn không có tác dụng, vì vậy Vương Nguyên vẫn luôn chịu đựng cho đến bây giờ, chỉ là sức người có hạn, lâu dần trở thành một loại tra tấn mãn tính.

Vương Nguyên không muốn phiền Vương Tuấn Khải, chuyện khẩn cấp bây giờ là hắn phải tập trung phá vỡ mê chướng này. Nhưng có một số việc không nằm trong ý muốn, hơn nữa Vương Tuấn Khải cũng không ngốc, đợi đến khi hắn tự mình biết chắc chắn sẽ lại nghĩ hắn không đủ quan tâm cậu.

Vương Nguyên trước giờ thiếu khuyết rất nhiều sự quan tâm nên vẫn luôn cho rằng bạn bè là phải tương trợ nhau, chiếu cố nhau như vậy.

""Bọn họ" đang nói chuyện." Cậu chịu đựng cơn buồn ngủ, gắng gượng đè ép âm thanh nói: "Cửa mở rồi...Người đến càng đông, thời gian giam giữ sẽ càng lâu, chi bằng thí sát từng người từng người một, như vậy tốc độ sẽ nhanh hơn."

"Tốc độ...?" Vương Tuấn Khải nghe mà như lọt vào sương mù, chưa định hình được: "Bọn họ còn nói gì nữa?"

"Nói...tên nghiệt chủng đó đã quay lại rồi, lần này hắn chạy không thoát." Vương Nguyên mơ màng: "Kẻ đang ẩn nấp trong đám sinh viên kia vẫn chưa biết tên nghiệt chủng có lợi ích gì, tranh thủ trước khi địch nhân còn không hiểu rõ tính toán, nhanh chóng thu lưới."

Vương Tuấn Khải nghe được, trong lòng căng thẳng, nói như vậy ở nơi này có đến ba phe tranh đấu, mà nhân loại bọn họ là yếu ớt nhất, cũng không rõ chuyện gì đang xảy ra. Vương Nguyên nói xong liền gục đầu xuống nhắm mắt, dường như là bị kiệt sức thoát lực. Hắn nhíu mày kiểm tra tình trạng của cậu, phát hiện cậu là quá mệt quá đói mà ngất đi, liền lấy trong túi đồ ra một chút nước cho cậu uống mới giúp sắc mặt Vương Nguyên tốt hơn.

Vương Tuấn Khải nghĩ, có lẽ hắn sẽ tìm được chỗ đột phá từ những lời Vương Nguyên thuật lại. Bọn họ bị vây nhốt trong không gian này là bởi có kẻ động đến thứ gì đó phá vỡ kết giới nguyên bản của nhà trọ, sau đó nhà trọ "hiện nguyên hình" thành nhà kho, đem bọn họ nuốt vào trong bụng. Kẻ đang nấp trong nhóm sinh viên cũng là bất đắc dĩ bị lôi vào, mà "tên nghiệt chủng" phải có một kỹ năng nào đó có thể thoát ra khỏi nơi này, cho nên đám chủ nhân của toàn bộ sự việc muốn gϊếŧ y, muốn y và tất cả mọi người vĩnh viễn ở lại.

Hơn nữa, "tên nghiệt chủng" là người đã từng sống ở đây.

Vương Tuấn Khải thử triệu hồi quỷ, phát hiện hắn không thể triệu hồi ra được cái gì liền bỏ qua. Hoặc là vùng không gian này quá mạnh khiến quỷ không thể nghe thấy, không thể tiến vào, càng không thể cùng hắn câu thông; hoặc là những con quỷ này đều bị kẻ phía sau thu nạp vào trướng, dùng làm tay sai cho mình.

Nếu là tình huống thứ nhất không đến nỗi cụt đường, nhưng theo hắn thấy bọn họ đây là đang rơi vào tình huống thứ hai.

Trong lúc hắn trầm ngâm không rõ quyết định, bên phía các học sinh đã có người không chịu được. Nhưng người phàm mắt thịt không làm ra được chuyện kinh thiên động địa gì, chỉ có thể ở bên cạnh thúc giục: "Triết Lan, cậu mau nghĩ cách gì đi, trời lại sắp sáng rồi! Nếu như trời sáng, có phải lại có thêm người..."

"Đừng nói bậy, không ai chết nữa cả." Triết Lan đau đầu, số bùa cô ta dùng để trấn an mọi người đã gần như là toàn bộ tài sản của cô ta. Bây giờ trong túi chỉ còn có hai tấm lôi phù và một tấm thông tri phù, vốn cô ta muốn dùng thông tri báo nguy cho gia đình biết, chỉ là phù không ra khỏi không gian này nổi.

Thời gian càng kéo dài, mọi người càng nôn nóng, vừa phải đề phòng bàn tay khổng lồ lúc trước đột ngột xuất hiện, vừa nơm nớp lo sợ có kẻ thừa lúc nước đục làm chuyện bất minh. Không ai phát hiện tình trạng thân thể của bản thân đã xuất hiện biến hóa, chỉ có một cô gái bởi vì quá sợ hãi mà không biết phải làm gì, liên tục moi đồ ăn vặt trong túi ra nhấm nuốt.

"Ăn ăn ăn! Cậu chỉ biết ăn!" Bạn ngồi gần Lưu Hiểu Nguyệt gắt gỏng mắng, Lưu Hiểu Nguyệt rụt rụt bả vai, thút thít không nói câu nào. Cô gục đầu buồn bã, co lại thân hình vẫn luôn bị chê là béo mập xấu xí, cô muốn nói không phải là mình thèm ăn đâu, đây là một tật xấu của cô, hễ cứ sợ hãi là lại muốn ăn, ăn được rồi trong lòng sẽ thoải mái hơn một chút.

Nhưng chờ khi Lưu Hiểu Nguyệt ngẩng đầu lên, không biết từ khi nào mọi người xung quanh đã ngủ mất.

Lưu Hiểu Nguyệt chần chừ một chốc, phát hiện hai anh em ở bên kia cũng dựa vào nhau nghỉ ngơi, liền nghĩ mình nên thay mọi người canh gác, chẳng ngờ khi Lưu Hiểu Nguyệt chỉ mới ngồi thẳng dậy, một bóng đen cao lớn từ bên ngoài cửa nhà kho xuất hiện.

...

Vương Nguyên cảm thấy, hình như tầm mắt của mình đã thấp đi khá nhiều.

Lại một lần nữa có thể trông thấy thế giới bên ngoài, nội tâm kích động của cậu bừng bừng trỗi dậy. Nhưng Vương Nguyên biết mình không nên hưng phấn mà quên chính sự, liền tập trung quan sát sự việc trước mắt.

Lần này có vẻ như cậu đang cộng tình cùng một đứa bé, nơi cậu đang đứng là một vùng đào nguyên bằng phẳng, trước mắt cánh đồng hoa ngút ngàn chạy dài đến tít tắp chân trời. Vương Nguyên theo tầm mắt của đứa trẻ đảo qua, phát hiện một đôi vợ chồng trẻ đang đứng bên cạnh gốc cây già cỗi, vẫy tay cười gọi cậu. Vương Nguyên trong vai trò đứa trẻ hồ hởi chạy đến, được bọn họ xoa đầu, trong lòng không khỏi hạnh phúc rạng ngời.

"Rồi chúng ta sẽ trả được nợ, sẽ xây dựng một nông trường trù phú." Người đàn ông tự tin nói, cầm lấy tay người vợ: "Anh sẽ tổ chức cho em một đám cưới linh đình, mời hết tất cả những người ủng hộ chúng ta."

Người vợ vốn đang sờ tóc đứa trẻ, Vương Nguyên lại cảm giác bà ta dùng sức nắm lấy một lọn tóc của cậu ở sau gáy. Đau quá! Nhưng đứa trẻ không dám phản kháng, chỉ cầu cứu mà nhìn người đàn ông nọ.

Trong mắt ông ta chỉ có người phụ nữ được gọi là mẹ cậu, trời đất bao la nhưng không có gì khiến ông ta chuyên chú. Chỉ là người vợ ngoài im lặng nhìn vào khoảng không ra thì không đáp trả ai cả, thẫn thờ hờ hững như một con rối gỗ cứng ngắc.

Khoảng thời gian sau đó, người ngoài trông thấy hàng chục chiếc xe đổ đất mang không ít giống cây lạ về nông trường kinh doanh, lại qua vài tháng sau, nông trường cơ bản đã đi vào hoạt động êm đẹp, số nợ trong miệng người đàn ông nọ cũng dần dần giảm đi nhanh chóng.

Mà Vương Nguyên cũng biết được không ít thứ.

Đầu tiên, đứa trẻ này chỉ là con của người phụ nữ, không phải thân sinh của cha nó. Thứ hai, cha nó vốn là một kẻ nghèo hèn, một phượng hoàng nam chân chính, mẹ nó vì có con với cha nên không thể không theo cha trở về, khoản nợ đẻ ra là do trong lúc hai người chạy trốn gia đình, vay xã hội đen. Thứ ba, mẹ vốn không hề yêu thương đứa con ngoài ý muốn này, việc hằng ngày bà ta làm là ngẩn người nhìn cánh đồng hoa từ từ bị chồng mình phá hủy – thay vào đó là trồng rau cải hoa màu – những thứ mà bà ta chẳng bao giờ đụng đến, chẳng bao giờ ăn, cũng chẳng bao giờ nghĩ được mình sẽ có một ngày phải ngồi ở góc xó dõi mắt nhìn chúng. Thứ tư, bà ta có khuynh hướng bạo lực.

Nhẹ thì năm ba ngày, nặng thì hai lần một ngày, bà ta thích treo đứa trẻ này lên tra tấn, đại đa số đều treo nó trong một cái nhà kho cũ kĩ, xung quanh đặt rất nhiều gương đồng. Cứ mỗi lần đứa trẻ nhúc nhích, những mặt gương đó sẽ phản chiếu động tác của nó, làm cho đứa trẻ sinh ra ảo giác có vô số đôi mắt đang trừng mình, nếu không nghe lời mẹ, làm sai chỉ thị của mẹ, những đôi mắt đó sẽ trợn trừng chảy máu, mắt của chính mình cũng nứt ra theo.

Đứa trẻ hình thành một bóng ma, mẹ luôn có những hành vi kỳ quái, cha lại không yêu thương như mong muốn, lâu dần nó bắt đầu ù lì trầm mặc. Sau một lần bị mẹ coi thành vật hiến tế mà triệu hồi quỷ dữ, đứa trẻ thật sự trông thấy con quỷ kia.

Vương Nguyên lơ lửng trên không trung, sợi dây thừng cột chặt thân thể cậu chỉ cho phép cậu đung đưa qua lại. Cậu không động đậy, như mọi khi chờ người mẹ quái gở kia đến cởi trói cho cậu. Nhưng hôm qua đã qua giờ "tra tấn" mà không có ai xuất hiện, ngược lại cậu ở một mình trong này, vô thanh vô tức mà thấy lạnh xương sống.

Thật lâu sau khi trời sụp tối, bà mẹ vẫn không đến. Ánh trắng bên ngoài soi vào cửa sổ phòng, chiếu lên những tấm gương phản quang, soi ra một hình dáng đen ngòm cao ngất ngưởng.

Vương Nguyên theo bản năng nhắm mắt giả vờ ngủ, cậu cảm giác bóng đen kia tự hồ bước ra khỏi chiếc gương, bắt đầu quan sát cậu tựa như đang cân nhắc phải hạ miệng từ đâu. Vương Nguyên không trông thấy bộ dáng của nó, lại ngửi được mùi vị hôi thối xú uế tản mác trong không khí, e rằng thứ này là một hủ thi mục ruỗng, bị bà mẹ xui khiến triệu hồi lên đây ăn thịt tế phẩm.

Cậu cộng tình mới chỉ một, hai lần, lại chưa từng bị quái vật ăn thịt, loại cảm xúc này khiến Vương Nguyên không quen mà lẳng lặng run rẩy trong lòng, phát hiện đứa trẻ chân chính cũng đang khiếp sợ không kém. Nó hẳn là chưa từng thấy qua sinh vật nào khủng bố như vậy, không giữ được bình tĩnh, cả cơ thể cong cong lẩy bẩy, bị tà vật kia trông thấy.

Thứ nọ đột nhiên rống lên một tiếng. Theo tiếng rống phát ra, Vương Nguyên bị hương vị thịt thối phân hủy trong mồm nó dọa choáng váng, đứa trẻ sợ không cầm lòng nổi mở to mắt ra, cũng khiến Vương Nguyên nhìn rõ kia là tà vật phương nào.

Nhưng cậu chỉ thấy được cái miệng rộng như bồn máu của nó mở ra, hướng về phía cậu.

Vương Nguyên muốn hô to không được, đứa trẻ lại bị dọa chết đứng không thốt nên lời, ngay tại khi cậu cho rằng nó phải chết, cánh cửa nhà kho bị một người phụ nữ đẩy ra, kèm theo tiếng thét chói tai là một loạt tình cảnh máu huyết tứ tung.

Bà mẹ không biết là bị cái gì kíƈɦ ŧɦíƈɦ hay là tâm từ mẫu rốt cuộc cũng trổi dậy, cầm gậy gộc xông vào quái vật đánh nó túi bụi. Quái vật đau đớn ngã lăn quay, tức giận lao qua bắt lấy cổ bà mẹ, nó tựa hồ biết người này chính là kẻ đã đánh thức nó, nó không hiểu tại sao bà ta lại muốn phản nó.

"A a a_______"

Cảnh tượng trước mắt rõ mồn một là vậy, nhưng tầm mắt đứa trẻ bị gì đó mà mờ nhòe đi. Vương Nguyên không kịp chứng kiến quá trình như thế nào, chỉ biết sau khi cậu định thần lại, quái vật đã bóp chặt cơ thể nhỏ bé của người mẹ kia.

Tiếng rít của người phụ nữ thảm thiết vang lên cũng là lúc quái vật xé bà ta làm hai nửa.

Hết Chương 40
Bình Luận (0)
Comment