Vương Tuấn Khải ngây người một lúc lâu, hắn là người lớn, sẽ không hỏi những câu như là tại sao bọn họ lại trở nên to lớn, tại sao tất cả mọi thứ đều cao hơn mình vân vân, hắn không mất nhiều thời gian đã xác định là chính mình nhỏ đi. Cúi đầu nhìn thân trên bóng loáng, hai cánh tay và cẳng chân tròn trịa mềm mềm, cái mặt nhỏ nhắn của hắn nhăn lại, không biết là đã chấp nhận sự thật hay là do quá sốc với tình hình hiện tại, hắn bình tĩnh nắm chặt cái áo sơ mi nhàu nhĩ trên người, quay đầu nhìn Vương Nguyên.
"Xin lỗi, tôi mới tỉnh lại, dọa cậu rồi."
"Không có..." Vương Nguyên vốn định thay quần áo giúp hắn, nhóm Lương Dật Sinh sau khi bọc Vương Tuấn Khải thành cái bao thì không đụng đến nữa, Vương Nguyên sợ hắn tỉnh lại sẽ khó chịu nên muốn đổi cái "bao" thành áo thun thoải mái. Chỉ là không ngờ Vương Tuấn Khải tỉnh ngay vào lúc này, còn rất hốt hoảng mà hất tay cậu ra.
Vương Tuấn Khải quắc mắt liếc bọn người chỉ biết vây xem nào đó: "Còn muốn coi?"
Mười phút sau, một đứa bé lảo đảo đi theo sau Vương Nguyên đến chỗ nướng cá, áo thun ngoại cỡ trên người đã được chính hắn thi triển chút thuật pháp, nhìn thuận mắt hơn nhiều.
Hắn hôn mê hai ngày, tiêu hao toàn bộ linh lực trấn áp Nam thi vương, xé Nam thi vương thành nhiều mảnh nhỏ. Tuy là không tiêu diệt được thần hồn nhưng trong thời gian sắp tới ắt hẳn là không có thứ gì đến tìm Vương Nguyên đòi ép hôn nữa. Vương Tuấn Khải bị súc lại thành một đứa bé, rất nhiều chuyện đều không làm được, đành phải ngồi một bên cố nhập định chải chuốt linh lực, sớm ngày quay lại nguyên hình.
Dù vậy khí tràng vẫn là mất đi khá nhiều, bằng chứng là nhóm yêu quái không còn sợ Vương Tuấn Khải nữa. Hắn mất đi nghiêm túc cùng lạnh lùng độc miệng, thay vào đó là những điệu bộ mất tự nhiên và cực kỳ đáng yêu. Lương Dật Sinh nhìn mãi, có hơi chịu không nổi: "Liệu rằng Vương Tuấn Khải có giống như hoàng tử ếch không nhỉ?"
Vương Nguyên không hiểu lắm "...?"
"Từ xưa có một truyền thuyết, gọi là truyền thuyết hoàng tử ếch. Truyền thuyết nói hoàng tử là người, nhưng vì không muốn cưới mụ phụ thủy cho nên bị bà ta biến thành ếch. Hoàng tử sẽ trở lại nguyên hình nếu như có người chủ động hôn y, cứu lấy tính mạng y.
"Vương Tuấn Khải có bạn gái không? Gọi bạn gái hắn đến thử!"
Vương Nguyên lắc đầu: "Tôi chưa từng nghe anh ấy nói về bạn gái."
Vương Nguyên nghĩ mình biết tính hướng của hắn, thở dài: "Ở thế giới này, tìm được người hợp ý đã khó, tìm được người trong chân tâm còn khó hơn, nhưng tìm bạn gái cho Vương Tuấn Khải là khó nhất..."
Lương Dật Sinh nghe không rõ: "Cậu nói gì hả?"
"Không có gì." Tại sao cậu lại than vãn những chuyện này vậy nhỉ?
Vương Tuấn Khải thính lực suy giảm không nghe thấy câu chuyện của bọn họ, vẫn đang điều tra cách có thể biến trở về bình thường.
Nhưng thời gian rảnh có thừa, hắn lại không cách nào nhập tâm được. Cứ nghĩ đến việc bản thân mất đi công năng bảo hộ, lúc này mà có kẻ thù đến tìm là cực kỳ nguy hiểm. Mấy thứ không sạch sẽ kia chưa bao giờ hết lăm le Vương Nguyên, nói không chừng chuẩn bị thừa cơ hội gạt hắn sang một bên bắt Vương Nguyên đi. Hắn càng nghĩ càng thấy lo lắng, cá trên tay gặm một nửa rồi thôi, thân thể bởi vì quá nhỏ mà yêu cầu bồi dưỡng nghỉ ngơi nhiều, hắn lại quen thói ngủ muộn dậy sớm, thành ra mới chỉ qua vài ngày mà hắn không còn chút tinh thần nào, đờ đẫn ngồi trước lều nhìn ba người kia tắm suối nước nóng.
Tết năm nay đến sớm hơn mọi năm, thời tiết cũng không quá nóng bức, trái lại khá giống mùa thu làm cho đám người sinh hoạt trên đồi dễ chịu một chút. Tạ Lưu Quang cùng Lương Dật Sinh thư thái nằm trên bờ hồ ăn thịt xiên, qua một cái tết hoang dã. Tạ học trưởng nói đêm nay là giao thừa, rất có thể sẽ có pháo bông bay, chúng ta cũng bắn chút pháo bông đi.
"Nhưng mà hành lí bị phá hủy rồi còn đâu..." Lương Dật Sinh buồn bực nói, chỉ thấy Tạ Lưu Quang moi từ đâu ra một đống chai chai lọ lọ, bắt đầu điều chế.
Lương Dật Sinh: "..." Không phải ai cũng như anh ta, đúng vậy, mọi người đều không thích học nhiều!
Bầu trời ngả về tây rất nhanh, thoáng chốc màn đêm đã bao trùm ngọn đồi. Từ đây đứng lên cao có thể trông thấy thành phố ở xa xa, ánh đèn cam vàng giao thoa rực rỡ soi sáng cả một góc thành.
"Không ngờ cá ở đây mập như vậy!" Bảo Ca bị mỹ thực mê hồn, lập tức biến thành người. Bình thường chỉ ở dạng nguyên hình cậu ta mới cảm thấy thư thái nhất, tiết kiệm năng lượng lại còn không chiếm thể tích không khí, bóng đèn gì đó cậu ta đều không muốn làm. Nhưng lúc này Bảo Ca nhất định phải dùng hình người, vì sao? Hình người được ăn nhiều hơn!
"Biết sao cá lại mập như vậy không?" Lương Dật Sinh ở phía sau thình lình xuất hiện, cười tới mức Bảo Ca sởn gai ốc: "Do ăn thịt người đó!"
Bảo Ca: "Vậy cũng không liên quan đến tuôi!"
Lương Dật Sinh nghi ngờ: "Cậu không sợ mình đang ăn cá, ăn phải thịt người sao?"
Bảo Ca: "Tuôi là chuột nha!" Đâu tính là ăn thịt đồng loại, đúng không?
Lương Dật Sinh: "..." Tuy rằng y cũng không phải người, nhưng vẫn thấy cấn. Bảo Ca con chuột này thần kinh quá thô, thấy đồ ăn liền vứt bỏ tam quan!
Lương Dật Sinh tay nghề rất khá, không chỉ biết làm món dân dã mà cả thực đơn hoàng gia cũng có kinh nghiệm, làm cho đồng bọn còn lại cảm động không thôi. Y làm một bàn thức ăn phong phú, tuy toàn bộ đều là cá nhưng các món đều có một hương vị khác nhau, không làm người ta thấy ngán.
Cá dĩ nhiên là không phải ăn thịt người mà lớn, vùng này mặc dù không được tính là nông thôn dân dã, nhưng vì ít có người sinh sống nên cá rất nhiều, dinh dưỡng cao, hơn nữa sinh thái khỏe mạnh, không có ký sinh trùng, mùi vị so với món cá thành thị thơm ngọt hơn rất nhiều. Bảo Ca biểu thị bữa tiệc này đã bù đắp lại sự tổn thương tinh thần của cậu ta khi gặp phải chuyện cương thi, ăn ăn ăn đến mức bụng tròn vo nằm đó không thể động đậy.
Ba người còn lại cũng rất thỏa mãn, đồng loạt giơ ngón tay cho Lương Dật Sinh. Sau khi dọn dẹp tàn dư xong, bọn họ tụ tập lại một chỗ ngắm sao, chờ đến khi giao thừa đến liền bắt đầu thả pháo hoa, lắng nghe tiếng chuông vang vọng uốn lượn khắp không gian, trải qua năm mới cùng nhau.
"Sinh hoạt bình dân thật là tốt!" Bảo Ca cảm khái nói, biến thành hamster xong bụng vẫn tròn vo, dựa vào đám lông xù xù của tiểu hồ ly, dùng cái chi trước bé tẹo xoa xoa bụng.
Lương Dật Sinh phụ họa: "Sau này chúng ta tốt nghiệp rồi, tìm một chỗ thôn quê dân dã công tác, ngày nào cũng ăn ngon!"
Bảo Ca gật đầu điên cuồng, chợt nhớ ra, cậu ta đâu có đi học nha...
"Thời gian không còn sớm nữa, đi ngủ đi. Ban đêm đứng lâu ngoài trời không tốt." Tạ Lưu Quang giục mọi người nghỉ ngơi.
Vương Tuấn Khải thấy Vương Nguyên chui vào lều mình, theo bản năng muốn xoa đầu cậu. Không ngờ hắn thấp đi nhiều quá, rõ ràng hai người bọn họ đang ngồi mà hắn chẳng tài nào với tay nổi lên đỉnh đầu cậu. Lén lút thử không xong, Vương Tuấn Khải tiếc nuối thu tay về, ánh mắt chăm chú nhìn chằm chằm cọng tóc lạc bầy lắc lư qua lại trên đầu cậu, rốt cuộc chờ đến lúc Vương Nguyên nằm xuống bên cạnh mình, liền bật dậy đè nó lại.
Vương Nguyên bị hắn sờ buồn cười, vỗ gối nằm bảo hắn nhích lại phía mình. Năm mới dù sao cũng còn dư vị của mùa đông, Vương Tuấn Khải nửa đêm lạnh cóng cả người, nhịn không được rúc vào vòng tay Vương Nguyên, chẳng nói nửa lời như là lẽ đương nhiên.
"Thật ra anh nhỏ nhắn như vậy cũng không sao cả." Vương Nguyên lẩm bẩm: "Tôi có thể giúp anh làm những chuyện trước đây chỉ có một mình anh làm, tôi có thể chiếu cố anh nhiều một chút."
"Tôi đã nói rồi, chúng ta là bạn bè, không cần suy nghĩ sâu xa như thế." Vương Tuấn Khải lắc đầu: "Tôi cứu cậu vì bản thân tôi không chịu được việc người khác để ý đến cậu, cho nên muốn dẹp sạch bọn họ, cảnh cáo bọn họ đừng dại quay về trêu chọc cậu..."
Vương Nguyên vốn còn muốn nói, chuyện vừa rồi xảy ra thật là nguy hiểm quá, nhưng nghĩ đến việc Vương Tuấn Khải bất chấp cả hậu quả chỉ để lôi se tình tơ ra khỏi người mình, cậu liền im lặng. Có lẽ Vương Tuấn Khải cũng không lường trước được hắn sẽ bị thu nhỏ, nhưng dù như thế thì sao? Hắn vốn đối với cậu chẳng hề tính toán, cứ theo bản năng mà làm.
Cậu đối diện đứa trẻ mặt mềm nhũn kia, không tiếng động nói cảm ơn, chính mình chủ động trải túi ngủ – đương nhiên là loại túi nhỏ xíu dành cho một người nằm.
Cậu rất vui vẻ chia sẻ cho Vương Tuấn Khải một nửa, dù Vương Tuấn Khải nói không cần...
Rốt cuộc đứa nhỏ vẫn chui vào túi ngủ của người lớn, hai người chen chúc nhau, lưng đối lưng giả vờ ngủ.
Từ khi biến thành con nít rồi, suy nghĩ của hắn cũng không đè nặng như lúc trước nữa. Có lẽ là do giải phóng linh lực trong một thời gian ngắn khiến cho cõi lòng hắn thay đổi, ngộ ra rất nhiều vấn đề, ví dụ như có đi thì sẽ có đến, mất rồi sở hữu lại, tất cả đều là chuyện thường tình thuận theo tự nhiên không cần phải sầu muộn. Chẳng qua con người chỉ có thể nói câu đó khi đang sống trong một cuộc đời sung túc không cần lo lắng thế sự xoay vần, và nó chỉ đúng lúc bản thân mỗi người không nặng nề tinh thần, không bận tâm ưu phiền về mặt tình cảm.
Ở trần gian này, kẻ nặng tình nhiều hơn người lí trí, chẳng phải vô duyên mà cổ nhân đều phạm phải những sai lầm chết người vì tình. Tình thân, tình bằng hữu, tình yêu giữa hai cá thể biệt lập...Toàn bộ chúng nó đều là nhược điểm của nhân loại. Kẻ có thể vứt bỏ chúng nó không phải là loài người, kẻ đeo mang trên lưng quá nhiều lại chẳng thể sống yên ổn. Chúng nó tồn tại như một món quà tạo vật ban tặng, nhưng có đôi khi cũng là gánh nặng khiến cuộc đời bấp bênh. Nhưng ở những giây phút đầu tiên khi mà người ta sinh ra ở cõi đời này đều khóc, đều đã cảm giác được thế gian đau khổ triền miên, có khổ hơn nữa thì vẫn muốn chính mình sống trong tình yêu rộng lớn, thà rằng ưu tư giằng co giữa cay đắng và ngọt ngào chứ chẳng muốn phải cô độc đơn chiếc, đến nỗi lúc mất đi cũng không có ai nhớ đến.
Mà Vương Tuấn Khải, trước giờ, hắn vẫn đứng ở phía ngoài rìa của thế giới đó, bởi vì hắn không biết tình yêu là như thế nào.
Hắn sẽ cứu người, sẽ trừ tà, nhưng hắn làm như vậy không phải vì lòng trắc ẩn, cũng không phải vì nhân nghĩa đức hạnh. Hắn là kẻ làm việc luôn có mục đích.
Thật ra Phong nhị thiếu nói không sai, hắn và Vương Nguyên gặp nhau, ba phần duyên phận, bảy phần là do hắn tự mình thiết kế. Nhưng Vương Nguyên chỉ là một phần trong kế hoạch của hắn, hơn nữa hắn không hề điều khiển cậu, tất cả đều là dựa theo định mệnh của cậu mà biến hóa, tuân theo quy luật tạo vật mà sinh. Có thể mắng hắn cố ý tiếp cận Vương Nguyên là vì lợi ích, nhưng không thể nói hắn ở bên cạnh cậu chỉ vì lợi dụng cậu.
Hôm nay Vương Nguyên vẫn luôn quan sát hắn, cậu không dám làm gì sợ hắn không vui, nhưng chỉ cần hắn có chút biểu hiện yêu cầu hỗ trợ, cậu sẽ lập tức xuất hiện.
Hắn biết Vương Nguyên quý hắn không phải vì những chuyện đã xảy ra. Vương Nguyên trước giờ đối xử với người thân quen đều là đào tim móc phổi chân tâm chân tình, cho nên tình cảm của cậu đối với hắn cũng hoàn toàn không xảo trá. Nhưng tình cảm đó rốt cuộc là cái gì? Chỉ là bạn bè thân hữu, hay là tri kỉ sống chết có nhau?
"Tuấn Khải...Anh ngủ chưa?"
Vương Tuấn Khải cảm nhận được Vương Nguyên xoay người, chú ý đến mình. Vương Nguyên vốn là không thấy gì, lại làm cho người ta cảm giác là cậu đang nhìn rất chăm chú, chắc có lẽ là vì người sống chân thật đã quen, làm mọi việc đều là minh minh bạch bạch. Vương Nguyên thở rất nhẹ, hơi ấm gần gũi phả lên sau tóc Vương Tuấn Khải, làm cho hắn cương người một chút, bỗng nhiên nảy ra chủ ý: không muốn cho cậu biết là hắn còn thức.
Vương Tuấn Khải thấy kỳ lạ, hắn và Vương Nguyên đã quen biết một thời gian không ngắn, muốn nói chuyện với nhau thì nói, tại sao hiện giờ hắn lại thấy bồn chồn trong lòng?
"Tôi biết điều này có hơi hoang đường, nhưng mà, trong lúc tôi và tang thi tân lang đó ở cùng một thế giới, tôi phát hiện ra một chuyện..."
Toàn bộ tâm tư hoang mang của Vương Tuấn Khải bay biến sạch sẽ, hắn lật người một cái, nhíu mày nhìn cậu. Vương Nguyên cứ tưởng hắn đã ngủ, nhưng nén ngạc nhiên xuống, tập trung vào trọng điểm: "Anh nói hắn tên là Trạch Toái, là Nam thi vương tồn tại đã lâu, nhưng tôi lại ngửi thấy trên người hắn, mùi của người thuộc về Hoan thôn."
Hết Chương 57