Nhà Khúc Gia Hào thực sự là khó tìm, nếu không phải trên tay Vương Tuấn Khải có la bàn, ắt hẳn phải tốn một phen công phu chiêu trò.
Người ở vùng này rất bài ngoại, đại khái hiếm khi trông thấy một nam sinh dẫn theo một đứa bé trắng trẻo bụ bẫm đến một nơi như thế này, không khỏi hiếu kỳ dòm ngó, nhưng cũng chỉ là nhìn nhiều hai mắt rồi thôi.
Trước cửa nhà Khúc Gia Hào treo hai chiếc đèn lồng kiểu cũ, tản ra chút mùi vị khô cằn. Trước khi đến đây tiểu quỷ ở ngọn đồi kia có từng nhắc việc đến Khúc Gia Hào mời thầy trừ tà về thi pháp nhốt A Lưu, Vương Tuấn Khải vẫn nghĩ ông ta chỉ tùy tiện tìm một gã thần côn giang hồ biết múa may quay cuồng về hô mưa gọi gió, nhưng đến khi nhìn thấy hai chiếc đèn lồng này, ánh mắt hắn trở nên nghiêm túc, phỏng đoán quan hệ của Khúc Gia Hào và thần côn có vẻ không cạn.
Hắn lịch sự gõ cửa hai tiếng, ngoài việc bị đám người lén lút nấp vây xem ra hoàn toàn không có ai mở cửa, vì vậy hắn đẩy cửa vào, chuẩn bị sẵn sàng tinh thần nghênh diện.
Cửa gỗ phát ra tiếng két rất nhỏ, bên trong không có gì đặc biệt. Sân ngoài được thiết kế theo nhà cổ, phía trước có một cái giếng, bên phải là khoảng đất trống không đặt thứ gì, bên trái là chuồng gà và rơm rạ chất đống xếp chồng. Tại địa phương này mà còn có thể trông thấy một vài thứ chỉ thôn quê mới có, Vương Tuấn Khải không khỏi nheo mắt lại, trong đầu nảy ra chút ý tưởng.
Cửa nhà Khúc Gia Hào đóng lại, chỉ chừa một khe hở nhỏ đủ để một chú mèo chui vào. Từ ngoài nhìn đến khe cửa chỉ thấy tối om, căn bản không thể biết bên trong có thứ gì.
Nhưng Vương Tuấn Khải có thể xác định Khúc Gia Hào đang ở nhà. Dao động cột sáng trên la bàn bị hắn giấu đi, nhưng vẫn mơ hồ chỉ hướng thẳng vào trong nhà – A Lưu có lẽ đang bị nhốt ở đó.
Vương Nguyên cúi thấp người, nói khẽ vào tai hắn: "Bên trong có hai người."
Vương Tuấn Khải không hỏi cậu làm sao biết được, chỉ gật đầu, hiện giờ con lớn của Khúc Gia Hào đã ra ngoài làm việc, vợ ông ta có thói đam mê cờ bạc, sớm đã chạy đến sòng làm một hồi đầm bích chiến, nếu không phải bạn Khúc Gia Hào đột ngột ghé thăm, thì người còn lại rất có thể chính là...
"Bồ nhí." Vương Tuấn Khải chắc nịch phán như thế, không quản người bên trong có nghe hay không.
Người trong nhà: "..."
Không biết cố ý hay là vô tình, sau khi hắn vừa dứt lời, một trận gió lạnh thổi qua. Tiếp đến, đám gà trong chuồng vốn đang kêu quang quác đồng loạt im bặt, căn nhà chìm vào yên tĩnh cực độ, đây chính là tiết tấu chuẩn bị đánh nhau.
Ầm một tiếng, cửa nhà bị mở toang, một bóng người như tia chớp lao ra đánh về phía Vương Tuấn Khải, khí thế dào dạt, phong thái uy vũ, rần rần chiến khí ập vào mặt hắn, rất có cảm giác máu huyết sôi trào, ào ào hào khí.
Nhưng khi đối phương nhìn thấy hai người Vương Tuấn Khải, không nén nổi sửng sốt, chẳng qua trên cái mặt than anh tuấn kia không biểu hiện ra cảm xúc gì, chỉ thu lại khí thế, đổi thành hư chiêu. Người nọ xoay người một cái, đáp xuống đất, khởi trận vây nhốt Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên lại, dù động tác rất tàn bạo nhưng pháp trận vây nhốt này cơ bản chính là thứ đơn giản nhất, Vương Tuấn Khải dậm chân một cái liền phá hỏng pháp trận, mặt không biểu tình ngửa đầu nhìn đối phương.
Người nọ: "...Phốc."
Vương Tuấn Khải: "...Có cái gì đáng cười?"
Có lẽ là do ngoại hình và giọng điệu của hắn thật sự quá đối lập, đối phương lập tức ngừng cười, nghiêm nghị mà nhìn hắn: "Nơi này không phải là chỗ để cháu bé chơi đùa." Hiển nhiên thần côn này đã coi Vương Tuấn Khải như môn hạ mới bái sư của một thuật phái đạo sĩ nào đó, có chút linh tính, trên người còn mang theo pháp bảo quý giá mới có thể phá trận của y.
Vương Tuấn Khải: "..." Đã quên.
Hắn giơ tay vẫy vẫy thần côn nọ đến gần, đối phương chần chờ một lúc cũng đi tới, bị hắn vỗ một cái – không cử động được nữa!
"Chúng tôi chỉ đến tìm lại đồ bị mất." Vương Tuấn Khải chung quy cũng không ác cảm gì thần côn nọ, hắn nhìn ra được người này không có ý đồ xấu, khí tràng trên người cũng rất thuần khiết. Vương Nguyên nói cho hắn biết, đối phương tuy tà khí quấn thân nhưng cốt lõi vẫn là quân tử hiếm gặp, tà khí kia hoàn toàn không thể xâm nhập vào linh hồn y.
Nhưng thần côn kia sau khi biết mình nói sai, lại chứng kiến bản lĩnh của Vương Tuấn Khải, liền biến sắc cấp tốc tự gỡ cấm thuật, quay người chộp vai Vương Nguyên.
Vương Tuấn Khải nhanh như chớp nhảy lên hất tay y ra, lúc hắn chạm phải bàn tay gồ ghề đầy vết bỏng kia không khỏi sửng sốt, lẩm bẩm: "Vu nhân cửu trọng tế?"
Lúc này đổi thành người sửng sốt là thần côn nọ: "Cháu biết?"
Vương Tuấn Khải: "...Biết." Có thể thôi không nhìn hắn bằng ánh mắt thiểu năng đó?
Vương Nguyên cảm giác được hắn đang lơ lửng trước mặt mình, thuận tay ôm lấy, mỉm cười hướng về phía Khúc Gia Hào đang nấp cạnh cửa: "Đã làm phiền Khúc tiên sinh rồi."
Chỉ một động tác như vậy, mà không đầy năm phút sau, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đã được Khúc Gia Hào mang vào nhà.
Vương Tuấn Khải: "..." Phí thời gian giằng co đánh đấm là để làm gì? Vương Tuấn Khải đen mặt nghĩ, đồng thời phát hiện chính mình sau khi thu nhỏ lại có tiềm chất nghĩ linh tinh, thường xuyên mất đi sự bình tĩnh lúc bình thường. Hắn hơi táo bạo mà nhúc nhích mông, kết quả vừa động một cái liền nhớ mình đang ngồi trên đùi Vương Nguyên, lập tức an phận yên vị.
Vương Nguyên lần đầu ôm trẻ nhỏ, cảm giác khá là thú vị, đặc biệt là trẻ nhỏ kia lúc nào cũng nỗ lực biểu hiện cho toàn thế giới biết mình là "người có tuổi", khiến cậu hơi ngứa ngứa tay, nhịn không được nắm cánh tay mềm mềm của Vương Tuấn Khải nắn hai cái.
Vương Tuấn Khải yên lặng ngửa mặt nhìn cậu, an tĩnh lên án.
"Cái kia, tiên sinh,..." Khúc Gia Hào lắp bắp, nhìn Vương Tuấn Khải lại nhìn Vương Nguyên, sau cùng quay đầu hỏi ý kiến thần côn kia.
"Gọi cháu là Vương Nguyên được rồi, đây là Vương Tuấn Khải." Vương Nguyên lịch sự giới thiệu, cậu trời sinh hình như có hòa khí làm cho Khúc Gia Hào bình tĩnh lại, vẻ mặt có chút thất thố, vừa ngại ngùng vừa xấu hổ.
Khúc Gia Hào làm nghề tài xế taxi, với sự phát triển của ngành giao thông công cộng ngày nay, taxi tư nhân của nhà riêng đã không còn đắt khách như trước kia. Mỗi ngày chở được năm - sáu khách đã là rất tốt, một tháng miễn miễn cưỡng cưỡng có thể chi trả phí tiêu dùng cho cả gia đình. Nhưng bởi vì phải thường xuyên ra ngoài, vợ lại là một người không có ý thức chăm lo gia đình, nhà của Khúc Gia Hào không được chỉnh chu cho lắm. Ông ta nói đứa con đi làm ăn xa của mình không thích nhà này lắm, mỗi lần về đều ở lại không lâu, chắc là sợ người quen biết được bản thân sống ở một nơi xập xệ như vậy sẽ mất đi phong thái người làm ăn.
"Rất lâu rồi mới có khách đến nhà chơi, chú thật sự không biết nên tiếp đón như thế nào, nếu có điều gì không hài lòng, các cháu có thể nói cho chú biết được không..." Khúc Gia Hào lúng túng, gương mặt ngoài năm mươi gầy gò khắc khổ, vết thời gian in hằn từng đường nét sâu hoắm trên màu da rám nắng: "Người lớn tuổi rồi, có nhiều thứ không còn nhớ được nữa, dần dần cũng quên đi những việc trước kia..."
Vương Nguyên chỉ im lặng, có đôi khi im lặng chính là lời đáp tốt nhất. Khúc Gia Hào có lẽ cũng biết mình nói nhiều vô dụng, sợ phiền đến người trẻ, liền đứng dậy trưng cầu ý kiến thần côn: "Chúng ta có thể trả đứa bé kia cho bọn họ được không? Nó dường như cũng rất muốn về nhà."
"Ngày hôm qua nó vừa hứa sẽ ở lại đây suốt đời." Thần côn nghiêm túc đáp, liếc liếc Vương Tuấn Khải: "...Thằng bé đó thật ra không có bị nhốt, chỉ là tôi thấy lão Khúc cô đơn, liền để nó ở đây bồi ông ấy vài hôm..."
Đang nói chuyện, Khúc Gia Hào đã đi vào trong phòng bê một chiếc hộp vải gấm ra, một thiếu niên nhỏ bằng bàn tay nằm trong hộp gấp ngủ li bì, quần áo lật hết cả lên cũng không biết. Rõ ràng là thiếu niên được chăm sóc rất tốt, dù mặt mày trắng bệch, trên đầu còn một lỗ thủng chảy máu thì vẫn không giấu được thần thái dương quang vui vẻ, sinh thời chắc chắn là một người thích cười.
Vương Tuấn Khải muốn đưa tay bóp chết A Lưu, mệt bọn họ tưởng A Lưu ở Khúc gia ăn đau.
"Mấy hôm nay ấy à...Có đứa bé này, đúng là ngày qua ngày rất tốt, người già thường thích nói nhiều mà, con trai chú không hay nghe chú nói chuyện, chỉ có thằng bé không chê chú càm ràm, còn cổ vũ chú trò chuyện nhiều hơn..."
Cho dù là hàng xóm tưởng Khúc Gia Hào mắc bệnh thần kinh tự trò chuyện một mình, ông cũng không muốn dừng.
"Như vậy, các vị còn muốn mang cậu ta đi không?" Thần côn cảm giác được đứa bé trai kia mới là người quyết định, thấy Vương Tuấn Khải trầm ngâm nhìn mình, liền hiểu sai ý rằng hắn còn mình cùng mình đánh một phen rồi tính, lắc đầu: "Tôi không đánh con nít."
Vương Tuấn Khải: "..."
Để tránh cho giá trị bạo tạc của Vương Tuấn Khải tăng lên thêm một phần nữa, Vương Nguyên ra hiệu cho thần côn theo bọn họ đi ra ngoài: "Vương Tuấn Khải có việc muốn cùng anh thương lượng."
"Thương lượng?" Thần côn hơi nhíu mày, trịnh trọng nói: "Nếu là việc không hàm oan không ác tà không phạm luân thường đạo lí thì tôi có thể giúp các cậu mà không cần điều kiện."
Vương Tuấn Khải muốn nói chuyện với thần côn, nhưng ngặt nỗi chiều cao hiện tại của hắn khiến hắn không muốn nói nữa, hết cách, đành phải vẫy tay nhờ Vương Nguyên ôm mình lên, sau khi ngang hàng với thần côn mới gật gật đầu, làm bộ không nhìn thấy Vương Nguyên đang nén cười.
"Chúng tôi có thể để A Lưu lại đây." Mạng giữ là được, A Lưu có trở về núi hay không tùy vào quyết định của cậu ta, nhưng xét thấy vị huynh đài thần côn trước mặt quá mức chính trực, không lợi dụng thì thật có lỗi với đức hạnh của Vương Tuấn Khải, hắn suy nghĩ một chút liền quyết định dẫn thần côn vào tròng, để y cùng bọn họ hợp tác một việc.
Hắn tuyệt không thừa nhận mình vì tư thù cá nhân – bị thần côn dùng lời nói lẽ thẳng khí hùng xuyên tâm hai lần – mà cố ý hố y.
"Tôi biết anh không phải là người thường, càng không phải là người thuộc về thời đại này." Hắn không ngại vạch trần thân phận của thần côn, nhìn y biến sắc: "Anh tuy có thể sống không khác gì nhân loại, nhưng có một nửa mạch máu cùng cơ quan trên người anh đều đã chết, nói cách khác, anh bây giờ là nửa nhân nửa thi, tục gọi cương thi nửa mùa."
Thần côn bán cương thi bị gọi thành "cương thi nửa mùa": "..."
Thần côn không ngờ một đứa bé lại có tâm nhãn lớn như vậy, thậm chí còn biết căn cơ của y như thế nào, không khỏi nghi ngờ phía sau Vương Tuấn Khải có thế lực nào đó đang nhằm vào mình mà đến, ánh mắt sắc bén xa cách. Vương Tuấn Khải liếc một cái, tự nhiên không sợ: "Nếu tôi muốn thiết kế bẫy anh, đã dẫn anh đến nơi có bố trí huyền thuật. Anh một con cương thi nửa mùa, có nhiều thứ kìm hãm được anh lắm."
"Các cậu muốn gì?" Thần côn đề phòng: "Đừng đụng đến lão Khúc."
"Tôi đã nói rồi, tôi chỉ muốn cùng anh thương lượng."
Vương Tuấn Khải leo xuống đất, ngoắc tay: "Đi theo tôi."
Thần côn: "..." Vừa mới rồi là ai nói không dẫn y đi chỗ khác?
Vương Nguyên linh cơ chợt lóe, như đọc được tâm tư của thần côn lẫn Vương Tuấn Khải: "Chúng ta tìm chỗ ăn uống nói chuyện."
Vương Tuấn Khải: "..." Đúng. Ngồi xe hơn tám tiếng, vừa xuống đã phải đi làm chuyện đại sự. Cực chẳng đã, không hiểu sao hắn thu nhỏ xong lại cảm thấy nhanh đói, bình thường ba ngày không ăn cũng không phải vấn đề, nhưng hiện tại hắn như cái thùng cơm không đáy, nhét bao nhiêu cũng chẳng thấy đủ.
Ba người bọn họ tìm đến một quán ăn ven đường, ông chủ hình như có quen biết với thần côn, sau khi hứa hẹn sẽ cho thêm chút thịt vào khẩu phần ăn của bọn họ, lập tức cong đuôi chạy mất.
Thần côn nghiêm nghị nhìn Vương Tuấn Khải: "Đừng dọa ông ta, ông ta là thỏ tinh, rất nhút nhát."
Vương Tuấn Khải: "...Đừng nhằm vào tôi, không nhìn lại xem ai làm ông ta sợ, cương thi nửa mùa."
Thần côn: "..." Đã không muốn sửa chữ cho đứa bé này nữa.
"Anh biết cương thi trên thế giới này không nhiều lắm, đúng chứ?" Thần côn tưởng Vương Tuấn Khải lại chuẩn bị trào phúng mình, sẵn sàng lượng thứ, nào ngờ hắn lại nói: "Cách đây không lâu, chúng tôi vừa gặp một hắc cương thi tồn tại đã lâu, khoảng một ngàn đến một ngàn hai trăm năm, bách độc bất xâm đao thương bất nhập, thậm chí khi đã hủy đi thân xác thì thần hồn vẫn còn tồn tại được."
Hắn nói đến đây, nhìn vẻ mặt thần côn liền biết y nhận ra kẻ mà hắn nói chính là Nam thi vương.
Thần côn nhíu mày: "Không có khả năng."
"Sao anh có thể chắc chắn như vậy?"
Thần côn nhìn bọn họ, từng chữ từng chữ gằng giọng đáp: "Tôi chính là kẻ đã hủy diệt thần hồn hắn."
Hết Chương 59