Hướng Cảnh Hòa phát điên, một thân đầy tàn tro lăn lộn dưới gầm giường bị nhân viên của trung tâm thương mại nhìn thấy, suýt chút nữa tưởng bên trong có án mạng. Lạ một điều là gã ta không ở phòng khám lại chạy đến nhà kho tư nhân làm loạn, lúc bị phát hiện còn lầm bầm nguyền rủa thứ gì đó, khiến không ít người cho rằng gã bị tà nhập.
Giám đốc trung tâm sợ chỗ làm ăn mang tai tiếng, vội vàng gọi cứu thương nâng cáng tiễn người vào bệnh viện, lôi một loạt người có quan hệ không tồi với Hướng Cảnh Hòa đến hỏi chuyện, lại không hỏi ra được gì ngoài việc gã ta thường xuyên bỏ việc.
"Hướng Cảnh Hòa thuê mặt bằng ở trung tâm, giá cả rất đắt, mỗi tháng tiền chi không ít, vậy mà anh ta còn đóng cửa nghỉ thường xuyên, nói là đi đến nhà bệnh nhân hỗ trợ chữa chứng tâm lí." Mấy người làm việc gần phòng khám đều cho ra kết quả giống nhau, ngược lại là phía lao công bảo vệ cứ luôn mồm khẳng định Hướng Cảnh Hòa chơi bùa ngải bị phản phệ rồi: "Bộ dạng như vậy còn giống người sao? Chắc chắn là trúng tà! Cả người đều là tro thế kia, không còn nghi ngờ gì khác, đích xác là lăn từ trong đống tro cốt ra!"
Giám đốc muốn rối loạn tiền đình với bọn họ.
Đau đầu chống trán nửa ngày, mò mẫm không ra kết quả, lão lại chẳng muốn dính gì tới cảnh sát, sợ sau khi tra án xong sẽ phanh phui luôn mấy vụ đầu cơ kinh tế trung tâm lão ngầm làm.
Người bên trung tâm sứt đầu mẻ trán, thủ hạ cùng với đầu lông gà ở bên này cũng sốt sắng không thôi. Nguyên nhân là do người gã muốn không chộp tới tay, trái lại kế hoạch bắt chẹt cũng đổ vỡ, đầu lông gà nào phải kẻ dễ dàng bỏ cuộc như vậy, quyết tâm đi tìm kẻ có tiền hùa nhau làm bậy.
Mặc kệ đám người chỉ biết hành động ngông cuồng kia, Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên đuổi theo xe cứu thương đến bệnh viện, xác nhận Hướng Cảnh Hòa đích thực là kẻ đã trộm đồ trong nhà Đường Nhiễm.
Tình trạng thần kinh của Hướng Cảnh Hòa không ổn lắm, quản chế xung quanh rất chặt, y tá bác sĩ cùng với hộ sĩ túc trực từng phút, Vương Tuấn Khải không có cách nào tự mình tiếp cận gã ta. Hướng Cảnh Hòa nằm co quắp trên giường, mắt trợn trắng, mồm há hốc lại nói không nên lời, liên tục đảo mắt láo liên như thể tìm kiếm thứ gì đó trong không khí. Người ngoài chỉ thấy gã ta phát rồ động kinh cần uống thuốc, nhưng Vương Tuấn Khải nhìn thấy được mạng của gã không còn lâu.
Cũng giống như Đường gia, cái chết từ từ đến với Hướng Cảnh Hòa, gã dường như có thể biết rõ thứ kia là làm sao gϊếŧ mình, như thế nào nuốt chửng linh hồn của mình, thậm chí trông thấy tử vong đang lan tràn khắp cơ thể, không bao lâu sau gã sẽ nổ tan xác mà chết.
Hướng Cảnh Hòa càng điên cuồng giãy dụa, bác sĩ lập tức tiêm cho gã một mũi an thần, triệt để làm cho bệnh nhân yên tĩnh lại.
Vương Tuấn Khải lặng lẽ dựng ngón cái với vị bác sĩ kia, lôi kéo Vương Nguyên trở về nhà.
"Không xem gã sao?" Vương Nguyên hiếu kỳ hỏi, nhìn Vương Tuấn Khải lôi trong tủ ra một cái lư hương bằng đồng, bắt đầu bày trận trượng không nhỏ dưới sàn nhà. Xếp la bàn ở chính giữa trận pháp xong, Vương Tuấn Khải nắm tay cậu: "Giữ lấy tay tôi."
Vương Nguyên làm theo.
Cậu cảm giác được xung quanh biến hóa cực lớn, đầu tiên là âm thanh biến mất, trời đất quay cuồng buồn nôn chóng mặt, sau đó âm thanh chim chóc líu lo cùng tiếng nước chảy róc rách làm cho cậu càng tò mò, ngửa đầu lắng tai nghe ngóng.
Vương Tuấn Khải vừa quay đầu là thấy dáng vẻ này, không nhịn được xoa đầu Vương Nguyên mấy cái: "Đây là cảnh tượng trong mơ của Hướng Cảnh Hòa."
Vương Nguyên không khách khí: "Không thể tưởng tượng được, nội tâm của gã lại có thể sáng tạo ra giấc mơ yên bình như vậy."
Vương Tuấn Khải cũng gật đầu đồng tình: "Đây hẳn là một khu du lịch sinh thái nào đó mà Hướng Cảnh Hòa nhớ kỹ."
Thường thì con người sẽ ghi nhớ những ký ức cực kỳ vui hoặc cực kỳ đau khổ, mà theo như tình trạng hiện nay của Hướng Cảnh Hòa, Vương Tuấn Khải đoán đây ắt hẳn là cảnh tượng gã ta không muốn nhìn thấy nhất, hay còn gọi là- ác mộng.
Tiếng cây lá loạt soạt phía trước làm cho hắn cảnh giác, hai người nhanh chóng nấp vào bệ đá bên đường, nhìn chăm chú vào đám cỏ lay động phía trước. Một đoàn người du lịch rẽ đường mà đi, nam nữ đan xen, líu ríu gọi tên nhau, cười nói vang khắp núi rừng trông tràn đầy sức sống. Những người đi đầu Vương Tuấn Khải không quen, nhưng kẻ mang balo lội ở gần cuối đội ngũ chính là Hướng Cảnh Hòa không sai.
Hướng Cảnh Hòa lúc này so với hiện tại trẻ hơn rất nhiều, tầm tuổi Vương Nguyên. Mặt mũi dáng dấp không đến nỗi tệ, nhưng lại rất lầm lì, người xung quanh đều có đội có nhóm cùng nhau trò chuyện, gã lại một thân một mình lầm lũi bước đi, hoàn toàn tách biệt với bầy đàn.
Có người trông thấy gã đi chậm, nhỏ giọng than thở: "Là ai mời họ Hướng kia đi vậy? Không biết cái mặt cậu ta là chúa phá trò sao? Cứ nhìn thấy mặt cậu ta tao lại dị ứng lên, không thấy thiện cảm chỗ nào."
"Thì đó, người như vậy ở trên lớp có được thích đâu! Chỉ có giáo viên ưu ái cậu ta thôi, người ta là con ngoan trò giỏi đúng tiêu chuẩn ba tốt đó."
"Giáo viên ưu ái cậu ta là lúc trước thôi, bây giờ có ai dám tiếp cận cậu ta nữa chứ! Cái gì mà lén lút quấy rối tìиɦ ɖu͙ƈ nữ sinh, rồi cưỡиɠ ɠiαи người ta đến nỗi mang thai mà không chịu trách nhiệm, cậu nói chuyện này thì có gì liên quan đến giáo viên ư? Há, nữ sinh kia là con gái của thầy giáo cậu ta!"
"Xem, người ta cố ý cất nhắc mình như vậy, lại làm trò thương thiên hại lý, sớm muộn gì cũng bị quả báo!"
Bọn họ tán gẫu không hề nhỏ, Hướng Cảnh Hòa nghe được hết thảy, bề ngoài trầm mặc, nội tâm phiên giang hải đảo.
Sở dĩ Vương Tuấn Khải biết được như vậy là do khí hậu trong rừng đột nhiên nóng lên, nước suối vốn trong suốt mát mẻ lại bỗng dưng đục ngầu, sôi sùng sục như vạc dầu. Cảnh trong mơ này quả thật là đoạn quá khứ nghiêm trọng đối với Hướng Cảnh Hòa, rất có thể gã đã gặp phải biến cố gì đó ở đây, nếu như có thể biết được gã đụng độ tình cảnh gì, hắn sẽ đoán được nguyên nhân tại sao gã ôm mộng làm cho ác quỷ hồi sinh.
"Vương Tuấn Khải, anh nhìn cô gái đó đi." Vương Nguyên đột nhiên vươn tay chỉ về phía một cô gái trong hàng ngũ kia, đối phương mặt mũi thanh tú, ôn hòa nhã nhặn trông khá là quen mắt.
Hắn nhướng mày: "Mẹ của Đường Nhiễm?"
Vương Nguyên cũng gật gật đầu: "Tôi đoán là vậy, thì ra bà ấy và Hướng Cảnh Hòa là bạn học."
Suốt dọc đường hai người đi theo đội ngũ lữ hành kia, không thấy Hướng Cảnh Hòa và mẹ Đường Nhiễm nói câu nào, chính xác là bạn bè xã giao không hơn không kém. Chỉ như vậy thôi thì Hướng Cảnh Hòa không thể ngoan tâm sát hại Đường gia, phải có lý do nào đó ác liệt hơn nữa, ảnh hưởng trực tiếp đến nhân sinh của Hướng Cảnh Hòa.
Hai người rất nhanh hiểu được nguồn căn gốc cội.
Trời sụp tối rất nhanh, nhóm người này hiển nhiên là đi du lịch ngoài trời không ít lần, thuần thục trải lều bạt ra, nấu thức ăn chuẩn bị bày tiệc.
Vương Tuấn Khải thấy bọn họ xiên thịt bắt đầu nướng, quay đầu nhìn Vương Nguyên: "Cậu chắc cũng đói rồi."
Vương Nguyên không nói gì, thật ra người đói là anh đi?
Vương Tuấn Khải như làm ảo thuật lôi từ trong không trung ra một cái hộp, bên trong chứa không ít đồ ăn làm sẵn, cũng không biết hắn chuẩn bị từ khi nào.
Hai người bọn họ vừa ăn vừa quan sát, người trẻ tinh lực dồi dào, chè chén đã đời xong liền bắt đầu bày trò huyên náo. Trời đã khuya lắm, sao trên đầu lấp lánh dạt dào, không ít người say tim đập thình thịch tìm người trong lòng bày tỏ nội tâm, cũng có người không dài dòng như vậy, tìm chỗ tối tăm ấn nhau lăn lộn.
"A...a...Nhẹ một chút đi mà!"
"Đừng lên tiếng, cậu kêu lớn quá sẽ bị bọn họ phát hiện!"
Vương Tuấn Khải: "..." Thật ra là hai người đã lộ từ lâu, không cần cậu nệ, cảm ơn.
Hắn sống lâu như vậy, cũng không phải là chưa bao giờ nghĩ đến thú vui xáƈ ŧɦịŧ này, nhưng không biết có liên quan đến vấn đề "tình phách" hay không, hắn đối với phương diện tìиɦ ɖu͙ƈ lãnh đạm hơi quá, cho nên trước giờ không quan tâm cũng không hề phản ứng bất kỳ ai. Chỉ là hắn chợt nhớ bên cạnh còn có thiếu niên đương thì mới lớn, vội che tai Vương Nguyên lại, bày tỏ sự quan ngại tột độ về tình trạng kết bạn của giới trẻ hiện đại.
Thói đời ngày nay, ai.
Vương Nguyên im lìm nhét một miếng thịt xông khói vào miệng, khóe môi hơi nhếch lên, mùi vị cũng không tệ lắm.
Mãi đến tận khi kim đồng hồ điểm đến số một, hai vị bạn học thích dã chiến đột kích kia mới ngừng lại, Vương Tuấn Khải ngáp một cái, vốn nghĩ đêm nay ắt hẳn không có gì xảy ra rồi, lại cảm giác Vương Nguyên chọc chọc mình. Hắn chấn hưng tinh thần, tập trung chú ý vào bóng người lấp ló ở phía đối diện hai bạn học nhiệt tình vừa rồi – Hướng Cảnh Hòa.
Hướng Cảnh Hòa đứng sau gốc cây, cho dù gã đứng giữa khung trời tối đen như mực, Vương Tuấn Khải vẫn có thể khẳng định vừa rồi gã nổi lên sát ý.
Hướng Cảnh Hòa muốn gϊếŧ người.
Gã nhìn theo bóng hai người quần áo xốc xếch chạy đi, trong mắt hằn tơ máu, lặng lẽ đi theo sau. Hai người bạn kia trở về lều, lập tức tách ra tránh để người khác chú ý, bạn trai tìm chỗ xử lí dấu vết trên quần áo, mò ra khúc suối ban chiều bọn họ chơi đùa. Bởi vì không muốn để cho bạn học phát hiện, cậu ta cố tình chọn góc khuất, đứng từ khu vực lều là không nhìn thấy được, vốn chỉ đơn thuần giấu giếm mà thôi.
Không ngờ nơi này lại là chung cuộc của sinh mạng cậu ta.
Hướng Cảnh Hòa từ phía sau tiếp cận nam sinh nọ, dao chặt thịt trên tay bổ xuống, trong nháy mắt máu bắn tứ phía, nạn nhân ngay cả tiếng kêu thét cũng không kịp phát ra đã ngã xuống chết.
Xác trôi theo dòng nước về hạ nguồn, còn Hướng Cảnh Hòa sau khi thực hiện thành công mưu đồ gϊếŧ người, như bị trúng tà mà đột ngột bừng tỉnh, ôm đầu chạy vào rừng.
Vừa vặn cảnh này bị một nữ sinh nhìn trúng – mẹ của Đường Nhiễm.
"Hướng Cảnh Hòa tưởng mẹ của Đường Nhiễm nhìn thấy mình gϊếŧ người, lập mưu hại chết cả nhà bọn họ? Không đúng, coi như mẹ Đường Nhiễm có nhìn thấy cũng không có chứng cứ xác minh, gã ta chỉ cần chối đến cùng là được, cùng lắm người khác chỉ nghĩ nạn nhân chết vì té xuống vách núi gì đó."
Vương Tuấn Khải hiếu kỳ nhìn gã ôm đầu hoảng loạn, cảnh trong mơ lúc này cũng vặn vẹo rung chuyển, lập tức nắm tay Vương Nguyên: "Chúng ta rời khỏi đây trước đã!"
Vương Nguyên vốn là nghe lời hắn, không hiểu sao bỗng nhiên vùng tay ra khỏi hắn, Vương Tuấn Khải sửng sốt trơ mắt nhìn cậu chạy theo Hướng Cảnh Hòa mất hút trong rừng sâu, bản thân mình thì trở về hiện thực.
Hắn hồi hồn ngay sau đó, lập tức vươn tay đỡ cơ thể ngã khuỵu của Vương Nguyên. Vương Tuấn Khải nhíu mày không hiểu hành động nhất thời của cậu, lo lắng cậu ở trong cảnh mộng sẽ gặp chuyện không hay, dứt khoát niệm chú một lần nữa trở lại mộng.
Nhưng hắn nghĩ đẹp quá.
Trời đã tảng sáng, Hướng Cảnh Hòa cũng thức tỉnh, làm gì còn nằm mộng cho hắn vào!
Vương Tuấn Khải nhịn không được chửi thành tiếng, ôm Vương Nguyên đặt lên giường, bắt đầu lục tung ký ức rà soát cách mang cậu trở lại.
Vương Nguyên bên này sau khi đuổi theo Hướng Cảnh Hòa, cũng bị ngoại lực đẩy ra khỏi giấc mộng, nhưng không trở về hiện thực mà lại rơi vào một không gian khác. Cậu dừng chân, cảm giác quang cảnh có chút quen thuộc xung quanh, vươn tay ra sờ soạng một cái mới biết là mình không lầm.
Đây là nhà của Đường Nhiễm.
Mẹ Đường Nhiễm so với giấc mộng kia chững chạc hơn rất nhiều, đầu mày đuôi mắt đều là nếp nhăn, chỉ mới ba mươi chín tuổi mà ưu sầu đến độ diện mạo suy tàn. Bà cầm một điếu thuốc rít trên môi, trước mặt là một xấp hồ sơ nằm rải rác trên bàn kính, có hồ sơ nhập học, có phiếu hóa đơn chuyển hàng, có danh thiếp văn phòng tư nhân, cũng có giấy báo tử.
Chính là năm nay, người phụ nữ này chết, mà Đường Nhiễm khi ấy mười tám, mười chín tuổi vừa mới học đại học năm đầu.
Cầm lấy giấy báo tử, nhìn chằm chằm cái tên bên trên, người phụ nữ bật ra một vòng khói xám xịt như sắc mặt bà lúc bấy giờ.
Ung thu xương, thời kỳ cuối.
"Nhiễm a, mẹ hình như không tiếp bước được cùng con rồi." Bà dụi tắt đầu thuốc, cầm lấy lọ thuốc ngủ trên bàn. Đúng lúc này một tiếng gõ cửa lộc cộc vang lên, ngắn ngủi và có quy luật như phát ra từ một kẻ mắc chứng cưỡng chế tâm lý.
Người phụ nữ cau mày, nhìn từ mắt mèo ra.
Hướng Cảnh Hòa đứng trước cửa nhà bà, trong tay mang theo giỏ trái cây, gỡ cặp kính trên mắt xuống, lộ ra nụ cười ôn hòa: "Kỷ Tuyền, tôi mang trái cây cho cô đây."
Hết Chương 68