Cảnh sát mang Vương Tuấn Khải về đồn, thay phiên nhau thẩm vấn hắn suốt hai tiếng đồng hồ. Trong hồ sơ tra án của bọn họ không hề có tài liệu gì về hắn, nếu như không phải trước khi chết Hướng Cảnh Hòa nhìn hắn mà cười, cảnh sát thật sự không thể tìm ra được mối quan hệ nào giữa hai người xa lạ.
Kết quả cũng thật đúng là không tra được gì, chỉ phải để hắn về.
Vương Tuấn Khải đứng trong văn phòng làm thủ tục cần thiết, bị một nam cảnh sát nhìn chằm chằm không thôi. Hắn quay đầu đối diện với người nọ, đối phương cũng chỉ bình tĩnh hỏi: "Trông anh không phải là người khu này?"
"Anh có thể tra địa chỉ của tôi." Vương Tuấn Khải điềm nhiên đáp trả, thân phận của hắn tuy là xuất thân từ Hoan thôn hang cùng cuối hẻm, lại là công dân hợp pháp đàng hoàng. Vẻ mặt nam cảnh sát không có gì là ngoài ý muốn, đanh thép sắc bén quan sát hắn: "Tháng này cũng không phải là tiết Thanh Minh, Vương tiên sinh đến nghĩa trang chắc cũng không hẳn là tế bái người thân đâu nhỉ?"
"Không sai." Vương Tuấn Khải bị hỏi câu này quá nhiều lần, lười giả bộ, đi lướt qua nam cảnh sát kia: "Nghĩa địa đâu hẳn chỉ là chôn thi thể, còn có thể chôn thứ khác, ví dụ như văn vật tiền tài di sản gì đó, các vị có thể từ từ tham khảo mở rộng kiến thức."
Hắn nói xong cũng không quan tâm cảnh sát lại nghi ngờ mình cái gì, rời khỏi cục cảnh sát, lái xe ra đường lớn.
Rẽ qua mấy cái cua, tiếng đồm độp trên nóc xe càng lúc càng rõ khiến hắn có hơi phiền táo, mở cửa sổ trở tay lôi một cái người giấy đang mò mẫm vào trong.
"Chú Tuấn Khải." Thanh âm buồn bã của Vương Anh Kiệt chậm rãi vang lên, người giấy nọ vốn là mặt mũi được vẽ bằng mực nước, cũng thấm chút sầu muộn dị thường: "Cha mẹ con sắp ly hôn."
Vương Tuấn Khải liếc kính chiếu hậu, hiếm khi quan tâm mà an ủi: "Nén bi thương."
"..." Vương Anh Kiệt không lời nào để nói, mãi sau mới bò ra từ trong nỗi đau chú mình cố tình xiên vào: "Bọn họ ly hôn không phải vì không còn yêu nhau, mà là vì chú."
Lần này thì Vương Tuấn Khải không vui, mở miệng là mắng: "Cái rắm."
"..." Vương Anh Kiệt ít khi chứng kiến bộ mặt thô tục của hắn, ngây ngẩn rất lâu mới run run nói tiếp: "Lúc trước con cũng không tin, nhưng bao nhiêu là lời đồn của người Hoan thôn thổi đến kia cũng không phải hoàn toàn giả. Hơn nữa cứ mỗi lần nhắc đến chú là cha và mẹ đều không bình tĩnh nổi, bọn họ ngoài mặt luôn tỏ ra hòa hợp ân ái, tuy có đôi khi gìn đạo phu thê kính nhi viễn chi làm cho người khác hâm mộ, thực chất bên trong luôn cạnh khóe nhau, chỉ vì chú!"
"Ăn nói tào lao! Để chú của mày biết được ai đồn thổi bậy bạ lại chẳng vả cho sưng mỏ!" Vương Tuấn Khải gằng giọng quát, hắn chuyên tâm chạy vào đường nhỏ, hai hàng cây bên đường lùi về phía sau một cái nhanh chóng. Vương Anh Kiệt thút thít vài tiếng, không ngại ném ánh mắt oán hận cho hắn: "Chú phải cho con một cái công đạo, rốt cuộc ba người có xích mích gì mới ra nông nỗi ngày hôm nay?"
Vương Tuấn Khải im lặng dừng xe, thở dài: "Nghiệp chướng, nghiệp chướng."
"..." Giọng điệu lừa đá này của hắn quả thật rất kíƈɦ ŧɦíƈɦ tới người giấy, nó mím môi đỏ chót, ánh mắt hằn học không che giấu sát ý: "Đều là người trong một nhà mà chú lại tỏ thái độ như vậy, có phải chú nên học lại chút quy củ không?"
"Vương Tuấn Khải ta đây còn không phải là quy củ sao." Hắn nhếch mép, chẳng thèm để ý đến cỗ hắc khí ngun ngút bốc lên từ ghế sau, trở ngón tay kẹp lấy lưỡi dao sắc bén không biết từ lúc nào đã đâm đến sát người hắn.
Vương Tuấn Khải lật cổ tay ném ra một lá bùa dính lên người giấy, đối phương lập tức gào thét đau đớn, trợn mắt lên nhìn hắn. Vương Tuấn Khải nhíu mày thu hồi minh hỏa, người giấy mới bớt thống khổ hơn, chỉ cố gắng mấp máy môi nỗ lực biểu đạt: chú chạy mau!
Người giấy đột nhiên bốc cháy dữ dội, tan biến thành tro tàn bay lả tả trong xe, mà không khí xung quanh cũng dần dần trở nên cô đặc, quấn quít một mùi vị tanh tưởi không nói nên lời.
Cuộc đời Vương Tuấn Khải từng công tác ở hố chôn người cũng chưa ngửi qua vị thối táng tận lương tâm như vậy. Như là ép một vị hòa thượng phải phá giới, hương khí có nồng độ metan cao gây choáng váng tiền đình tràn lan khắp xe, nếu Vương Tuấn Khải thực sự chỉ là người bình thường chắc chắn sẽ hộc máu ngất xỉu.
Hắn không vội xuống xe, mà nhặt tro tàn cháy sạch lên, trở tay lấy một cái cốc thủy tinh trong ngăn kéo, rót đầy nước rồi thả tàn tro vào trong. Mảnh tro yếu ớt phập phều trong cốc, lúc tan ra mang theo màu đỏ tươi khủng bố, ác cảm tử vong như ma túy phiêu tán lượn lờ, dường như chực chờ để lấy mạng người ta.
Vương Tuấn Khải nhíu mày.
Hoan thôn trước giờ chưa từng có tình trạng thù trong giặc ngoài, dù Vương gia và Hồ tộc không ưa gì nhau nhưng không bao giờ đụng đến ranh giới của đối phương, lần trước Hồ tộc cố ý tìm đến Vương gia gây hấn thì cũng chỉ là gây hấn trên phương diện tinh thần, căn bản không dám cùng Vương gia cứng đối cứng. Hơn nữa Hồ tộc bị phanh phui bí mật nuôi quỷ anh, còn bị hắn chơi một vố khóc không ra nước mắt, phải nói là nguyên khí đại thương tu bổ tĩnh dưỡng trăm năm chưa chắc hoàn nguyên vốn, làm sao dám tìm đến tận đây đòi nợ trên đầu hắn, còn khống chế Vương Anh Kiệt.
Người giấy là kỹ năng bản mệnh của Vương Anh Kiệt, đối phương cố ý thao túng Vương Anh Kiệt tấn công hắn, ngoài chia rẽ nội bộ ra chắc chắn còn có ý đồ khác.
Hắn vốn là muốn về Hoan thôn một chuyến, bởi vì Vương Nguyên từng nói trên người Trạch Toái có mùi vị thuộc Hoan thôn, lại gặp nhiều việc xảy ra liên tiếp, chuyến đi này trì hoãn đến hôm nay vẫn chưa khởi hành. Không ngờ có kẻ chờ không được, gấp gáp muốn hắn trở về, dùng móng chân nghĩ cũng biết đối phương đã sắp sẵn bẫy rập đợi hắn nhảy vào.
Vương Tuấn Khải mơ hồ có cảm giác, Vương gia không ổn rồi.
Hắn lái xe về nhà, trùng hợp trông thấy Diệp Khai đang ngồi đan len: "..."
Vương Tuấn Khải sóng gió gì chưa từng trải, bình tĩnh lướt qua: "Không tồi."
Diệp Khai ngại ngùng: "Tôi muốn làm một cái giường nhỏ cho A Đường, cậu ấy nói gần đây ngủ đệm cứng đau vai quá."
Vương Tuấn Khải coi như không thấy vẻ mặt gà mẹ của y, cũng không thèm nhắc y Đường Nhiễm chết ngắc rồi làm gì biết đau vai, ngồi xuống rót một ly nước: "Anh từng đi qua Hoan thôn chưa?"
"Tôi có nghe đến, nhưng chưa từng đi." Diệp Khai thành thật nói: "Nghe nói vùng đất ấy địa linh nhân kiệt, trời sinh người tài, lại mang vận thiên cơ, hằng năm đều có không ít chuyện thần quái diễn ra."
Vương Tuấn Khải: "Trạch Toái từng đi qua rồi."
Diệp Khai lập tức đanh mặt.
Vương Tuấn Khải không thúc giục y, bày tỏ ý định mời y đến Hoan thôn tóm cổ tên cương thi kia về. Cứ việc người Trạch Toái muốn tìm là Đường Nhiễm chứ không phải Vương Nguyên, lại nhầm Vương Nguyên thành vị quốc sư năm ấy là hắn không vui, trong lòng cứ vướng một cái gút, không tháo không ăn ngon. Trạch Toái lại quá phiền, như một con ruồi Nam Mỹ suốt ngày vo ve bên tai, chờ cơ hội cắn một phát vào thịt rồi đẻ trứng, chẳng biết lúc nào sẽ ký sinh trên thịt, chi bằng để cho Diệp Khai giải quyết, dù sao ân oán này đã kéo dài cả ngàn năm, không đánh một trận nên hồn là không được.
Diệp Khai không cân nhắc lâu liền đồng ý, mang theo người tí hon hồ hơi chuẩn bị hành lí.
Vương Tuấn Khải: "..."
Hắn bỏ qua hai kẻ hào hứng với chuyến du lịch tinh phong huyết vũ, trịnh trọng nói với Vương Nguyên: "Néu cậu cảm thấy không khỏe, có thể ở lại đây. Tôi biết cậu ở Hoan thôn không thoải mái, lần trước còn gặp phải nhiều chuyện không hay."
Hắn không thể không thừa nhận bản thân có chút chột dạ, lúc trước chỉ vì điều tra chân tướng, hắn cố ý để Vương Nguyên dầm mưa ra đường vào ban đêm, thậm chí có đôi khi còn im lặng chờ Hồ tộc coi cậu thành mồi dẫn, từ đó moi ra bí mật nuôi quỷ anh.
Vương Tuấn Khải lạnh nhạt thành thói, làm việc quả quyết, hiện tại nghĩ lại có lẽ là do quan điểm thiếu đạo đức của hắn mà bây giờ hắn phải dằn vặt không ít.
Vương Nguyên đảo con ngươi trống rỗng làm cho đôi mắt có thêm chút linh hồn: "Nếu Trạch Toái đã có liên quan đến Hoan thôn, chúng ta đến đó một chuyến ắt có thu hoạch không tồi, biết đâu cũng giải quyết được sự việc của Đường gia, nhân tiện thăm Chu Dịch và Tiểu hồ ly một lát..."
Vương Tuấn Khải thở phào.
Hắn xem nhẹ cảm giác vui vẻ nho nhỏ ở đáy lòng, xoa đầu Vương Nguyên: "Xong việc này tôi sẽ nói cho cậu một chuyện."
"Ồ, trùng hợp, tôi cũng muốn nói cho anh một chuyện."
Vương Tuấn Khải bật cười, hiếm thấy toát ra nhân khí: "Trước đó, chúng ta phải ghé thăm một nơi đã."
...
Con đường mòn rải đầy cát sỏi bị nắng chiếu đến nóng hầm hập, nhiệt lượng xuyên qua giày lăn lông lốc vào da thịt, làm cho người ta không tự chủ tăng nhanh bước chân, tiến về ngôi nhà phía trước.
Vương Tuấn Khải lái xe đưa bốn người đến trước một nông trường rộng lớn, từ xa nhìn không khác gì nông trường bình thường, chỉ là trước cổng có trồng một cây cổ thụ rộng lớn không tả hết. Khi xe đi ngang qua cây cổ thụ, một trận mát lạnh ập vào không khí làm cho người ta hơi khẩn trương lên, cảnh vật trước mắt thay đổi hoàn toàn, giống như đã đi vào một thế giới khác vậy.
Vương Nguyên vốn đang cầm di động điều tra cái đầu lâu nào đó, đột nhiên ngẩng đầu, một bóng người sượt qua kính xe, nhanh chóng trở thành một điểm mờ phía sau, nhưng cậu có thể nhìn rõ mồn một mặt mũi tóc tai của đối phương, thậm chí góc độ lay động của làn váy màu vàng nhạt cũng là minh minh bạch bạch.
Vương Nguyên ngẩn người, người phụ nữ này...
Vừa lúc đó, xe dừng lại, mái nhà màu be hiện ra trước mắt.
Một bóng người cặm cụi ngồi dưới đất xới xốp bồn hoa, mái tóc nhạt màu ánh lên vài tia chói mắt, đợi đến khi đối phương ngẩng đầu lên, gương mặt không thuần huyết á châu hiện lên vẻ ngạc nhiên, sau đó là mừng rỡ.
Vương Nguyên hơi nghiêng đầu, cũng không nén nổi kinh ngạc: "Lionel?"
"Tôi còn sợ các cậu không nhớ tên tôi đây!" Người kia đích thực là Lionel, một thời gian không gặp, y chẳng những cao lớn hơn mà còn rắn rỏi khỏe mạnh hơn, thứ duy nhất không thay đổi chính là phía sau lưng y – Diêu Văn.
Diêu Văn đội nón đen đứng che ô, lạnh nhạt gật đầu. Nhìn thấy tiểu tí hon tò mò ló đầu ra khỏi túi áo Diệp Khai, cậu ta hơi sửng sốt một chút, đón lấy người tí hon bỏ vào vai. Âm khí trên hồn phách Diêu Văn rất tinh khiết, làm cho Đường Nhiễm thoải mái thiếu chút nữa nằm ngửa, cũng may còn nhớ tướng quân của mình đang nhìn mình đây.
"Đi vào trong trước đã, thời tiết nơi này khó chịu lắm."
Lionel thu dọn dụng cụ làm vườn, nói một câu nghe có vẻ bốc đồng. Thực tế, năm phút sau, trời bắt đầu đổ mưa.
"Nói mưa là mưa, thật lợi hại..." Đường Nhiễm ngẩng đầu nhỏ đứng bên cửa sổ, Diệp Khai sợ y ngã, dựng bàn tay tay cho y bám vào.
Lionel đã hoàn toàn rũ bỏ lớp vỏ u ám năm trước, mỉm cười ôn hòa: "Hôm trước có một con tiểu yêu quái đến từ biệt, nói là không ở nổi đây nữa, củ cải nó trồng đều bị mưa làm úng nước bán không được, cả nhà sắp chết đói đến nơi."
Diêu Văn ở một bên nhàn nhạt nói: "Chớ không phải là tiểu yêu kia phải lòng một cô gái trên thành phố, muốn phấn đấu vươn lên thành con người, hồng trang mười dặm đưa cô ta về nhà sao?"
Lionel nhún vai, bày ra đĩa điểm tâm: "Bà bà ra ngoài rồi, mọi người chờ một lát nhé."
Bà bà?
Vương Nguyên nghi ngờ: "Chính là người chúng ta gặp khi đi vào đây?"
Vương Tuấn Khải tán thưởng nhìn cậu: "Trông thấy? Tốc độ bà bà di chuyển quá nhanh, không nhìn được."
Vương Nguyên âm thầm nghĩ, cậu còn là nhìn rõ đôi mắt hoa đào cùng với khóe môi cong cong của đối phương đây, kia rành rành là một người phụ nữ chỉ vừa ba mươi, lại được gọi là "bà bà"?
"Bà bà chỉ là tục danh thôi, sống hay chết thì trên cõi đời này, mỗi người chung quy cũng phải có một cái tên, để phân biệt."
Người phụ nữ đứng trước cửa, làn váy màu vàng nhạt như ánh sáng vầng dương phủ xuống trần thế, mái tóc nâu xoăn nhẹ nhàng buông trước ngực, nụ cười dịu dàng không kẹo kiệt hé mở: "Hoan nghênh khách quý đến nông trường."
Hết Chương 70