Trong cả quãng thời gian này, Vương Nguyên cơ hồ là quên đi Đại Hỷ.
Vương Nguyên không mắc bệnh đãng trí, tình cảm cũng không đạm bạc đến nỗi không nhớ nổi bên cạnh mình từng có một con mèo bầu bạn, lại không hề nhận ra Đại Hỷ đã rời xa mình bao lâu, cũng chẳng đoái hoài đến sự tồn tại của nó.
"Đại Hỷ." Cậu ngồi xổm xuống, mặc cho chú mèo cứng còng lùi ra sau, vẫn giữ nguyên nét mặt ôn hòa: "Cậu cố ý làm tôi quên?"
Đại Hỷ trầm mặc như là câu trả lời, sau khiếp sợ tan đi chính là im lặng đối mặt. Vương Nguyên có thể đoán ra đến mức này dĩ nhiên cũng đã nhận ra mục đích nó đến bên cạnh cậu là không có gì tốt lành. Đại Hỷ cúi mặt mèo, hổ thẹn thì thào: "Làm sao cậu tìm được tôi?"
Vương Nguyên không đáp.
Cậu bất động tựa một pho tượng bị tháng năm phủ bụi, trong lòng ngũ vị tạp trần, cứ việc cậu đã không còn là một người dễ bị ức hiếp như trước kia thì cũng chẳng thể kham nổi cú sốc này. Ngày Đại Hỷ rời đi chỉ nói là quay về tìm tộc nhân có chuyện cần làm, bẵng đi một thời gian dài không hề xuất hiện, biến mất như thể bốc hơi khỏi thế gian, để rồi một lần nữa gặp lại thì hai người đã ở hai đầu chiến tuyến.
"Đại Hỷ."
Thanh âm Vương Nguyên rất nhẹ, giữ cơn cuồng phong chấn động cơ hồ là chìm vào ồn ã, mèo lại có thể nghe rõ mồn một, giống như được phát ra từ trong đầu nó vậy. Đại Hỷ nhìn Vương Nguyên, nhìn thấy một loại mất mác khó nén trên gương mặt cậu, tưởng rằng chuyện này đã gây cho Vương Nguyên bóng ma tâm lý.
Nào ngờ giây tiếp theo sau, đứa trẻ kia đã gác Trấn Ma Đao lên cổ nó.
Đại Hỷ: "..." Tình tiết đến quá nhanh.
Đại Hỷ: "Tôi thật sự không muốn hại cậu."
Vương Nguyên "a" một tiếng: "Tôi biết."
Đại Hỷ không trông mong vào việc cậu có thể thốt ra lời gì mềm mỏng, quả nhiên câu sau của Vương Nguyên chính là: "Cậu muốn gϊếŧ chết tôi."
"... Vương Nguyên, cậu không hiểu."
"Cậu thì hiểu?"
Đại Hỷ nhíu mày, thật ra trên cái mặt mèo lông lá rất khó để nhìn thấy cái nhíu mày đó, vậy mà kẻ mù đối diện nó lại bật cười, phối hợp với đôi mắt đen kịt tràn ngập trào phúng, làm cho Đại Hỷ khó chịu cực kỳ.
Vương Nguyên thu hồi nụ cười, sượng mặt lạnh lùng: "Cậu làm tôi quá thất vọng."
Sự khó chịu của Đại Hỷ ngày càng nhiều, nó giương vuốt gác lên thanh đao, quá là bực tức nói: "Nếu vậy thì cậu gϊếŧ tôi đi!"
Vương Nguyên im lặng.
Gió cát xung quanh như rơi vào cơn thịnh nộ không giới hạn, cuồn cuộn đập phá kiến trúc, giữa những tia gió xoáy chìm lẫn tơ tằm vàng nhạt, là công đức lực.
"Cậu tưởng tôi không dám?" Vương Nguyên nghiêng đầu, thanh đao trên tay đè nặng xuống, công đức lực như bị kíƈɦ ŧɦíƈɦ cực độ bắt đầu bùng nổ dữ dội, dày đặc phân tán ra khắp nơi, tựa như những cái xúc tu tràn lan đại đại hải làm người ta tê cả da đầu.
Một tiếng động nhỏ nhắn vang lên trong con hẻm, máu tươi phun ra, đầu mèo lăn lông lốc xuống đất, đôi mắt mở to chứa sự phẫn nộ khó tin.
Trấn Ma Đao hàng nhái không hề dính máu, lẳng lặng phản chiếu thân xác mềm oặt ngã xuống cùng với sườn mặt lạnh nhạt của Vương Nguyên. Trong một khoảnh khắc nào đó, trên thân nó hiện lên hình ảnh một bóng người tóc dài rũ mắt ngồi đó, toàn thân được công đức lực bao phủ, khóe mắt lại mang sắc đỏ tươi như lệ quỷ âm sát.
Vương Nguyên đứng lên, dường như đã quá nhàm chán với chiêu trò thế gian, không kiên nhẫn nói: "Tỉnh dậy đi, giả chết vô dụng."
Thi thể dưới chân cậu vẫn không nhúc nhích.
"Ầm" một tiếng lớn, Vương Nguyên nhảy ra xa, nhưng vẫn bị một cái vuốt lớn cào lên người rách da chảy máu. Nơi cậu vừa đứng nứt nẻ răng rắc, vết nứt như một cái mạng nhện tầng tầng lớp lớp lan ra tứ phía, mà kẻ gây ra hiện trạng này là một con thú bốn chân đột ngột xuất hiện từ trong không trung, lông đen xõa tung, cong móng vuốt sắc bén không che giấu sát ý trừng trừng Vương Nguyên.
Đại Hỷ rốt cuộc đã cao gấp đôi cậu.
Nó dùng ánh mắt oán hận lên án cậu, giống như nhát chém vừa rồi đã xóa sạch toàn bộ tình hữu nghị giữa bọn họ bấy lâu nay. Vương Nguyên chọn không nương tay, vậy nó cũng không cần lớp ngụy trang thấp hèn kia nữa, lộ ra nguyên hình là một con hắc hổ hai đầu – một đầu đã bị Vương Nguyên chém rớt.
"Rất nhanh thôi cậu sẽ mọc đầu lại." Vương Nguyên dường như hiểu rõ mà nói, không hề sợ sệt hình dáng nguyên thủy của Đại Hỷ, thầm nghĩ đối phương có lẽ cũng không thích cái tên Đại Hỷ, cậu có thể coi như Đại Hỷ trước kia đã chết rồi cũng được.
"Cậu biết thân phận của tôi từ khi nào?" Hắc hổ dù là bại lộ nguyên hình, vẫn không hiểu được tại sao Vương Nguyên lại tìm được nó trong dòng thời gian kép, cũng chẳng giải thích nổi thái độ bình tĩnh thản nhiên đến kỳ cục của cậu. Nhân loại là giống loài dễ bị thương tổn bởi tình cảm, không phải chỉ cần gạt bỏ niềm tin là có thể phá hủy tường thành tinh thần của bọn họ sao?
Thế giới này là tâm tưởng của cậu, nếu như cậu thống hận đến mức suy sụp tâm lý, nó sẽ chôn vùi cùng đoạn ký ức này của cậu, đem mọi thứ giấu vào hắc ám.
Khi đó, Đại Hỷ sẽ mang Vương Nguyên rời khỏi đây, đến một nơi xa xôi khác sinh sống, khi cậu tỉnh lại đã không còn nhớ bất kỳ thứ gì về dòng thời gian kép, về công đức lực, về sự việc mà cậu đã trải qua trong thời gian này, và cả Vương Tuấn Khải.
Giống như những lần trước nó đã làm.
Đại Hỷ là hắc hổ tinh quái, chế tạo ký ức đối với nó chỉ là một cái búng tay. Chỉ cần lần này Vương Nguyên chịu buông xuống vũ khí, xóa bỏ mối tương quan với quái lực loạn thần, nó sẽ có cách đưa cậu trở về cuộc sống bình thường của một con người bình thường, cả đời không lo đau buồn thống khổ.
Nhưng Vương Nguyên bây giờ không chỉ thức tỉnh nhân tính ban sơ, lại còn có thể tự mình đối mặt với yêu ma quỷ quái, tệ hơn nữa là quan hệ giữa cậu và tên thiên sư Vương tộc kia đã bước vào giai đoạn sống chết có nhau, rất khó để bứt ra.
Hắc hổ rũ mắt, nếu lần này nó có thể khống chế Vương Nguyên, rồi làm cho Vương Tuấn Khải biến mất trên thế giới này là thành công. Chỉ là, Vương Tuấn Khải cũng không phải thiên sư bình thường, nó đã phí không ít tinh lực để cầm chân hắn, lại không ngờ được Vương Nguyên thay đổi nhiều như vậy.
Vương Nguyên không biết điều này, cũng chẳng hề nghĩ được chuyện hắc hổ từng làm, chẳng qua khi đối mặt với ánh mắt tính toán mãnh liệt của nó, nội tâm của cậu bỗng dưng không thể chứa nổi Đại Hỷ nữa. Đại Hỷ đã không còn là Đại Hỷ, thời gian làm cho bản chất của nó bộc lộ rõ ràng, vì thế khi chém đầu nó cậu không hề có ám ảnh tâm lý, bởi vì Đại Hỷ trong lòng cậu, Đại Hỷ mà cậu quen biết – đã chết từ lâu rồi.
"Rồi ta sẽ lại thành công mà thôi." Hắc hổ thì thầm, củng cố niềm tin đã có phần lung lay của chính mình, như mù quáng đâm đầu sùng bái một giáo phái tiêu cực, như trúng độc dược mãn tính đến mụ mị đầu óc. Vương Nguyên trông thấy khí thế hừng hực dần dần lớn mạnh từ hắc hổ, nghĩ rằng có lẽ nó quyết tâm muốn trả thù cho cái đầu còn lại, không ngần ngại cầm đao lao tới.
Ánh bạc lập lòe kịch liệt, tiếng đao kiếm va chạm với móng vuốt ken két chói tai, hai bóng đen một nhỏ một lớn lạn đả triền đấu cực kỳ hung mãnh, phá vỡ con hẻm nhỏ, đánh lan ra tứ phía.
Vương Nguyên ra tay không nhân nhượng, mỗi một đòn chém xuống đều là mười phần lực. Tay trái di động tay phải linh hoạt thay phiên qua lại cầm Trấn Ma Đao, công đức lực dũng mãnh cuồn cuộn như thủy triều ầm ầm lao tới ập vào mặt hắc hổ. Vương Nguyên chưa bao giờ học võ, năm dài tháng rộng sống đời học sinh lại càng chẳng có chút kinh nghiệm thực chiến, nhưng những chiêu thức đó như đã ngấm vào cốt tủy cậu từ lúc mới sinh ra, chẳng cần nhớ đến cũng đã biết ra chiêu như thế nào.
Hắc hổ không chịu thua kém gầm lên, hai vuốt khổng lồ áp về phía Vương Nguyên, bị Trấn ma Đao bổ đứt một cái móng, vết thương nhanh chóng bị ăn mòn. Nó đau đớn trợn trừng mắt to như quả bóng, thân hình vĩ đại thuần thục di chuyển tránh đòn, thừa cơ tập kích Vương Nguyên mấy lần nhưng đều không trúng chỗ hiểm.
Vương Nguyên nhíu mày.
Ban đầu cậu cho rằng Đại Hỷ thực sự muốn gϊếŧ cậu, một đòn đánh tới đều là sát chiêu, chỉ cần sơ sảy để nó đập trúng, cậu chắc chắn sẽ bị thương không nhẹ. Nhưng suốt quá trình Đại Hỷ chỉ tránh né chiêu thức của cậu, thậm chí có lần vì không kịp tránh mà đứng yên nơi đó chịu đòn chứ nhất quyết không đè chết Vương Nguyên.
Nó chỉ muốn hao phí tinh lực của cậu, làm cho cậu bị thương.
Vương Nguyên dừng tay, nhảy về sau, vẻ mặt lạnh lùng có chút không yên: "Nếu muốn đánh phải đánh cho đàng hoàng, đây chính là thứ cậu đã từng dạy tôi."
"Năm đó tôi dạy cậu còn nhiều hơn thế này." Đại Hỷ cúi đầu liếm vết thương, nó không cho rằng Vương Nguyên chịu thỏa hiệp, vẫn giữ khoảng cách không xa không gần: "Cậu không nên tiếp xúc với những thế lực quái lực loạn thần."
Vương Nguyên không nghĩ ra có thế lực nào mạnh hơn Vương gia, cho nên người mà hắc hổ căm ghét chắc chắn là Vương Tuấn Khải, về điểm này cậu thực sự không đồng tình nó được, nghiêm túc lắc đầu: "Đó là chuyện của ta."
"Ai nói đó là chuyện của ngươi!" Hắc hổ như bị đâm trúng vảy ngược, phẫn nộ gầm lên: "Ngươi bị gia tộc khốn nạn đó lợi dụng ngươi không biết sao?! Bị tên thiên sư đó năm lần bảy lượt coi thành mồi nhử, ngươi không rõ ràng sao?!!"
"Ta có." Vương Nguyên bình tĩnh ngẩng đầu: "Nhưng như thế không đáng giá sao? Vương Tuấn Khải hắn nghĩ cho nhân loại."
"Ngươi đừng tưởng ta không nghe ra lời trào phúng ngươi dành cho Vương Tuấn Khải." Hắc hổ cười lạnh: "Ngươi cũng có đôi lúc ghét hắn."
"Chắc là có...?" Vương Nguyên không phủ nhận, lại mỉm cười: "Nhưng ta có thể hiểu được quyết định của hắn, hắn vì con người, vì Vương tộc-..."
"Hắn vì Vương tộc? Thật nực cười!" Hắc hổ không ngại bôi đen Vương Tuấn Khải, vừa nói vừa giễu cợt như thể đã nghe thấy điều gì khôi hài lắm: "Hắn chẳng qua chỉ là mượn chỗ xuất thế, loại thiên quỷ như hắn làm gì có tư cách chiếm danh ngạch đầu thai ở âm giới!"
Hắc hổ thấy Vương Nguyên không nói nữa mà bắt đầu trầm ngâm, thầm nghĩ dùng vũ lực ép không được cậu, nó còn không có biện pháp khác ư? Lập tức nhiệt tình bêu xấu: "Thiên quỷ là tà vật cực âm cực sát được hình thành từ vô số oán hận của những kẻ chết trong chiến tranh. Chỉ cần nơi đâu có chiến tranh, binh lính cùng bách tính không cam lòng chết đi đều sẽ sản xuất ra một loại u uất oán thấu trời xanh, nếu như để cho oán khí này bay khắp thế giới làm xằng bậy, sẽ biến thế giới này thành địa phương chết chóc không có sự sống, giống như lây nhiễm dịch bệnh vậy."
Thiên quỷ là sự hội tụ của oán khí đó, lựa lúc thiên địa hòa hợp nhất phá vỡ gông xiềng mà sinh ra, bởi vì nhìn thấu nhân tình thế thái mà trong lòng nặng nề tâm sự, bởi vì nuốt phải nguyền rủa tử vong mà thân mang vận rủi. Thiên quỷ sinh ra từ chiến tranh, con mất cha mẹ, vợ mất chồng, người thân chết đi gia đình ly tán, cùng với hằng hà sa số con người vì những cuộc chiến đấu không có hồi kết mà vô tội chịu cảnh da ngựa bọc thây, chiếu mây làm áo liệm, cho nên khi xuất thế, thiên quỷ sát nghiệp là cùng cực khủng bố.
Cội rễ bắt nguồn từ chiến tranh, cho nên nhưng nơi hắn đi qua đều xảy ra chiến tranh liên miên, cho đến khi đất đai cằn cỗi chôn thây người, cho đến khi sông núi ngập ngụa trong gió tanh mưa máu, cho đến khi có một phương quốc gia ngã ngũ trở thành thuộc địa của phe chiến thắng, dòng chảy khốc liệt tàn bạo đó mới kết thúc.
"Vương Tuấn Khải là kẻ mà tam giới đều kiêng dè, bởi vì một khi con người còn chiến tranh, sức mạnh của hắn cũng sẽ vĩnh viễn còn đó." Hắc hổ lần này là nói thật, không giấu được chán ghét và sợ hãi: "Hắn cũng sẽ có lúc yếu đi, rồi mạnh lên, tùy thuộc vào từng thời kỳ hắn sống. Mỗi một đời hắn sinh ra đều mượn chỗ đầu thai, sau đó tìm cách trả ơn cho gia đình kia, nhưng Vương Nguyên ngươi có biết điểm chung của tất cả gia đình đó là gì không?"
Hắc hổ lạnh lùng mà cười: "Bọn họ đều đoản mệnh."
"Hắn không có lựa chọn." Vương Nguyên không biết nghe lọt tai lời Đại Hỷ mấy phần, vẻ mặt không có gì thay đổi: "Nếu hắn không mượn chỗ chuyển kiếp, thứ xảy ra chính là thiên tai bùng nổ."
"Đó chỉ là suy đoán của ngươi. Tất cả bọn họ đều nói rồi, một khi Vương Tuấn Khải không tìm được nơi chuyển thế, chỉ phải từ từ tan biến, hòa vào thiên địa tuần hoàn." Hắc hổ không vứt bỏ tín ngưỡng, kiên quyết khẳng định: "Hiện giờ nếu ta có thể gϊếŧ được hắn, nhốt hắn lại cho đến khi hắn tự mình biến mất, chúng ta sẽ không còn mối e ngại gì."
Vương Nguyên im lặng, cậu càng im lặng hắc hổ càng phấn chấn, suy cho cùng Vương Nguyên và Vương Tuấn Khải chỉ mới quen nhau hơn nửa năm, cho dù đã trải qua không ít chuyện sinh tử kề cận, thì cũng là hai kẻ đi hai con đường nhân sinh.
Hắc hổ nghĩ nghĩ, trong lòng lại nóng nảy, nó biết Vương Nguyên không phải là kẻ dễ thuyết phục như vậy. Bằng chứng là cái đầu đã mất đi của nó rơi xuống đất, và rồi vì thứ chém rơi tên là Trấn Ma Đao, liền khó lòng mọc lại.
Sự an tĩnh của Vương Nguyên không kéo dài lâu.
"Ngươi đã quên vừa rồi chúng ta mới vừa đánh nhau." Cậu giơ Trấn Ma Đao lên, hơi híp mắt vuốt ve nó, đột nhiên bẻ gãy làm đôi, nắm lấy một nửa lưỡi đao chĩa vào Đại Hỷ: "Phàm là những kẻ muốn gϊếŧ Vương Tuấn Khải, phải trải qua lễ rửa tội của thanh đao này."
Lưỡi đao bất thình lình bắn ra khỏi tay cậu, nhanh như chớp đâm về phía Đại Hỷ. Công đức quang phát ra ánh sáng chói mắt lóa tầm nhìn, làm cho Đại Hỷ sững sờ trong chốc lát. Nhưng trong một tích tắc giằng co, bóng người xuất hiện trong luồng sáng làm cho đồng tử hắc hổ rụt lại.
Kẻ đang cầm lưỡi đao chính là Vương Tuấn Khải!
Hết Chương 74