Hai người hiển nhiên không cho rằng bản thân đụng phải ảo giác là chuyện trùng hợp, đặc biệt là khi ảo giác này còn dẫn dắt bọn họ truy tìm từng bước từng bước, ứng nghiệm trên từng giây phút.
Chiếc quan tài nằm ở trung tâm khoảng đất hẳn đã bị dời đi đâu đó, chỉ để lại phế tích đầy rẫy xương cốt chất chồng. Còn về việc vì sao hai người lại cùng có chung một suy nghĩ như vậy, mỗi người cũng không thể giải thích được.
Đợi Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên rời khỏi phế tích, cự long ở bên ngoài đã chờ tới mức sốt ruột, liên lục quanh co uốn éo quần đến quần đi. Nó trườn tới bên cạnh hai người, thân thiết vẫy đuôi tỏ vẻ tranh công, bày tỏ việc thủ hộ nơi này của nó hoàn toàn thành công.
"Nếu như ngươi có thể nói chuyện được thì tốt rồi." Vương Tuấn Khải lại vươn tay đi sờ rồng: "Nhưng ngươi gọi bọn ta đến đây chỉ để cho bọn ta coi cái này thôi sao?"
Rồng lớn oằn mình lắc hai cái, ý bảo bọn họ trèo lên lưng.
Vương Tuấn Khải: "...Dẫn đường là được."
Rồng lớn đưa bọn họ đi một con đường khác, sâu hơn, dài hơn, xung quanh không còn bạch cốt sâm lâm nữa mà chỉ có đất lạnh vô bờ, không nhìn rõ phía đằng xa có gì. Theo như bản năng của người bình thường, khi đặt chân đến một nơi mình chưa bao giờ tới sẽ luôn cảnh giác cao độ đề phòng có điều bất trắc xảy ra, nhưng cả Vương Tuấn Khải lẫn Vương Nguyên đều không hề phập phồng tí nào, ngược lại còn có cảm giác kỳ lạ như là...về đến nhà.
Cách mấy phút sau quả thật xuất hiện một ngôi nhà.
Nhà làm bằng trúc, xây ở trên vách một ngọn núi nhỏ, bên cạnh có một thác nước từ thượng nguồn đổ xuống, róc rách chảy xuôi dòng. Sẽ chẳng có gì để bàn tán nếu xung quanh ngôi nhà không có một bộ xương cốt cự đại quấn quanh – xem hình dáng thì tám phần mười chính là thi thể của con rồng đang lơ lửng trên đầu bọn họ.
Nó bảo hộ nơi này, cho đến tận lúc quyên sinh vẫn không có tắc trách.
Vương Tuấn Khải là người đầu tiên bước vào nhà, mùi hương thanh nhã mát mẻ dễ chịu tràn ngập khoang mũi hắn, khiến tinh thần của hắn thả lỏng hơn rất nhiều. Hắn đẩy cửa vào, nơi này không có ai, chỉ có một bộ trà cụ cũ kỹ nằm ngay ngắn trên bàn và một chiếc giường đôi quá lâu không được sử dụng.
Chiếc giường này giống hệt giường trong ảo cảnh của hắn. Vương Tuấn Khải nhíu mày, hắn quay đầu tìm những vật dụng còn lại, quả nhiên tìm thấy chiếc tủ chứa quần áo nằm lăn lóc trong góc, dường như là bị một lực đạo mạnh làm ngã đổ. Tất cả đều đầy đủ, chỉ thiếu một chiếc bàn.
"Tuấn Khải." Vương Nguyên ở bên ngoài gọi hắn, hắn lập tức chạy về phía cậu, phát hiện chiếc bàn hắn đang tìm nằm chỏng chơ dưới con suối nhỏ.
Sở dĩ Vương Nguyên gấp gáp gọi hắn như vậy là bởi vì chiếc bàn kia đã chìm một nửa xuống bùn, không biết là do nguyên nhân nào, mặt bàn bị nứt một đoạn lớn lộ ra một đoạn màu vàng nâu kỳ lạ.
Vương Nguyên lúc này vừa đúng kéo bàn lên, bàn tay ướt đẫm sờ sờ phiến màu vàng nâu kia: "Đây là da dê, có người giấu nó vào trong ngăn tủ kép dưới bàn."
Vương Tuấn Khải hợp lực cùng cậu đưa chiếc bàn lên bờ: "Sao cậu tìm được nó?"
"Vừa nãy ở bên này có tiếng động." Sau khi Vương Tuấn Khải đi vào nhà thám thính, cậu cũng định theo hắn, nhưng bất thình lình nghe được tiếng nước bì bõm ở phía này, âm thanh kia giống như là có thứ gì đó đang chạy trốn. Vương Nguyên không tiện đuổi theo, chỉ dừng lại bên cạnh con suối, cũng phát hiện chiếc bàn nằm trong bùn, xem bộ dạng là bị thứ vừa chạy đi kia bỏ lại.
Vương Tuấn Khải lập tức căng thẳng nhìn quanh, nơi này sương mù quá dày, không thể thấy được gì.
Hắn đưa Vương Nguyên lẫn chiếc bàn trở vào nhà, làm rộng vết nứt trên mặt bàn, tìm cách lấy tấm da dê kia ra.
Đây là một cái bản đồ.
Thứ được vẽ trên bản đồ chính là một giang sơn thu nhỏ, có thành trì, có tộc nhân, cũng có đồi núi phong cảnh uốn lượn tinh xảo, còn có không ít vị trí được đánh dấu một cách có chủ ý.
"Thành trì tuy đơn sơ nhưng cũng chứng minh đã từng có người sống trong vùng đất được vẽ trên bản đồ này, bọn họ thậm chí còn có chính quyền trị vì, có chế độ cai quản, cậu xem, ở đây còn vẽ một kiến trúc nằm sâu trong lòng đất, tôi đoán này là nơi chôn cất người thuộc tầng lớp quý tộc, thứ mà chúng ta hay gọi là hoàng lăng." Vương Tuấn Khải miêu tả cho Vương Nguyên, không bỏ sót một chi tiết nào: "Tấm bản đồ này được vẽ rất tỉ mỉ, phía trên địa danh còn có ghi chú, viết từng nơi riêng biệt."
"Anh đọc hiểu được chúng?" Vương Nguyên không khỏi thấy bất ngờ.
"Hiểu một ít." Hắn nói xong, cau mày: "Thứ chữ viết này vốn trước kia rất thịnh hành ở Vương tộc, sau này bởi vì Vương Tiêu Đồ chê phiền nên đã bãi bỏ nó đi, việc này còn từng làm cho không ít trưởng lão bất mãn... Không ngờ có thể nhìn thấy nó ở đây."
Dù sao nơi này cũng là một không gian nối liền với Hoan thôn, Vương Tuấn Khải không thắc mắc tại sao chữ viết được sử dụng trong Vương tộc lại có mặt tại nơi này. Nhưng hắn không đặt nghi vấn không có nghĩa là Vương Nguyên cũng đồng tình, cậu đưa tay cầm tấm bản đồ, một tràng ký ức xa lạ đột ngột lóe lên trong đầu.
Mưa lất phất rơi.Miệt mài cúi đầu suốt nhiều ngày, thiếu niên rốt cuộc cũng vẽ xong tấm bản đồ, cậu cố ý ghi chú một vài nơi không được bình yên để người khác tránh xa, cũng chú thích rằng những địa phương đó có thứ gì.Một là bờ tây lãnh thổ, từng xuất hiện hạn bạt. Hạn bạt là loại yêu vật gây ra hạn hán khắp nơi, từng được một vị cao nhân tu tiên bắt gặp trong một lần xuất sơn lữ hành. Thứ này không thể diệt trừ tận gốc, bởi vì nó sống và chết phụ thuộc vào lẽ sống của người dân, nếu như người dân làm chuyện sai phạm quy tắc, hạn bạt sẽ xuất hiện đem tai ách tới cho bọn họ.Bên cạnh bờ tây có một ngọn núi cao chót vót, trước giờ không có ai trèo được lên đỉnh. Nghe đâu không thể treo tới đỉnh là vì trên núi có một loại yêu tà thích hút máu để tu luyện, nhân lúc người khác không chú ý, quấn chặt bọn họ rồi rút hết máu trong người họ ra, chỉ để lại xác khô.Ở bờ đông lãnh thổ thì lại tồn tại một thứ gọi là dạ tập. Thứ này so với hạn bạt và huyết đằng nguy hiểm hơn rất nhiều, bởi vì cho dù ngươi không đụng vào chúng, chúng cũng sẽ tìm đến ngươi để tấn công. Truyền thuyết của loài dạ tập này là một yêu vật được chế tạo bởi ma tu cao cấp từng tinh tấn đến cấp bậc huyền thoại, sau ma tu phi hôi yên diệt, dạ tập tự ý chạy ra khỏi lãnh địa của hắn, tràn vào nơi người sống sinh hoạt, tạo ra không ít tai họa chết người.Thiếu niên lẩm bẩm câu nói gì đó, đang muốn viết tiếp, một bóng người từ từ xuất hiện trong tầm mắt. Đối phương một thân cao gầy, mặc áo màu xanh lam, mái tóc dài tùy ý xõa tung sau gáy, trên tay cầm một thanh đao dài hơn cả hắn.Đối phương giơ tay lên, một vật thể nho nhỏ cuộn tròn trong lòng bàn tay hắn, nước mưa làm ướt bộ lông đen tuyền như mực, vật nhỏ nhắm nghiền mắt, xem ra là bị lạnh cóng tới ngất xỉu.Hắn nhoẻn miệng cười: "Ta tìm thấy một con Bạch Trạch."Cảnh tượng chợt thoáng qua, lại làm cho Vương Nguyên chấn động không thôi. Cậu không kịp nhìn thấy mặt người kia, nhưng lại trông rõ mồn một cái gọi là "Bạch Trạch".
Kia chẳng phải là Đại Hỷ phiên bản thu nhỏ đó sao?
"Làm sao vậy? Cậu không khỏe?" Vương Tuấn Khải có chút lo lắng cho tình trạng của cậu, hắn thấy Vương Nguyên bỗng dưng dừng chân nhắm mắt liền cho rằng cậu cộng tình với không gian. Mỗi loại thể chất đặc thù đều có ưu nhược điểm, mà riêng với trường hợp của Vương Nguyên tuy rằng có thể đạt được cảnh giới "nhãn nhĩ thân tâm" thông tuyệt đối nhưng lại gặp không ít phiền toái, ví dụ như vô thức cộng tình với thứ nào đó, trong tình trạng không muốn.
Di chứng lưu lại khó mà đoán được.
Vương Nguyên vừa nghe liền hiểu ý hắn, lắc đầu: "Không phải cộng tình...Dường như là ký ức trước đó của tôi."
Vương Nguyên từng nói có lẽ cậu không phải là người chỉ mới mười chín hai mươi tuổi như cậu biết, mà cậu hẳn đã sống không ít năm. Nhưng dẫu sao đây cũng chỉ là giả thiết tạo dựng trong thời điểm bất an với nhân sinh, chưa từng có ai đứng ra xác nhận, Vương Tuấn Khải lần đầu nghe cũng không để trong lòng, cho đến tận khi hắn nhìn thấy thiếu niên trong mộng cảnh không khác gì Vương Nguyên kia.
Hắn trầm mặc, nếu như giả thiết đó là thật thì sao?
Nếu như Vương Nguyên thực sự là lão yêu ngàn năm, giống như hắn thì sao?
Hắn càng nghĩ càng nhớ đến cảnh thiếu niên tự hủy đi chính mình bên cạnh quan tài, trong lòng không thoải mái, đề cập chuyện khác: "Nếu như đúng theo ghi chú của thiếu niên kia, chúng ta hiện đang đứng ở nơi trung tâm của bản đồ. Phía tây là hạn bạt, bên cạnh có huyết đằng, bờ đông lại là chốn tụ tập của dạ tập, vùng không gian này cũng không an bình như chúng ta tưởng."
"Quan trọng nhất là, nó không hề được tạo ra từ tổ tiên Vương tộc." Vương Nguyên bổ sung, hơi nhíu mày: "Đây là một không gian hoàn toàn độc lập, có quy tắc sinh tồn riêng biệt, và nó được nối liền với Hoan thôn."
Vương Tuấn Khải gật đầu đồng tình, sắc mặt không tốt lắm: "Việc càng phiền toái."
Vương Tuấn Khải nhìn chằm chằm tấm da dê như thể muốn từ đó nhìn ra huyền cơ, đáng tiếc tấm da dê này chỉ là một bản đồ phổ thông không hơn không kém. Vương Nguyên ngược lại kiên nhẫn hơn hắn, kiểm tra xác nhận trong ngăn kép dưới bàn không còn thứ gì nữa mới bắt đầu đi tìm xung quanh.
Vương Tuấn Khải khó hiểu: "Cậu tìm thứ gì vậy?"
"Một cây bút." Vương Nguyên đáp: "Khoảng một khuỷu tay, đầu bút sắc bén gần như một lưỡi đao vót nhọn."
Đó mà là bút sao? Vương Tuấn Khải linh cơ chợt động: "Tôi nghĩ mình biết nó ở đâu."
Hắn đi đến bên giường xốc gối ngọc lên, quả nhiên trông thấy một mảnh kiếm gãy nằm yên tĩnh nơi đó. Mảnh kiếm trong ảo cảnh cũng là như thế, một đầu bằng phẳng dường như được gắn với chuôi, đầu còn lại có một góc nhọn như được người cố ý làm ra.
"Đúng là nó." Vương Nguyên cầm lên, ước lượng một chút: "Bên ngoài còn phải có một lớp vỏ bọc." Thiếu niên trong ảo cảnh cũng là cầm nó để vẽ bản đồ. Cậu suy nghĩ một chút, quay trở lại bàn, thử dùng một thứ gì đó viết lên tấm da dê, nhưng không hiện ra được gì.
"Quả nhiên..." Cậu lẩm bẩm, cầm mảnh kiếm rạch một đường trên bản đồ, lần này lập tức thành công, làm cho cậu xác nhận suy nghĩ của mình.
Tấm bản đồ này không bình thường.
Vương Nguyên cẩn thận mò bản đồ, mảnh kiếm trong tay chuẩn bị sáp nhập vào da dê lần hai, bỗng có người cầm cổ tay cậu ngăn lại, lấy mảnh kiếm trong tay cậu ra.
"Để tôi làm." Vương Tuấn Khải thấp giọng nói, giành việc vào tay mình. Hắn tỉ mỉ mày mò một lát, lột được một tầng mặt ngoài của tấm da dê xuống.
Bên trong lộ ra một hình vẽ quái dị.
Quái dị đến mức nào? Hai thanh Trấn Ma Đao song song nằm cạnh nhau, chính giữa còn có một kí hiệu trừu tượng miễn cưỡng có thể xem như là trái tim.
Vương Tuấn Khải: "..."
Thư tình?
Giấy chứng nhận kết hôn?
Đùa hắn?
Xung quanh hai thanh đao còn có một vòng cuộn tròn, xem hình dáng tinh tế được khắc họa sắc nét kia thì chính là con rồng đang ở bên ngoài nhà trúc.
Vương Tuấn Khải: "..." Thứ này hẳn không phải tà thuật gì, chỉ đơn thuần là một tấm hình gia đình phiên bản bạo lực.
Vương Nguyên nghe xong cũng dở khóc dở cười.
Đúng lúc này, một tiếng nổ kinh thiên động địa từ phía trên đầu bọn họ vọng đến. Hai người liếc nhìn nhau, đồng thời chạy ra xem. Động tĩnh hiển nhiên không phải là trên mái nhà truyền tới, mà là "bầu trời" đen kịt trên đầu bọn họ.
Rồng lớn gầm nhẹ hai tiếng, quanh quẩn quanh quẩn trên mái nhà, ngửa đầu hướng bầu trời thét dài như là đang thị uy, cũng là cảnh cáo.
"Đám người phía trên đang làm gì đó." Vương Tuấn Khải gần như hiểu ra vấn đề trong tích tắc, xoay người mang Vương Nguyên vào nhà gỗ: "Tấm bản đồ kia vẫn chưa hữu dụng, cậu trước hết ở đây tìm thêm manh mối, tôi ra ngoài ngăn bọn họ!"
"Chờ đã!" Vương Nguyên túm lấy hắn, sốt sắng: "Nếu sau một tiếng nữa anh không trở lại, tôi sẽ lên đó."
Vương Tuấn Khải muốn nói thôi, nhưng nhìn thấy vẻ mặt quyết đoán của Vương Nguyên, ma xui quỷ khiến hắn gật đầu: "Được."
Hết Chương 86