Trong Đôi Mắt Của Em [Khải Nguyên]

Chương 97

Trạch Phong dám lấy tuyết sa mạc ra làm lãnh địa cố thủ, dĩ nhiên đã trù tính từ rất lâu. Không biết lão đã bắt đầu tính kế đạo tu và tà giới từ lúc nào, nhưng nhìn doanh số đông đảo của hàng hàng lớp lớp cương thi cũng đủ biết lão phí công dụng sức đến đâu.

Ma vật tràn vào trung tâm sa mạc như lũ quét cuồn cuộn làm người tê cả da đầu, dưới sự chỉ huy của Trưởng Tôn Dật, chúng đệ tử tuy lòng loạn như ma nhưng vẫn nỗ lực bảo trì pháp trận. Pháp trận này ngoài bảo hộ ra là không đánh đấm được gì, có điều tốt xấu vẫn an toàn, cho nên bọn họ trông thấy cương thi kéo bầy chạy đến đập phá kết giới cũng chỉ run lên một chút, toàn lực xuất kích.

Vương Nguyên chém rơi một con xà yêu hai đầu, xoay người dễ dàng giải quyết sáu chân nhền nhện, rõ ràng chiến đấu kịch liệt là vậy, trông cậu lại có vẻ rất thoải mái, hoàn toàn không để sự tồn tại nguy hiểm của chúng vào mắt.

Gương kẻ đi trước chết ngã rạp như cỏ không hề ảnh hưởng đến sự mù quáng cuồng loạn của người đến sau, cứ việc Vương Nguyên vung tay lên là có kẻ tử vong nhưng đám yêu ma quỷ quái chưa bao giờ sợ hãi, thấy người sống là lao đến, thậm chí giẫm đạp lên nhau tranh đấu chen lấn, giống như Vương Nguyên là một món bảo vật độc nhất vô nhị vậy.

"Trạch đạo trưởng, muốn tiêu hao sinh lực của ta là điều không thể nào, ngươi đổi chiến thuật khác đi." Sau một hồi đồ sát hàng loạt, đao trên tay cậu dính không ít máu xanh đỏ lấm lem, Vương Nguyên ngửa đầu lên trời nhìn về một phía cười cười: "Năm xưa ngươi vốn đã không thắng được ta, có tài cán đến mức nào cũng không thắng được ta. Hiện tại ngươi phái lâu la đến cản đường có ích gì? Hay là ngươi đang làm gì đó mà không thể ra mặt?"

"Ngươi nghĩ quá đơn giản." Âm thanh ồm ồm của Trạch Phong lại vang lên, không che giấu khinh thường cùng nhục mạ: "Ngươi thắng ta? Ngươi là ai chứ? Ta trước giờ chưa từng thua kẻ nào, cũng không làm chuyện trái với lương tâm mà chột dạ không ra mặt!"

"Ồ, phải không? Ta vừa mới nghe chuyện hài hước gì thế nhỉ? Ngươi mà cũng biết lương tâm hình dáng như thế nào sao?" Vương Nguyên cười lớn, thập phần ngông cuồng: "Cả thế gian này ai cũng không thắng được ta, ngươi tỉnh lại đi!"

Cậu nói đến đây, vẻ mặt hiện lên chút nghi ngờ: "Hình như ta đã quên báo danh tính."

Vương Nguyên ngẩng đầu, mèo đen trên vai rốt cuộc không cuộn tròn bất động nữa mà nhảy xuống đất, hoá thành một con hổ cao lớn khổng lồ. Không chỉ kẻ địch sửng sốt kiêng dè mà nhóm đạo tu đệ tử cũng hết hồn, không biết đây là giống loài gì.

Vương Nguyên thừa sức đoán được vẻ mặt phong phú của Trạch Phong lúc này, ai thán mấy câu: "Trạch đạo trưởng học vấn uyên bác, ắt hẳn đã đoán ra ta là ai, cũng biết mục đích ta đến tìm ngươi. Nói một câu rõ ràng nha..."

Tươi cười của cậu rạng rỡ trên môi, ánh mắt híp lại: "Ta muốn gϊếŧ các ngươi."

"Trạch Phong, Đề Phùng, Hạ Hải Dung, Vương Đình, Trưởng Tôn Tần." Cậu vừa báo tên vừa vẽ một lá bùa triệu hồi, từ trong không trung triệu ra hai chiếc đầu người ném xuống đất: "Vốn là ta muốn để ngươi lại gϊếŧ cuối cùng, không ngờ trên đường gặp phải Hạ Hải Dung và Đề Phùng, tiện tay lấy thủ cấp của họ mất rồi."

"Đại sư huynh!!!" Trưởng Tôn Thanh Thanh nhìn thấy cảnh này, nghiến răng: "Đây là người huynh nói chúng ta cần tin tưởng sao?! Cậu ta gϊếŧ hai vị chưởng môn nổi tiếng của đạo phái, hắn còn đòi gϊếŧ sư tổ, huynh sáng mắt ra chưa?!?"

Trưởng Tôn Dật không nói gì, chỉ tập trung tinh thần nhìn đầu người, đăm chiêu.

"Năm ngươi các ngươi ai cũng không thiếu, ta phải xếp đầu của các ngươi ở gần nhau mới có thể tìm ra hắn."

Vương Nguyên dứt lời xong, Trạch Phong không giận mà cười sảng khoái: "Thì ra ngươi vẫn chưa tìm được nơi hắn bị nhốt!"

"Đúng vậy a, cho nên ta không còn cách nào khác." Vương Nguyên nhún vai, vô cùng thản nhiên: "Ta lại không biết ai trong số năm người các ngươi biết vị trí đó, vì thế đành phải tước đầu từng người, moi ký ức ra xem. Dù sao các ngươi cũng sắp chết rồi, ta giúp các ngươi đi sớm một bước, biết đâu khi đầu thai chuyển thế còn có thể được sinh vào nhà phú quý bồng lai."

Trạch Phong trầm mặc một chút, nói: "Ngươi thay đổi."

"Ta vẫn là ta." Vương Nguyên không ngại tỏ rõ: "Chẳng qua các ngươi nhốt hắn đi, ta đành phải làm hắn."

Trạch Phong nghe đến đây, mơ hồ có dự cảm chẳng lành: "Hai người các ngươi..."

"A, ta cũng là mới phát hiện gần đây thôi, việc này là chuyện riêng của ta và hắn, các ngươi chỉ nên dồn sức đánh nhau." Cậu ngoẹo đầu, quỷ dị cười: "Mới chỉ lơ là một chút mà lính của ngươi đã chết hết, xem ra mấy năm nay ngươi luyện cương thi không đến chốn, sống cũng không dễ dàng gì, sao không chết quách cho rồi?"

Mỗi một câu một chữ cậu thốt ra mang ác ý nồng đậm đến độ người ta nghe mà rét lạnh thân thể, Trạch Phòng càng không cần phải nói, lão ta vốn đang nóng nảy vì thiên kiếp sắp đến lại chưa thấy xuất hiện, bị Vương Nguyên hai ba câu chọc lên hoả khí, cứ cố dằn xuống để tiếp nhận thiên kiếp mà Vương Nguyên không chịu buông tha, làm cho lão ta phẫn nộ hơn bao giờ hết, quát tháo:

"Ngươi biết cái gì! Kẻ sinh ra vốn đã là tinh truy nguyệt phủng như ngươi làm sao hiểu được nỗi khổ của kẻ phải bò lết dưới tầng chót của thiên hạ!! Ngươi, và cả tên thiên quỷ đáng hận kia đều không đáng có mặt trên đời này, các ngươi không thể biết sinh lão bệnh tử gây ra cho phàm nhân thống khổ cùng cực, càng không biết việc mà các ngươi làm khiến cho bao nhiêu người hy sinh uổng mạng!"

Lão vừa dứt lời, mây đen vần vũ xoay chuyển trên bầu trời bất ổn, sấm chớp ẩn ẩn có nguy cơ biến nhiều, mà đám tà ma bên dưới cũng rú rít bỏ chạy, tranh nhau lủi xa nhất có thể.

"Độ kiếp? Lão ta vậy mà độ kiếp?!" Trưởng Tôn Dật khiếp sợ: "Còn là cửu cấp lôi kiếp, lão ta muốn phi thăng à!"

Phi thăng nào có dễ như vậy!

"Người không biết còn tưởng Trạch trưởng lão đức cao vọng trọng nên sắp độ kiếp."

Vương Nguyên đứng giữa muôn vàn thi thể đang tiêu tán, gió thổi lồng lộng, bạch trạch Đại Hỷ ở phía sau ngẩng đầu gầm lên uy hiếp, trong tình cảnh dầu sôi lửa bỏng lại mang vẻ đẹp thê mỹ điêu tàn.

"Thấy ngươi muốn độ kiếp như vậy, ta liền thương xót đáp ứng ngươi." Cậu lắc lắc cổ tay, công đức lượng nhanh chóng tụ tập thành từng đường nét vàng choé nhập nhoạng nhảy nhót, trông như một đám sét thu nhỏ. Vương Nguyên ngửa đầu nhìn lên không trung, tha thiết mỉm cười: "Các ngươi không phải nói ta từ bi độ lượng luôn luôn đau lòng chúng sinh sao? Không phải nói ta công đức vô biên bởi vì luôn duy trì chính đạo sao? Bây giờ ta thoả mãn tín nguyện của các ngươi, bù lại, các ngươi phải trả lời ta một câu hỏi."

Không khí dần dần đông đặc lại, toàn trượng nổi lên cuồng phong khủng khiếp, nhóm đệ tử Vân Thành phái chống đỡ pháp trận, căng mắt nhìn một cảnh tượng chưa từng có đang diễn ra.

Chỉ thấy bầu trời loé lên tia sáng, "ầm" một tiếng sét trắng bổ xuống mặt đất, một cái hố to chưa kịp hình thành, lại là âm thanh "ầm ầm" liên tục nối tiếp nhau tạo thành vô số vết rách. Lôi kiếp như phát cuồng không ngừng dội tới, bành trướng tứ phương, mà Vương Nguyên đứng giữa trận lôi kiếp kia lại không hề tổn hại một sợi tóc.

Tiếng thét đau đớn khủng bố của Trạch Phong là điểm kết thúc của trận lôi kiếp này, lão ta rốt cuộc không trốn được nữa, bị ép phải lộ mặt.

Khí đen từ khắp nơi hội tụ về một chỗ, hình thành dáng vẻ một con người. Trạch Phong bị lôi kiếp đánh cháy đen sì, máu huyết thấm ra tứ phía. So với một trăm năm trước, lão trẻ hơn rất nhiều, dường như mấy năm nay hấp thu linh khí của người khác cũng không phải là không hiệu quả.

"Vốn còn muốn trả lại cho các ngươi nhiều thứ, nhưng ta bận lòng hắn còn đang bị nhốt." Vương Nguyên đi tới trước mặt Trạch Phong, hờ hững hỏi: "Hắn ở đâu?"

Lão đạo trưởng không nói, cười lạnh, chật vật không thể tả: "Ngươi đoán xem?"

Vương Nguyên cũng nở nụ cười: "A."

Công đức lượng vốn là êm ái ôn hoà, lúc này lại chẳng khác đầu kim mũi mác, sắc bén tàn nhẫn xỏ xuyên qua thân thể nứt nẻ của Trạch Phong. Lão ta rên lên, thở dốc suy suyễn, nhưng vẫn không ngừng trào phúng: "Ngươi cũng chỉ đến thế mà thôi, ngươi lợi hại đến mức nào cũng không tìm được hắn!"

"Ta ngược lại muốn xem xem ngươi sẽ làm cái gì tiếp theo, dù có gϊếŧ hết năm người chúng ta, ngươi cũng không đạt được mục đích của mình đâu." Trạch Phong không hề sợ hãi, càng nói càng thấy đúng: "Huống hồ, đã không còn người thứ năm từ lâu rồi!"

Trạch Phong cho dù nửa tin nửa ngờ lời Vương Nguyên nói, cũng phải giễu cợt vài câu, lão phẫn hận đứng dậy, che giấu hoài nghi và hoảng hốt vừa mới bén rễ trong đầu, ho khan mấy tiếng: "Trưởng Tôn Tần đã tịch diệt từ lâu, hoặc là nói, hắn ta sớm đầu thai chuyển thế, ngươi tìm không được đủ năm người, cũng không mở được cánh cửa năm đó... Vương Nguyên, ngươi lúc nào cũng tự cho là mình thông minh, nhưng ngươi sẽ thoát khỏi quy luật thế giới này sao? Không có, ngươi cũng chỉ là một cá thế của trần ai mà thôi."

"Lúc trước ta cũng nghĩ như vậy." Vương Nguyên không phản bác lời lão, đồng tình gật đầu: "Ta luôn tưởng rằng sống trong thế gian này là phải thuận theo quy tắc của nó. Nhưng mà sau khi Vương Tuấn Khải mất tích, ta phát hiện thì ra cái gọi là quy tắc vốn nằm trong tay ta."

Cậu mỉm cười, sấm sét phía sau lưng lại một lần nữa quần ma loạn vũ: "Ta muốn ai chết thì kẻ đó ắt sẽ không sống nổi."

Nhìn biểu tình trên mặt cậu lúc này, không ai là không tin cậu sẽ huỷ diệt thế giới. Trạch Phong không nén được sững sờ, không kịp lách mình, hứng trọn một tia sét hung tợn đánh xuống. Lão ta văng ra xa trăm thước, nôn ra máu đen, vội lồm cồm bò dậy tìm cách tị lôi. Nhưng lôi kiếp này không đơn giản như lão nghĩ, không chỉ vừa tìm cách gϊếŧ lão mà còn đuổi theo bất ly, không chừa một tấc, dồn Trạch Phong tới cùng đường tuyệt lộ.

"Vương Nguyên, dừng tay lại vẫn còn kịp!!"

Trước khi Trạch Phong thật sự bị lôi kiếp đánh thành tro, một tiếng gầm sấm động oanh liệt vang lên, bóng người vừa tham chiến tung hoả mù tạo hiện trường che mắt mọi người, nhanh chóng đưa Trạch Phong đi mất.

Trưởng Tôn Dật phả khói bụi đầy mình, ra hiệu cho các đệ tử thu hồi pháp trận, trơ mắt nhìn Trạch Phong chạy mất.

Mà Vương Nguyên cũng không còn ở chỗ cũ.

Kẻ lạ mặt đưa Trạch Phongl đi lánh nạn, đến nơi lại ném lão ta xuống đất, cau mày trách cứ: "Trạch đạo trưởng, mấy năm nay ngươi suy nghĩ cái gì vậy? Trạch Phong của năm đó sẽ không bao giờ dùng sinh mệnh người sống để thăng tiến tu vi bản thân, càng không chủ động đối đầu với Vương Nguyên. Chúng ta đều đoán được Vương Nguyên bây giờ đã không giống xưa, cậu ta sẽ không nể tình, cũng không nương tay, nếu không phải vừa rồi ta ra mặt đúng lúc, bây giờ ngươi-..."

"Được rồi, những đều ngươi muốn nói ta đều biết." Trạch Phong ho ra ngụm máu, trắng mắt nhìn đối phương – tóc tai bù xù quần áo lam lũ, cặp mắt sáng ngời không mất đi hạo nhiên chính khí – là Trưởng Tôn Tần mang tiếng tịch diệt từ lâu.

Trưởng Tôn Tần dĩ nhiên vẫn chưa tịch diệt nổi, mấy năm nay ẩn cư trần thế cũng là vì muốn tìm kiếm tung tích quan tài chứa Vương Tuấn Khải. Khác với bốn người còn lại, hắn ta không cho rằng việc giam giữ thiên quỷ có hiệu quả, năm đó hắn ta cũng là không còn cách nào khác mới hợp tác với đồng đạo, không ngờ nhốt một Vương Tuấn Khải còn có một Vương Nguyên, đây rõ ràng là giải quyết không triệt để.

Trưởng Tôn Tần vẫn luôn nghi ngờ mối quan hệ giữa Vương Tuấn Khải và Vương Nguyên, nếu có thể thấy một trong hai người đó rồi điều tra thoả đáng, nhất định sẽ có cách giải quyết tối ưu hơn.

Trạch Phong không như thế, lão thích vòng vo quanh co, tìm không được Vương Nguyên lão liền tự mình bế quan lừa người, cũng không nói cho Trưởng Tôn Tần biết nơi giam giữ Vương Tuấn Khải.

Năm đó Vương Tuấn Khải đã bị nhốt ở đâu, chỉ có lão và Hạ Hải Dung biết. Hạ Hải Dung tu tâm bất thành, tẩu hoả nhập ma mà chết, bí mật đó liền bị chôn vùi trong đất lạnh, chỉ còn một mình lão tường tận. Trạch Phong kín miệng không muốn Vương Tuấn Khải xuất thế lần nữa, cũng giả câm điếc không cho ai biết, mãi cho đến bây giờ.

Vương Nguyên ép bọn họ phải khai ra vị trí.

Cậu quay trở về sau một trăm năm, chuyện đầu tiên là lật tung hắc thổ đại lục để tìm Vương Tuấn Khải. Thiên tai trọng ách mấy năm nay ắt do một tay cậu gây ra, dù sao năm xưa Vương Nguyên có thể khuấy đảo hắc thổ đại lục thì hiện tại làm một lần nữa cũng không lạ lẫm.

Vương Nguyên không ngại phá huỷ thế giới để tìm hắn, đủ biết nếu bọn họ cắn chết không chịu nhả, rất có thể cậu sẽ cho hắc thổ đại lục đi vào dĩ vãng.

"Năm đó rốt cuộc chúng ta đã đưa Vương Tuấn Khải đến đâu..." Trưởng Tôn Tần lẩm bẩm, đột nhiên cảm giác kẻ bên người bộc phát sức mạnh khủng bố, trợn mắt quay đầu nhìn Trạch Phong bay đi như một cơn lốc, khiếp sợ vọt theo.

Cách bọn họ không xa, Vương Nguyên vuốt ve lỗ tai mèo đen, nhếch miệng cười.

Rốt cuộc cũng đến rồi.

Hết Chương 97
Bình Luận (0)
Comment