Trọng Lai

Chương 39



“Chúa tể.” Voldemort mới từ phòng tắm đi ra đã thấy cảnh nóng làm người ta muốn phụt máu mũi.

Người đẹp tóc bạch kim chỉ mặc mỗi chiếc áo ngủ lụa ngồi trên giường hắn.

Mà chiếc áo kia thậm chí còn không được buộc vào đàng hoàng, cứ thế miễn cưỡng che khuất vùng kín, xương quai xanh xinh đẹp cùng đôi chân dài trắng mịn miên man suýt chút nữa chói mù mắt Voldemort.
Người đẹp nọ nửa nằm nửa ngồi, lại còn ngọt ngào kêu tên mình, đã là đàn ông thì ai chịu cho nổi!
“Lucius, sao em lại ở đây?” Voldemort nói, giọng khàn khàn chữ được chữ mất, mà ánh mắt hắn rõ là muốn nói cho Lucius hắn muốn bổ nhào vào y biết bao nhiêu.
“Chúa tể, tôi nghĩ là chúng ta hẳn đã ngủ với nhau rồi không phải sao?” Lucius giương đôi mắt xanh nhìn Voldemort, đôi mắt ấy lúc thường luôn khiến người ta thấy màu lam bụi lạnh lùng, mà càng động tình màu sắc càng sẫm lại.

Giờ đây, đôi mắt ấy thuần một mảnh xanh biếc.
Yết hầu Voldemort khẽ trượt một cái, hắn đi đến bên giường, con ngươi đỏ quạch càng thêm rõ ràng.

“Lucius, em có biết mình đang làm gì không?”
Lucius mỉm cười, “Đương nhiên.”
Nụ cười ấy triệt để khiến Voldemort mất khống chế, giây tiếp theo, Lucius đã bị hắn đặt dưới thân, Voldemort thậm chí còn thô bạo hôn y.


Hai người dần dần ‘thẳng thắn thành khẩn’ với nhau, được tương đối rồi Voldemort lại đột nhiên ngẩng đầu hỏi, “Thế Draco…”
Lucius đảo mắt xem thường, “Đã ngủ rồi, tôi đã bảo gia tinh trông nó.

Nhanh lên!” Trong giọng nói là sự vội vàng không che giấu gì.
Voldemort hôn lên môi hắn, cười đáp, “Yes, my Queen.”
Lucius cảm thấy mình mơ một giấc mộng thật dài thật dài, sau khi tỉnh lại, y nhận ra mình đang gối lên khuỷu tay người kia.

Y ngẩng đầu lên, nhìn dáng vẻ an tĩnh khó thấy của Voldemort.
Lucius lúc này mới nhớ ra đêm qua xảy ra chuyện gì, chợt thấy đầu có chút đau.

Đêm qua những chỗ khuyết thiếu trong ký ức được hoàn chỉnh đầy đủ, y cảm thấy mình lần này lỗ lớn rồi.
Lúc y mất ký ức, y vốn cho là mình và Voldemort đã ứ ừ rồi cơ, nếu không thì con chui đâu ra! Nhưng giờ y nhớ lại hết rồi, cũng ý thức được hôm qua là đêm – đầu – tiên của bọn họ! Nghĩ thôi cũng đã thấy thiệt thòi rồi.

Sau đó y chợt ngộ ra, nếu tối hôm qua là lần đầu tiên, đứa bé kia là thế nào đây?!
“Luci?” Voldemort vừa thức giấc đã thấy một đôi mắt giận dữ trừng hắn.

Hắn cảm thấy hoang mang vô cùng, sao Lucius lại có phản ứng thế được, nhất định là hắn nhìn nhầm rồi.
“Đứa nhỏ là ai?” Lucius thấy mình nói chuyện không lễ phép chút nào, có lẽ do y không sợ, dù sao tính y vốn vậy rồi.
Voldemort càng choáng váng, “Cái gì đứa nhỏ? Là sao?”
Ánh mắt Lucius càng thêm nguy hiểm, đôi con ngươi màu lam bụi nhìn chằm chằm Voldemort, y nhếch môi cười, lạnh lùng thốt.

“Draco ấy.”
“Đương nhiên là con của chúng ta.

Lucius em sao vậy?” Voldemort cảm thấy có gì đó không đúng.
Lucius hạ mắt, có chút không hiểu, trông Voldemort không giống giả vờ, nhưng mà… “Đêm qua, rõ ràng là lần đầu tiên của hai ta.”
Voldemort mới bừng tỉnh, nhưng hắn làm sao giải thích cho Lucius bây giờ, chẳng lẽ lại nói đây là sinh sản vô tính…? Có điều, hình như có vấn đề.“Lucius, em nhớ lại hết rồi ư?”
Lucius xoay người xuống giường, khoác lại áo ngủ, quơ đũa phép, mái tóc bạch kim liền mượt mà thẳng tắp.

Y nhìn Voldemort, ánh mắt vẫn lạnh lùng dù nét mặt đã hòa hoãn đi nhiều.

“Tôi chờ lời giải thích của ngài.”
Draco là máu mủ nhà Malfoy, xác thực đúng như vậy, hiện tại chỉ cần biết Voldemort đào đứa nhỏ đó từ đâu ra là tốt rồi.


Y còn chưa nghĩ đến chuyện sinh sản vô tính đâu.
Voldemort đỡ trán, bắt đầu nghĩ xem làm sao giải thích cho rõ ràng bây giờ.

Hắn không muốn nói cả quá trình, vì Voldemort không muốn đem khoảng thời gian chật vật nhất của mình cho người yêu nghe, hơn nữa hắn càng không muốn nhớ đến giai đoạn đen tối xám xịt đó.
Ngồi bên bàn ăn, Voldemort nhìn Lucius đối diện cử chỉ tao nhã ăn chậm nuốt kỹ, mình thì chẳng có khẩu vị gì.

Bé con ngồi một bên ôm bình sữa, đôi mắt xanh biếc to tròn liếc qua liếc lại, lúc thì nhìn Voldemort, lúc lại nhìn Lucius, dường như không rõ sao sáng nay hai người này yên tĩnh lạ thường vậy.
“Nghe này, Lucius, Draco tuyệt đối là máu mủ của em và ta.

Ta dùng bí thuật của yêu tinh mới sinh dưỡng được nó.”
Lucius buông dao nĩa, lau miệng cười nhạt.

“À, thế bí thuật đó là gì?”
Voldemort nghiêm túc đáp, “Ta đã thề với tộc trưởng của họ, tuyệt không tiết lộ cho người thứ hai biết.”
Lucius hoài nghi nhìn kỹ nét mặt Voldemort một lần, cuối cùng y thu mắt, ôm lấy bé con bên cạnh.

“Được rồi, coi như tôi tạm tin ngài.

Vậy…” ánh mắt y lóe lên ý trêu tức, “Draco là ngài mang thai?” Ánh mắt đó đảo qua bụng Voldemort, khiến hắn muốn nổi khùng.
“Đương nhiên không phải, là nhờ rương dưỡng phôi.” Voldemort bắt đầu có cảm giác liệu có phải mình chiều chuộng Lucius quá rồi không, mới để y không chút cố kỵ như vậy.
“Cũng là đồ của yêu tinh sao?” Lucius nghe đến đây liền hứng thú, rất có cơ hội làm giàu đó.
Voldemort làm sao không nhìn ra được Lucius nghĩ gì, hắn thở dài, lại yêu chiều nói, “Đã trả lại cho bọn họ rồi.” Đây là nói thật, Voldemort cũng không nghĩ mình giữ lại nó làm gì.

“Hơn nữa thứ đó cũng không cho người ngoài mượn đâu.”
Ý tưởng của Lucius bị đánh tan, y có chút tiếc rẻ, như thể nhìn một đống Galleon vàng bay mất vậy.

Malfoy đương nhiên không thiếu tiền, nhưng cũng không chê tiền bao giờ.
“Đúng rồi, Voldy,” Lucius thân mật gọi Voldemort, cười ngọt ngào.

“Em muốn đến thăm Severus.” Lucius thầm tính toán, y còn lâu mới tin lời nói từ một phía, đành phải tìm Severus chứng thực mới được.
Voldemort cau mày, Draco từng một lần bị bắt cóc, mà nghi phạm – cũng chính là Trường Sinh Linh Giá của hắn còn chưa tìm được, hắn lo Lucius một mình đến Hogwarts không an toàn.
“Khi nào?” Hôm nay hắn phải gặp Grindelwald, nên nếu Lucius muốn đi hôm nay, hắn không thể đi cùng rồi.

“Hôm nay.

Ngài yên tâm, em đến Hogwarts mà, nơi đó an toàn nhất nước Anh, không có gì phải lo đâu.” Lucius nói có hơi mỉa mai, nhưng không thể phủ nhận, Hogwarts cực kỳ bảo mật, dù sao lúc này Dumbledore còn chưa bắt đầu kế hoạch bồi dưỡng Cậu bé cứu thế của ổng.
“Được rồi, theo ý em.” Voldemort cuối cùng cũng đáp ứng.

Đúng như lời Lucius, Hogwarts vẫn rất an toàn.

Dumbledore sẽ không để người của hắn gặp chuyện không may ngay dưới mi mắt ổng chứ?
“Vậy em đi đây.” Lucius tâm tình tốt, chỉnh sửa áo sống liền ôm rồng nhỏ dùng khóa cảng rời đi.
Đến lúc hai người trước mặt biến mất, Voldemort mới kịp phản ứng.

Còn nữa, “Thế mà quên hỏi chuyện lời nguyền rồi!” Voldemort đỡ trán, đầu nhức bưng bưng.

Chậc, thôi đành chờ y về hỏi vậy.
Hắn không biết, Lucius đi lần này không biết khi nào mới về được.

Hogwarts xác thực an toàn, nhưng Voldemort đã quên, bản thân hắn luôn cực giỏi che giấu, cho dù là Dumbledore cũng có lúc sơ sẩy.
Lucius ôm theo Draco cũng không biết, nơi y sắp đến có nguy hiểm đang rình rập chờ y.

Trông y vui vẻ không hề che giấu, đầy kiêu ngạo tự mãn, như lời Severus nói thì y hệt con công vậy.

Nhưng chú công xinh đẹp này có đủ tư cách để ngạo mạn, y là người thừa kế của đại quý tộc số một số hai, là người yêu của Chúa tể Hắc ám, y không thiếu gì cả.

Lucius Malfoy, y còn có gì mà không chiếm được chứ?
==================
tí nữa thì quên mình còn cái bộ này cmnl:)))))))))).


Bình Luận (0)
Comment