Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 1

Lại thêm một kỳ tuyển sinh cho năm học mới, trường trung học thực nghiệm là trường tốt nhất trong huyện, chưa bao giờ thiếu thí sinh. Rất nhiều gia đình có học sinh không được phân vào trường trung học này vì muốn con mình được nhập học, tìm cách rồi nhờ vả khắp nơi, chỉ vì con mình sẽ có thể được sự giáo dục rất tốt, sau này có thể thi đậu trung học.

Năm nay khác năm trước một chút, vì trường trung học thực hành đưa ra chính sách mới, đó là tổ chức thi tuyển vào ban thực hành. Tổ chức thi tuyển sẽ thông báo đến toàn bộ học sinh tiểu học tốt nghiệp trong năm nay, chỉ cần thi đậu trong tám mươi hạng đầu tiên, bất kể có hộ khẩu thành phố hay nông thôn, cũng có thể ứng tuyển vào ban thực hành. Tuy rằng rất nhiều không biết ban thực hành đến tột cùng là gì, nhưng nghe nói chỉ cần là học sinh có thành tích tốt, đã thấy đó là học sinh ưu tú, thầy cô giáo nhất định sẽ chọn. Nên tin tức này vừa ban ra, rất nhiều phụ huynh học sinh đều dẫn con mình đến giành số đăng ký.

Đến ngày thi, cách giờ thi còn một tiếng nữa, đã có một số học sinh thành thành thật thật chờ bên ngoài trường thi tay ôm sách giáo khoa chờ mở cửa, phần lớn những học sinh này đều là ở nông thôn sợ trễ giờ nên đến sớm.

Khi cách giờ thi còn bốn mươi lắm phút, thầy chủ khảo Lý Lộc ra mở cửa phòng thi, thấy phòng dần dần đông lên, thầy cùng thầy giáo La là phó giám khảo nhìn nhau, sau đó xoay người viết quy tắc phòng thi lên bảng, số bài thi, thời gian kết thúc.

Tiếng chuông vang lên, thầy nhìn đến bàn thứ hai của dãy bàn đầu tiên, giờ thi sắp bắt đầu, thí sinh này vẫn còn chưa đến, xem ra là được gia đình nuông chìu nên đã bỏ thi. Thầy đã dạy ở trường trung học thực hành vài năm, đã thấy nhiều không ít học sinh được gia đình nuông chìu đến không còn quy tắc, loại tình huống này phát sinh cũng không kỳ lạ.

"Em có mặt!"

Lý Lộc nhìn ra cửa, chỉ thấy một nam hài có chút gầy yếu đứng ở cửa, quần áo đang mặc thoạt nhìn hơi cũ, bất quá rất sạch sẽ, thoáng nhìn qua cảm thấy bộ dáng của tiểu hài tử ngoan ngoãn: "Nhanh ngồi vào chỗ, giờ thi sắp bắt đầu."

Nam hài cúi chào thầy, sau đó nhanh chóng đi đến bàn thứ hai của dãy bàn đầu tiên ngồi ngay ngắn, thầy nhìn nam hài đặt viết thước ngay ngắn, không vì đến trễ mà hoảng hốt, liền thu hồi ánh mắt.

Dù sao thầy giám thị nhìn chằm chằm thí sinh, cũng sẽ ảnh hưởng đến khả năng làm bài của thí sinh. Con đường của những hài tử có điều kiện gia đình không tốt có thể vào trường này cũng không dễ, có thể làm bài tốt hơn một chút, cơ hội cũng tăng thêm nhiều.

Hôm nay vốn cố ý đi sớm, là vì tránh để giống như đời trước, ngày đó đi trễ, thiếu chút nữa không thể vào thi. Rốt cuộc hôm nay giữa đường lại gặp một đứa bé bị ngã gãy tay, cậu vốn không muốn quan tâm, nhưng mà nhìn bộ dáng tội nghiệp của đứa bé chỉ khoảng mười tuổi gục đầu mặt mày đỏ gay dưới ánh nắng chói chang, cậu đành phải đưa người đến trạm y tế khử trùng băng bó, lại giúp báo cảnh sát rồi mới vội vàng chạy tới trường trung học thực hành, kết quả thiếu chút nữa lại vào trễ.

Trầm Thiệu ngồi vào chỗ của mình, cầm lấy bài thi, nhìn đề bài đối với cậu không được tính là quá khó, chờ tiếng chuông vang lên, liền cầm viết bắt đầu làm bài.

Kỳ thi tuyển sinh vào ban thực hành chỉ xét hai môn Văn và Toán, sau môn Văn thi vào buổi sáng kết thúc, một mình Trầm Thiệu ra cổng trường, tìm một quán ăn gọi một chén cháo thêm hai cái bánh bao, nhìn con đường đông nghịt hư hỏng bên ngoài, cậu thở dài.

Sau khi cậu mở mắt vào hai ngày trước, nhìn thấy căn phòng khi còn nhỏ đã ở, còn cho rằng mình đang nằm mơ, nhưng hiện tại cậu đã ngạc nhiên xác định mình đã quay trở lại năm mười một tuổi. Năm đó mẹ cậu vì ba cậu điên đảo cùng một nữ nhân công bên ngoài – đã tức giận đến mức uống hơn nửa bình thuốc trừ sâu DDVP, còn chưa kịp đưa đến bệnh việc đã chết. Ba cậu trước những lời thóa mạ của người trong thôn cư nhiên dọn hết đồ đạc đi tìm người phụ nữ kia, từ đó về sau không thấy quay lại nữa.

Tiếc rằng thời điểm cậu quay lại đã quá trễ, mộ phần của mẹ cậu đã bắt đầu xanh cỏ, ba cậu cũng không biết đã cùng người phụ nữ kia trốn ở xó nào, chỉ để lại cho một ngôi nhà mình cậu trông nom cùng một vạn đồng do mẹ để cho cậu sống qua ngày.

Cháo ăn cũng không ngon lắm, nhân bánh bao hơi khô, bất quá Trầm Thiệu vẫn ăn hết, cả cháo cũng húp hết. Buổi chiều phải chờ đến ba giờ mới bắt đầu thi môn Toán, cậu không có chỗ nghỉ trưa, dứt khoát đi đến nhà sách chơi. Dù sao trời cũng nóng như vậy, đợi ở ngoài rất khó chịu, đến nhà sách có sách đọc miễn phí lại còn có máy lạnh thổi phà phà.

Giữa trưa nắng, người trong nhà sách Tân Hoa khá ít, Trầm Thiệu tìm một quyển sách, ngồi xổm trong một góc đọc, thỉnh thoảng có nhân viên của nhà sách đi ngang qua, thấy đứa nhỏ tuổi thiếu niên đọc một quyển dịch thuật cho người lớn lại nghiêm túc như vậy, đều tròn mắt, thậm chí còn có nhân viên thấy cậu ngồi xổm khó chịu, cho cậu vài tờ tạp chí cũ, để cậu ngồi bệt xuống.

Quá hai giờ, Trầm Thiệu cất sách lại chỗ cũ, đem tờ tạp chí trả lại cho nhân viên, lại nói cảm ơn rồi mới bước ra cửa, vừa mới ra khỏi cửa, một luồng hơi nóng đập vào mặt, cậu sờ sờ trán, nhìn mặt trời chói mắt trên đầu, không chút do dự đi về phía trường trung học thực hành.

Đời trước cậu không có cơ hội bước qua cánh cửa trường đại học, cậu không muốn đến đời này vẫn còn mang tiếc nuối. nếu đời người được trở lại một lần vẫn không biết quý trọng, vậy cậu sống lại còn ý nghĩa gì, là muốn cho đất nước tăng GDP, hay thải ra khí carbonic giúp cây cối quang hợp?

Môn Toán với Trầm Thiệu mà nói, so với Ngữ Văn còn thoải hơn một chút, vì bài làm sáng nay của cậu, cư nhiên có câu thơ phải điền từ vào chỗ trống mà không làm được, tuy chỉ có một điểm, nhưng nghĩ lại bản thân cũng đã ba mươi tuổi, mà còn kém học sinh tiểu học, đã cảm thấy cả người không vui.

Sau khi làm bài thi xong, vẫn còn cách thời gian nộp bài khá lâu, cậu luôn kiểm tra lại bài làm, sau khi phát hiện không điền sai, cũng không viết sai tên và số báo danh, liền nộp bài trước, dù sao từ thị trấn trở về nhà cậu phải mất một tiếng, cậu về trễ quá có thể phải đi trong đêm.

Ra khỏi cổng trường, tuy đã qua năm giờ chiều, mặt trời vẫn còn chút chói mắt, bất quá chói mắt nhất vẫn là chiếc Mercedes-Ben màu đen đậu cách cổng trường không xa, thân xe đen thui vì sạch sẽ bóng loáng, phản chiếu ánh nắng hắt ra những tia sáng làm lóa mắt người khác.

Lúc này có thể lái được Mercedes-Ben, trong mắt những người bình dân thì chính là đại diện của những người có tiền, nên một chiếc xe như vậy đậu ở ngay cửa ra vào, khiến người qua lại nhìn muốn lé mắt, suy đoán là phụ huynh của học sinh nào lại có tiền như vậy, lái một chiếc xe như thế đi rước.

Mới bước được vài bước, Trầm Thiệu liền nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặc tây trang từ trên xe bước xuống, chỉ bước mấy bước đã đến trước mặt mình.

"Xin hỏi cậu là Trầm Thiệu phải không?" Người đàn ông trung niên thập phần lịch sự, khi nói chuyện với Trầm Thiệu, còn cố tình cúi thấp người nhìn thẳng vào cậu.

Trầm Thiệu lui về sau một bước, để khoảng cách giữa mình và cổng trường gần hơn một chút, "Xin hỏi ông có chuyện gì không?"

Nam nhân trung niên cười lịch sự lấy từ trong người ra một phong thư, đưa đến trước mặt Trầm Thiệu: "Cảm ơn cậu sáng nay đã ra tay giúp đỡ, đây là quà cảm ơn của gia đình chúng tôi."

Trầm Thiệu nghĩ nghĩ, đoán được nam nhân này có thể là người biết đứa nhỏ sáng nay, không biết bọn họ sao lại tìm được mình? Cậu nhìn phong thư kia, không đưa tay ra nhận: "Chú quá khách sáo, tôi bất quá chỉ tình cờ giúp, thầy giáo đã dạy chúng tôi, phải học tinh thần trượng nghĩa của Lôi Phong, nên quà của chú tôi không thể nhận."

Người đàn ông trung niên nhìn cậu bé nhỏ gầy nghiêm túc chững chạc nói phải học tập Lôi Phong xong, cảm thấy đó là một cậu bé thành thật nhu thuận. Ông quay đầu lại nhìn chiếc xe màu đen trên đường, không giải thích thêm đem phong thư nhét vào túi áo Trầm Thiệu: "Thầy giáo cũng đã dạy, trò ngoan cần được thưởng, cậu bạn nhỏ, hẹn gặp lại." Làm xong, ông xoay người lên xe, xe rất nhanh liền chạy đi, giống như sợ Trầm Thiệu trả lại phong thư.

Trầm Thiệu liếc nhìn những người xung quanh, cũng không thèm nhìn trong phong thư có cái gì, liền đem nó cất vào trong túi sách đeo bên người, sau đó ôm túi sách bước đi.

Trên đường trở về thôn, có vài người trong thôn đang làm vườn nhìn thấy cậu, đều ân cần hỏi thăm cậu làm bài thế nào, còn có người thấy cậu sống một mình cũng không dễ dàng, nhét một ít rau trái trồng trong nhà cho cậu.

Tuy mấy thứ này không đáng mấy đồng, nhưng phần tình nghĩa này cũng làm Trầm Thiệu cảm kích vô cùng.

Trở lại căn nhà đổ nát của mình, Trầm Thiệu thu dọn quanh nhà một lần trước, sau đó lấy rau muống người trong thôn cho lặt sạch, còn chưa kịp rửa đã nghe bác hai gọi cậu ngoài cửa.

"Tiểu Thiệu, con về chưa?" Trương Thục Liên bưng một chén sứ, đựng canh gà còn nóng, thấy Trầm Thiệu quần áo rộng thùng thình một mình rửa rau, trong lòng có chút xót xa, đặt chén sứ xuống bước đến cạnh Trầm Thiệu kéo cậu qua một bên, nhanh chóng rửa giùm cậu, "Chiều nay có nấu canh gà, con uống một chén cho bổ."

Hai ngày nay đứa nhỏ học thi, trong nhà lại không có người lớn chăm sóc, bà có lòng muốn cậu qua nhà mình ở, nhưng trong nhà mình lại có người nhà, có trẻ nhỏ, quả thật cũng không phải hoàn cảnh thích hợp cho việc học hành. Còn không bằng cứ như vậy, bà cùng chồng thường chạy qua chăm sóc, lại không phải lo lắng con mình và Tiểu Thiệu phát sinh mâu thuẫn.

"Cám ơn bác, bác uống chưa?" Trầm Thiệu nhìn chén canh, bên trong còn có thêm cái đùi gà, tỏa mùi thơm ngào ngạt.

"Yên tâm đi, con gà này mập, nặng khoảng năm sáu ký, nhà bác uống cũng không hết. Thức ăn mùa hè ăn không hết, có con ăn phụ một chút, cũng không lãng phí." Trương Thục Liên thấy xót cho Trầm Thiệu tuổi còn nhỏ mà hiểu chuyện như vậy, nhớ tới em trai mình không thèm lo lắng lại chạy theo người phụ nữ khác, cảm thấy em mình thật sự không biết phải trái. Nhưng bà chỉ là con dâu Trầm gia, những lời này bà cũng không cách nào nói được. "Đề thi có khó không? Mấy ngày này trời nóng, con ở trong nhà nghỉ ngơi cho thật tốt, đừng chạy ra ngoài phơi nắng rồi bệnh."

"Ân," Trầm Thiệu mỉm cười gật đầu ngoan ngoãn, "Bác hai cứ yên tâm, con nhất định thi đậu." Đời trước tình hình của cậu kém, chỉ có thể làm được khoảng 50%, đời này sống thêm được gần hai mươi năm, cũng sẽ không thể sống uổng phí.

Trương Thục Liên lại dặn dò vài câu, thấy thời gian không còn sớm, bà còn phải về nhà cho heo ăn, phải vội vàng rời đi.

Bác hai đi rồi, Trầm Thiệu ăn cơm xong, lấy phong thư từ trong túi sách mà người đàn ông đã đưa cho cậu, mở ra liền thấy, bên trong là một xấp tờ một trăm đồng màu xanh, thấy ít nhất cũng khoảng hai ba mươi tờ.

Hiện tại giá thuê phòng bất quá chỉ ba bốn trăm một mét vuông, người này chỉ nói lời cảm ơn đã đưa đến hai ba ngàn, không khỏi có chút trịnh trọng hào phóng.

Lấy tiền trong phong thư ra, bên trong rớt ra một tờ giấy, trên đó còn viết ba chữ "Cám ơn cậu", chữ viết thoạt nhìn ngay thẳng, là chữ của trẻ con.

Trầm Thiệu đếm tiền, là hai ngàn sáu trăm đồng, nhìn số tiền kia, cậu quay đầu lại nhìn lịch treo trên tường.

Ngày 22 tháng 8 năm 1996.

Cậu vượt gần hai mươi năm, lại trở về căn nhà trống hoác này. Tuy đã từng nghĩ vì sao không để cậu quay lại vào nửa năm trước, như vậy ít ra cũng có thể ngăn mẹ cậu tự sát, nhưng cậu cũng không muốn phí phạm cơ hội hiếm có này.

Cậu muốn giấc mơ của mình biến thành sự thật, chứ không phải giấc mơ chỉ là giấc mơ.
Bình Luận (0)
Comment