Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 66

Cuối cùng, vì vô cớ đánh người, phỉ báng đe dọa người khác, Trầm Thiên Lương bị luật sư nhà họ Diêu mời đến khởi tố, lại thêm sau lưng có nhà họ Cố đại diện, Trầm Thiên Lương bị phán cải tạo lao động nửa năm, còn phải bồi thường cho Diêu Bác Hiên và Trầm Thiệu phí tổn thân thể và tinh thần.

Người nhà họ Cao cũng không suy nghĩ kỹ lại, vì sao một án kiện vô cùng đơn giản nhỏ nhặt, mà khi họ Diêu lại mời luật sư đến tranh luận, lại biến thành tội ác tày trời, cuối cùng án phạt cải tạo lao động nửa năm, đã là kết quả tốt nhất mà họ Cao chạy chọt nhiều nơi mới có được, nếu không có thể sẽ bị phán tù từ một năm đến ba năm.

Hai ngày vừa qua Anh chị hai họ Cao vô cùng buồn bực, tuy họ không biết rõ lắm em gái nhà họ đắc tội với nhà họ Cố như thế nào, nhưng việc kinh doanh của họ Cao chắc chắn đã bị ảnh hưởng. Trong những mối quan hệ lòng vòng này, dễ dệt hoa nên gấm, lại khó có chuyện giúp người gặp nạn, sau khi biết họ Cao và họ Cố không hợp nhau, dù nhà Cố vẫn chưa lên tiếng, nhưng những người bạn đang hợp tác làm ăn chỉ trong một đêm đã trở nên xoi mói bắt bẻ, giống nhưng sản phẩm nhà họ Cao sản xuất ra đều là phế phẩm thứ phẩm, nhao nhao tìm mọi lý do để trả hàng. Tuy vẫn giữ chút phúc hậu là không đem trả toàn bộ hàng hóa, nhưng cũng tỏ ý sẽ không đặt hàng với họ nữa, chỉ trong một tuần ngắn ngủi, vài nhà xưởng của nhà họ Cao đã muốn lâm vào tình trạng ngưng sản xuất, tâm tư nhóm nhân công cũng trở nên nóng nảy hơn.

"Tôi không cần biết hai người các cô cái cậu đắc tội với Cố nhị thiếu như thế nào, trong vòng ba ngày tới, cô cậu phải giải quyết chuyện hiểu lầm này, nếu không đừng trách người anh như tôi lạnh lùng vô tình." Anh hai nhà họ Cao rít một hơi thuốc, sau đó nhìn Cao Nhã Cầm và Trầm Tuấn Kỳ nói, "Mấy năm nay tôi đối xử với hai vợ chồng cô thế nào, cô cậu đều biết, chuyện cô cậu lén lút gây ra, tôi cũng chưa từng xen vào, nhưng lần này cô cậu phải nghĩ đến nhà họ Cao này, nên thua thì cứ chịu thua, cần giải thích thì phải giải thích, chúng ta muốn chống đối họ Cố, đó là lấy trứng chọi đá, tự tìm đường chết."

Cao Nhã Cầm bình tĩnh không lên tiếng, Trầm Tuấn Kỳ ngồi cạnh ả gượng cười nói: "Anh hai, việc này đều là lỗi của em, không liên quan đến Nhã Cầm. Vốn không liên quan đến họ Cố, nhưng Cố nhị thiếu lại thân thiết với con riêng của em, mấy đứa con nít mà, cãi nhau một chút, ra mặt giúp Trầm Thiệu, em sẽ nghĩ cách."

"Nghĩ cách, cách gì?" Chị dâu trưởng họ Cao xuất thân từ gia đình thư hương, không để ý đến kiểu đàn ông như Trầm Tuấn Kỳ, nên mấy năm qua, vẫn luôn ôn hòa với Trầm Tuấn Kỳ, ngay cả chuyện phá hoại gia đình người khác của em chồng cũng không để ý, chẳng qua là vì ngại thể diện của chồng, không muốn nhiều lời mà thôi. Bây giờ những việc Trầm Tuấn Kỳ gây ra đã ồn ào đến mức cả nước đều biết, bà đương nhiên sẽ nói những lời khó nghe, "Bắt Trầm Thiệu quên hết những chuyện cậu đã làm hay đe dọa dụ dỗ Trầm Thiệu?"

Sự châm chọc trong mắt chị dâu họ Cao quá rõ ràng, tuy lâu nay Cao Áp Thanh bằng mặt không bằng lòng với Trầm Tuấn Kỳ, nhưng dù sao cũng coi như là vợ chồng, vuốt mặt cũng phải nể mũi, thái độ của chị dâu thật sự không chừa mặt mũi cho ả: "Chị dâu nói như vậy, giống như coi chúng tôi như người ngoài vậy."

Có đứa em gái như cô, còn không bằng người ngoài, chị dâu họ Cao không muốn đôi co với ả, đứng dậy nói với chồng mình: "Em lên nhà nghỉ ngơi một lúc, mọi người từ từ bàn bạc."

Anh hai họ Cao không nói gì gật đầu, chờ vợ mình lên lầu rồi, dụi tắt điếu thuốc trong tay trầm giọng nói, "Tôi không cần biết cô cậu lấy lý do gì, tôi hy vọng sau ba ngày có thể nhận được kết quả, nếu không..." Ông liếc nhìn hai người kia một cái, không nói tiếp nữa, đi lên lầu.

Trầm Tuấn Kỳ nặng nề, biết tính cách anh hai không nói suông, nếu chuyện này không giải quyết tốt, phiền phức của hắn càng lớn hơn. Nhưng bây giờ chuyện đã náo động như vậy, về phía pháp luật và dư luận, vô cùng bất lợi với hắn, trừ khi Trầm Thiệu không theo đuổi nữa, bằng không chuyện này không cách nào giải quyết được.

Ra khỏi nhà chính họ Cao, Trầm Tuấn Kỳ liền nói với Cao Nhã Cầm: "Tôi đến Hoa đại tìm Trầm Thiệu, bà tự về đi, cẩn thận."

"Tôi đi với ông." Cao Nhã Cầm lo cho con trai, muốn Trầm Thiệu chừa một đường cho y, nên kéo mở cửa xe nói với Trầm Tuấn Kỳ, "Bây giờ không phải chuyện riêng của ông nữa, Thiên Lương vô tội."

Trầm Tuấn Kỳ im lặng ngồi vào ghế lái, thắt dây an toàn rồi nói: "Nghe nói hiện tại Trầm Thiệu không ở trong ký túc xá, bà biết nó ở đâu không?"

Im lặng một giây, Cao Nhã Cầm nói: "Đi thôi." Nói vậy, là ả biết Trầm Thiệu ở chỗ nào.

Trầm Tuấn Kỳ nhìn ả một cái, khởi động xe.

...

Phòng sách biệt thự, Trầm Thiệu đang nín thở tập trung luyện thư pháo, Cố Ninh Chiêu yên lặng ngồi bên cạnh cũng không làm phiền đến cậu, bất quá ánh mắt nhịn không được lướt qua lướt lại chỗ Trầm Thiệu, cuối cùng dứt khoát chống cằm ngắm Trầm Thiệu xuất thuần.

Trầm Thiệu có loại mị lực độc đáo, nhất là lúc cậu nghiêm túc, thân người rắn rỏi, khóe miệng mỉm cười, đều thành lực hấp dẫn không thể nói được, khiến Cố Ninh Chiêu cảm thấy, nhìn thế nào cũng không đủ.

Luyện tập một giờ thư pháp hoàn thành, Trầm Thiệu thu dọn văn phòng tứ bảo, quay lại thấy Cố Ninh Chiêu ngẩn người nhìn mình chằm chằm, cười hỏi: "Sao, buồn tẻ hả?"

Cố Ninh Chiêu lắc lắc đầu: "Xin đẹp."

Cái gì đẹp, chữ viết sao? Trầm Thiệu nhíu mày, rửa tay xong nói tiếp: "Trưa nay muốn ăn gì, hôm nay tôi xuống bếp."

"Sườn xào chua ngọt." Cố Ninh Chiêu không chút do dự cất lời, "Canh đầu cá đậu hũ."

"Được." Thói quen của Cố Ninh Chiêu luôn là hai món nay, Trầm Thiệu nhìn đồng hồ, "Gần mười giờ rưỡi rồi, cậu xem TV đi, tôi đi nấu cơm."

Cố Ninh Chiêu đứng dậy mở cửa phòng, còn chưa kịp bước ra, đã thấy bác Bạch đi tới.

"Nhị thiếu, Trầm thiếu, ngài Trầm và bà Cao đến." Ông thấy Trầm Thiệu đứng trong phòng, lùi qua bên cạnh một bước.

"Là ai, không biết." Cố Ninh Chiêu khoát tay, "Không gặp."

"Nhị thiếu, hai người đó đến tìm Trầm thiếu, nói là đến giải thích với Trầm thiếu." Bác Bạch tận chức tận trách nói hết mọi chuyện xong, không nói thêm nữa.

Nhíu mày, Cố Ninh Chiêu quay đầu nhìn Trầm Thiệu.

"Sao họ lại đến đây?" Trầm Thiệu nhướng mày, "Tôi ra gặp."

Hai người xuống lầu, thấy Cao Nhã Cầm cùng Trầm Tuấn Kỳ ngồi ngay ngắn trên sofa, thậm chí có chút cẩn trọng, Trầm Thiệu cất lời trước: "Hai vị có chuyện gì sao?"

Trầm Thiệu quay phắt lại, kinh ngạc nhìn Trầm Thiệu, hắn hoàn toàn không thể tưởng tượng được đứa bé gầy teo trong trí nhớ giờ đã trở thành một thanh niên cao ráo tuấn tú, sửng sốt một lúc mới lên tiếng: "Tiểu Thiệu..."

Trầm Thiệu như cười như không nhìn hắn, đáy mắt lại chất chứa hàn ý, khiến Trầm Tuấn Kỳ vốn muốn nói tiếp phải ngậm miệng.

"Trầm Thiệu, tôi biết chúng tôi làm sai rất nhiều, nhưng Thiên Lương vô tội, cậu nhờ người thả nói ra đi, sau này tôi nhất định sẽ không để nó đến tìm cậu gây phiền nữa." Cao Nhã Cầm làm mẹ, vẫn quan tâm nhất là con trai mình, "Ngàn sai vạn sai vẫn là chúng tôi, cậu hãy bỏ qua cho Thiên Lương đi."

"A, bà Cao nói mà tôi nghe không hiểu lắm." Trầm Thiệu vuốt khóe miệng, khẽ cười, "Quyết định của cậu nhà là do pháp viện, đâu có liên quan đến tôi?"

"Đúng đúng đúng, tôi nói sai rồi sai rồi, xin nhờ cậu giúp, thả Thiên Lương ra, chỉ cần cậu đồng ý, muốn gì tôi cũng đồng ý." Cao Nhã Cầm vội vàng nói, "Cậu nói đi, chỉ cần tôi làm được, nhất định sẽ làm."

"Chuyện bà có thể làm được, tôi cũng có thể, tôi muốn bà giúp thì phải làm sao?" Trầm Thiệu giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, thêm một chút nữa là cơm trưa hôm nay sẽ trễ luôn, "Huống chi tính tình cậu nhà nóng nảy, bốc đồng vô lễ, có được lần cải tạo này, cũng là chuyện tốt."

Hiện tại Cao Nhã Cầm đã hối hận năm trước đã đồng ý con trai mình để có hộ chiếu, đã cố ý cho Trầm Thiên Lương khai thêm một tuổi, nên trên pháp luật Trầm Thiên Lương đã vừa đủ mười tám, cuối cùng bị phán xử nghiêm trọng như vậy, cũng vì liên quan đến tuổi của y. Nếu là vị thành niên, nhiều nhất chỉ phải vào trường giáo dục chừng vài tháng là xong.

"Cậu nói đi, đến tột cùng cậu muốn như thế nào mới buông tha cho Thiên Lương và họ Cao chúng tôi?" Thấy Trầm Thiệu mặn nhạt không ăn, Cao Nhã Cầm hơi gấp gáp, hỏi thẳng, "Dù cậu thật sự oán hận hai vợ chồng tôi, thì cứ nhằm vào chúng tôi, vì sao liên lụy đến con tôi nữa?"

Trầm Thiệu cười lạnh một tiếng, quay sang nhìn Trầm Tuấn Kỳ vẫn không nói được lời nào: "Ngài Trầm vẫn nghĩ Trầm Thiên Lương thật sự vô tội?"

Trầm Thiệu ngẩng đầu nhìn thẳng vào Trầm Thiệu, lại nhìn Cao Nhã Cầm: "Thiên Lương còn nhỏ, nhiều việc làm không đúng, cha mẹ chúng tôi không dạy bảo kỹ, cậu tha cho nó một lần đi."

"Năm tôi tốt nghiệp tiểu học, vì người ta xúm quanh cửa nhà đòi nợ, người ta cũng đâu vì tôi còn nhỏ, mà không đòi tiền." Trầm Thiệu cười lạnh nói, "Tuổi nhỏ thì khi làm sai sẽ không tìm hiểu lý do, huống chi Trầm Thiên Lương còn nhỏ sao?"

"Vậu cuối cùng cậu muốn chúng tôi phải thế nào?" Cao Nhã Cầm nói, "Chẳng lẽ muốn chúng tôi chết như mẹ cậu, cậu mới cam tam?"

Nghe nói như vậy, sắc mặt Trầm Thiệu trầm xuống: "Bà sống hay chết liên quan gì đến tôi, nhà các người xảy ra chuyện gì, cũng không liên quan đến tôi."

Trầm Tuấn Kỳ nhìn thiếu niên lộ vẻ trào phúng trước mặt, một lúc sau mới nói, "Tôi không biết phải bù đắp cho cậu những tổn thương khi cậu còn nhỏ thế nào, chuyện trước kia đúng là do tôi sai, lại còn rất rất sai. Nhưng cậu đã mất mẹ, chẳng lẽ ngay cả tôi là cha cậu mà cậu cũng không bỏ qua sao?"

"Mẹ tôi xảy ra chuyện gì, trong lòng ông còn không biết quá rõ sao?" Trầm Thiệu cười nhạo, "Những năm qua, ông ngủ ngon không?"

"Cái chết của mẹ cậu không liên quan đến tôi..."

"Nếu như ông nói không liên quan gì đếm Trầm Thiên Lương chỉ nhỏ hơn tôi vài tuổi, không chừng tôi còn có thể vì cảm thông cho ông, mà bỏ qua chuyện cũ."

Không có người đàn ông nào thích nghe người khác nói mình bị cắm sừng, Trầm Tuấn Kỳ cũng không ngoại lệ, tuy ở ngoài hắn cũng ăn chơi đàng điếm, nhưng cũng không có nghĩa là hắn không để ý chuyện vợ mình làm xằng bậy bên ngoài.

"Đến tột cùng là cậu muốn nói cái gì?" Trầm Tuấn Kỳ ngắt lời cậu, "Hay là nói, đến tột cùng cậu muốn tôi làm gì?"

"Thật sự tôi không muốn nói gì với ông." Trầm Thiệu nhướng mày nói, "Tôi muốn ông xuống nhận lỗi với mẹ tôi, ông chịu đi không?"

"Trầm Thiệu, mày đừng khinh người quá đáng, mày là cái thá gì, bất quá là quyền thế nhà họ Cố mà thôi!" Trầm Tuấn Kỳ rốt cục nhịn không nổi nữa, trong lòng hắn, Trầm Thiệu chính là con hắn, một người cha bị con mình mắng như vậy, hắn mà nhịn được thì không ngước mặt lên được.

"Tôi thích ỷ thế hiếp người, thì sao?" Trầm Thiệu cười lạnh hỏi lại, "Ông ganh tỵ hả?"

"Ừm, tôi thích Trầm Thiệu dựa dẫm (tôi)." Cố Ninh Chiêu vẫn luôn im lặng thốt ra một câu như vậy, sau đó nhét quả táo mình gọt vỏ đẹp đẽ vào tay Trầm Thiệu.

"Cậu muốn bắt nạt ai, thì cứ bắt nạt, có tôi bên cạnh."

~oOo~

Tiểu Mộc:

Chương 66 có đổi một chút, coi thử có hợp không, ví dụ Cố gia -> nhà họ Cố. Nếu hợp chắc để luôn.

Nhân tiện, mình cần 01 bạn giúp mình beta bộ "Trọng lai nhất thứ" này. Làm từ bây giờ luôn, cho đến hết truyện. Yêu cầu không có gì nhiều, sửa lỗi chính tả, lỗi type, hệ thống lại toàn bộ danh từ chỉ nơi chốn (thôn Trầm gia hoặc Trầm gia thôn v.v...). Nếu các bạn biết tiếng Hoa thì càng tốt, có thể giúp mình chỉnh luôn thành ngữ, tục ngữ (từ tiếng Hoa tìm tục ngữ tiếng Việt tương đương).

Nói trước là mình khá khó tính, bảo thủ (già rồi), cầu toàn, làm việc nghiêm túc. Chúng ta hợp tác vì sở thích, phi thương mại, liên lạc qua mail, nên cũng khó khăn trong việc thấu hiểu. Tuy nhiên, Mộc cũng biết lắng nghe, bạn có lý do hợp lý, mình cũng chẳng có lý do gì để bác bỏ, đúng không? Nên các bạn cân nhắc thật kỹ trước khi hợp tác với mình.

Nhắn tin hoặc để lại mail, Mộc liên hệ nhé.

Cám ơn nhiều.

...
Bình Luận (0)
Comment