Trọng Lai Nhất Thứ

Chương 70

Trầm Thiệu nhìn đôi tình nhân trao nhẫn trên sân khấu, khuôn mặt kềm không được lộ ra nụ cười, cậu là một người hoàn toàn bình thường, nên khi nhìn khác hạnh phúc, vẫn hy vọng người đó sống thật tốt.

Cố gia có địa vị phi phàm ở Bắc Kinh, Cố Bình Văn lại là người nối nghiệp Cố gia, tiệc đính hôn của anh, người được mời vui vẻ đến, không được mời cũng sẽ nghĩ đủ mọi cách chen được vào trong tiệc, trò khôi hài trước đó cũng không có người nhiều chuyện, mọi người đều là kẻ thông minh, người gây chuyện và Trầm Thiệu ai nặng ai nhẹ, dùng đầu ngón chân cũng nghĩ được.

Trong mắt thiếu gia thế gia này nọ ở Bắc Kinh, địa vị Trầm Thiệu đã trở nên khác biệt, vốn họ cho rằng Trầm Thiệu chỉ là món đồ chơi vài ngày của Cố Ninh Chiêu, kết quả ngay cả nữ gia chủ Cố gia cũng coi trọng cậu, đó là chuyện đồ chơi không thể nào làm được.

Hướng Vệ Lan ở Bắc Kinh cũng là nhân vật tiếng tăm lừng lẫy, nhà mẹ đẻ có quyền thế, nhà chồng cũng có quyền thế, bản thân cũng là người phụ nữ có năng lực có phong cách, người phụ nữ này đã khiến không ít người cả nam lẫn nữ đều sợ hãi, nhưng cố tình bà lại thân mật với Trầm Thiệu như vậy, thái độ giống như Trầm Thiệu là người nhà của bà vậy.

Nếu Trầm Thiệu là nữ, họ còn có thể coi Trầm Thiệu là con dâu Cố gia, nhưng Trầm Thiệu lại là một người đàn ông. Ngay cả khi Cố nhị thiếu thật sự thích người đàn ông Trầm Thiệu, Hướng Vệ Lan làm mẹ, có thể ôn hòa với người đàn ông đã quyến rũ con trai mình không?

Người Cố gia làm việc, thật sự là chuyện mà người bình thường không thể đoán được, thằng nhóc Trầm Thiệu này, đời này có thể đặt chân vào Cố gia, là may mắn tám đời rồi.

Trầm Thiệu ít nhiều cũng có thể đoán được suy nghĩ cũng các vị khách mời, bất quá cậu cũng không để ý nhiều, bởi nếu vì một câu nói hay cái nhìn của người khác, liền ngăn cách tấm lòng của người tốt đối với mình, đó mới thật sự là ngu ngốc, gần hay xa thân hay sơ còn không phân biệt được thì làm người còn có ý nghĩa gì nữa?

Những người kia cho rằng cậu nịnh bợ Cố gia mới thành công được như vậy, dù sao khi Phi Đằng thành lập, cậu đã phải nhờ vả Cố gia, đó cũng không phải chuyện gì quá đáng sợ. Ít ra trong lòng cậu biết rõ rằng, nếu công ty của cậu không cố gắng, cho dù Cố gia có giúp đỡ thế nào đi nữa, Phi Đằng cũng không thể phát triển được như vậy chỉ trong thời gian ngắn. Lưu Bị có thiên tài Gia Cát Lượng giúp đỡ, còn tường nào mà không vượt qua được.

Trầm Thiệu tâm tình tốt đẹp, sau khi cha mẹ Cố nói lời chúc mừng xong, bắt đầu cầm dĩa lấy thức ăn cho mình, cậu tốt xấu gì cũng là người già thân thể khỏe mạnh, uống rượu mà không ăn, bụng sẽ tạo phản.

Rất nhanh có người bước đến chào hỏi cậu, thậm chí còn trao đổi danh thiếp. Túi áo căng phồng danh thiếp, Trầm Thiệu hớp một ngụm nước, quay lại thì thấy Cố Ninh Chiêu đang đẩy vài người vây xung quanh cậu ra, bước thẳng về phía cậu.

Cậu lặng lẽ thở dài, trong tiệc đính hôn hôm nay, hơn nửa thời gian Cố Ninh Chiêu gần như đảo quanh cậu, mỗi lần chạm phải ánh mắt nghiêm túc của Cố Ninh Chiêu, cậu đều mang cảm giác có lỗi với cha mẹ Cố. Rõ ràng là đối phương tỏ tình trước, sao cậu lại chột dạ khó hiểu vậy chứ?

Chẳng lẽ vì tuổi tâm lý của mình lớn hơn Cố Ninh Chiêu, nên cảm thấy không nên dẫn Cố Ninh Chiêu bước lên con đường này sao?

Một con tôm hùm được lột vỏ chấm sốt sẵn đặt vào dĩa cậu, Trầm Thiệu nhìn Cố Ninh Chiêu trước mặt, lại nhìn con tôm hùm, lặng lẽ thở dài lần nữa: "Cám ơn." Cậu chưa bao giờ biết, Cố Ninh Chiêu lại có thể có một mặt kiên cường như thế.

Cách đó không xa, Cố Bình Văn đang đãi khách cùng Hà Cẩm Thư ngẩng đầu nhìn về phía Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu, cũng lặng lẽ thở dài, tối hôm qua anh nói em trai mình, đối với chuyện tình cảm, da mặt dày một chút thì xác suất thành công sẽ lớn hơn, xem ra em trai anh đã nghe lọt được những lời này. Xem ra trước đây khi anh nói chuyện với em trai anh, thằng em không phải không nghe được, mà là không thèm nghe thôi.

"Anh đang nhìn gì vậy?" Hà Cẩm Thư thấy anh thất thần, hướng theo tầm mắt anh nhìn theo, phát hiện bên đó là Cố Ninh Chiêu và Trầm Thiệu, ghé vào tai anh khẽ hỏi: "Nhìn cậu ba làm gì?"

"Không có gì, anh chỉ đang nhìn em anh, thì chợt nhớ đến lúc anh đang theo đuổi em." Cố Bình Văn cười vươn tay ôm eo Hà Cẩm Thư, "May mắn anh đã thành công."

Hà Cẩm Thư nghi hoặc nhìn nhìn về phía Cố Ninh Chiêu, cậu ba và Trầm Thiệu đứng đó, sao anh ấy lại nhớ đến chuyện trước kia?

Cố Ninh Chiêu đứng tiếp chuyện Trầm Thiệu một lúc, lại bị Cố Sùng Trị gọi đi, Trầm Thiệu cầm cái nĩa trong tay, vui vẻ xắn một miếng bánh ngọt ăn. Lúc nhìn thấy có một người đang bước về phía mình, cậu nhanh chóng nuốt xuống, cầm ly lên hớp một ngụm nước, không hiện ra một chút lúng túng nào.

"Xin chào, tôi họ Chu, tên Chu Đàm." Người vừa đến khoảng hai mươi tuổi, cắt kiểu tóc mốt đương thời, cổ tay đen chiếc đồng hồ trị giá gần trăm vạn, dáng vóc cũng khá tốt, nhưng Trầm Thiệu mơ hồ cảm thấy người nọ có chút thù địch với mình.

Loại thù địch này khác với thanh niên cao gầy gây sự với cậu trước đó, người này che dấu rất tốt, trong từng hành động không nhìn được chút vô lễ nào, ngược lại mang chút tao nhã của công tử thế gia.

"Cậu có thể không biết tôi, tôi là bạn học từ hồi nhà trẻ đến trung học của Ninh Chiêu, nếu không phải Ninh Chiêu sửa lại nguyện vọng đại học, chúng ta có thể cùng là sinh viên Kinh Đại." Nụ cười của Chu Đàm vô cùng khéo léo, "Nghe nói Ninh Chiêu ở đại học luôn được cậu chăm sóc, tính cách cậu ấy khá lạnh lùng, hy vọng cậu có thể bao dung nhiều hơn." Nói xong câu đó, y chìa tay ra trước mặt Trầm Thiệu.

Trầm Thiệu cũng lịch sự cười, sau đó nói: "Thật ngại quá, Ninh Chiêu chưa từng kể với tôi về những người bạn thuở nhỏ, thật sự quá thất lễ, xin chào." Cậu nắm chặt tay đối phương, hai người nắm tay ba giây, cùng buông ra.

Chu Đàm nhếch khóe miệng cười nói: "Cuộc thi lần trước, cậu mang vinh quang cho đất nước, lần này cuối cùng cũng gặp người thật, hy vọng ba chúng ta có thể liên lạc nhiều hơn, gặp nhau nhiều hơn." Y lấy một tấm danh thiếp ra, hai tay đưa tới trước mặt Trầm Thiệu.

"Nhất định rồi." Trầm Thiệu cũng đưa lại một tấm danh thiếp, chờ đối phương tao nhã quay gót rời đi, cậu mới nhìn danh thiếp trong tay, lộ ra nụ cười châm biếm, vị này rõ ràng lớn hơn Cố Ninh Chiêu vài tuổi, còn chuyện là bạn học của Cố Ninh Chiêu từ nhỏ đến lớn thì...

Ngay cả khi cậu không biết Cố Ninh Chiêu từ tiểu học đến cấp hai đã nhảy lớp vài lần, thì hai người là bạn cùng lớp cũng khó, nhiều nhất cũng chỉ cùng trường mà thôi.

"Người vừa rồi cậu mới nói chuyện là ai vậy?" Cố Ninh Chiêu đứng sau lưng cậu, tầm mắt lại nhìn chằm chằm danh thiếp trong tay Trầm Thiệu.

"Cậu nói người này hả?" Trầm Thiệu giơ giơ danh thiếp trong tay, hỏi ngược lại, "Không phải bạn học từ nhỏ đến lớn của cậu hả?"

Cố Ninh Chiêu ngẩng đầu, cẩn thận nhìn chằm chằm bóng Chu Đàm thật kỹ, sau đó nói: "Biết mặt, không quen." Nói xong, tầm mắt lại quay về chằm chằm tấm danh thiếp.

Làm như không thấy ánh mắt của y, Trầm Thiệu nhét danh thiếp vào túi trong áo vest, "Sao lại không quen, hắn ta còn đến cảm ơn tôi đã chăm sóc cậu."

"Liên quan gì đến hắn?" Cố Ninh Chiêu khó hiểu ngồi xuống cạnh Trầm Thiệu, thấy cái dĩa của cậu trống không, liền hỏi: "Còn muốn ăn gì nữa không, tôi lấy cho cậu."

"No rồi, cám ơn." Trầm Thiệu lấy giấy lau miệng, sau đó nói, "Lúc trước tôi đặt mua xe, hôm nay có rồi, chút nữa tôi muốn đi coi xe, nên chiều không về biệt thự cùng cậu được."

"Tôi đi với cậu." Cố Ninh Chiêu không do dự nói, "Chờ chút nữa tiệc kết thúc, thì chúng ta đi."

Trước đôi mắt hắc bạch phân minh của đối phương, Trầm Thiệu hoàn toàn không thể từ chối. Cậu mơ hồ cảm thấy bản thân giống như đã bước một chân vào đầm lầy tình yêu, sớm muộn gì cũng bị chìm xuống.

Buổi tiệc kết thúc, các vị khách mời tụm năm tụm bảy rời đi, Trầm Thiệu và Cố Ninh Chiêu cũng lên xe đi luôn.

...

Chu Đàm vội cùng chạy ra cổng khách sạn, kết quả chỉ nhìn được bóng chiếc Bentley đã chạy đi xa, hắn nhớ tới những lời Trầm Thiệu đã nói, ánh mắt khẽ trầm xuống. Lấy danh thiếp cất trong túi áo ra, hắn bình tĩnh vo lại thành viên, ném vào thùng rác.

"Chu thiếu sao vậy, sắc mặt khó coi như thế?" Một người bước đến trước mặt hắn, trên mặt cười lấy lòng.

"Không có gì, vừa mới gặp phải người không thức thời mà thôi." Chu Đàm phủi phủi tay áo mình, lại khôi phục dáng vẻ công tử quý phái.

"Ai không có mắt vậy, dám đắc tội Chu thiếu ngài, ngài nói tôi biết, tôi nhất định giúp ngài dạy dỗ nó lại."

"Cậu dạy dỗ?" Chu Đàm nhìn người nọ cười cười, tuy không nói gì thêm, nhưng lại lộ ra vẻ khinh miệt.

"Hừ!" Người nọ chờ Chu Đàm lên xe rời đi, hung hăng xì một hơi, "Bất quá dựa hơi gia đình ra vẻ, có là cái thá gì!"

Chửi xong, hắn nhìn nhìn xung quanh, xác định không có ai nghe thấy những lời vừa rồi, mới yên tâm bỏ đi.

Ở Bắc Kinh không ít người biết Chu thiếu gia có thù sẽ báo, mà người nọ còn có vẻ ngoài đẹp, vô cùng quý khí. Nhìn thoáng có vẻ rất lễ phéo, thực tế lại vô cùng ngạo mạn, căn bản không liếc nhìn người bình thường. Nghe đồn vị này không thích nữ chỉ thích nam, bất quá chỉ không thể chứng thực được tin đồn mà thôi.

Ở Bắc Kinh, tuy Chu gia kém Cố gia, nhưng cũng có thể coi là những thế gia hạng nhất ở Bắc Kinh, người thường không dám dễ đắc tội, trước mặt vị Chu thiếu kia, đa phần sẽ khách sáo một chút.

Chỉ tiếc bề ngoài tốt, bên trong lại không có gì tốt đẹp.

...

Tuy xe đã mua xong, nhưng giấy phép vẫn chưa hoàn tất, cũng may Trầm Thiệu cũng không cần đăng ký gấp, nên đã chuẩn bị làm xong hết thủ tục rồi, mới bắt đầu dùng chiếc xe này.

Trên đường về biệt thự, cậu cảm thấy hơi đói bụng, nên dứt khoát tìm một quán ăn nhìn sơ cũng khá ngon ăn tối.

Thức ăn được dọn lên bàn, cậu liền nghe nói người gọi cậu, quay lại liền thấy một thanh niên cười tươi rói đứng phía sau mình, cậu ngớ người một lúc mới nhớ ra người nọ tên Đặng Khang.

Trầm Thiệu cười với y, nhưng không mời y ngồi, vì cậu nhớ rõ hình như Cố Ninh Chiêu không thích người nọ lắm.

"Không ngờ ở đây lại tình cờ gặp được hai vị đàn anh." Đặng Khang thấy cậu mặc vest nghiêm chỉnh, đoán có thể cậu tham gia tiệc tùng gì đó, nhân tiện khen, "Đàn anh mặt bộ vest này thật đẹp trai."

Cố Ninh Chiêu mặt không đổi sắc ngồi bên cạnh, gắp một miếng thịt gà đưa đến miệng Trầm Thiệu, lộ ra mặt than nói: "Thử đi, khá ngon."

Trầm Thiệu im lặng nhìn Cố Ninh Chiêu mặt than, dưới đáy lòng thở dài lần thứ N, không còn lời gì để nói, ăn miếng thịt gà kia.

Khi Cố Ninh Chiêu tùy hứng, hoàn toàn làm người ta bó tay a.
Bình Luận (0)
Comment