*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Cháo
Không nghĩ tới muốn bất hòa với Cùng bàn lại khó đến như vậy, mới chưa được một ngày mà tôi đã sắp không kiên trì nổi nữa rồi.
Lại nói, bình thường tôi cũng không phải người nói nhiều, trừ những lúc thảo luận đề thi với Cùng bàn thì về cơ bản tôi không thích giao lưu với người khác. Kết quả cả ngày hôm nay giáo viên cứ như muốn chống lại tôi vậy, người thì cho đề mục siêu khó vượt phạm vi học, người thì để lại câu hỏi thảo luận sau giờ học, tôi kìm nén dục vọng muốn bàn luận với Cùng bàn, thiếu chút nữa tự nghẹn chết mình.
Mà trong những lúc đặc biệt thế này, Cùng bàn còn thêm dầu vào lửa, truyền đủ loại giấy nhắn cho tôi trong giờ học.
—— Sao vậy, ngủ không đủ giấc nên không vui à?
Tôi liếc mắt nhìn quyển vở Cùng bàn đẩy tới tay tôi, trong lòng thầm ‘A’ một tiếng, không thèm quan tâm tiếp tục sự nghiệp giải đề vĩ đại của mình.
—— Không đi hiệu sách với cậu nên cáu à? Tuần này tôi đi với cậu nhé, được không?
Cùng bàn kiên nhẫn tiếp tục đẩy quyển vở qua, bên trên viết thêm vài câu hỏi nữa.
Trong lòng tôi nói ‘Giờ mới biết đường đi cùng nhau, trước đó thì làm cái gì hả? Mà đi hiệu sách làm gì nữa, sách cần mua cũng đã mua xong từ lâu rồi’, trên tay không dừng lại, hoàn toàn không thèm để ý tới động tác lén lút của Cùng bàn.
Cùng bàn thấy tôi không để ý tới cậu ấy, im lặng thật lâu, đến lúc sắp tan giờ học buổi tối mới kín đáo đưa cho tôi một tờ giấy.
Tôi không đếm xỉa đến mấy hành động ngây thơ đó của cậu ấy, không thèm xem tờ giấy đã thu dọn đồ về nhà.
Kết quả đi được nửa đường càng nghĩ mà càng tò mò không biết trên giấy viết cái gì, còn chưa kịp phản ứng thân thể tôi đã tự động quay lại phòng học.
Cũng may Cùng bàn đã đi rồi, tôi như kẻ trộm cất tờ giấy kia vào trong túi, lo sợ giữa chừng bị ai đó phát hiện, về đến nhà rồi mới dám lén lút mở tờ giấy ra.
—— Tức giận thì đừng giấu trong lòng, đừng để giận đến mệt người.
Tôi cẩn thận kẹp tờ giấy vào trong vở, chẳng biết vì sao mũi lại ê ẩm chua chua.
Cùng bàn bên ngoài lạnh lùng bên trong dịu dàng, Cùng bàn tốt bụng của tôi, sao lại bị một cô gái không biết từ đâu chui ra lừa chứ?
Mấy ngày kế tiếp là kì thi đầu năm.
Cũng may là đến kì thi, nếu không ngày ngày phải đối mặt với Cùng bàn, vậy chắc chắn tôi sẽ không nhịn được muốn làm hòa với cậu ấy.
Kì thi đầu năm dựa theo tên họ để chia phòng, tôi và Cùng bàn đều đứng đầu trong vần X*, may mà số người họ X trong khối khá đông, Cùng bàn bị chia tới lớp hàng xóm.
*Thụ họ Tiết (xuē) công họ Tân (xīn)
Vì không muốn cơ thể chịu sự khống chế của nội tâm, làm ra hành động gì đó phản bội lại mình, tôi lấy lý do học bài đợi cả ngày ở phòng thi, tận lực giảm bớt cơ hội tiếp xúc với Cùng bàn, ngay cả cơm trưa cũng chỉ mua một cái bánh mỳ ở siêu thị để giải quyết.
Nhưng mà tôi ngàn tính vạn tính cũng không tính lọt được bước này.
Tôi có thể khống chế bản thân không đi tìm Cùng bàn, nhưng lại không thể khống chế được Cùng bàn tới tìm tôi.
Lúc này tôi đang gặm bánh mỳ dứa, vừa đắm chìm trong sự ảo diệu của toán học cao cấp, vừa chờ môn thi buổi chiều, Cùng bàn liền từ bên ngoài đi vào phòng thi của chúng tôi.
Chỗ ngồi dựa vào tên họ để phân chia nên trong phòng thi không chỉ có học sinh lớp trọng điểm mà còn có kha khá bạn học lớp 11 không thích học hành đang ồn ào đùa giỡn, người khác nhắc nhở nhiều lần rồi mà bọn họ cũng không chịu tiếp thu.
Kết quả Cùng bàn vừa đi vào, tiếng ‘ha ha ha’ ‘hi hi hi’ của bọn họ trong nháy mắt im bặt, giống như có thứ gì đó kẹt trong cổ họng, ho ra không được mà nuốt lại chẳng xong, khiến người khác nghe mà thấy kì quái không quen chút nào.
Xung quanh đột nhiên yên tĩnh khiến tôi thoát khỏi quyển sách Toán, ngẩng đầu lên thì thấy Cùng bàn đang xách một túi đồ đứng trước bàn học của tôi.
Ánh mắt tất cả mọi người trong phòng đều tập trung lên người cậu ấy, không chỉ đám học sinh lớp 11 mà ngay cả những học sinh đang nghiêm túc học bài cũng đặt sách trong tay xuống, lén lút quan sát Cùng bàn, trong mắt có kính sợ, còn có cả chút…
Kinh hoàng?
Tôi nhìn mà thấy hâm mộ trong lòng, có lẽ đây chính là khí thế của người đứng đầu khối nhỉ?
Danh hiệu đứng đầu khối của Cùng bàn quả nhiên danh xứng với thực. Không như tôi, đứng nhất nhiều năm như vậy mà làm thế nào cũng không có được khí thế như cậu ấy?
Tôi đè cảm giác xúc động trong lòng xuống, vô ý trưng ra khuôn mặt vui vẻ với Cùng bàn, nhưng nhớ ra hai đứa còn đang chiến tranh lạnh bèn vội vàng đơ mặt hỏi cậu ấy: “Cậu tới làm gì?”
“Xem cậu có ăn uống tử tế hay không.” Cùng bàn nói.
Vừa nói cậu ấy vừa lấy một hộp sữa Vượng Tử từ trong túi ra, đặt trước mặt tôi, rồi treo chỗ đồ còn lại lên móc treo đồ ở cạnh bàn học.
Tôi nhìn túi đồ một cái, bên trong đựng một đống bánh quy bánh ngọt, đều là loại tôi thích ăn.
Nhưng mà, chỉ bằng chút đồ ăn này mà muốn lấy lòng tôi thì còn lâu nhé, thà để một quyển sách thi lên bàn còn có tác dụng hơn đó.
“Hừ.” Tôi vẫn không cho Cùng bàn chút hòa nhã nào, giơ túi bánh mỳ dứa lên, tỏ ý mình ăn uống rất đầy đủ, không phiền cái vị cùng bàn trọng sắc khinh bạn quan tâm.
Cùng bàn bất đắc dĩ day day chân mày, tiện tay kéo lấy một cái ghế không có ai ngồi, ngồi xuống tựa lên bàn của tôi, dùng thanh âm chỉ có hai người chúng tôi nghe được, nói: “Được rồi mà, tôi biết lỗi rồi, đừng giận nữa được không?”
Tôi miễn cưỡng đón nhận lời xin lỗi, nhìn cậu ấy nói: “Được, vậy cậu nói xem cậu sai ở đâu?”
“…” Hiếm có dịp thấy Cùng bàn nghẹn lời một giây, sau đó âm lượng nói chuyện lại xuống thấp một chút, dùng giọng điệu tràn đầy áy náy nói với tôi: “Tôi không nên để cậu đi hiệu sách một mình, sau này mỗi lần cậu đi tôi sẽ đi với cậu.”
Ha. Tôi cười nhạt trong lòng, người này vốn không ý thức được lỗi sai của cậu ta ở đâu.
Đây là vấn đề đi hiệu sách hay không à?
Tuy rằng chuyện đi hiệu sách là ngòi nổ của toàn bộ sự việc, nhưng túm quần lại, nguyên nhân khiến tôi tức giận là cậu ấy không còn nhiệt tình với việc học nữa.
Về bản chất thì hai chuyện này khác nhau lắm lắm đấy.
Hơn nữa, trong lòng cậu ấy, tôi là cái loại chỉ bởi vì cậu ấy không đi cùng tôi mà phải chiến tranh lạnh sao?
Trời ạ, cậu ấy nghĩ tôi nhỏ nhen vậy sao?!
“Cậu đi đi.” Tôi quay đầu đi, cố gắng không nhìn tới vẻ mặt tủi thân kia của Cùng bàn, “Sắp thi rồi, không phải học sinh trong phòng thi này, mời cậu nhanh chóng ra khỏi đây.”
Vẻ kinh ngạc của Cùng bàn không kịp thu lại khiến cậu ấy trông có chút ngơ ngác.
Có lẽ ấn tượng về sự thành thục ổn trọng ngày thường khắc quá sâu nên khi biểu cảm kia xuất hiện trên khuôn mặt cậu ấy, lại khiến tôi cảm thấy tương phản manh** đến quỷ dị.
**反差萌: ý chỉ có hai cái đối lập cùng tồn tại trong một thứ
Tôi thầm sảng khoái trong lòng, kiềm chế khóe miệng đang điên cuồng muốn cong lên, cố gắng trưng ra cái mặt lạnh.
Cùng bàn mím môi thành một đường thẳng, vẻ mờ mịt và nghi hoặc còn chưa lui hết, dáng vẻ ấy giống như khi tôi tự tin có thể ăn chắc 100 điểm nhưng cuối cùng chỉ được 99 điểm vậy, tràn đầy sự quật cường và không cam lòng.
Cuối cùng cậu ấy chỉ thở dài ra điều muốn nói lại thôi, thỏa hiệp dưới sắc mặt lạnh lùng người sống chớ gần của tôi.
“Tôi đi đây, đừng ăn mỗi bánh mì không như vậy. Bánh dứa khô lắm, nhớ uống chút sữa.” Cậu ấy nói xong còn xoa đầu tôi một cái rồi mới rời khỏi vị trí.
Ha. Tôi tiếp tục cười nhạt, mới thế mà đã đi rồi, quả nhiên cậu ấy không thật lòng tới đây để xin lỗi.
Sau khi Cùng bàn đi rồi, trong phòng không biết là ai thở phào nhẹ nhõm, sau đó tôi còn nghe thấy được tiếng thở ra liên tiếp, còn có người làm màu vỗ ngực một cái.
Cảnh tượng đó, cứ như người vừa đi ra không phải là học bá đứng nhất khối mà là trùm trường đứng thứ nhất từ dưới lên vậy.
Cán bộ lớp 2 ngồi đằng sau chọc chọc vai tôi.
Tôi quay đầu lại, cậu ta dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi nói: “Tiết Tây, cậu siêu thật đấy! Tân Kỷ đáng sợ thế mà cũng dám nói chuyện cùng, cậu không thấy sợ à?”
Đáng sợ?
Tôi dùng ánh mắt thông cảm nhìn cán bộ lớp 2.
Ài, nhân loại ngu xuẩn, bọn họ chả biết gì về uy áp của người đứng đầu khối cả.
Sữa Vượng tử
Bánh mỳ dứa (tất nhiên không làm từ quả dứa)