Trong Lòng Vợ Tôi Có Một Ánh Trăng Sáng

Chương 58

Lúc em gái ở quầy lễ tân nói cho tôi biết rằng hôm thứ ba Phương tiên sinh có tới tìm tôi tôi đã ngây hết cả người ra. Sao lại thế? Chẳng lẽ Phương tiên sinh không phải là bởi vì chạy ra ngoài chơi mưa cho nên mới bị phát sốt mà là bởi vì bị dính mưa do chạy tới trung tâm đào tạo để tìm tôi cho nên mới bị phát sốt?

Không hiểu sao tôi lại có cảm giác hơi hoảng sợ, lấy điện thoại ra gọi cho Phương tiên sinh, điện thoại báo là đối phương đang bận. Tôi ngắt máy rồi bắt đầu soạn tin nhắn, viết viết xóa xóa rồi cuối cùng vẫn quyết định là sẽ về nhà để nói chuyện rõ ràng với Phương tiên sinh.

Về đến nhà thì phát hiện ra cửa không khóa, vừa đẩy cửa bước vào, trái tim của tôi gần như phát lạnh. Hồ sơ bệnh án của tôi đang nằm ở trên bàn.

“Phương Phương!” Tôi gọi một câu, trong phòng khách trống rỗng.

Tôi đẩy cửa phòng làm việc của Phương tiên sinh ra, lúc trông thấy màn hình máy tính bị đập vỡ tôi ngây dại hết cả người. Tôi vừa lấy điện thoại ra gọi cho Phương tiên sinh vừa chạy ra ngoài cửa, không ai nghe máy, tôi lại gọi cho mẹ Phương.

“Mẹ! Hôm nay Phương Phương có gọi điện tới cho mẹ không?”

“Không có, làm sao vậy? Có chuyện gì hả con?”

“Mẹ,” Lòng tôi loạn như ma: “hình như Phương Phương đã biết chuyện của con rồi, trong nhà bừa bộn hết cả lên, con lo là anh ấy đã chạy đi tìm La Bân mất rồi.”

“Lạp Sênh! Con đừng có cuống, con có biết bây giờ La Bân đang ở đâu không?”

“Chắc là đang ở nhà của anh ta.”

“Được, gửi địa chỉ cho mẹ, mẹ lập tức sẽ đuổi tới đó.”

Tôi cúp máy lên xe quay tay lái, thầm cầu nguyện cho Phương tiên sinh sẽ không xảy ra chuyện gì.

Lúc trông thấy xe của Phương tiên sinh đang đậu ở dưới cửa chung cư của La Bân tôi có đã cảm giác như mình đang phải đối mặt với ngày phán xử cuối cùng vậy.

Tôi chẳng kịp nghĩ ngợi gì vừa xuống xe đã lập tức chạy vọt lên trên cầu thang, chạy một mạch tới tận tầng thứ chín, hai đùi nhũn hết cả lại, vừa bước ra khỏi cửa cầu thang hai chân đã mềm oặt mà khụy xuống, cổ họng gần như cạn sạch nước, trước mắt biến thành màu đen, không còn một chút sức lực nào nữa.

Cửa thang máy mở ra, mẹ Phương hùng hổ bước ra ngoài, lúc trông thấy tôi đang khụy gối ở trước cửa thì liền vội vàng chạy tới đỡ tôi đứng dậy, dở khóc dở cười nói: “Lạp Sênh, con đang làm cái gì thế hả?”

Nếu là lúc bình thường thì không chừng tôi đã khóc lên rồi, thế nhưng lúc này đây tôi không còn nói ra được lời nào nữa mà chỉ có thể nhanh chóng kéo tay mẹ Phương chạy tới phòng 901. Còn chưa đi được tới cửa thì đã nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trong. Vừa bước vào cửa thì đã trông thấy cảnh tượng hỗn độn ở trong phòng, Phương Phương thì đang bị ba người đàn ông ghì chặt xuống mặt đất.

“Phương Phương!” Tôi với mẹ Phương đồng thời kêu lên, tôi chạy qua, đẩy người đàn ông đang đè ở trên người Phương Phương ra, hét lên: “Các người buông anh ấy ra! Các người đang vặn tay anh ấy đấy!”

“Không được! Cậu không trông thấy là thằng này nó đang phát điên lên đấy à? Gặp người đánh người.” Người đàn ông đeo khuyên tai đen lên tiếng.

Phương tiên sinh trông rất hung hăng, vừa đứng lên đã liều mạng giãy dụa, tôi đang muốn kéo anh ấy ra, trong lúc không cẩn thận thì lại bị anh ấy “bốp” một cú vào mặt.

Bầu không khí ngưng lại chỉ trong nháy mắt. Tôi ôm mặt ngơ ngác nhìn Phương tiên sinh, không nhịn được nước mắt liền rơi xuống.

Đau vãi nồi!

Nhưng cũng may rốt cuộc thì Phương tiên sinh cũng đã yên lặng, anh ấy nhìn tôi với vẻ lúng túng.

Tôi không để ý đến anh ấy nữa mà quét mắt nhìn xem những người đã bị đánh cho bầm dập mặt mũi ở quanh bốn phía, lúc khóe mắt nhìn đến La Bân máu me đầy mặt đang nằm trên mặt đất, tim tôi suýt chút nữa thì ngừng đập, tôi nhấc chân lên định đi qua đó.

“Vợ ơi…” Phương tiên sinh ngăn tôi lại, suy sụp mà khóc: “Em đừng qua đó.”

Thấy anh ấy khóc mà tim tôi nát tan, tôi vừa ôm anh ấy vừa mắng: “Anh khóc cái rắm ấy, anh nhìn xem anh đã đánh người ta ra thành cái dạng gì rồi? Đánh chết người là phải ngồi tù đấy anh có biết không hả?! Anh đang mong cả em với anh đều phải đi ngồi tù đấy hả?” Lúc nói đến câu sau tôi không nhịn được nữa mà khóc gào lên, có cảm giác như bầu trời đã sụp đổ, tôi vừa khóc vừa đánh anh ấy: “Anh bị ngốc đấy à, anh không thể đừng có kích động như thế được à? Bây giờ bị bắt vào tù là vừa lòng anh rồi chứ gì…”

“Lạp Sênh, Lạp Sênh, đừng khóc nữa, La Bân tỉnh lại rồi.” Phương Phương kéo kéo ống tay áo của tôi.

Tôi nhịn khóc liếc mắt nhìn qua, trông thấy đúng thật là đã có hai người nâng La Bân lên ngồi dựa vào ghế sofa, bấy giờ tôi mới ngừng khóc, tôi đẩy Phương tiên sinh ra, chỉ vào vách tường nói: “Khóc cái gì nữa! Ra đứng chỗ kia tự kiểm điểm lại đi!”

“…Ừm.”

Phương tiên sinh nghẹn ngào đáp lại một tiếng, lúc sắp đi được tới vách tường bên kia, trông thấy tôi bước về phía La Bân thì lại vội vàng quay trở lại giữ chặt lấy tay của tôi, nức nở nói: “Em đừng qua đó mà.” Tôi bảo không được, em phải qua đó nhìn anh ta đã. Tôi gỡ tay Phương tiên sinh ra đang định bước đi tiếp thì cẳng chân lại bị ôm lấy. Cuối cùng tôi với Phương tiên sinh cứ giằng co như vậy suốt mười phút cho tới tận khi nhân viên cứu hộ nâng La Bân đưa đi tôi cũng chưa kịp liếc nhìn anh ta lấy một cái.

“Lạp Sênh, con đưa Phương Phương về nhà trước đi, mẹ đi theo là được rồi, chắc là cũng không có chuyện gì nghiêm trọng lắm đâu.” Dứt lời mẹ Phương leo lên xe cứu thương rồi đi mất.

Những người khác ở trong phòng cũng tản đi hết, Phương tiên sinh thì vẫn ngồi ôm chân tôi khóc.

Nói thật nếu bây giờ ở đây ở một cái hố thì chắc là tôi sẽ không nhịn được mà đem chôn sống Phương tiên sinh mất.

# Chúng tôi là những người qua đường Giáp, Ất, Bính làm-việc-nghĩa đã bị đánh #

Giáp: Mẹ nó chứ, biết thế không lại gần cho rồi, để cho hai tên cẩu nam nam không biết xấu hổ này đều vào ngồi tù hết đi.

Ất: Đã đánh người rồi mà lại còn diễn trò ân ái, thật đúng là không biết xấu hổ.

Bính: Bọn này kiểu gì rồi cũng sẽ bị đi đời sớm thôi.
Bình Luận (0)
Comment