Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 2

Bị người khác áp ngã xuống vẻ mặt cũng không khác xưa, vẫn là hờ hững lạnh lùng, vẻ mặt nửa phần dư thừa cũng không nguyện bố thí.

Mà lúc này, trong mắt Bạch Sơ đã ngửi qua hương độc kia, sư phụ cao cao tại thượng của mình lúc này liền không giống thế kia.

Con mắt trong suốt lộ ra lãnh ý như nước băng rã ra, môi mỏng nhếch lên, vì cùng xà yêu triền miên đấu mà tóc đen xốc xếch kề sát ở bên môi, toán loạn hạ ở đầu vai, nhìn lại, đạo bào màu trắng vạt áo cũng hơi ngổn ngang, Bạch Sơ thở hổn hền, đôi mắt Bạch Sơ mang theo ý nghĩ muốn cởi vạt áo, nhất thời, một mảnh da thịt trắng nõn bóng loáng liền hiện ra trong tầm mắt của hắn.

Hắn càng nhìn càng hưng phấn, như vừa đói vừa khát duỗi đầu lưỡi hút da thịt lộ rõ bên ngoài của Lãnh Vô Sương, bụng dưới như bị lửa đốt rừng rực, từ lâu đã không nhẫn nại được sinh mệnh kia liền phồng lớn, cọ bên trong bắp đùi của Lãnh Vô Sương, đỉnh làm cho Lãnh Vô Sương cảm thấy vô cùng phiền phức, không tự chủ lườm một cái, từng tiếng bắt đầu chửi má nó.

Rất dễ nhận thấy, tiểu đồ đệ luôn sợ phiền phức nhát gan luôn thuận theo bởi vì xà yêu tán ra hương độc, bắt đầu có phản ứng.

Loại chất độc này mùi của nó có tác dụng giống như xuân dược của người bình thường, đốt đi lý trí của người, gây ra tính dục, thúc đẩy sinh mệnh.

Đương nhiên, xuân dược của người bình thường với tu sĩ bọn hắn cũng không có tác dụng, thế nhưng loại độc này mùi liền không giống vậy. Ít nhất, đối với kẻ tu sĩ tu vị hạ đẳng như Bạch Sơ vô cùng hữu hiệu.

Xem, cái tên nghiệt đồ này, mẹ hắn dám đem người đặt trên người sư phụ của mình!

Trên mặt Lãnh Vô Sương không thể hiện điều gì, nhưng trong lòng từ lâu đã sớm hổn hển, người uốn éo cố tránh thoát hôn môi cùng liếm láp đầy nước của Bạch Sơ, vừa sợ mình sơ ý một chút làm thương hắn, không dám sử dụng lực đạo.

Nghĩ đi nghĩ lại, Lãnh Vô Sương quyết định trước tiên đem Bạch Sơ tới trên giường rồi nói sau.

Cũng may chính mình tu vi cao, không ảnh hưởng bởi độc, xà yêu kia tu vi cũng không lợi hại, thời điểm đó y chỉ cần dùng chút linh lực đem độc xâm nhập trong người Bạch Sơ bức ra là được.

Ý nghĩ bước đầu rất trọn vẹn cũng rất tốt đẹp, Lãnh Vô Sương đắc ý vì thành công đem Bạch Sơ chuyển đến trên giường trong động xà yêu, sau đó chỉ tiếc rèn sắt không thành thép trừng đồ nhi bị dục hỏa thiêu đốt lớn tiếng thở dốc liếc mắt một cái, dẫn khí nhập thể, bỏ đi tạp chất còn lại tinh khiết, lại dẫn một ít linh lực thuần khiết tiến vào trong thân thể Bạch Sơ.

Mãi cho đến sau, suy nghĩ của Lãnh Vô Sương quá trình căn bản là thành công, chỉ là chờ y đem gần một nửa linh lực tiến vào trong cơ thể Bạch Sơ, tình hình đột phá!

Không phải Bạch Sơ dục hỏa đốt người phát sinh chuyện gì, mà là chính y.

Không hiểu vì sao cũng không thể lý giải được, cả người y cũng bắt đầu tỏa nhiệt, da thịt nơi cánh tay bị xà yêu cắn kia bắt đầu nhanh chóng khép lại, chỉ trong cái chớp mắt, máu tươi một giây trước còn chảy liền biến mất không còn tăm hơi.

Một loại nhiệt độ như lửa cháy lan ra đồng cỏ, giống như mãnh thú, từ vùng đan điền gào thét chảy khắp toàn thân, mang theo khí thế mãnh liệt cực nóng.

Đầu gối Lãnh Vô Sương mềm nhũn, té nhào vào trên giường, nín giận rên lên một tiếng, dư quang chạm được đã biến thành nửa đoạn đầu rắn, lúc này mới chợt nhớ tới thôn dân dưới ngọn núi nói, xà này… Đại khái là có độc?

Trời??? Y sao hiện tại mới nhớ tới???

Không ngờ nghĩ đi nghĩ lại bản thân lại thất sách, Lãnh Vô Sương nhẫn nhịn nhiệt độ trong cơ thể đau lên, chống đỡ thân thể vận chuyển linh lực trừ đi độc tố, một chút… Hai lần… Ba lần, dường như bị ràng buộc cứng ngắt, linh lực còn dư lại cũng khó có thể vận chuyển.

Cùng lúc đó, Bạch Sơ trên giường giãy dụa càng thêm dùng sức, hơi thở của hắn càng ngày càng hỗn loạn, trên gương mặt hồ hôi từng hạt lớn như hạt đậu chảy xuống, con mắt mở to, ấm ướt như lửa nóng tập trung nhìn Lãnh Vô Sương, ánh sáng yếu ớt tỏa ra.

“Người… Chống đỡ, sư phụ… Sư phụ…” Lãnh Vô Sương tránh né ánh mắt của hắn, lấy tay chống đỡ giường nhỏ, khẽ cắn răng, mạnh mẽ đứng lên.

Trong lòng bàn tay của y đều là mô hôi, ngực cũng thế, từ trong lồng ngực thuận theo bụng gầy gò lướt xuống trong bắp đùi, khiến y cảm thấy toàn thân đều không thoải mái, trong động phủ đầy mùi khó ngửi, khiến Lãnh Vô Sương mắc ói.

“Sư phụ, sư phụ, a a… Đồ nhi thật khó chịu… Đồ nhi nóng quá a…” Bạch Sơ nhắm mắt lại hướng trên đầu nắm lung tung, mèo mù đụng chuột chết, thật vất vả đem Lãnh Vô Sương đang đứng túm ngã xuống giường.

Lãnh Vô Sương đột nhiên bị túm lảo đảo, trực tiếp nằm trên người Bạch Sơ, thân thể y từ lâu đã cực kỳ yếu ớt, vừa khớp dán vào trên thân thể Bạch Sơ, muốn giãy dụa tiếp tục đứng lên nhưng không có nửa phần khí lực.

Bạch Sơ cảm thấy có người dán vào trên người hắn giãy dụa thiêu đốt, vội vàng muốn giải phóng dục vọng, nhanh chóng đem người kia siết chặt vào trong ngực.

Trên người y có mùi hương lạnh lẽo nhàn nhạt, Bạch Sơ hít một hơi sâu, trên mặt lộ ra thần sắc si mê, càng không muốn thả người này ra, vươn mình một cái, vị trí hai người liền đảo lại, biến thành Bạch Sơ ở trên, Lãnh Vô Sương bị áp chế ở dưới.

Lúc này, trạng thái của Lãnh Vô Sương càng ngày càng không được bình thường.

Ngày xưa ở trong môn phái, coi như tức giận đến lợi hãi mặt cũng chưa từng đỏ, lười bố thí nửa câu, giờ khắc này bị Bạch Sơ đặt dưới thân, thế nhưng không thể kìm chế thở hồng hộc, thần trí cũng dần không rõ ràng, kịch liệt mà lôi kéo quần áo trên người mình.

Nóng quá… Sắp nóng tới chết rồi… Đầu đau quá… Thật khó chịu… Nên làm sao đây?

Thần trí còn lưu lai một tia rõ ràng, y nhìn thấy đồ đệ Bạch Sơ cả người để trần, vẻ mặt cũng cực kỳ khó chịu, đưa tay ra xoa tính khí dưới quần đang ngạnh lên, chỉ là không được khéo léo, vật kia xoa nửa ngày cũng không thấy động tĩnh gì, Bạch Sơ dường như sốt ruột, nắm vật kia vội tuốt mấy lần, vẫn là không bắn ra.

Hắn giật khóe môi, ánh mắt u ám rơi vào trên người Lãnh Vô Sương, dường như vừa tỉnh táo vừa điên cuồng, trong miệng phun ra lời khẩn cầu: “Sư phụ, cầu người, giúp con làm một lần đi, đồ nhi thật khó chịu, thật khó chịu a.”

Lãnh Vô Sương không để ý tới hắn, tay đè lồng ngực của hắn làm tư thế khước từ, lồng ngực phập phồng khó khăn mở lớn miệng thở hổn hển, tình cảnh của y so với Bạch Sơ còn hung ác hơn, nửa người dưới nóng đến muốn hòa tan, dương nguyên còn chưa tiết, dương v*t phồng đến đau đớn, thẳng thắp từ tiết khổ đỉnh ra, cùng vật tráng kiện của Bạch Sơ cọ nhanh.

Thật không nghĩ tới, đồ nhi vô dụng này vật kia còn lớn hơn ta một chugts.

Vào lúc này y còn có tâm tình suy nghĩ chuyện như vậy.

Bạch Sơ thấy sư phụ của mình chưa phản ứng lại hắn, đầu óc choáng váng cho rằng y đáp ứng, quấn lấy thân thể Lãnh Vô Sương, trong tay nắm lấy dương v*t của mình, đầu có chút hôn mê, không biết phải làm sao.

Phải làm sao đây? Sư phụ y cũng không lấy tay giúp ta một chút, đồ vật kia của ta cần phải để ở đâu?

Đôi mắt tuần tra một vòng trên người Lãnh Vô Sương, cuối cùng, ánh mắt của hắn rơi vào đôi môi khẽ nhếch của Lãnh Vô Sương.

Đỏ bừng, hiện ra màu sắc trơn bóng, theo lồng ngực phập phồng mà mở ra đóng lại.

Hắn nuốt ngụm nước miếng, run rẩy nâng vật kia của mình, thân thể từ từ di chuyển về phía trước.

“Sư phụ, sư phụ… Van cầu người giúp con liếm một chút đi, liếm một chút con liền đi ra.”

Vẫn còn đang trạng thái mơ hồ, chính hắn cũng không biết mình đang nói ra lời đại nghịch bất đạo thế nào, hơn nữa hắn cũng không giống như thương lượng, càng trực tiếp đem vật kia tiến vào trong miệng Lãnh Vô Sương, sau đó… Hắn ngẩng đầu lên, phát ra tiếng than thở sảng khoái.

Thật là thoải mái… Trong miệng sư phụ thật thoải mái a, vừa chặt vừa mềm mại, đầu lưỡi cũng ẩm ướt, quấn lấy côn th*t của hắn.

Trong miệng Lãnh Vô Sương đột nhiên bị nhét vào dương v*t của nam nhân, trong nháy mắt cơ hồ giận đến phát run cả người, đầu lưỡi chặn lại muốn đẩy ra ngòa, hận không thể dùng răng sắc bén cắn xuống, trực tiếp cắn đứt vận mệnh của tên nghiệt súc này.

Vật kia của Bạch Sơ thô to, ở trong miệng y không có biện pháp gì đâm vào, trong miệng Lãnh Vô Sương như bị rót đầy hơi thở của đàn ông, lại làm cho độc của con rắn kia thức tỉnh càng nhanh hơn.

Bất quá Lãnh Vô Sương không biết, y chỉ nhớ rõ lúc mình đang muốn cắn xuống, trong thân thể đột nhiên có gì chảy xuôi, làm cho y thuận theo há miệng ra, cũng buông ra tay đang đẩy trên lồng ngực Bạch Sợ, mặc cho dương căn của Bạch Sơ ở trong miệng mình mạnh mẽ cắm vào.

Tiếng nước tí tách đầy tình dục vàng trong động, Lãnh Vô Sương trần trụi nằm trên giường nhỏ, tóc đen tán loạn trên áo bào, cái miệng nhỏ đỏ bừng mở lớn nuốt cự vật.

dương v*t nam nhân đỉnh tràn ra d*m thủy óng ánh hòa cùng một chỗ với nước bọt của y, theo động tác đâm vào chảy ra sợi chỉ bạc trong suốt tích trên ngực Lãnh Vô Sương.
Bình Luận (0)
Comment