Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 25

Rõ ràng là một đêm yên tĩnh để mọi người đều kết thúc cả ngày mệt nhọc của mình, an giấc trên giường ngủ say.

Nhưng, bây giờ nơi này như địa ngục nhân gian, chung quanh đều là lửa yêu của hung thú phun ra, hỏa diễm bao phủ phòng ốc cùng cửa hàng, cao tới trăm trượng, đem gỗ cùng ngói đốt đến đỏ bừng, ngọn lửa mang theo tro tàn cùng khói bụi xông lên màn đêm, ngọn lửa bừng cháy cao vót, chiếu sáng cảnh vỡ nát thê lương trên mảnh đất này.

Đột nhiên một trận gió lớn thổi qua, mang theo lửa yêu cùng tàn tích bên người Lãnh Vô Sương thổi tung.

Gió cứ thế mà thổi, lửa yêu quấn vào nó động vào vạt áo y, ánh lửa chiếu vào khuôn mặt, hiện ra khuôn mặt lạnh lùng mà lửa yêu nóng rực cũng không thể làm ta đi.

Trước mắt là thượng cổ hung thú Cùng Kì đang ở trạng thái phẫn nộ, từng luồng khí phả vào mặt cứng rắn như ngọn núi cao vạn trượng.

Vẻ mặt Lãnh Vô Sương vẫn không đổi, bỗng nhiên rút kiếm ra, thân thể cũng nhảy lên, bay nhanh tới làm gió cùng lửa yêu cháy càng mạnh mẽ hơn, phun lên rất cao, chợt nhìn một cái, cả người đạo trưởng như bị ngọn lửa mạnh mẽ nuốt chửng, chưa tới một hồi, lại mở mắt nhìn kỹ, đạo trưởng kia thế mà chạy ra khỏi biển lửa, dừng lại trong màn đêm yên tĩnh, đứng thẳng trên biển lửa kia.

Tiếng gió ào ào, từ bên tai thổi qua người.

Hung thú thét lên ầm ỉ, như muốn đem y nuốt vào bụng.

Mà y như không nghe cũng không nhìn thấy điều đó, vẻ mặt vẫn lạnh lùng như cũ. Tay cầm chặt kiếm, tay trái niệm thủ quyết phực tạp, pháp quyết thông linh, thần chú từ miệng Lãnh Vô Sương ngâm ra, tay trái quét qua trên thân kiếm, đầu tiên thân kiếm tạo ra ánh sáng trắng tuốt, đợi tay Lãnh Vô Sương chạm đến mũi kiếm,. dường như khởi động cơ quan, kiếm đột nhiên run lên, bên trên bắn ra ánh sáng khắp nơi, chiếu sáng cả nửa bầu trời, càng phản chiếu khuôn mặt xinh đẹp mạnh mẽ của Lãnh Vô Sương đang đứng đó.

Dưới đất Cùng Kì cũng hướng về trời cao mà hét lớn, thân thể to lớn tăng vọt, da lông màu đen dựng đứng thẳng lên, sắc bén nguy hiểm.

Thượng cổ hung thú Cùng Kì nhìn thấy Lãnh Vô Sương tu vi thâm hậu cùng chính nghĩa thiện lương y mang theo, ám mắt đang u tối bỗng sáng lên.

Nếu ăn đạo sĩ kia, dùng ít yêu lực của mình biến đổi tu vi của tên đó, không tới trăm ngày, bản thân liền có thể khôi phục sức mạnh to lớn trước kia.

Sau này các yêu thú khác trong đại lục sao dám so với nó?

Lãnh Vô Sương không biết suy nghĩ của yêu thú này, lại đang niệm pháp quyết, đợi ánh sáng trên thân kiếm trở nên dịu xuống chút, đôi mắt cũng đột nhiên sáng lên.

Linh Vân kiếm trận vậy mà thành rồi!

Sau một giây, kiếm sắn bén hóa thành hàng trăm nhũ băng sắc bén, tay áo Lãnh Vô Sương mở rộng, mấy trăm nhũ băng như nghe theo mệnh lệnh mạnh như sấm chớp bắn thẳng về phía Cùng Kì.

Tay trái y nắm lại thành quyền, ánh mắt chăm chú nhìn thẳng nhũ băng dày đặc như mua.

Linh Vân kiếm trận là kiếm quyết ép đáy hòm của Linh Vân phái, một khi tu luyện tha nfh công, uy lực của nó ngay cả hung thú thượng cổ cũng khó mà ngăn cản!

Thế nhưng cho dù học xong trọn bọ pháp quyết cùng thần chú, thời điểm chiến đấu khởi động Linh Vân kiếm trận thất bại cũng cực cao, cho nên trải qua ngàn năm, trên dưới Linh Vân phái đều đem phép này truyền lại cho đời sau, người thật sự tu luyện cực ít, đến nổi bây giờ trong môn phái chỉ còn lại Lãnh Vô Sương và ba đồ nhi, phương pháp tu luyện này người biết chắc chắn chỉ có y.

Y học một trăm năm, chính là vì mong có ngày sẽ học thành, kích hoạt thành công phép, đối đầu với con hung thú cường đại tàn bạo này.

Ánh mắt của y chứa đầy căng thẳng cùng chờ mong không dời đi, mãi đến khi toàn bộ mũi băng đâm thẳng vào trong cơ thể hung thú, bắn ra dòng máu nóng hổi tanh hôi, truyền đến tiếng kêu thống khổ của Cùng Kì, mắt nhìn thấy tứ chi của hung thú kia từ từ vặn vẹo, giống như ngọn núi lớn từ từ ngã xuống, y cuối cùng mới thở phào nhẹ nhõm, trái tim uể oải mới từ từ đỡ lại, khuôn mặt đầy sương lạnh cũng buông lỏng, nhu hòa đi không ít.

Rốt cuộc cũng đã trả thù được mối hận diệt môn…

Rốt cuộc tháo xuống trọng trách…

Rốt cuộc… Đã báo thú được cho sư phụ, sư huynh sư tỉ.

Chuyện ngày sau, cứ từ từ đi, chỉ cần Lãnh Vô Sương y vẫn còn, Linh Vân phái cuối cùng cũng có ngày sẽ đi lên đỉnh của tiên môn trên đại lục, cũng coi như không phụ lòng sư phụ lão nhân gia đã nhờ vả.

Y từ từ bay xuống, tay áo theo dòng khí thổi mà bồng bềnh, đầu tóc đen như thác nước tung bay.

“Sư phụ cẩn thận!!! Hung thú kia còn sống!”

Lúc tinh thần đang thả lỏng, tiếng hét lo lắng của Bạch Sơ xuyên qua tiếng gió truyền tới, y mở to mắt nhìn, khi trấn tỉnh lại, tập trung nhìn vào con thú đang bị hàng trăm nhũ băng đâm vào.

Trên đó vẫn còn dính đầy máu thú hôi tanh, tỏa ra trong gió lạnh.

Y hoảng sợ, vội triền khai pháp quyết phòng ngự, tạo ra kết giới chắn trước người, lại vẫn bị một nhũ băng đâm vào xương vai.

Tiếng nhũ băng đâm vào da tạo ra tiếng xé rách chói tai, nhũ băng kia coi như đi vào toàn bộ, chỉ còn lại phần cuối trắng bạc ở bên ngoài.

Không kịp la đau, cự thú trước mắt đã rút ra hết mấy nhũ băng còn dư lại trong cơ thể, mở con mắt to như chuông đồng căm tức nhìn Lãnh Vô Sương.

Uy thế to lớn ép cho Lãnh Vô Sương chỉ có thể ồ ồ thở hổn hển, tro mắt nhìn Cùng Kì mở cái miệng lớn to như chậu máu, bản thân thì chỉ có thể lấy linh khí ra ngăn cản.

Cùng Kì cách ngày càng gần, từng luồng khí nóng cùng thối thổi ngày càng gần, xa xa có tiếng uy hiếp như chó sủa, trước mắt Lãnh Vô Sương lóe lên một bóng trắng, một con thú to lớn chặn đỡ một đòn của Cùng Kì.

“… Sư phụ đi mau, A Sơ, A Sơ ngăn cản giúp người…”

Thân thể cao to của con chó trắng run rẩy, lại càng muốn tạo ra tư thế công kích, móng sắc giữ chặt mặt đất, bị Cùng Kì trước người vỗ đến, suýt chút nữa không chịu được ngã xuống, da lông xinh đẹp trắng như tuyết bây giờ đầy bẩn thỉu bởi vết máu, có nhiều chỗ da thịt tràn ra, máu tươi không ngừng ồ ra, chảy xuống mặt đất tạo thành vũng máu lớn.

Lãnh Vô Sương ngơ ngác lại khiếp sợ sờ nó, bàn tay lại sờ phải đỏ tươi ẩm ướt.

Bạch Sơ ngăn cản được một hồi, bây giờ cũng chỉ như cái thùng rỗng, thoạt nhìn có chút tư thế, kì thực không còn chút lực công kích, tu vi còn thấp.

Vì vậy hung thú kia không dây dưa nữa, vòng ra sau Bạch Sơ phun ra lửa yêu về phía Lãnh Vô Sương đang chống lại phía sau, tức giận dâng trào, cái đuôi lớn thô to quất mạnh vào người Lãnh Vô Sương, mãi đến khi y không còn lực đển chống đỡ nữa, lúc này mới từng bước áp sát.

Con mồi bị ép vào đường cùng là ăn được nhất, cũng là ăn ngon nhất… Hung thú Cùng Kì thích ăn con người, giờ phút này đang từng bước ép Lãnh Vô Sương đến đường cùng không còn lực chống đỡ, trong lòng kiêu ngạo mở lớn mồm, đang muố ngoạn cắn một cái, khiến cánh tay của đạo trưởng kia đứt rời, trên đầu lại đau xót, như là bị vật gì đập trúng.

Liên tiếp bị quấy nhiễu khiến hung thú đã còn thừa sự nhẫn nại, nó muốn trước giải quyết đạo trưởng đang nằm trên đất này, không muốn chú ý nhiều hơn, cái đầu to lớn lúc đang muốn nuốt Lãnh Vô Sương, trên lưng lại truyền đến đau lớn kịch liệt.

Nó không thể nhịn được nữa, xoay người cao giọng rống to, giọng lớn chấn động khiến cả mặt đất run lên, gió lớn như nhổ cả thân cây thô chắc bám rễ trên mặt đất, nhưng nam nhân tóc đen hắc y chẳng hề bị lay chuyển, trái lại không chút do dự lao tới.
Bình Luận (0)
Comment