Trong Môn Phái Của Ta Không Có Khả Năng Đều Là Nghiệt Đồ

Chương 4

“Đại sư huynh Nhị sư huynh! Ta và sư phụ đã về!”

Vừa mới lên núi, chân mới bước vào cửa lớn Linh Vân phái, Bạch Sơ liền kích động gọi vào trong.

Đây là lần đầu tiên hắn đi xa nhà, mặc dù trước kia cũng từng xuống núi, mà phần lớn chỉ là giúp người già trẻ em của những thôn trấn dưới Linh Vân sơn làm chút việc, hoặc là giúp một ít tiểu yêu trong núi mang chút đồ ăn đồ chơi, thông thường ở bên ngoài không bao lâu sẽ trở về, chưa bao giờ rời môn phái lâu như vậy, càng chưa bao giờ thấy xà yêu lớn khủng bố như vậy, vì vậy khi về nhà có chút hưng phấn.

Bên trong có sóng linh lực ôn hòa, càng tiếp cận, nâng mắt nhìn lại, đã thấy một nam tử mặc trang phục màu đen đang cất bước đi về phía bọn họ.

Khí chất trầm ổn, mặt mày tuấn mỹ thân thúy, đại khái vừa mới luyện công sớm xong, bên trán của hắn đều là mồ hôi, trong tay còn cầm kiếm, khi thấy Lãnh Vô Sương cùng Bạch Sơ, liếc mắt tỉ mỉ quan sát hai người, cuối cùng ánh mắt rơi vào trên người Lãnh Vô Sương, khom người một cái, cung kính nói: “Cung nghênh sư phụ hồi Linh Vân phái, không biết nhiệm vụ có hoàn thành không? Có thuận lợi không?”

Lãnh Vô Sương thấy Huyền Thiên vẫn dùng thái độ xa cách lễ phép, khẽ nhíu mày, lại không nói gì, y mắt liếc Bạch Sơ, Bạch Sơ liền sứt mẻ lắp bắp nói, “Có sư phụ tất nhiên… Tất nhiên không có vấn đề gì, sư phụ người mang đệ đi động phủ của xà yêu kia, một kiếm đem đầu xà yêu kia bổ xuống, rất lợi hại.”

Lãnh Vô Sương thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt nhìn Bạch Sơ cũng thêm vài phần thỏa mãn.

Vẫn là tiểu đồ nhi hiểu chuyện, không giống hai người còn lại, một người đại nghịch bất đạo, người kia càng đại nghịch bất đạo.

Y vừa nghĩ, vừa cất bước tiếp tục đi vào trong, Huyền Dận cùng Bạch Sơ đi theo phía sau, lúc đi ngang qua sân luyện tập của môn phái, Lãnh Vô Sương vô ý liếc mắt nhìn một cái, bước chân phút chốc ngừng lại.

Tập luyện giữa sân, là nhị đồ đệ càng thêm đại nghịch bất đạo kia của y đang quần áo xốc xếch nằm trên băng ghế dài say sưa ngủ, điều này còn chưa làm cho Lãnh Vô Sương sinh khí, khiến lửa giận của y ngút trời chính là, y nhìn thấy bên người Hàn Sở Nhượng đang  xiêu vẹo là vài vò rượu tán loạn, lại ngưng mắt nhìn tờ giấy dán phía trên, rõ ràng là mỹ tửu hắn trăm năm trước chôn sau núi, chuẩn bị đợi lúc mình kết thân sẽ lấy ra uống!

Ngực Lãnh Vô Sương như muốn nổ tung, tay cần kiếm lại siết chặt, cơ hồ muốn trực tiếp chém xuống, chấm dứt tính mạng nghịch đồ này, mà ngay lúc này, Hàn Sở Nhượng đột nhiên chuyển tỉnh, híp mắt lại nhìn Lãnh Vô Sương, âm thanh lười biếng.

“Ta tưởng là ai sẽ đến nơi thâm sơn cùng cốc này, thì ra sư phụ lão nhân gia ngài đã trở lại, cung nghênh cung nghênh.” Lời nói xong, lại nhắm mắt, trở mình ngủ.

Sau đó, là thời gian dài trầm mặc.

Lãnh Vô Sương bất động, hai đồ đệ phía sau kia cũng không dám động.

Mặt mày y dường như đọng lại sương tuyết lạnh trăm ngày, đôi môi nhếch lên, thân kiếm bản mệnh trong tay hiện ra tầng sương mỏng, từ từ leo lên trên ngón tay dài nhọn của Lãnh Vô Sương.

Lãnh Vô Sương sinh khí, hơn nữa, khí này còn không nhỏ.

Huyền Thiên liếc nhìn dời ánh mắt đi, mặt mày khẽ nhíu, không nói một lời, cung kính đứng phía sau y.

Bạch Sơ nhìn chung quanh, một hồi lại nhìn sắc mặt sư phụ mình, một hồi lại nhìn Nhị sư huynh ngoan liệt, trong lòng lo lắng lại không thể làm gì.

“Sư phụ, nếu không về phòng trước đi, ngươi cũng mệt mỏi, đừng nổi giận với Nhị sư huynh.”

Một câu nói này, khiến Lãnh Vô Sương sinh khí càng sâu.

Ai con mẹ nó sinh khí với hắn? Rõ ràng là tên súc sinh này cố ý muốn đối nghịch với ta???

Lần trước đem tiên hạc của ta nấu lên, sau lại là cá ta nuôi trong hồ, lại lần sau nữa là hái hết sơn hào hải vị sau núi, lần này lại là Thiên Lộ Quỳnh Tương của ta, ban đầu ta tại sao lại suy nghĩ, đem loại đồ đệ đại nghịch bất đạo này đem về???

Thật mẹ hắn vận đen tám đời mà.

Càng nghĩ càng nổi nóng, Lãnh Vô Sương mặt lạnh, tường bước tiến về phía Hàn Sở Nhượng, cầm kiếm chỉ hắn.

“Đứng lên.”

Hàn Sở Nhượng liền trở mình, đôi mắt cũng không thèm trợn.

“Đứng lên.”

Lúc này hắn không động đậy, tiếp tục an ổn ngủ.

Lãnh Vô Sương khẽ cắn răng, gia tăng âm thanh, gằn từng chữ: “Sư phụ lại nói lần cuối cùng, Hàn Sở Nhượng, ngươi đứng lên cho ta, bằng không, ta hôm nay liền cho ngươi chôn thây dưới kiếm.”

Nói xong, y “Bá” một tiếng rút kiếm ra, lúc kiếm ra khỏi vỏ hàn quang theo phản xạ rọi trên mặt Hàn Sở Nhượng, soi sáng khiến hắn từ tử mở hai mắt ra.

Chỉ thấy hắn vẫn dương dương tự đắc như trước, như cười như không nói: “Ta nói sư phụ, ngươi có phải sớm muốn làm? Năm đó ngươi kiếm ta trở về là bất đắc dĩ, hiện tại rốt cuộc không chịu đựng được?”

Lãnh Vô Sương trợn to hai mắt, hiếm thấy vẻ mặt này của y, không còn khí chất lãnh đạm không động lòng như tiên nhân trên chín tầng mây, trái lại lại lộ ra một ít khó có thể tin.

“Thế nào? Quả thực bị ta nói trúng tim đen?” Hàn Sở Nhượng ngồi thẳng người, ôm cánh tay dựa vào trên cột, trong con ngươi đầy ý cười châm chọc cùng trêu tức.

“Nhị sư huynh, huynh chớ có nói bậy, sư phụ không phải người như vậy, người… người rất tốt.”

“A, ngươi cái con chó nhỏ này, là tên tiểu yêu quái bị nuôi sinh ra tình cảm à, làm sao có thể nhận ra cái gì.”

“Huynh…!” Bạch Sơ đỏ mặt, nổi giận đùng đùng trừng Hàn Sở Nhượng.

Lãnh Vô Sương vô tâm tiếp tục nghe tiếp, y sửa sang lại quần áo, thu kiếm vào vỏ, không quan tâm tiếp tục cất bước đi về nơi ở của mình.

Thô thôi, quản hắn làm gì, quản hắn nháo ra sao, nhẫn nhịn cũng đã hơn một trăm năm, chẳng lẽ thật giết hắn?

Nếu không thể hạ thủ, cần gì phải quan tâm câu nói kia của hắn?

Bên ngoài sắc trời càng ngày càng tối, Lãnh Vô Sương nằm ở trên giường, trong đầu đều là cảnh trăm năm trước của ba tên đồ đệ kia.

Năm thứ nhất, thời loạn, ngẫu nhiên đi qua chiến trường, từ mưa tiễn cứu ra Huyền Thiên mười ba tuổi.

Năm thứ năm, bão tuyết đan xen, y ở bên trong bãi tha ma nhặt được một đứa nhỏ là Hàn Sở Nhượng.

Năm thứ bảy, cũng là cuồng phong bão tuyết, y ở dưới đất liếc mắt tìm ra con chó nhỏ trắng như tuyết Bạch Sơ.

Y nhớ tới Huyền Thiên năm đó tội nghiệp như thế nào kéo tay y gọi sư phụ.

Cũng nhớ tới năm đó Hàn Sở Nhượng sợ hãi nhát gan như thế nào, không nhúc nhích núp trong lồng ngực mình.

Còn nhớ tới Bạch Sơ tiểu yêu linh lực thấp kém, lo lắng mình bị người vứt bỏ, lấy lòng dùng đầu lưỡi liếm ngón tay y.

Càng nghĩ càng thấy uể oải, Lãnh Vô Sương dần dần nhắm hai mắt lại, từ từ thở, thử đem tất cả linh lực vất vạ tụ lại chuyển khắp cơ thể.

Đêm, càng thêm trầm.

Ngoài cửa, một nam nhân hắc y gõ gõ cửa phòng Lãnh Vô Sương, giọng trầm thấp ôn hòa như ánh sao trên màn đêm truyền vào.

“Sư phụ, con nghe A Sơ nói người bị thương, nghiêm trọng không?”

Lãnh Vô Sương bỗng nhiên mở mắt ra, trong lòng thầm mắng Bạch Sơ không giấu được lời nói, ở trên giường trì hoãn hồi lâu, mãi đến khi tiếng gõ cửa lần thứ hai vang lên, y lúc này mới bất đắc dĩ đứng lên đi mwor cửa.

Ngoài cửa người này ôn hòa lễ độ, trên mặt mang theo nụ cười khéo léo, đúng là đại đệ tử Huyền Thiên của y.
Bình Luận (0)
Comment