Trong Ngoài Không Đồng Nhất Tùy Thời Lật Xe

Chương 2



Bệnh viện Bắc Kinh,
Bác sĩ nhanh chóng chữa trị vết thương trên cánh tay Liễu Bạc Hoài, xong nán lại dặn dò vài câu rồi cùng y tá lặng lẽ rời phòng bệnh.

Trâu Minh đóng cửa phòng lại, đi đến bên cạnh.

“Tam gia, theo những gì tôi tra được, chủ xe ô tô màu bạc là con cả Lê gia ở Tây Thành, Lê Khinh Chu.”
“Cậu ta tới đây dự định tham gia đấu giá miếng đất phía bắc ngoại ô Bắc Kinh, thúc đẩy hạng mục xây dựng thành phố ô tô.

*thành phố ô tô = Automobile city: là một loại thành phố lên kế hoạch cho sử dụng chỉ xe ô tô và xe tải khiến diện tích đất dành cho bãi đậu xe tăng lên đáng kể.

“ Hôm nay Lê Khinh Chu có hẹn khảo sát thực địa miếng đất này, lộ tuyến sớm hơn, thời gian không có vấn đề… Cậu ta chỉ ngẫu nhiên xuất hiện khi phát sinh sự cố.”
Quãng đường từ hiện trường tai nạn đến bệnh viện đủ thời gian cho Trâu Minh điều tra tường tận tiền căn hậu quả sự xuất hiện “trùng hợp” của Lê Khinh Chu.
Còn về điều tra nguyên nhân tại nạn, không cần nhìn cũng biết có kẻ động tay động chân.

Xe tải ngay từ đầu đã có ý đồ với Maybach, va chạm nghiền ép, muốn dồn người trong xe vào chỗ chết.

Trâu Minh cật lực khống chế tay lái trốn tránh, cho nên lúc ô tô màu bạc đi đến cũng không để ý, đang bận hạ cửa kính xe dọa tài xế lái xe tải là cảnh sát sắp đến.

Tài xế xe tải đại khái luống cuống, lúc sau bất chấp tất thảy, làm liều đâm về hướng Maybach.

Về sau cũng là ô tô màu bạc chắn giúp Maybach một chút.

Lê Khinh Chu không có hiềm nghi, còn vô duyên vô cớ bị thương vì Liễu Bạc Hoài.

Đánh giá từ ngoại hình, vị đại thiếu gia Lê gia thực giống người tâm địa thiện lương, ưa giúp đỡ người khác.

Nhưng theo Trâu Minh biết thì không hẳn thế.
Lê Khinh Chu sau khi tiếp nhận Lê gia theo đà phát triển, hiện tại đặt mục tiêu tiến quân vào Bắc Kinh, tìm cơ hội cắm rễ.

Phía Bắc ngoại ô Bắc Kinh chính là bước tiến đầu tiên của Lê gia.


Mà Bắc Kinh Liễu gia là hào môn quyền thế.

So sánh với Lê gia như trăng trên trời, không với nổi một góc.

Về Lê Khinh Chu nghe đồn tâm tư kín kẽ, mưu mô xảo trá, tác phong làm việc không từ thủ đoạn.

Trâu Minh không tin đối phương như vậy có thể chịu nguy hiểm cứu giúp bọn họ mà không đòi chút lợi lộc gì…
Rốt cục Lê Khinh Chu thật sự hôn mê vì tai nạn xe cộ hay không, Trâu Minh tạm thời chưa phỏng đoán gì.

Liễu Bạc Hoài nghiêng người ngồi trên giường bệnh, chân dài co lên, một chân còn lại duỗi ra, đang chậm rãi sửa sang lại ống tay áo nhăn nhúm do vừa kéo lên để băng bó, từng cử chỉ hành động lộ ra cỗ khí tức thờ ơ, lãnh đạm.

Vẻ ngoài hắn tuấn mỹ, hoàn hảo không có gì soi mói.

Tóc đen chải vuốt về đằng sau, vài sợi nhỏ xõa trên trán, trên mũi là một cặp kính không gọng, che bớt khí thế lạnh lùng sắc bén, thoạt nhìn tư vị cao qúy nho nhã, đều là giả dối.

Ai cũng biết ông chủ lớn Liễu gia là bậc vương giả lãnh khốc vô tình nhất.

Liễu Bạc Hoài thời niên thiếu đầy cuồng vọng, không để ai vào mắt, sau lớn lên tính tình mới dần thu liễm, tu thân dưỡng tính.

Dù đã ngoài ba mươi lại phá lệ được trời cao ưu ái, năm tháng qua đi dường như không lưu chút dấu vết nào trên khuôn mặt hắn, có chỉ là mị lực hấp dẫn của đàn ông trưởng thành.

Áo khoác sớm được cởi ra, Liễu Bạc Hoài chỉ mặc một chiếc sơ mi đen trên người, cởi bỏ nút trên, thấp thoáng hé lộ xương quai xanh, cổ tay trái đeo một chuỗi hạt bồ đề sẫm màu.

Kéo tay áo xuống, vòng tay được Liễu Bạc Hoài tháo ra cầm trên tay, hạt vòng va chạm phát ra âm thanh nặng nề.

“Tình trạng cậu ta thế nào?”
Liễu Bạc Hoài đứng lên, với tay cầm áo khoác âu phục hàng may cao cấp, đi ra ngoài.

Trâu Minh theo sau, nói: “ Bác sĩ thông báo không có gì đáng lo.”
“Nhưng cậu Lê bị va chạm phần đầu, gây chấn động não nhỏ, cần nằm viện quan sát thêm.”
“ Cậu Lê hiện tại vẫn hôn mê chưa tỉnh, tài xế xe đi theo cũng đã thông báo cho trợ lý của cậu ta..

Hiệu suất làm việc của trợ lý này quả thực không tồi.

Khi Trâu Minh ghé thăm, hắn đã hoàn tất thủ tục nhập viện của Lê thiếu, cũng bố trí tốt những công chuyện khác.

Trao đổi phương thức liên lạc hai bên xong Trâu Minh mới trở về.

Liễu Bạc Hoài theo chỉ dẫn của Trâu Minh dừng lại bên ngoài phòng bệnh Lê Khinh Chu.

Ngó qua ô kính trên cửa ra vào chỉ đủ nhìn thấy một góc giường, không thấy được toàn cảnh.

Trâu Minh hé cửa nhìn vào, trong phòng chỉ có một mình Lê Khinh Chu nằm trên giường.

Liễu Bạc Hoài không định thăm hỏi.

Hắn nói: “ Miếng đất ở ngoại ô kia không thích hợp với Lê gia, Liễu gia sẽ tạo cơ hội khác cho Lê gia đặt chân ở Bắc Kinh, xem như tạ lễ.”
Cơ hội này là bồi thường cho Lê Khinh Chu vì hắn bị thương.

Bất luận đối với kẻ nào, đây đều là chỗ tốt trời cho.

Dù sao cũng là Liễu gia chính mình hứa hẹn.

Chắc chắn Lê thiếu gia có thể dùng nó đổi lấy một yêu cầu trong phạm vi hợp lí.

Được Liễu gia hỗ trợ một lần, Lê gia muốn phát triển ở Bắc Kinh sẽ không phải việc khó.

Trâu Minh kính cẩn nghe theo.

Chờ đám người Liễu Bạc Hoài rời khỏi bệnh viện, chạng vạng Lê Khinh Chu mới từ từ tỉnh dậy.


Ánh chiều tà khi mặt trời lặn nhẹ nhàng không quá chói mắt, hắt qua khung cửa sổ chiếu xuống sàn nhà, trên giường…Dường như có thể nhìn rõ từng hạt bụi li ti bay trong không khí, làm ta khó lòng phân biệt ranh giới giữa hư và thực…
Lê Khinh Chu giật mình choàng tỉnh, ngỡ như bản thân còn ở trong mơ.

Một khắc sau đó, bóng người ngồi ngay ngắn cạnh giường đột nhiên nói chuyện, Lê Khinh Chu suýt chút nữa bị dọa hét ra tiếng.

Cậu rất nhanh phản ứng lại, quay đầu.

“Cảm thấy thế nào?”
Phương Tây Ngạn thấy cậu không trả lời, hỏi lại lần nữa: “Có chỗ nào không thoải mái sao?”
Lê Khinh Chu ho một cái, giọng khàn khàn nói: “Tạm ổn…Đầu có hơi đau”
Đâu chỉ “hơi” đau.

Phải là như có người lấy búa đánh vào đầu cậu, đau liên miên không dứt, nhưng vẫn nhịn được.

Hẳn là não bị chấn động, ngoài đau ra còn váng đầu, mắc ói.

Phương Tây Ngạn đứng lên đỡ Lê Khinh Chu ngồi tựa vào đầu giường, sau đó rót cho cậu một cốc nước ấm: “Bác sĩ nói đều là những di chứng bình thường, nhưng về sau vẫn cần nằm viện quan sát thêm…”
Hắn liếc mắt nhìn Lê Khinh Chụ đang uống nước, ngữ khí trầm xuống nói: “Cậu làm liều như thế, chỉ chấn động nhẹ đã ăn may lắm rồi.”
Động tác uống nước khẽ ngưng lại, Lê Khinh Chu ngẩng đầu, khóe môi cong lên, trên mặt không hề có ý cười, gương mặt bao phủ dưới ánh chiều tà càng thêm một tầng ảm đảm.

Cậu nói: “Vẫn là anh hiểu tôi.”
Lê Khinh Chu nói xong tay cầm cốc nước tiện để luôn trên kệ tủ cạnh giường, ngón tay lơ đễnh miết qua miệng cốc, nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Uống vào một ly nước ấm, cơn đau dường như tiêu giảm.

Phương Tây Ngạn ngồi trở về, đầu mày nhíu lại, vẻ mặt nghiêm túc: “Cậu có lường trước chưa, nếu như cái xe tải kia chó cùng rứt dậu, nghiền nát mấy người…”
“Không ai có thể đoán trước kết cục.”
“Cậu muốn lôi cả mạng mình ra cược à”
Lê Khinh Chu đáp: “Nhưng tôi cược thắng.”
Phương Tây Ngạn yên lặng nhìn cậu.

Lê Khinh Chu không có cảm xúc gì.

Giằng co hồi lâu, Phương Tây Ngạn chịu trận thở dài nói: “ Vẫn làm liều như thế, cậu thắng rồi.”
“Thời gian buổi chiều, tôi đã cùng trợ lý Trâu Minh của Liễu tiên sinh trao đổi phương thức liên lạc.”
“Trước đó, đối phương cũng có gọi điện nói, Liễu tiên sinh sẽ tạo cơ hội cho Lê gia đặt chân tại Bắc Kinh, có điều….ngoại ô phía Bắc là không thể.”
Nhắc tới cái này, Phương Tây Ngạn hơi không hiểu: “Mảnh đất đó chẳng lẽ có vấn đề gì sao?”
Lê Khinh Chu cũng nhíu mày: “Có thể…”
“Thôi kệ, dù sao đối với chúng ta cũng là tin tức tốt” Phương Tây Ngạn nói.

“Ừ” Lê Khinh Chu gật đầu.

“À đúng rồi…”
Phương Tây Ngạn chần chừ nói: “Tin tức cậu bị tai nạn xe cộ nằm viện…Chưa có thông báo của cậu, tôi vẫn chưa gọi cho người Lê gia, có cần gọi không…”
“Không cần thiết.”
Lê Khinh Chu nhàn nhạt nói, mặt mày lộ ra tia tối tăm cùng vài phần mỏi mệt.

“Xuất viện xong sẽ quay về Tây Thành, đến lúc đó rồi nói sau.”
“À, cần sa thải lái xe, cho hắn thêm hai trăm vạn, dù sao cũng đã mạo hiểm tính mạng…” Dứt lời, trên mặt biểu tình lạnh nhạt.

Phương Tây Ngạn tỏ vẻ đã hiểu.

Hắn thấy Lê Khinh Chu vẫn còn mệt mỏi, đứng dậy đỡ hắn nằm xuống “Tạm thời nghỉ ngơi cho tốt”, đóng cửa phòng rời đi.

Chờ Phương Tây Ngạn khuất bóng.

Người vốn tưởng đã an tĩnh nghỉ ngơi bỗng mở bừng hai mắt, hàng lông mi cong dài chớp chớp, bộ dáng linh động hoạt bát đối lập trước đó hoàn toàn, như thể một người khác.

“Đúng là điên rồi trời ơi.”
Lê Khinh Chu nằm chôn trong chăn, nhỏ giọng nói thầm: “Vậy mà dám lấy mạng ra chơi, cược đổi lấy cơ hội tiếp cận Liễu gia…”

Một Lê gia nhỏ bé hoàn toàn không có khả năng động tới nổi ngón tay cái của Liễu gia.

Lê Khinh Chu muốn mở rộng cơ nghiệp từ Tây Thành đến Bắc Kinh đương nhiên có tìm hiểu qua một vòng các ông lớn thương nghiệp ở Bắc Kinh.

Trong đó, Liễu gia đứng đầu.

Bản thân Liễu Bạc Hoài càng là người đã nói thì sẽ làm, không ai cả gan dám trêu chọc.

Cho dù không thể tiếp xúc, Lê Khinh Chu vẫn âm thầm điều tra được chút ít tin tức.

Đương nhiên mấy cái tin này chủ để khoe ra ngoài, tra một chút là biết được.

.

Ra chương nhanh nhất tại # ТRU МTRUYEN.or g #
Tỷ dụ như – Số lượng Maybach hạn chế tại Bắc Kinh.

Một trong số đó thuộc sở hữu của Liễu Bạc Hoài, đến biển số xe cũng rất đặc biệt.

Cho nên khi xe của Lê Khinh Chu ở đường quốc lộ đụng phải hiện trường phát sinh tai nạn không chỉ không tránh đi, ngược lại trong tích tắc đưa ra quyết định.

_Gọi cho cảnh sát và cứu thương trước, ngay sau đó lệnh cho tài xế tiếp tục chạy về phía trước…
Là Lê Khinh Chu đã đặt ra tiền cược khổng lồ.

Cược thắng, hắn (nguyên chủ) bất quá chỉ chịu chút thương tổn đổi lấy bồi thường của Liễu gia, Liễu Bạc Hoài hứa hẹn.

Hắn đích thực đã đạt được.

Còn nếu thua…
Dù sao bản thân hắn tự cho là không có gì mất đi.

Nghĩ tới đó, Lê Khinh Chu duỗi tay xuống, sờ nắn đôi chân xa lạ: “…Thật là thể nghiệm quen thuộc.”
Cũng may, hệ thống 033 cam đoan với cậu, nhiệm vụ hoàn thành đổi lấy đôi chân khỏe mạnh.

Chấn động não đúng là không thể suy nghĩ quá nhiều, Lê Khinh Chu cảm giác đầu đau thêm, choáng váng không thôi.

Cậu nhắm mắt lại, vùi mình vào ổ chăn, không bao lâu liền thiếp đi.
__________________________________________________________________
[Tiểu kịch trường]
Thân là bá tổng, Liễu Hạ Huy vẫn luôn coi Lê Khinh Chu là địch thủ truyền kiếp, cho rằng chú ba hắn – Liễu Bạc Hoài cao cao tại thượng không thể có bất cứ liên hệ nào với Lê Khinh Chu.

Thẳng đến ngày nào đó, Lê Khinh Chu âm dương quái khí hắn vốn quen thuộc nay lại sắc xuân phơi phới ngồi lọt trong lòng chú ba, giọng mềm mại êm ái: “Hoài, muốn hôn hôn, muốn ôm một cái.”
Chú ba tôn quý lạnh lùng của hắn cư nhiên không, không đẩy ra, còn nghe lời ôm chặt, cúi xuống hôn lên khắp mặt…
Liễu Hạ Huy khiếp sợ bỏ chạy, đến cửa vấp ngã lăn xuống cầu thang, lăn luôn vào bệnh viện.

Hai người đó đến thăm bệnh hắn, Liễu Hạ Huy thề với trời, rõ ràng Lê Khinh Chu ác mưu cố ý trước mặt hắn hôn Liễu Bạc Hoài.

Liễu Hạ Huy muốn điên rồi, không muốn tin tưởng: a a a a a a a a!!!!!
Lê Khinh Chu tiểu nhân đắc ý, ngang ngược cười to: ha ha ha ha ha ha ha!
Bác sĩ y tá làm nền: Liễu tiên sinh Liễu tiên sinh! Xin ngài không nên đập đầu vào tường! Cũng không cần đập vào gối đâu!.


Bình Luận (0)
Comment