Lê Khinh Chu với Lê Húc Sanh ở lại nhà Hạ, người vui nhất chính không ai khác chính là Hạ Dịch Quân.
Cậu ôm người bạn nhỏ, vui vẻ gào chói tai: "Sanh Sanh, Sanh Sanh, tối nay chúng ta có thể ngủ cùng nhau."
Lê Húc Sanh cũng vui vẻ ôm: "Ừm!"
Chung Lan thích tự mình xuống bếp.
Trước cơm tối, bảo mẫu bình thường đi về. Lúc này, Hạ Tân Kiến từ trong thư phòng đi ra, Hạ Sầm Trạch cũng tan tầm đi về.
Chung Lan vào trong bếp nấu cơm, Từ San cũng vào hỗ trợ.
Lê Khinh Chu gọi cho em gái Lê Hàm Ngữ, nói tối nay không về, một mình cô ở nhà phải nhớ khóa kỹ cửa sổ, ngủ nhớ đắp kín chăn.
Lê Hàm Ngữ nói cậu yên tâm.
Hai người nói chuyện một lúc mới tắt máy.
Trùng hợp Chung Lan nhìn thấy Lê Khinh Chu gọi điện, bà cảm thán nói với Liễu Bạc Hoài: "Không nghĩ Lê Khinh Chu nhìn có trầm tĩnh lạnh lùng nhưng rất quan tâm đến người nhà.
Thực ra chỉ cần nhìn cậu lộ rõ sự cưng chiều của cậu với Lê Húc Sanh thì có thể cảm nhận được, cậu là một người anh rất tốt.
Liễu Bạc hoiaf đáp một tiếng.
Chung Lan nói xong thì vào bếp làm cơm.
Liễu Bạc Hoài đi tới bên cạnh hai người bạn nhỏ, hắn ngồi xổm xuống —— Lúc này, Lê Húc Sanh với Hạ Dịch Quân đang ngồi trên thảm mềm chơi xếp hình.
Thấy người tới, Hạ Dịch Quân ngẩng đầu nhỏ lên, anh mắt nghi ngờ hỏi: "Chú họ, có chuyện gì ạ?"
Đầu tiên Liễu Bạc Hoài xoa đầu Hạ Dịch Quân sau đó lại xoa đầu Lê Húc Sanh, nói: "Hôm nay, Khinh Chu làm việc cả ngày, buổi tối các cháu không nên làm phiền anh ấy."
"Đặc biệt là cháu Hạ Dịch Quân. Không cho cháu bảo anh Lê kể chuyện xưa ru các cháu ngủ, hiểu chưa?"
Trong tay Lê Húc Sanh nắm một khối xếp gỗ, nghe vậy cậu lập tức gật gù: "Anh nghỉ ngơi thật tốt."
Hạ Dịch Quân cũng nói: "Cháu biết rồi, chú họ."
Cậu nói xong thì lối kéo Lê Húc Sanh, nhỏ giọng nói chuyện: "Không sao, tớ có thể bảo mẹ kể chuyện."
"Tối nay chúng ta nghe ác long cứu dũng sĩ..."
Liễu Bạc Hoài đứng lên.
Vừa hay Lê Khinh Chu cũng nói chuyện điện thoại xong, cậu điều kiển xe đẩy đi đến đây.
Bữa tối, trên bàn ăn Liễu Bạc Hoài với Lê Khinh Chu cùng Hạ Tân Kiến với Hạ Sầm Trạch uống một chút rượu.
Sau đó, Từ San dẫn hai người bạn nhỏ về phòng nghỉ ngơi.
Liễu Bạc Hoài ở nhà họ Hạ có phòng cố định.
Mà phòng khách của Lê Khinh Chu ở bên cạnh phòng Liễu Bạc Hoài, phòng cũng đã sớm chuẩn bị kỹ được quét dọn sạch sẽ, chăn đệm hoàn toàn mới, khô ráo ấm áp.
Cậu điều khiển xe đẩy đi vào.
Sau đó Liễu Bạc Hoài cầm một bộ quần áo ngủ đi vào trong, thuận thế đóng cửa lại.
Liễu Bạc Hoài đặt quần áo ngủ ở cuối giường, nói: "Ở nhà họ Hạ chỉ có quần áo ngủ tôi từng mặc qua."
Lê Khinh Chu nói: "Không sao."
[Tôi không có chú ý nha.]
Cậu điều khiển xe đẩy đi tới cuối giường, cậu mới định vươn tay sờ bộ quần áo.
Ai biết, Liễu Bạc Hoài đưa tay để trên tay vịn xe đẩy, hắn cúi người, sợi tóc rũ xuống quét qua gò má Lê Khinh Chi, dừng ở bên tai ——
Liễu Bạc Hoài ngửi mùi ở cổ Lê Khinh Chu, sau đó nhỏ giọng nói: "Khinh Chu, trên người cậu hơ có mùi rượu, cậu đi tắm đi."
[A, có sao?]
——Người tí hon bên trong bong bóng duỗi hai cánh tay bụ bẫm nâng trước mặt ngửi ngửi bên trái, ngửi ngửi bên phải, cái mũi nhỏ nhăn lại.
Lê Khinh Chu hơi nghi ngờ nghiêng đầu, chần chừ nói: "Có sao, sao tôi không có ngửi thấy..."
Rõ ràng cậu chỉ có uống hai chén rượu mà thôi.
Liễu Bạc Hoài đứng dậy, hắn khẳng định: "Có, trên người cậu có mùi rượu, tự mình không dễ ngửi thấy thôi."
"Tắm, thay quần áo, ngủ cũng thoải mái hơn."
Lê Khinh Chu thấy Liễu Bạc Hoài đúng là thay đổi quần áo, ậu liền gật đầu nói: "Được, vậy tôi vào phòng tắm..."
"Tô giúp cậu."
Liễu Bạc Hoài đi đến sau lưng Lê Khinh Chu, giúp cậu đẩy xe đến phòng tắm.
Giọng nói của hắn khiến người nghe không rõ tâm tình hắn, rõ ràng ngữ khí nhàn nhạt nhưng luôn làm cho người nghe cảm thấy không thể từ chối: "Đây là phòng tắm lớn không giống với phòng tắm bé ở nhà cậu."
"Cậu tắm rửa xe không tiện, cẩn thận tay nắm trơn kẻo ngã."
[Nói thì nói như thế... nhưng làm sao anh giúp tôi tắm rửa đây?!]
—— Khuôn mặt người tí hon bên trong bong bóng nháy mắt đỏ lên, lấy hai tay che lại, đem khuôn mặt nhỏ chôn trước ngực còn trên đầu thì tỏa ra một luồng khói, giống như trứng gà luộc.
Lê Khinh Chu có hơi ngây người, cậu lập tức phản ứng lại nói: "Không, vậy thì không cần. Tam gia, tôi có thể tự mình..."
Lời còn chưa nói hết Lê Khinh Chu đã bị đẩy mạnh vào phòng tắm.
Trong biệt thự Lê Khinh Chu những đồ vật riêng đều đặc biệt làm riêng nhưng không thể thuận tiện tắm rửa, ít nhất phải duỗi cánh tay.
Liễu Bạc Hoài nói: "Khinh Chu, chúng ta là bạn bè, tôi nên giúp cậu. Hơn nữa..."
Hắn chậm rãi ní nhỏ, đến gần Lê Khinh Chu, đem hai tay khoác lên bả vai cậu nhỏ giọng nói: "Hơn nữa, cậu bận tâm vì tôi như thế, quan tâm chuyện chung thân của tôi..."
"So với cái đó, tôi chỉ có thể giúp cậu việc nhỏ này, thật không tính là gì."
"Khinh Chu, không cần khách khí với tô.
[A... Hai chuyện này không thể nói làm một.]
—— Người tí hon bên trong bong bóng đen mặt nhăn thành bánh bao, phát sầu bám góc áo, không biết nên làm dáng nào cho phải. (
App TYT)
Lê Khinh Chu: "Tam gia, tôi... tôi không có khách khí với anh, nhưng a..."
Lời còn chưa dứt, trong phút chốc Liễu Bạc Hoài đã ôm lấy Lê Khinh Chu.
Lê Khinh Chu mở to hai mắt, bên dưới không hề chuẩn bị, nhất thời hai tay quấn quanh cổ Liễu Bạc Hoài.
Cẩn thận đỡ lấy, cậu bị ôm ngồi trên bồn rửa mặt.
—— Cảm giác lạnh lẽo dưới mông không khỏi khiến người ta chân động.
Hai chân Lê Khinh Chu không biết vì sao rủ xuống hai bên thân Liễu Bạc Hoài, Liễu Bạc Hoài đứng trước mặt cậu, một tay hắn nắm hông cậu tay kia chầm chậm mở cúc áo gi-lê âu phục của cậu...
[Hả? Eh eh eh!]
Lê Khinh Chu vội vàng đè tay Liễu Bạc Hoài, giọng nói thường ngày cậu của cậu bình thản bây giờ cuối cùng cũng có biến hóa; "Tam gia..."
Lê Khinh Chu cúi đầu, tự nhiên không để ý ánh mắt tôi cuồn cuộn của Liễu Bạc Hoài.
Liễu Bạc Hoài ừm một tiếng, nói: "Khinh Chu, mặt bồn khá trơn, đỡ lấy tôi."
Nói, hắn kéo tay Lê Khinh Chu lại, khoác lên vai mình, áo gi-lê âu phục không có mấy cái cúc, rất nhanh đã cởi ra.
[Nhưng tôi ngồi trên bồn rửa mặt không bị tuột xuống nha.]
—— Người tí hon bên trong bong bóng chỉ có nửa cánh tay nhỏ trên bồn, cậu không tự nhiên di chuyển mông nhỏ.
Ánh mắt Liễu Bạc Hoài không dấu vết nhìn lên trên nhìn xuống.
Lê Khinh Chu thấy ngăn không được cũng thuận theo tự nhiên.
[Ai, mọi người đều là nam nhân, tôi sợ cái gì, không phải chưa từng nhìn nhau... Tôi với Tam gia còn cùng ngâm suối nước nóng rồi đấy.]
—— Người tí hon bên trong bong bóng nắm tay tiếp xúc, ngoài mạnh trong yếu.
Áo khoác Lê Khinh Chu lúc vào nhà họ Hạ đã cởi ra.
Lúc này áo ghi-lê âu phục trên người cậu đã bị ném vào giỏ quần áo bẩn sau đó ngón tay tháo cà vạt, rút ra...
Liễu Bạc Hoài cởi cúc áo của Lê Khinh Chu, một cúc, hai cúc, cởi đến cúc thứ ba thì ngừng lại.
Ve mặt Lê Khinh Chu nghi ngờ ngẩng đầu lên, hỏi: "Sao vậy?"
Liễu Bạc Hoài nhìn thoáng người tí hon bên trong bong bóng từ từ thả lỏng tự do, nhân tiện hỏi: "Không có gì, chẳng qua là cảm thấy bộ quần áo này cởi ra khá là nhanh."
Một cái tay hư vong qua phía sau Lê Khinh Chu, tay còn lại rời khỏi cúc áo vòng ra sau lưng, từ phía dưới tiến vào quần áo...
Thoáng chốc, Lê Khinh Chu dựng thẳng người lên.
Tay kia cũng không lạnh lẽo mang theo chút nhiệt độ, ấm áp mà khô ráo.
Cũng không biết trong lúc lơ đãng, vừa hay sờ lên cột sống Lê Khinh Chu —— từng điểm từng điểm, hướng lên trên cột sống...
Giống như trượt qua nhẹ nhàng, quét qua chỗ lõm ở vai dễ dàng sau đấy dùng ở bả vai.
Một cơn ngứa ngáy tê dại truyền từ đầu ngón tay truyền vào trong lòng Lê Khinh Chu, khiến da đầu cậu cũng không khỏi lạnh lẽo...
Bầu không khí phòng tắm bên này không đúng lắm.
Có thể vẻ mặt Liễu Bạc Hoài chính đáng khiến Lê Khinh Chu hoài nghi suy nghĩ của chính mình.
Có điều chỉ là cởi quần áo bình thường thôi mà...
[Tôi khẳng định mình suy nghĩ quá rồi, Tam gia chỉ đáng giúp tôi cởi quần áo, ừ, đúng.]
—— Người tí hon bên trong bong bóng khẳng định gạt gật đầu nhỏ.
"Cánh tay giơ lên một chút." Liễu Bạc Hoài mở miệng nói, giọng nói có chút khàn khàn.
Lê Khinh Chu không cảnh giáo chút nào, cậu nghe lời giơ hai cánh tay len, làm ra tư thế đầu hàng.
—— Người tí hon bên trong bong bóng cũng đồng thời làm theo.
Cởi quần áo từ dưới lên trên, vạt áo xẹt qua thân thể Lê Khinh Chu, che đi môi miệng của cậu, sống mũi... toàn bộ khuôn mặt.
Chờ cổ áo chậm rãi hướng lên trên, từ từ lộ ra cằm, môi Lê Khinh Chu nhưng dừng lại ở sống mũi.
[Hả? Tôi không nhìn thấy.]
—— Người tí hon bên trong bong bóng bị quần áo che đầu, cậu duỗi cánh tay giống như sờ chỗ này xong lại xoay ai vòng.
Không bị nhìn kỹ thì không kiêng kị mà toát ra hơi thở nguy hiểm.
Yết hầu Liễu Bạc Hoài động dậy, con ngươi sâu thẳm không dứt.
Một tay hắn nhẹ nhàng lấy kính xuống, đôi mắt không có gì che chắn mặt mày thoáng chốc trở nên sắc bén gióng như sư tử ẩn núp dưới bóng tối cuối cùng cũng lộ ra răng nanh, chờ đợi thời cơ chỉ còn đánh gục con mồi...
—— Kinh mắt để dưới bồn rửa mặt thì phát ra tiếng va chạm nhẹ nhàng hấp dẫn sự chú ý của Lê Khinh Chu.
Cậu hơi nghiêng đầu, nghi ngờ hỏi: "Tam gia?"
[Anh đang làm gì?]
"Hửm, tôi ở đây." Liễu Bạc Hoài giống như không thay đổi, giọng nói của hắn nhàn nhạt đáp một tiếng.
Hắn hơi nghiêng người, rất có áp bức dường như muốn lấy người bao phủ toàn bộ. Ánh mắt đen tối khó phân biệt nhìn môi Lê Khinh Chu, từng chút từng chút tới gần...
[A, đen, sao còn chưa cởi?]
—— Người tí hon bên trong bong bóng đứng tại chỗ, oan ức vạn phần bị quần áo bao lấy đầu nhỏ.
Động tác Liễu Bạc Hoài lập tức ngừng lại.
Hình như hắn thở dài một tiếng lại giống như không có, nhỏ đến mức không thể nghe thấy, không bị Lê Khinh Chu phát hiện.
Sau đó chiếc áo được cởi ra.
mắt Lê Khinh Chu chớp chớp, một lần nữa nhìn rõ Liễu Bạc Hoài.
[Sao tam gia tháo kính xuống vậy?]
—— Người tí hon bên trong bong bóng nsm quần áo, không tim không phổi cười khà khà.
Lúc này Liễu Bạc Hoài đưa tay lên lưng quần Lê Khinh Chu, tay thoáng động, cúc quần liên mở ra khóa kéo trượt xuống.
[A ——]
—— Người tí hon bên trong bong bóng vội vàng che bên dưới.
Nhất thời Lê Khinh Chu đè tay Liễu Bạc Hoài mặc dù đã chuẩn bị tâm lý nhưng lúc này cậu vẫn thẹn thùng.
Cậu nói: "Tâm gia, chỉ cần lau một chút là được. Mùi rượu của tôi cũng không quá nồng."
"Lại nói... Chỗ này cũng không có nội y của tôi, không tiện lắm."
[Tôi không muốn tắm, chỉ muốn tắm qua thôi!]
—— Hai tay người tí hon bên trong bong bóng khoanh tay, mặt đỏ giống như muốn bốc khói.
Mép quần lót Lê Khinh Chu lộ ra một chút.
Liễu Bạc Hoài nghe vậy, tay rời khỏi khóa kéo nhưng một ngón tay duỗi qua vô tình xẹt qua bụng Lê Khinh Chu sau đó rời khỏi mép quần, nhỏ giọng nói: "Thật ra, ở đây cũng chỉ có đồ lót lớn cậu có thể mặc."
Lê Khinh Chu: "..."
[Lớn?! Là tôi lớn hay là anh lớn...]
—— Vẻ mặt người tí hon bên trong bong bóng chết lặng.