Trọng Nham

Chương 27

Tần Đông An giới thiệu cho Trọng Nham võ quán Thượng Võ. Theo như Tần Đông An nói, quy mô Thượng Võ võ quán tuy rằng chỉ ở hạng trung nhưng thiết bị đều có chất lượng hàng đầu, hơn nữa bên trong cũng có rất nhiều huấn luyện viên giỏi. Tần Đông An còn giới thiệu một huấn luyện viên dạy ở đó tên là Lâm Quyền, nói người nọ là bộ đội đặc chủng xuất ngũ, lợi hại vô cùng.

Tần Đông An nói tới nước miếng tung bay, Trọng Nham nghe vậy nhưng cũng không để vào đầu. trong mắt cậu, bộ đội đặc chủng cũng được, quân nhân cũng vậy, có thể làm huấn luyện viên thì trình độ ít nhất cũng đã cao hơn cậu rồi, người mang thân tuyệt kỹ đa phần cũng là do tự bản thân chăm chỉ rèn luyện mà nên. Học ở đâu và học với ai không quá quan trọng.

Cuối tuần, Trọng Nham liền tới Thượng Võ võ quán đăng ký học. trong lớp chỉ có 9 học viên, trừ bỏ hai sinh viên đại học ra, còn lại đều là thành phần tri thức sống và làm việc ở gần đó. Trọng Nham là người nhỏ tuổi nhất lớp. Huấn luyện viên đứng lớp họ Hà, là một người không cao, hơi gầy, nhìn bề ngoài không quá thu hút, nhưng khi giảng dạy lại đối với học viên vô cùng nghiêm khắc.

Buổi học đầu tiên, lớp Trọng Nham thiếu chút nữa bị anh ta tra tấn muốn ói hết cả ra. Nói chung lớp nào cũng vậy, bất cứ huấn luyện viên nào cũng đứng cạnh nói kháy, chê đám học viên thể chất quá kém. Trọng Nham cho tới nay đều coi việc đánh nhau ẩu đả như một cách rèn luyện, vẫn luôn cảm thấy tố chất bản thân rất tốt, kết quả khi rơi vào tay nhân sĩ chuyên nghiệp thực không đáng nhìn.

Cậu sở dĩ muốn học cái này, kỳ thật vẫn là do chuyện bị Lý Duyên Lân tìm người tới giáo huấn kích thích. Lúc ấy, cậu có thể dựa vào một cây gậy sắt để đánh bại 4 tên côn đồn, cộng thêm một phần là do cơn tức giận nghẹn khuất hơn chục năm trời tích tụ thành. Tuy thắng nhưng cũng ăn không ít đau đớn.

Vì thế Trọng Nham bắt đầu cân nhắc, có một người thân giống như một đứa trẻ luôn khiến người ta không bớt lo như vậy, về sau nếu nhỡ lại có chuyện như vậy xảy ra thì sao? Phòng cướp nhất thời nhưng không thể phòng cướp ngàn ngày, cậu cũng không thể lúc nào cũng mang gậy sắt tới trường được. vẫn nên học chút công phu, rèn luyện thể lực, cho dù không thể đánh lại lưu manh côn đồ thì ít nhất cũng còn sức mà chạy nhanh hơn người ta, không phải sao? còn nữa, cậu hiện tại cũng chỉ mới 17 tuổi, rất thích hợp để rèn luyện.

Trọng Nham tinh thần hăng hái gấp trăm lần đi chịu ngược…A, không phải, là đi rèn luyện, Tần Đông An đứng một bên nhìn tâm can cũng ngứa ngáy, cuối cùng cũng đi theo đăng kí học. cậu ta vừa tới đã bị Lâm Quyền nhìn thấy. Lâm Quyền chính là huấn luyện viên rất lợi hại mà lúc trước Tần Đông An đã đề cử với Trọng Nham, sau đó Trọng Nham mới biết, cái người tên Lâm Quyên lớn lên có gương mặt như trẻ con này từng là binh lính dưới quyền Tần Đông Nhạc. Nhìn độ tuổi của Lâm Quyền, hẳn cũng tầm tuổi như Tần Đông Nhạc, nhưng trong lời nói lại đối với Tần Đông Nhạc thập phần tôn sùng. Trọng Nham ân ẩn cảm thấy, vị đại ca kia của Tần Đông An, chắc lợi hại thật sự.

Lâm Quyền cũng có cổ phần trong võ quán này, anh không coi Tần Đông An là người ngoài, cũng không bảo cậu làm thủ tục đăng kí gì đó, thấy cậu ló mặt tới võ quán liền trực tiếp xách tới lớp học của anh ta. Tần Đông An bị anh ta tự mình huấn luyện mấy buổi, cuối cùng khổ sở túm chặt tay áo Trọng Nham gào khóc nói bản thân một lần sảy chân để hận nghìn đời, vốn muốn tới xem náo nhiệt, không nghĩ tới một đi không trở về. cậu vừa mới lộ ra chút suy nghĩ ngại mệt không muốn tiếp tục luyện tập nữa, Lâm Quyền liền đáp lại: Tần ca siêu cấp lợi hại như thế, Tần tiểu đệ không thể thua kém anh trai được, ít nhất cũng không thể thua kém quá nhiều đúng không?

Tần Đông An hối hận không ngừng, nhưng hiện tại muốn nửa đường bỏ cuộc hiển nhiên không thể thực hiện được rồi. vì thế mỗi cuối tuần, Tần Đông An liền thống khổ không chịu nổi. Trọng Nham ra chủ ý kêu thằng bạn giả bệnh lại bị Tần Đông An gàn đi, nói, anh trai đã biết cậu ta chạy tới chỗ Lâm Quyền để đâm đầu vào chỗ chết, còn cố ý gọi điện thoại tới để cổ vũ (cảnh cáo) nói cậu phải chăm chỉ luyện tập, còn đe dọa nếu cậu ta ba ngày đánh cá, hai ngày phơi lưới liền thì chờ tới khi anh ta về sẽ đánh nát mông cậu ta.

“Điểm chết người chính là…” Tần Đông An gào khóc to hơn: “Anh ấy sắp được về rồi!”

Trọng Nham: “…”

Trọng Nham tan học, một thân mồ hôi mồ kê chạy tới phòng tắm tắm một cái, chờ tới khi cậu thay quần áo xong, thu dọn đồ đạc đi về, thì Tần Đông An đã xong trước đang ngồi ngoài khu nghỉ chờ cậu.

“Này, trà chanh cho ông này.” Tần Đông An đưa một cốc nước tới trước mặt Trọng Nham: “Đi ăn cái gì đi?”

Trọng Nham lắc đầu. vừa vận động mệt mỏi xong, cậu thật sự cái gì cũng không muốn ăn. Trong khu nghỉ ngơi của võ quán có bán khá nhiều các loại đồ ăn vặt, Trọng Nham lại không có hứng thú với mấy thứ đó.

Trọng Nham một hơi uống xong cốc nước trà, thở ra một hơi hỏi Tần Đông An: “Lái xe ông mấy giờ tới đón?”

Tần Đông An nhìn di động: “Hôm nay không cần đón.”

Trọng Nham kinh ngạc: “Vậy ông đi về thế nào?”

Tần Đông An rung đùi đắc ý cười ngây ngô: “Lát nữa thì biết.”

Trọng Nham đăng kí học lớp buổi chiều, hết giờ học vừa đúng giờ về nhà ăn tối. Tần Đông An cũng vô giúp vui, đăng kí giờ học giống cậu, nhà Trọng Nham ở gần đó nên không có vấn đề gì, nhưng từ Tần gia tới võ quán phải đổi hai chuyến xe bus. Tần Đông An lại bị bệnh mù đường nghiêm trọng, Đường di không yên lòng, nên vẫn kêu lái xe của nhà đưa đi đón về.

Trọng Nham cho rằng Tần Đông An không muốn về nhà, liền nói: “Hay ông tới nhà tôi đi? hôm nay cô (giúp việc) có nấu tôm đó.”

Tần Đông An hai mắt sáng ngời, liếm liếm môi.

Trọng Nham muốn cười nhưng nhịn được: “Muốn ăn thì đi thôi, cơm nước xong tôi lái xe đưa ông về.”

Tần Đông An bất mãn: “Sao mấy người cứ coi tôi là trẻ con thế hả?”

Trọng Nham thầm nghĩ cậu vốn chính là một đứa trẻ.

“Để lần sau đi.” Tần Đông An tiếc nuối thở dài: “Lần sau cô ấy có làm đồ ăn ngon, nhất định phải nói cho tôi biết.”

Trọng Nham vừa định hỏi vì sao, thì dư quang khóe mắt đảo qua bức tường thủy tinh bao quanh khu nghỉ ngơi, ngoài hành lang có hai nam nhân đi tới, một người là Lâm Quyền, bình thường khi lên lớp mặc đồng phục huấn luyện viên giờ đã đổi thành một thân thường phục màu sáng, đang nói gì đó với nam nhân đi bên cạnh. nam nhân kia tóc mai cắt thực ngắn, khuôn mặt nghiêm nghị giống như điêu khắc, đường nét cứng rắn mà lưu loát đầy cảm xúc.

Hai mắt Trọng Nham phút chốc trợn to.

Trách không được Tần Đông An nói hôm nay không cần lái xe tới đón, hóa ra là cái tên thích buộc tội này đã trở lại.

Trọng Nham nhất thời cảm thấy vô cùng bực bội, bỏ cốc trà trong tay xuống, xách balo đứng lên: “Trong nhà tôi còn có việc, tôi đi trước.”

Tần Đông An ngồi quay lưng về phía tường thủy tinh, nên vẫn chưa phát hiện ra anh trai mình và Lâm Quyền đang đi tới, thấy Trọng Nham nói muốn đi liền nói: “Ơ, đừng, chờ chút rồi cùng đi ăn cơm đi.”

Trọng Nham khoát tay: “Thôi, thật sự có việc.”

Trên thế giới này luôn có loại người, các phương diện điều kiện đều rất tốt, từ tính cách, nhân phẩm, tới cách đối nhân xử thế cũng không thể xoi mói, nhưng loại người đó chỉ luôn đối tốt với những người có trong phạm vi cố định mà loại người đó nhận định. thực hiển nhiên, trong cái phạm vi Tần Đông Nhạc xác định hoàn toàn không có vị trí nào cho Trọng Nham. Mà Trọng Nham cũng không phải là một đứa trẻ không hiểu đạo lý đối nhân xử thế, sao có thể đem bản thân mình làm cái gai trong mắt cho người ta động vào?

Trọng Nham đi vội, quay người suýt nữa thì đụng phải người phía sau, người nọ lùi về sau một bước, cũng không biết là hữu ý hay vô tình mà người đó vươn tay ra nắm lấy cổ tay cậu.

“Sao lại vội vậy? có bị đụng tới không?” giọng nam nhân mang theo tiếu ý, có vài phần ôn hòa nho nhã.

Trọng Nham không quen có người khác quá thân cận với mình, theo bản năng lui về sau một bước tránh xa, không nghĩ tới người nọ lại dùng sức nắm chặt tay, cậu giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được. trong lòng Trọng Nham có chút phẫn uất, vừa ngẩng đầu liền thấy gã đang chăm chú nhìn mình, thấy Trọng Nham ngẩng đầu, còn kinh ngạc mà thốt lên một câu: “Chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi không?”

Chút kinh ngạc chợt lóe lên trong lòng Trọng Nham, cậu không ngờ lại có thể gặp Trình Úy ở chỗ này. Thượng Võ tuy rằng điều kiện không tệ lắm, nhưng cũng không thể so với những võ quan cao cấp được, đại thiếu gia như Trình Úy sao lại có thể chạy tới đây tiêu khiển? Trọng Nham nhìn lướt qua đám thủ hạ đang mang những thần sắc khác nhau ở phía sau Trình Úy, hơi nhíu mày: “Vị tiên sinh này, anh nhận sai người.”

Trọng Nham rút cổ tay trở về, vừa quay người đi, lại bị Trình Úy kéo lại, Trọng Nham cau mày: “Có chuyện gì?”

Trình Úy vẫn tỏ ra bộ dạng tao nhã quý công tử: “Là tôi đụng tới em, còn chưa xin lỗi, cùng đi uống cà phê được không?”

Trọng Nham biết người Trình gia không dễ chọc, con cọp mẹ ở Lý gia chính là một ví dụ rõ ràng nhất, liền cố nhẫn nại nói: “Nói quá lời, là tôi đi vội, không cần anh phải xin lỗi. Lòng tốt của tiên sinh tôi nhận, còn có việc, cà phê liền miễn.”

Trình Úy không biết nghĩ gì, chẳng những không buông tay, ngược lại theo lực tay Trọng Nham tiến lên một bước, vẻ mặt lộ ra vài phần thân mật: “Tôi khẳng định đã gặp em, nhìn em rất quen, chỉ là nhất thời không nhớ ra được.”

Trọng Nham kiên nhẫn khô cạn, một tay đẩy hắn ra, trong lòng có một cảm giác không thể tưởng tượng được, cậu đây là bị đùa giỡn? Cung nhị sao lại có thể coi trọng cái tên này được? chẳng lẽ bị mù mắt?

Trình Úy bị đẩy lảo đảo hai bước, được người đỡ dậy, nâng tay cản lại đám thủ hạ đang chuẩn bị đi lên muốn gây sự, sắc mặt có chút không vui: “Em tên là gì?”

Trọng Nham cười lạnh: “Hỏi tên làm gì? đánh lén?” là nam nhân thì nên tự mình tới đấu đi.

Trình Úy mỉm cười, hình như Trọng Nham tính tình như con nhím lại khiến gã cảm thấy hứng thú: “Tôi là có hảo ý, nếu em đang có việc gấp, vậy tôi đưa em đi nhé?”

Trọng Nham nhịn không được nhìn hắn nhiều thêm một chút, gã Trình Úy này kiếp trước cậu đã gặp mấy lần, thậm chí còn chưa từng nói với nhau được một câu. Không ngờ lại là sở khanh như vậy.

“Trọng Nham?” Tần Đông An đứng dậy, có chút khẩn trương nhìn một màn này. Cậu còn chưa kịp phản ứng rốt cuộc là đang có chuyện gì xảy ra, nhưng Trình Úy ngăn cản không cho Trọng Nham đi là điều quá rõ ràng.

Trọng Nham không quay đầu lại, thản nhiên nói một câu: “Không có việc gì.”

Trình Úy buông tay cậu ra, đang định nói tiếp, chợt nghe có người nào đó chen vào một câu: “Trình thiếu gia, đã lâu không gặp.”

Ánh mắt Trình Úy hơi trầm xuống, tầm mắt đảo qua, biểu tình thay đổi lộ ra một nụ cười khẽ: “Thực trùng hợp, hóa ra là Tần trung tá, đã lâu không gặp, anh đây là đang… nghi phép?”

Trọng Nham quay đầu lại, thấy Tần Đông Nhạc và Lâm Quyền đang từ ngoài sảnh đi vào. Cậu đương nhiên sẽ không tự mình đa tình cho rằng Tần Đông Nhạc chạy tới là muốn giúp cậu giải vây, nhưng cơ hội tốt như vậy, không lợi dụng cũng thực đáng tiếc. Trọng Nham tầm mắc đảo qua hai người vừa mới tới, hơi dừng một chút ở trên mặt Tần Đông Nhạc, rồi lại hờ hững rời đi. Cũng không để ý tới cái tên đê tiện Trình Úy nữa, liền xốc balo lên xoay người rời đi.

Giọng Tần Đông Nhạc từ đằng sau truyền tới: “Nào có được nghỉ nhiều như vậy, tôi ra ngoài có chuyện. Còn anh thì sao?”

Trình Úy khô khốc cười gượng: “Hẹn người, có chút chuyện.”

Trình Úy nhìn thấy Trọng Nham bỏ đi, vốn muốn ngăn lại, nhưng ngại Tần Đông Nhạc đứng đây, nên có chút do dự. Chỉ trong một chút chần chờ như vậy, Trọng Nham cũng đã rời khỏi khu nghỉ ngơi, xuống lầu.

Trình Úy nhìn theo bóng Trọng Nham rời đi, trong lòng thoáng có chút tiếc nuối, lại cảm thấy Tần Đông Nhạc đột nhiên xuất hiện thực kỳ quái: “Tần trung tá tới đây làm gì vậy?”

Tần Đông Nhạc cười cười chỉ Tần Đông An: “Em trai tôi học ở đây, tiện đường qua đón nó.”

Trình Úy giật mình: “Là nhị thiếu gia sao, đã lớn như vậy?”

Tần Đông Nhạc cười cười: “Không chậm trễ chính sự của Trình thiếu nữa, gặp sau.”

Trình Úy tươi cười gật đầu: “Được.”

Tần Đông An nhìn rõ vừa rồi Trình Úy cố tình chặn đường Trọng Nham, lúc này mới kịp phản ứng lại, kéo tay Tần Đông Nhạc thấp giọng thì thầm: “Gã muốn lừa tình Trọng Nham?”

Tần Đông Nhạc khẽ nhíu mày: “Đoán mò cái gì vậy?”

Tần Đông An bất mãn lườm anh trai một cái: “Anh đừng tưởng em cái gì cũng không đoán ra.”

Lâm Quyền ở một bên cười cười: “Cậu nhóc kia là bạn học của em à? Học lớp Tiểu Hà đúng không? Anh thấy tố chất của cậu ta tốt hơn em một chút.”

Tần Đông An lung tung gật đầu, trong đầu vẫn còn nghĩ tới chuyện Trình Úy: “Không được, em phải nhắc Trọng Nham một tiếng.”

“Em yên tĩnh chút đi.” Tần Đông Nhạc biểu tình không chịu nổi: “Trọng Nham có tâm nhãn hơn em rất nhiều, em ít lo chuyện bao đồng đi.”

Tần Đông An tức giận nhìn anh trai: “Không phải bạn anh đương nhiên anh không nóng vội rồi.”

Tần Đông Nhạc cũng mặc kệ thằng em ăn nói láo toét, nhưng khi thấy vẻ mặt rối rắm của nó, liền túm gáy nhỏ giọng nhắc nhở: “Em không nhớ Lý gia và Trình gia có quan hệ thế nào sao? Trọng Nham sẽ không sao đâu.”

Tần Đông An chớp mắt: “Nhưng mẹ Trọng Nham cũng không phải người Trình gia.”

“Không có mẹ thì còn có cha!” trong lòng Tần Đông Nhạc cũng không quá lo lắng Trình Úy sẽ làm gì được Trọng Nham, cho dù Lý gia không muốn quản chuyện của đứa con riêng nhưng nếu Trọng Nham thật sự xảy ra chuyện trong tay Trình Úy, bị người trong giới biết được, Lý gia còn không xấu hổ, mất hết mặt mũi hay sao? Lý gia là thế gia cực kỳ cổ hủ, thực tế làm bao nhiêu chuyện xấu xa đều cố gắng bưng bít bởi vì ngoài mặt vẫn phải luôn chú ý giữ hình tượng tốt đẹp.

Tần Đông An không nghĩ nhiều như vậy, cậu nắm chặt di động suy nghĩ về mối quan hệ cha con của Trọng Nham. Tuy Trọng Nham có cha, nhưng ông ta thật sự sẽ quan tâm tới cậu ấy sao? anh hai cũng đã từng nói, Trình Úy không phải dạng chỉ biết sống phóng túng áo quần là lượt, gã là một tên sở khanh có chút bản lĩnh. Nếu người Lý gia không quản chuyện này, vậy thì Trọng Nham phải làm sao bây giờ?

Hết
Bình Luận (0)
Comment