Trọng Nham

Chương 81

Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện trùng hợp, trong bữa cơm chiều bọn họ vừa mới buôn chuyện bát quái của Trương gia, sau khi ăn xong dời trận địa tới Lotus club, đoàn người đang đứng chờ thang máy liền nhìn thấy Trương Hàng từ một gian phòng gần đó đi ra, trong ngực còn ôm một nam hài nhuộm tóc tím xinh đẹp.

Khoảng cách hơn mười mét, nói không nhìn thấy nhau là không có khả năng, vì thế biểu tình mỗi người đều có chút vi diệu.

Giằng co một khắc, vẫn là Trương Hàng có chút men say mở miệng trước: “Tôi còn tưởng mình bị hoa mắt, hóa ra thật sự là Triệu thiếu gia và Lưu thiếu gia đã trở lại. Cũng đã hai ba năm không gặp rồi đi?”

Triệu Sấm, Lưu Đông cùng Trương Hàng cũng chỉ tính là quen biết nhau, nhân phẩm Trương Hàng cùng cách làm việc của gã đều khiến bọn họ thấy chướng mắt, nhưng trong trường hợp này gặp mặt, chỉ cần gật đầu cho qua chuyện cũng không tất yếu không nể mặt. Lưu Đông có lệ gật đầu chào, vừa định đi qua, lại nghe Trương Hàng nói thêm một câu: “Muốn nói ai cũng không chơi đùa được như nhị vị, chạy vào trong quân ngũ đến người nhà cũng không quản được, còn đem quân hàm trộn lẫn, thực không tồi!”

Lưu Đông dừng bước lại.

Triệu Sấm ở phía sau nhẹ nhàng đẩy một phen, ý bảo hắn đừng so đo với thằng ngu. Lưu Đông lại lộ ra vẻ mặt tươi cười hàn huyên với Trương Hàng mấy câu, hỏi việc làm ăn của Trương gia, hỏi hội đấu giá mùa xuân khi nào khai mạc? không biết lần này có tinh phẩm gì? Còn nói Trương Hàng có phúc khí, cha và bác cả đều lợi hại như vậy, chuyện gì cũng đều không cần gã quan tâm.

Trương Hàng lúc đầu nghe còn cảm thấy vui vẻ tự đắc, sau dần càng nghe càng cảm thấy không đúng, Lưu Đông nói cha và bác cả lợi hại, không phải đang trào phúng gã vô dụng, chuyện gì cũng phải để trưởng bối đi làm, còn mình chỉ biết sống phóng túng đó sao? Tuy rằng sự thật là như thế, nhưng ai dám nói thẳng mặt gã những lời này? Lưu Đông khéo léo đưa đẩy, không một chữ chửi thẳng mặt gã, nên Trương Hàng nhất thời không biết nên chửi lại thế nào.

Tần Đông Nhạc đứng một bên nhìn rõ mặt nam hài ở trong ngực gã, nam hài này làn da tuyết trắng, trên người đeo đồ trang sức trang nhã, ngũ quan mơ hồ có vài phần giống Trọng Nham.

Tần Đông Nhạc vốn nghĩ nhẫn nại, hôm nay tụ tập là muốn chào mừng Triệu Sấm và Lưu Đông trở về, gây chuyện ồn ào sẽ không tốt. Nhưng Trương Hàng mượn rượu giả điên, vừa vuốt ve tới vuốt ve lui trên người nam hài, vừa không ngừng liếc mắt khiêu khích Tần Đông Nhạc. Nhận thấy ánh mắt tràn ngập khiêu khích của Trương Hàng bắn tới, Tần Đông Nhạc trong lòng có gì đó không rõ ràng lắm?

Vài người đi qua, Tần Đông Nhạc càng nghĩ càng không cam lòng, xoay người bước tới chỗ Trương Hàng, kéo nam hài từ trong ngực gã ném sang một bên, bỏ lại một câu: “tìm chỗ nào mát mẻ mà ngốc đi” sau đó một quyền dứt khoát đấm thẳng mặt Trương Hàng. Trương Hàng không dự đoán được, Tần Đông Nhạc nói động thủ liền động thủ ngay, thân thể gã bị đánh bật về phía sau, va vào cửa một gian phòng, kêu la thảm thiết bụm mặt ngồi xổm xuống: “Tần Tam! Tao *&%&$&$^&$^*^$….”

Đám bạn giật mình, Triệu Sấm vội vàng chạy qua giữ Tần Đông Nhạc lại: “Làm sao vậy? Hả?”

Tần Đông Nhạc bị hắn lôi kéo, cánh tay không tiện dùng lực, đơn giản nhấc chân đạp cho Trương Hàng mấy cái, sau đó một cước giẫm mạnh lên ngực gã, thấp giọng mắng: “Trương Hàng, đừng trách tao, là mày muốn ăn đánh thôi.”

Trương Hàng chưa kịp suy nghĩ đã văng tục: “Mẹ mày…”

Tần Đông Nhạc lại cho gã thêm hai cước nữa: “Tao biết là mày cố ý, mày cũng biết tao vì sao đánh mày. Nếu còn lần sau, thì không đơn giản chỉ bị ăn đòn thế đâu.”

Trương Hàng đang muốn mở miệng chửi, lại nghe Tần Đông Nhạc thấp giọng đe dọa: “Nghĩ ra được chuyện đầu độc bồn cảnh như vậy, mày cũng phí không ít tâm tư đi?”

Sắc mặt Trương Hàng khẽ biến.

Tần Đông Nhạc buông Trương Hàng ra, đứng dậy phủi phủi ống tay áo, quay người lại thấy nam hài tóc tím vẫn còn đứng đó, lông mày dựng lên: “Còn chưa cút?”

Nam hài lộ ra khuôn mặt tươi cười liên tục giải thích, rồi nhanh như chớp dọc theo hành lang chạy mất hút.

Triệu Sấm có chút buồn bực nhìn thằng bạn: “Hôm nay mày làm sao vậy? so với Đông Tử còn thiếu kiên nhẫn hơn.”

Tần Đông Nhạc lắc đầu, anh sao có thể nói cho đám bạn biết thằng nhóc MB kia lớn lên giống người trong lòng anh?

Cửa phòng riêng vừa mở ra, có người nghe động tĩnh đi ra nhìn, thấy Trương Hàng nằm bẹp trên sàn nhà liền hoảng sợ. Tần Đông Nhạc cũng lười để ý tiếp, lôi kéo bọn Triệu Sấm rời đi. Coi như vận động giãn gân cốt, tầm mắt Tần Đông Nhạc xuyên qua cửa phòng khép hờ, thấy đám trai thanh gái lịch ngồi xung quanh Trương Hách…

Ánh sáng trong căn phòng đó không quá sáng tỏ, Trương Hách lại ngồi trong góc tối, vốn không dễ nhìn thấy nhưng Tần Đông Nhạc là người đã trải qua huấn luyện đặc biệt, dù Trương Hách nghiêng mặt, nhưng anh chỉ nhìn một lần liền tuyệt đối không nhìn lầm — lần đầu thấy Trương Hách là ở bên ngoài cửa hàng hoa, lúc ấy thấy gã và Trọng Nham đứng gần nhau, hai người còn tới quán trà ở góc đường trò chuyện.

Tần Đông Nhạc nhịn không được chú ý nhiều thêm một chút, Trương Hách tựa hồ cũng uống rượu, đang dựa vào tay vịn sô pha, trong ngực còn ôm một nữ nhân xinh đẹp ăn mặc hở hang.

Còn muốn nhìn kỹ thêm thì cửa gian phòng đã đóng lại.

Tần Đông Nhạc nghiêng đầu nhìn lướt qua Trương Hàng đang được mấy người đỡ dậy, trong lòng dấy lên nghi ngờ nhưng lại không tiện hỏi.

Triệu Sấm kéo kéo ống tay áo anh gọi: “Đi thôi.”

Tần Đông Nhạc theo đám bạn mình vào một gian phòng khác, không thèm để ý Trương Hàng ở phía sau hai mắt bốc hỏa, lòng tràn đầy nhận định: hóa ra Trương Hàng và Trương Hách quen biết nhau.

Hai người kia…chỉ là quen biết nhau thôi sao?

Chiều ngày hôm sau, Đường di nghe nói Tần Đông Nhạc muốn mời nhóm cổ đông của Ba Mươi Sáu Quận đi ăn cơm, cũng không nói năng gì. Nếu bỏ qua tâm tư không nên có của con trai, thì bữa cơm này kỳ thật cũng chỉ là hoạt động xã giao bình thường. Bà có chút hoài nghi có phải Trọng Nham đã biết tâm tư của con trai mình cho nên mới lâu như vậy không tới Tần gia chơi không? Mà ngay cả ngày mùng ba tết đi cùng Lâm Quyền và Lâm Bồi tới chúc tết, cũng chỉ ngồi một lúc liền đồng thời cáo từ.

Đường di nghĩ như vậy, lại có chút cảm thấy Tần Đông Nhạc đáng thương, con trai bà từ nhỏ lớn lên đều rất ưu tú, không ngờ trong cuộc sống lại gặp phải một chuyện gây tổn thất nặng nề như vậy. Đứa nhỏ kia là cổ đông hợp tác làm ăn với Tần Đông Nhạc, lại là bạn thân của Tiểu An, thường thường ra ra vào vào sẽ đụng mặt nhau, nó mỗi ngày đều phải giả vờ như không có chuyện gì, trong lòng có biết bao nhiêu thống khổ đây.

Đường di từ trong bếp lấy ra một cái hộp giấy, bỏ vào một chút điểm tâm bà làm, kêu con trai mang tới cho Trọng Nham. Trong lòng có chút tiếc nuối, nếu Trọng Nham là con gái thì mọi chuyện đều đơn giản rồi. ít nhất từ sở thích và tính cách của Trọng Nham mà nói bà đều vừa ý, bà thích làm điểm tâm ngọt mà Trọng Nham lại thích ăn đồ ngọt, trên đời này có ai so với thằng bé càng thích hợp làm con dâu bà hơn đây?

Đường di nhìn theo Tần Đông Nhạc rời khỏi nhà, tâm tình phức tạp không lời nào diễn tả được. bà không muốn con trai cưới một nam thê nhưng bà đồng thời cũng không hy vọng con trai bà không được hạnh phúc; bà muốn con trai được sống những ngày tháng vui vẻ, lại sợ nó bây giờ bị tình cảm chi phối, chưa từng suy xét vấn đề thực tế. vạn nhất một ngày nào đó nó không chịu đựng được áp lực xã hội, nó có hối hận khi đã chọn con đường này không? Có thể buồn bực lúc ấy cha mẹ không đúng lúc ngăn cản nó hay không?

Đường di rối rắm hồi lâu, cảm thấy nuôi thằng con trai này… thật sự là tới đòi nợ.

Tần Đông Nhạc tới Sơn Thủy Loan để đón bà Trương Nguyệt Quế cùng Trọng Nham, sau đó lái xe thẳng tới Đông Lai Thuận ăn cơm. Bà ngoại gần đây gặp không ít đồng nghiệp của Trọng Nham, ngày qua ngày vô cùng náo nhiệt, thấy ai cũng vui tươi hơn hở. Trong lòng bà yêu thích nhất là Hải Thanh Thiên và Lâm Bồi, nhưng đối với Tần Đông Nhạc và Lâm Quyền rõ ràng càng thêm vài phần tín nhiệm.

Bà ngoại tin tưởng nhân phẩm những người từng tham gia quân ngũ, cảm thấy có hai quân nhân hợp tác làm ăn với Trọng Nham, vậy không còn chuyện gì phải sợ, giống như toàn bộ quốc gia đều đứng về phía Trọng Nham vậy. Trọng Nham cũng lười sửa cái nhìn của bà, cậu biết trong quan niệm của mấy người cao tuổi như bà ngoại, quốc gia, lực lượng quân đội so với bất cứ cái gì cũng đều quan trọng hơn.

Tần Đông Nhạc chỉ dựa vào lí lịch của chính mình là đã có thể đoạt được hảo cảm của bà ngoại, còn trong mắt Trọng Nham thì đây quả thực là làm bừa! cậu chưa bao giờ biết Tần Đông Nhạc lại nhiều lời như thế, cùng bà ngoại tán gẫu các chuyện lý thú trong quân đội như chuyện bộ đội đi huấn luyện dã ngoại, rồi chuyện lạ thấy được ở những địa phương bọn họ từng chấp hành nhiệm vụ đi qua, kể chuyện phong thổ tục lệ ở đó vân vân và mây mây… dù chỉ có ba người bọn họ ăn cơm, không khí cư nhiên cũng rất náo nhiệt.

Khi Trọng Nham ăn lưng lửng dạ, nhận được điện thoại của Trương Hách gọi tới. Bọn họ trước đó đã từng hẹn nhau cùng đi xem triển lãm hoa xuân năm nay. Nhưng tình hình hiện tại đã khác, nói Trọng Nham đa nghi cũng được, nói cậu tâm tư tiểu nhân cũng chả sao, giờ phút này cậu không chắc chắn về động cơ của Trương Hách, tự nhiên sẽ không để bà ngoại tiếp xúc với Trương Hách. Mà có bà ngoại làm bia chắn, trong lòng Trọng Nham vẫn cảm thấy may mắn có thể lấy đó làm cớ để từ chối lần hẹn gặp mặt này.

Giọng Trương Hách nghe có chút tiếc nuối: “Nghe nói có không ít danh phẩm.”

“Hy vọng về sau còn có cơ hội.” Trọng Nham hi hi ha ha cùng hắn giả bộ ngớ ngẩn để gạt cho qua chuyện: “Bây giờ thật sự tôi không đi được. Bà ngoại tôi đang ở đây đón năm mới, bà già rồi không thích tới những nơi đông người… Đúng vậy, đúng vậy, ngại phiền…”

Bà ngoại nghe ngữ khí Trọng Nham như vậy liền biết đang nói với người không có giao tình gì, cũng không quá để tâm. Ngược lại Tần Đông Nhạc lại có chút khẩn trương, nhưng còn ngại bà ngoại đang ở đây nên thấp giọng nói với Trọng Nham: “Em cẩn thận, đừng quá thân cận với gã.”

Trọng Nham vẫn chưa trả lời, bà ngoại liền chen vào một câu: “Cháu phải nghe lời Tần đại ca, anh ấy lớn tuổi hơn cháu, kinh nghiệm cũng nhiều, còn từng tham gia quân đội!”

Trọng Nham dở khóc dở cười: “Cháu biết rồi.”

Tần Đông Nhạc được bà ngoại phối hợp ủng hộ, ít nhiều có chút ngại ngùng, lại uyển chuyển giải thích thêm: “Hôm qua anh và bạn bè tới Lotus club, nhìn thấy gã và Trương Hàng ở trong cùng một phòng.”

Trọng Nham nhất thời sửng sốt, trong lòng có cảm giác 「 quả nhiên là thế 」 Hai người bọn họ đều họ Trương, lại hữu ý vô ý dính líu tới cuộc sống của mình, khó trách Trọng Nham sẽ đa tâm. Hiện giờ xem ra, giác quan thứ 6 không thường xuất hiện vẫn phát huy không ít tác dụng.

Trọng Nham gật đầu: “Tôi biết rồi.”

Tần Đông Nhạc biết Hải Thanh Thiên đã được Trọng Nham vớt lên bờ, nếu có chuyện gì Trọng Nham cũng không tiện sai cậu ta đi làm, liền chủ động kéo về phía mình: “Quan hệ cụ thể của bọn họ thế nào, hoặc là lén lút làm ăn qua lại gì đó, cứ để anh tìm người điều tra, em đừng bận tâm.”

Trương Nguyệt Quế không nghe hiểu bọn họ đang nói gì, nhưng câu cuối cùng ngược lại nghe rõ ràng, tận dụng mọi thứ lại bổ sung một câu: “Phải tập trung học tập, đã lớp 11 rồi, không được lơ là! Đừng thấy không ai quản liền nhởn nhơ, đến lúc đó lại ảnh hưởng tới tương lai của chính mình.”

Trọng Nham nhìn Tần Đông Nhạc cúi đầu buồn cười, trong lòng không có gì để nói, lại thấy bà ngoại vẫn đang nghiêm túc nhìn mình, bộ dạng cháu không gật đầu ta liền tiếp tục lải nhải khuyên nhủ cho tới khi cháu gật đầu mới thôi, liền vội vàng đáp ứng: “Bà ngoại, bà yên tâm đi, trong lòng cháu đều biết. Nếu bà còn lo lắng vậy thì ở lại sống cùng cháu đi.”

Trương Nguyệt Quế rõ ràng sửng sốt một chút.

Kỳ thật lời này của Trọng Nham cũng không phải là thuận miệng nói, mấy ngày nay cậu luôn nghĩ tới chuyện này. Trước kia bọn họ ở chung vẫn nhìn nhau không vừa mắt, nhưng một khi tách ra lại cảm thấy bên người không còn người thân nào, ngày ngày trôi qua thật tịch mịch. Bà ngoại thấy cậu có chút đáng thương, bên người có cha cũng như không, Trọng Nham lại mang tâm tình mất rồi có lại trân trọng đối với sự tồn tại của bà ngoại.

Cãi nhau, oán giận thậm chí là uất hận, nhưng những cảm xúc kịch liệt đó đều đã trôi qua, lưu lại trong lòng mỗi người chỉ là vướng bận và ôn nhu của quan hệ huyết thống không thể xóa bỏ.

Đôi mắt bà ngoại thoáng đỏ ửng, lại lập tức tươi cười: “Không cần nói, bà cũng từng nghĩ.”

Trọng Nham trong lòng như có cái gì rung động, cậu không phát hiện ánh mắt mình đã trở nên nhu hòa hơn: “Nếu bà đã nghĩ, vậy cứ quyết định thế nhé? Dù sao bà cũng đang ở nhà cháu, phía bên trại an dưỡng có cần làm thủ tục gì không?”

Bà ngoại rút khăn giấy chấm chấm nước mắt, khẽ thở dài: “Không cần, hiện tại bà chưa cần cháu dưỡng lão. Cháu cứ tập trung học hành, chờ tới khi lên đại học rồi hiếu kính ta cũng không muộn.”

Tần Đông Nhạc nghe tới đó, trong lòng cũng nhảy dựng, thầm nghĩ cuối cùng cũng có người có thể chế trụ được em ấy. Trọng Nham vẫn luôn không quá tập trung vào việc học, một chút cũng không để tâm hoặc có ý niệm thi đại học gì đó. Hiện giờ bà ngoại nói, Trọng Nham vẫn nên giữ vững tinh thần, nên có kế hoạch cụ thể cho tương lai của mình đi?

Trên mặt Trọng Nham quả nhiên lộ ra thần sắc buồn rầu, mỏng manh kháng nghị: “Này có liên quan gì ạ?”

Bà ngoại cầm tay Trọng Nham vỗ vỗ, biểu tình trên mặt cũng đã khôi phục sự bình tĩnh thường ngày: “Trọng Nham à, bà cũng đã nói với cháu, cháu ở đây vừa phải đi học vừa phải tập trung kinh doanh, đã rất bận rộn rồi, làm gì còn thời gian chăm bà? Cháu định để bà ngày ngày ngồi ngốc trong nhà cháu sao? Hay là cô linh một mình đi qua đi lại dưới lầu? bà đã ngần này tuổi, trừ mấy đứa thanh niên tụi cháu ra còn lại ai bà cũng không biết, muốn tới công viên đi dạo, phải bắt xe bus số mấy cũng không rõ, sống như vậy có gì thú vị sao?”

Trọng Nham im lặng không nói.

Bà ngoại nói tiếp: “Điều kiện ở trại an dưỡng rất tốt, mỗi ngày đều có bác sỹ y tá tới kiểm tra, lầu trên lầu dưới đều là người quen của bà, khi rảnh rỗi bọn bà sẽ làm mấy món đồ thủ công, hoặc là cùng nhau xem ti vi rất vui vẻ, ngày nào cũng náo nhiệt. cho nên, bà vẫn nên về đó thôi. Chờ tới khi cháu ở đây căn cơ ổn định, có nhiều thời gian ở cùng bà, khi đó đón bà lên ở với cháu cũng được.”

Kỳ thật còn một nguyên nhân trọng yếu khác, trong lòng bà ngoại hiểu rõ, nhưng ngoài miệng lại không nói. Trọng Nham lẻ loi một mình lên thủ đô, vô luận là sinh hoạt hay học tập, thậm chí là chuyện kinh doanh buôn bán của nó đều không thể thoát được cha nó giúp đỡ. Cho dù cha nó chướng mắt thằng bé, nhưng có quan hệ huyết mạch làm nền tảng, Trọng Nham thực sự gặp phiền toái gì, Lý gia vẫn có thể ra tay giúp đỡ. Nhưng nếu bà vẫn còn ở đây, Trọng Nham có thể là vì quan tâm tới cảm xúc bà, mà sẽ gây bất hòa với quan hệ Lý gia, cha con bọn họ vốn đã không quá thân cận, giờ lại bất hòa trở mặt vậy thì còn cái gì?

Nếu Trọng Nham gặp phải chuyện gì, chẳng lẽ còn trông cậy vào bà già vô lực này giúp nó giải quyết sao? Nếu thật sự đến lúc đó, chạy tới ôm đùi người ta cũng đã quá muộn rồi.

Bà không có tài cán gì giúp được cho cháu trai, chỉ có tận lực không gây trở ngại cho nó là điều duy nhất bà có thể làm được.

Trọng Nham lâm vào khó xử, cậu không muốn để bà ngoại đi, nhưng nếu giữ bà ngoại lại, cậu quả thật không thể cam đoan mỗi ngày đều có thời gian bồi bên cạnh bà. Lịch học ở trường quy định, buổi sáng rời nhà, trưa ở lại trường, tối muộn còn có giờ tự học, học xong mới có thể về nhà. Vậy ban ngày bà ngoại phải làm gì để giết thời gian đây? Mời bảo mẫu? mời y tá? Vạn nhất vớ phải người vô trách nhiệm, vậy biết làm cái gì bây giờ?

Tần Đông Nhạc vỗ tay cậu: “Ăn cơm trước, bà ngoại muốn ăn điểm tâm gì để con gọi?”

Trương Nguyệt Quế khoát tay, cười nói: “Già rồi, thân thể không còn như trước, ăn cũng không vô, bà chỉ thích hương vị này, làm cháu phải tốn kém rồi.”

Tần Đông Nhạc vội nói khách khí.

Bà ngoại còn nói thêm: “Thằng bé Trọng Nham này tính tình không tốt, y như vịt chết, không biết làm gì, lại độc miệng. Mấy đứa làm đối tác với nhau, phải giúp đỡ lẫn nhau. Còn nó thối tính tình, nhờ cháu quan tâm nó nhiều hơn.”

Trọng Nham cúi đầu nghe bà ngoại lải nhải, một giọt nước mắt bất ngờ không kịp đề phòng rơi xuống, nhẹ nhàng đọng trên mu bàn tay.

Hết
Bình Luận (0)
Comment