Trọng Nham

Chương 83

Mặc Lan của Ba Mươi Sáu Quận thành công báo danh tham dự cuộc thi hoa lan mùa xuân đúng một ngày trước khi hết hạn đăng kí. Trong hồ sơ có kèm theo hai bức ảnh chụp, trên ảnh chụp có ghi hàng chữ “Nguyệt lạc ô đề sương mãn thiên”, lá cây xanh biếc, cánh hoa mang màu đen bóng, bông hoa thon dài thướt tha, hình dáng thực đặc biệt. Ở đầu cành có mấy nụ hoa mới nhú chưa nở, trong đó hai đóa ở cuối cành đã hơi hé nở, tuy rằng cánh hoa mới chỉ hơi nở nhưng loại vẻ đẹp cao quý yểu điệu bễ nghễ thiên hạ này cũng đã thể hiện rõ ràng không thể nghi ngờ.

Ảnh là do Lâm Quyền chụp, trước đó Trọng Nham không hề biết rằng anh ta là một nhiếp ảnh gia nghiệp dư. Tuy rằng anh ta nói thành tích tốt nhất là được giải khuyến khích trong một cuộc thi nhiếp ảnh, nhưng khi Trọng Nham cầm bức ảnh cành Mặc Lan anh ta chụp liền yêu thích không muốn buông tay, đủ để chứng minh trình độ của anh ta cũng không tệ lắm.

Đương nhiên, càng đừng nói tới những người yêu thích hoa lan. Hai ngày sau, điện thoại ở các cửa hàng Ba Mươi Sáu Quận cơ hồ bị nổ tung, mỗi lần đều là khách hàng gọi tới xác nhận Mặc Lan dự thi kia của cửa hàng là thật phải không? Đối mặt với vấn đề điên cuồng mà đồng nhất như vậy, nhân viên chỉ có thể bất đắc dĩ lặp đi lặp lại: “Đúng vậy, thưa quý khách, đúng vậy, toàn bộ quá trình cuộc thi đều được quay lại, vô pháp làm giả. Đến lúc đó quý khách có thể tận mắt nhìn thấy.”

Cao hứng nhất đương nhiên vẫn là Lâm Bồi, Mặc Lan đối với anh tương tự như đứa con thân sinh, hiện giờ đứa bé này rốt cục có cơ hội đứng trước mặt người ta, anh làm cha sao có thể không cao hứng cho được? Cùng ngày báo danh, anh gọi Trọng Nham, Tần Đông Nhạc đến biệt thự thành nam, tự mình xuống bếp chuẩn bị một bàn tiệc rượu phong phú, còn mở mấy bình rượu vang đỏ, chúc mừng Mặc Lan của anh đã trải qua thời kỳ dựng dục lâu dài, rốt cuộc nhìn thấy ánh mặt trời.

Đây đã định trước là một đêm không yên tĩnh.

Vài giờ sau, ở trang viên hoa cỏ của Ba Mươi Sáu Quận…

Trần Gia Anh theo thông lệ trực đêm bình thường dắt hai con chó lớn tiến hành tuần tra dọc theo hành lang nhà kính lớn. Trăng cao sao sáng, lộ tuyến lại quen thuộc, anh ngay cả đèn pin cũng không cần bật. Đi tuần tra cùng anh là Hoan Hoan Nhạc Nhạc là hai con quân khuyển đã xuất ngũ, thông minh ổn trọng, dẫn chúng nó theo bên mình so với đi cùng với hai người khác càng thuận buồm xuôi gió hơn.

Trần Gia Anh vừa đi vừa nhẹ giọng ca hát.

Hắn là hai tháng trước có người giới thiệu tới chỗ này công tác. Nhà hắn ở vùng nông thôn Hà Bắc, tốt nghiệp trung học vài năm thì nhập ngũ, sau khi phục viên luôn ở nhà làm nông. Sau đó có người trong thôn ở thủ đô mở công ty vật liệu xây dựng, lúc đầu nhân thủ không đủ, cảm thấy Trần Gia Anh làm người thành thục liền kêu hắn lên hỗ trợ. Ai ngờ không tới hai năm, ông chủ vỡ nợ cuốn gói chuồn mất, còn nợ công nhân hai tháng tiền lương không trả. Trần Gia Anh bình thường sau khi nhận tiền lương đều gửi tiền về nhà, để lại sinh hoạt phí cho mình cũng không nhiều. Công việc hợp ý lại khó tìm, hắn nửa tháng làm nghề chuyển phát nhanh, lại bởi vì không quen đường mà chuyển chậm hoặc nhầm cuối cùng bị sa thải. Nếu không phải có chiến hữu cùng ở trong quân ngũ giới thiệu hắn với Lâm Quyền tới nơi này thử việc, thì hắn một ngày ba bữa cơm liền không có mà ăn.

Sau khi vào Ba Mươi Sáu Quận, tuy rằng bị an bài làm việc ở trong trang viên, nhưng hắn vốn là con cái nông gia, chăm sóc hoa cỏ gì đó đối với hắn không thành vấn đề. Trách nhiệm tuần tra ban đêm đối với một người vạm vỡ cao lớn lại còn là binh lính xuất ngũ như hắn mà nói cũng không tính là gì, quan trọng là nơi này tiền lương và phúc lợi rất tốt, quan hệ đồng nghiệp cũng phi thường hòa hợp. So với đô thị cả ngày không sương mù thì là bụi mờ, hắn càng thích làm việc ở trong trang viên hơn.

Hoan Hoan Nhạc Nhạc chạy tới cửa nhà kính lớn phía trước dạo qua một vòng lại chạy trở về, vây quanh chân Trần Gia Anh một vòng, lại đột nhiên hướng về phía kí túc xá gâu gâu sủa ầm lên.

Trần Gia Anh tự dưng thấy căng thẳng một chút.

Hoan Hoan Nhạc Nhạc cuồng sủa hai tiếng, quay đầu hướng về phía Trần Gia Anh lo âu vẫy đuôi rối rít, miệng phát ra thanh âm gầm gừ, giống như muốn thúc giục hắn.

Trần Gia Anh lấy bộ đàm liên lạc với phòng trực ban hỏi: “Lão Ngô? Bên chú có động tĩnh gì sao?” Lão Ngô cùng với hắn và một người nữa là một tổ, đêm nay tới phiên hai người bọn họ trực đêm. Trần Gia Anh tuổi trẻ, thân thể tốt hơn lão Ngô, cho nên vẫn luôn là lão Ngô ở lại phòng trực ban, còn hắn mang theo Hoan Hoan Nhạc Nhạc tuần tra quanh trang viên.

Bộ đàm sàn sạt vang lên hai tiếng, lão Ngô thấp giọng trả lời: “MD, thực sự có mấy thằng nhãi con mò vào. Anh Tử, cậu giữ Hoan Hoan Nhạc Nhạc lại, đừng để chúng nó xông tới, tôi thấy có không ít người đâu, đều mang theo vũ khí. Được rồi, không nói nữa, giả bộ say rượu đây.”

Trần Gia Anh vội vàng ra hiệu cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc im lặng, tuy rằng trước đó đã có chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nghe được thì vẫn cảm thấy có chút khẩn trương. Thu hồi bộ đàm, Trần Gia Anh lấy gậy điện giắt trên thắt lưng ra, ra hiệu cho Hoan Hoan Nhạc Nhạc đi theo mình, tiến tới nấp ở sau núi giả quan sát động tĩnh. Nơi này cách phòng trực ban không xa, nhưng bởi vì có một sườn dốc che chắn, trên sườn núi lại có nhiều bụi cây rậm rạp khô ráo, trong bóng đêm liền trở thành nơi che dấu tốt nhất cho bọn họ.

Sau một lát, những tiếng bước chân rầm rập từ xa tới gần chỗ bọn họ, một giọng nam tục tằng cao giọng hô to: “Đệt mợ chúng mày, đều ở yên trong phòng cho tao! tao có súng! Đứa nào dám manh động tao cho ăn kẹo đồng!”

Dựa theo ánh trăng mỏng manh, Trần Gia Anh nhìn thấy nhiều tia sáng hỗn độn lúc ẩn lúc hiện ở phía trước, bóng người lắc lư qua lại, còn có người cầm gậy gộc dao dựa đập rầm rầm vào cửa các phòng kí túc xá, cảnh cáo những người ở bên trong không cho phép ra ngoài. Ngay sau đó, trong phòng trực ban truyền tới tiếng kim loại va chạm ken két, đây là tiếng khóa cửa phòng thực nghiệm bị người ta cạy phát ra. Cửa sắt bị đẩy ra, trong bóng đêm phát ra tiếng kẽo kẹt rõ ràng.

Trần Gia Anh giữ chặt cổ Hoan Hoan Nhạc Nhạc, hai con chó xao động bất an, lại thập phần nghe lời nằm úp sấp ở bên cạnh hắn.

Đèn phòng thí nghiệm sáng lên, không bao lâu, đám người xông vào phòng thí nghiệm đi ra. Cách có chút xa nên Trần Gia Anh không thấy rõ bọn họ có cầm theo vật gì không, trong lòng sốt ruột vô cùng. Nhưng Lâm Quyền trước đó đã dặn kỹ, Trần Gia Anh cũng chỉ có thể nín thở chờ đợi không dám tự chủ trương vi phạm mệnh lệnh của anh ta. Lâm Quyền và Tần Đông Nhạc trước khi xuất ngũ quân hàm đều cao hơn hắn, tuy rằng hiện tại hắn đã không còn là một binh sĩ, nhưng thói quen tuân theo mệnh lệnh đã ăn sâu bám rễ không bỏ được.

Những người này động tác phi thường nhanh, không tới mười phút toàn bộ đều rút lui. Trong đó còn có một người giống như thị uy mà đập vỡ cửa sổ phòng trực ban, tiếng thủy tinh vỡ vụn loảng xoảng trong đêm tối truyền đi rất xa.

Bộ đàm lại sàn sạt vang lên hai tiếng, giọng lão Ngô thật cẩn thận hỏi han: “Anh Tử? còn đó không? Nghe được trả lời.”

Trần Gia Anh thở phào một cái, vội hỏi lại: “Vừa rồi có chuyện gì vậy? chú không có việc gì chứ?”

“Không sao.” Lão Ngô nói: “Tôi giả bộ say rượu, tắt bộ đàm. Bọn họ chỉ phái người nhìn tôi, không làm gì tôi cả.”

“Vậy còn tình hình bên kia thế nào?”

“Một đám khốn nạn.” lão Ngô chửi: “Cửa phòng thí nghiệm đã bị phá hỏng rồi.”

“Còn mọi người?”

“Mọi người không có việc gì.” Lão Ngô tiếp tục: “Đều thông báo trước cho bọn họ, toàn bộ đều ở trong kí túc xá không ra ngoài.”

“Người không sao là tốt rồi.” Trần Gia Anh nói: “Vậy làm theo lời Lâm ca đi, gọi điện báo cảnh sát, nhớ kỹ không cho một ai đi vào, giữ nguyên toàn bộ hiện trường, tôi gọi điện cho Lâm ca.”

Lão Ngô nói: “Được.”

Trần Gia Anh bấm số điện thoại của Lâm Quyền, trong thanh âm khó tránh khỏi mang theo vài phần uể oải: “Lâm ca, xảy ra chuyện rồi.”

Lâm Quyền vội hỏi hắn: “Các công nhân có bị sao không?”

“Lão Ngô giả say, đều đã dặn trước người trong kí túc xá, không ai có vấn đề gì.” Trần Gia Anh nói: “Tôi đang ở bên ngoài, Hoan Hoan Nhạc Nhạc cũng không có việc gì.”

Giọng Lâm Quyền nhất thời trấn tĩnh lại: “Người và chó không sao là được rồi, đây là điều quan trọng nhất. Làm theo những gì chúng ta đã bàn đi, báo cảnh sát, giúp đỡ cảnh sát trong quá trình điều tra thu thập chứng cứ. Sáng mai tôi sẽ về đó, khiến mọi người hoảng sợ, công ty sẽ có trợ cấp đền bù. Nói cho các anh em khác, những ai trực đêm hôm nay, mỗi người được nghỉ ba ngày, cộng thêm một phong bao đỏ thẫm an ủi.”

Trần Gia Anh cho rằng Lâm Quyền đã làm tốt công tác dự phòng đảm bảo an toàn, lúc này có thể khẳng định là bọn họ đã chuẩn bị sẵn một cái hố chờ người nhảy vào. Khó trách giữa trưa Lâm Quyền cố ý lượn lờ trong ngoài trang viên một vòng mới trở về. Đây là cố ý diễu cho người nhìn thấy — Trần Gia Anh không biết anh ta làm thế là muốn cho ai thấy nhưng không thể nghi ngờ, Lâm Quyền đã thành công.

Trần Gia Anh xoa xoa Hoan Hoan Nhạc Nhạc an ủi chúng: “Ngoan, ngoan, chờ tới khi bắt được nội tặc, nhất định sẽ cho chúng mày cắn tới thống khoái!”

Hai chậu lan hồ điệp được người cẩn thận đặt lên bàn làm việc, mùi thơm thản nhiên lan tỏa, làm người vui vẻ thoải mái.

Nam nhân ngồi sau bàn làm việc thần sắc ngạc nhiên, nhìn đại hán đứng ở gần cửa, trên mặt hiện lên vẻ giận dữ: “Tao bỏ nhiều tiền ra thuê chúng mày, để chúng mày bê hai cái chậu này về à?! Muốn giỡn mặt tao hả?!”

Đại hán bị mắng đến sửng sốt: “Không phải nói hoa lan sao?” gã nhìn hai chậu lan hồ điệp một tím một vàng trên bàn làm việc, trong lòng buồn bực lẩm bẩm: chẳng lẽ lan hồ điệp không phải hoa lan?

Nam nhân ngồi sau bàn làm việc cầm chén trà ném mạnh qua: “Lan con mẹ mày ấy! Không phải đã bảo chúng mày là lấy Mặc Lan! Mặc Lan! Mày xem chúng nó có bông nào màu đen không?!”

Đại hán vội vàng nhảy sang một bên né cái chén, chén trà sượt qua mặt gã, va vào cửa phòng đằng sau, mảnh vụn vỡ tan đầy đất.

Cố chủ quả thật nói Mặc Lan không sai, nhưng gã đâu có biết Mặc Lan rốt cuộc là chỉ màu sắc hoa hay là một cái tên tùy tiện đặt, trên thế giới này hữu danh vô thực quá nhiều đi, giống như gọi “Mĩ Lệ” cũng đâu nhất định lớn lên sẽ xinh đẹp, gọi “Phát Tài” cũng đâu giàu sang gì đâu…

“Thôi…” một nam nhân đang hút thuốc tựa vào bên cửa sổ thản nhiên mở miệng: “Không trách chúng nó.”

Nam nhân ngồi ở sau bàn làm việc thở hổn hển, một bụng tức giận giống như muốn bạo phát: “Vậy phải trách ai? Tôi phí nhiều tâm sức như vậy là muốn tìm thú tiêu khiển sao?”

Nam nhân tựa vào bên cửa sổ không để ý tới gã, hướng về phía đại hán nhẹ nhàng phất tay: “Đi đi, không có việc gì. Bọn mày đều về đi, tiền cho chúng mày không ít, nhưng chuyện đêm nay phải giữ kín.”

Đại hán trong lòng vốn nghĩ, không biết mối làm ăn này có phải đã đổ bể rồi không. Nghe xong lời này nhất thời thở phào ra, vội vàng tỏ thái độ: “Đây là tự nhiên. Hai vị lão bản yên tâm. Trên đường có quy củ trên đường, từ nay về sau, chúng ta không ai biết ai.”

Nam nhân tựa vào bên cửa sổ: “Này không nhất định, qua mấy ngày nữa, nói không chừng còn có chuyện muốn nhờ các người hỗ trợ nữa đấy.”

Đại hán đi rồi, sắc mặt của hắn liền trở nên âm trầm, quay đầu nhìn hai chậu lan hồ điệp ở trên bàn, cười lạnh một tiếng: “Không nghĩ tới mình cũng có ngày bị người đùa giỡn.”

Nam nhân sau bàn làm việc bình tĩnh nhìn hắn: “Làm sao bây giờ? Qua đêm nay liền hết cơ hội!”

Nam nhân bên cửa sổ gương mặt có chút vặn vẹo: “Chúng ta gần đây vẫn không nên gặp mặt.”

“Cái gì?” nam nhân sau bàn làm việc cả giận nói: “Anh là muốn phủi sạch quan hệ với tôi?!”

“Cậu đừng có không biết phân biệt.” Nam nhân bên cửa sổ khinh thường: “Bọn họ đã biết việc này là do tôi sai sử, phủi sạch quan hệ với tôi miễn cho cậu bị dính líu.”

“Có ý gì?” nam nhân sau bàn làm việc lộ thần sắc hồ nghi.

“Hai bồn hoa này chính là muốn cười nhạo tôi.” Nam nhân bên cửa sổ cười lạnh: “Hoặc là nói một loại cảnh cáo. Bởi vì hai bồn hoa này, là tôi tự mình đem tới tặng tiểu tạp – chủng kia.”

“Cái gì?!”

Nam nhân bên cửa sổ thấp giọng mắng: “Ngược lại đã xem thường tiểu tạp – chủng kia rồi, MD.”

Hết
Bình Luận (0)
Comment