Trọng Nham

Chương 86

Lúc trước Lý Thừa Vận mua căn biệt thự thành nam này hoàn toàn là vì một người quen mới làm kinh doanh, khi cùng uống rượu bị bọn họ liều mạng tâng bốc hoàn cảnh thành nam tốt, không khí trong lành vân vân… Khi đó toàn tiểu khu mới bắt đầu xây móng, ngay cả bản mẫu nhà cũng không có. Đa số các khu biệt thự cao cấp đều ở phía Đông thành phố, đặc biệt là các khu “Nhất Sơn”, “Nhị Hà” không ít thế gia nhà giàu đều không quá xem trong khu đất ở phía nam. Nhưng trong nhà Lý Thừa Vận con cháu nhiều, trẻ con thường thích đồ chơi mới mẻ, toàn bộ thiết kế khu biệt thự lại rất thời thượng tân quý, Lý Thừa Vận cảm thấy mua một căn dự trữ về sau tặng cho mấy đứa con làm quà cũng không tồi.

Đương nhiên, khi đó Lý Thừa Vận như thế nào cũng không nghĩ tới có một ngày, con ông lại không hiếm lạ món quà của ông mà lại muốn bỏ tiền ra mua lại — lại còn là một thằng con xấu tính đầy tâm nhãn, làm việc gì cũng sợ sẽ lưu lại nhược điểm, cho dù là với cha ruột là ông, nó cũng càng ngày càng thận trọng hơn.

Nó càng như vậy, trong lòng Lý Thừa Vận ngược lại càng thấy áy náy. Bởi vì chỉ có người từng trải qua khổ sở mới đề phòng nhiều như vậy, chỉ những ai từng bị đói ăn mới biết bảo vệ đồ ăn. Xét đến cùng, vẫn là do ông làm cha thất trách, nếu chuyện lúc trước với Dương Thụ có thể xử lý tốt một chút, có thể bình tĩnh một chút, thì có lẽ…

Trước cửa khu biệt thự đậu hai cái xe hơi, còn lại xung quanh đều trống không, nhưng bùn đất đều đã được cải tạo hết, xem qua dự là đầu xuân này sẽ được trồng chút hoa hoa cỏ cỏ. Hậu viện đã dựng xong nhà kính, thiết kế trên đỉnh có thể đóng mở tùy ý, vừa rồi ông lái xe từ đằng sau vòng ra trước đã thấy bên trong nhà kính có rất nhiều loại cây đâm hoa khoe sắc, trong thời tiết đầu xuân phương Bắc có vẻ phi thường thu hút.

Trọng Nham nhận được điện thoại, đã ra cửa biệt thự đứng chờ, biểu tình trên mặt không chút tình nguyện, khi thấy Lý Thừa Vận xuống xe, còn cúi mặt nói thầm một câu: “Trời rét như vậy, mò tới đây làm gì?”

Lý Thừa Vận xoa xoa đầu Trọng Nham một phen: “Oắt con, con không thể nói một hai câu nhượng người thư thái sao?”

Trọng Nham tà liếc ông một cái, không lên tiếng.

Hai người một trước một sau đi vào biệt thự, nơi này đã khác hẳn hình ảnh như trong trí nhớ Lý Thừa Vận. phòng khách có thêm một chiếc sô pha màu ấm cùng một cái bàn trà, phòng bếp bàn ăn cũng được lắp đặt, vách tường cạnh cầu thang có treo mấy bức tranh sinh động màu sắc tươi mới, trên bàn cơm còn để sẵn một đĩa trái cây tươi ngon, nhìn qua rất có hơi thở cuộc sống.

Lý Thừa Vận đứng giữa phòng khách nhìn ngắm chung quanh, có chút ngạc nhiên hỏi Trọng Nham: “Không phải nói dùng để làm việc sao?”

“Là làm việc.” Trọng Nham chỉ chỉ dưới chân: “Toàn bộ phòng thí nghiệm đều dọn xuống tầng hầm, bên trên chỉ dùng để ở. Như vậy Lâm Bồi sẽ không cần chạy qua chạy lại hai nơi, rất thuận tiện.” Nói xong ý vị sâu xa nhìn nhìn Lý Thừa Vận: “Ông hôm nay tới đây không phải là được người ta sai khiến, chạy tới tìm hiểu phòng thí nghiệm của chúng tôi đấy chứ?”

Lý Thừa Vận hừ lạnh một tiếng: “Cái phòng thí nghiệm rách nát của con có cái gì để tìm hiểu?”

Trọng Nham vừa định lên tiếng, chợt nghe ông bổ sung một câu: “Ta là tới xem Mặc Lan ở chỗ bọn con có nhiều không?!”

Trọng Nham nhất thời hiểu được, số lượng Mặc Lan có hạn, không ít người đều đang âm thầm hỏi thăm, xem ra là có người muốn đi đường tắt, trực tiếp tìm đường thông qua Lý Thừa Vận.

Trọng Nham ngông nghênh ngồi xuống ghế sô pha: “Là ông muốn? hay người khác muốn?”

Lý Thừa Vận thấy thằng con xoi mói, cũng không thèm giấu diếm ý đồ đến nữa: “Bạch lão tướng quân tới tìm ông nội con, ông nội con liền nói lại chuyện này với ta.” Kỳ thật ông cũng rất khó xử, lão cha đã có chuyện muốn nhờ, chỉ có thể kiên trì tới tìm gặp con trai. Tính tình của Lý Thừa Vận, Trọng Nham so với ai đều hiểu rõ hơn, có thể nể mặt ông ta hay không còn không dễ nói.

Trọng Nham hơi suy tư một chút: “Cũng không phải không thể được, nhưng mà phải chờ qua hai tháng nữa, hiện tại Mặc Lan đang đứng đầu sóng ngọn gió, lộ ra ngoài rất chói mắt.” Vị Bạch tướng quân ông ta nói, Trọng Nham cũng có chút ấn tượng, ông ấy là bạn thân Lý lão gia tử, Trọng Nham trước kia từng cùng lão tới bái phỏng ông ấy, là một lão nhân thực hòa khí. Sau khi cậu lên thượng vị, Bạch lão tướng quân đã qua đời. rồi sau đó… cũng không biết sau khi cậu qua đời, Lý Duyên Kỳ có tiếp tục kết giao với người Bạch gia nữa hay không.

“Trễ chút cũng không sao.” Lý Thừa Vận thở phào một hơi, chỉ cần có là được rồi. Lý gia nhà lớn nghiệp lớn, liên lụy lợi ích cũng khổng lồ không kém. Bạch gia trong hai giới quân – chính (quân đội – chính trị) đều có chỗ đứng vững chắc, luôn là minh hữu kiên cố với Lý gia, hơn nữa quan hệ cá nhân giữa Bạch lão tướng quân và Lý lão gia tử cũng vô cùng tốt, chuyện này nếu không làm được, Lý Thừa Vận cũng tự thấy xấu hổ.

Lý Thừa Vận lại hỏi: “Ta có thể thăm quan phòng thí nghiệm của các con không?”

“Không được!” Trọng Nham một hơi từ chối thẳng, cuối cùng còn thực cảnh giác nhìn ông nói: “Ông không phải thật sự làm gián điệp cho ai đấy chứ?”

Lý Thừa Vận: “…”

“Để cho ông hai bồn Mạc Lan là đã hào phóng rồi.”

Lý Thừa Vận vô lực khoát tay: “Coi như ta chưa nói.”

Trọng Nham vừa lòng, thực rộng lượng nói tiếp: “Yên tâm, đến lúc đó tôi nhất định sẽ giữ lại hai bồn Mặc Lan đẹp nhất cho ông.”

Lý Thừa Vận hừ một tiếng: “Ta cũng thật sự cám ơn con.” Thằng oắt con này, phòng cha nó y như phòng cướp, cũng không biết ai mới có thể khiến nó chân chính tín nhiệm. Nghĩ tới đây, trong lòng Lý Thừa Vận vừa động, giả bộ hỏi han: “Gần đây đều bận sao? Những người khác đâu? Còn có… Tần Đông Nhạc đâu?”

“Anh ấy tới trang viên sau thôn.” Trọng Nham quay đầu liếc mắt nhìn cái đồng hồ treo tường ở phía phòng ăn: “Lúc này chắc cũng sắp về.”

Lý Thừa Vận quan sát sắc mặt Trọng Nham thấy thái độ của con trai mình đối với Tần Đông Nhạc vẫn rất bình thường, hẳn là còn chưa biết tâm tư khác lạ của cậu ta với nó, vì thế cũng yên tâm hơn chút: “Gần đây học tập thế nào?”

Trọng Nham cảm thấy câu hỏi của ông thật kỳ quái: “Cũng tạm.”

“Vậy còn…” Lý Thừa Vận tiếp tục không biết nên tìm đề tài nào để nói: “Có bạn gái chưa?”

Trọng Nham mặt không đổi sắc nhìn thẳng ông: “Đó là cái gì? Có thể ăn sao?”

Tim Lý Thừa Vận lại bắt đầu ân ẩn nhói đau: “Được rồi, coi như ta cái gì cũng đều chưa hỏi.” tạm dừng một chút, lại nhìn bàn trà trống trơn trước mặt, bất mãn trong lòng bắt đầu thăng cấp: “Nước trà cũng không có?”

Trọng Nham bất đắc dĩ, chỉ phải đứng dậy đi vào trong bếp pha một ấm trà mang ra.

Rốt cuộc cũng có thể sai được thằng con, tâm tình Lý Thừa Vận cũng trở nên vui vẻ hẳn: “Trọng Nham này, A Kỳ đã nói lại với ta rồi, ta biết con hiện giờ cũng tự có cách riêng của mình, tình hình kỹ càng tỉ mỉ ta sẽ không truy vấn. Nhưng mà Trọng Nham, nếu con biết Ngạn Thanh xảy ra chuyện gì, nhất định phải nói cho ta biết trước.”

Trọng Nham không hé răng. Lý Ngạn Thanh là con cháu Lý gia, dựa vào cái gì mà kêu cậu phải để tâm? Cũng không phải con của cậu.

Lý Thừa Vận lại khuyên nhủ: “Nếu hiện tại không an toàn, con cần gì phải ở một mình chứ? Chuyển về nhà ở một thời gian, thực sự khó xử vậy sao?”

Trọng Nham tâm tình thoáng tốt lên một chút: “Không có việc gì.”

Lý Thừa Vận hết cách với cậu: “Kỳ thật khi A Kỳ nói chuyện giữa các con với ta, trong lòng ta rất cao hứng. Cho dù trưởng bối có ra sao thì các con cũng là anh em ruột, anh em quan tâm giúp đỡ lẫn nhau so với bất cứ cái gì cũng cứng rắn hơn.”

Trọng Nham không kiên nhẫn nghe ông ta nói chuyện huynh đệ tình thâm gì đó, giữa bọn họ không có cái gọi là tình anh em, đến khi lâm đại nạn có thể thông báo một tiếng với nhau đã là không tồi rồi, chẳng lẽ còn yêu cầu bọn họ phải huynh hữu đệ cung nữa sao? Trọng Nham đánh gãy lời ông ta: “Vừa lúc tôi muốn nói với ông một chuyện, nhưng mà, nếu không cảm thấy không tiện thì thôi.”

Lòng hiếu kỳ của Lý Thừa Vận dâng lên: “Chuyện gì?”

“Lão phu nhân cùng nhà mẹ đẻ bà ta có phải …” Trọng Nham do dự một chút, trong nháy mắt, cậu bỗng nhiên có chút không chắc chắn mình có nên hỏi thăm hay không. Lý lão phu nhân không thích cậu, nhưng bà ta dù sao cũng là trưởng bối, tùy tiện tìm hiểu việc riêng của bà ta, tựa hồ không quá thích hợp.

Lý Thừa Vận dường như đã đoán ra được cậu muốn hỏi cái gì, không chút để ý mà nói: “Không tốt. Bà được gả tới Lý gia nhiều năm như vậy cũng chưa từng trở lại Trương gia.”

Lý Thừa Vận nếu đã chủ động mở lời, Trọng Nham cũng cảm thấy những chuyện về sau sẽ không còn khó nói: “Là bởi vì Trương lão tiên sinh năm đó muốn chiếm đoạt đồ cười của bà ấy?”

“Không hẳn vậy.” Lý Thừa Vận trầm ngâm một khắc, chậm rãi kể: “Nếu con đã gặp qua Trương Khiêm thì sẽ phát hiện ông ta không phải người tâm thần mất trí. Ngần ấy năm, bên ngoài vẫn luôn có rất nhiều tin đồn bất lợi với ông ta, nhưng kỳ thật, ông ta chỉ là đánh cuộc một lần mà thôi.”

Trọng Nham rót đầy chén trà cho Lý Thừa Vận, cậu kỳ thật không thích nghe kể chuyện xưa. Nhưng việc này liên lụy tới cuộc sống kiếp trước của mình, nếu không làm rõ ràng, cậu sẽ cảm thấy không cam lòng.

“Nếu con đã nghe chuyện Trương Khiêm muốn đoạt đồ cưới của chị gái, hẳn cũng biết năm đó chuyện này đã gây ầm ĩ rất lớn.” Lý Thừa Vận thấy cậu gật đầu, trên mặt lộ ra tia cười khổ: “Kỳ thật ông ta muốn đoạt lại là bởi vì đống đồ cười đó, lúc trước cha ông ta đã từng chính mồm đáp ứng sẽ giao lại cho Trương Khiêm.”

Trọng Nham lắp bắp kinh hãi: “Vì sao?”

“Bởi vì…” Lý Thừa Vận nói tới đây thoáng có chút khó xử, dù sao tán gẫu chuyện của trưởng bối trong nhà cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, cũng may chỉ có hai người bọn họ, “Việc này ta kể với con, con nghe xong thì thôi, đừng có ra ngoài nói lung tung.”

Trọng Nham bất mãn nhìn ông.

“Bởi vì sau khi mẹ con Trương Khiêm được đón về Trương gia không bao lâu, mẹ ông ta liền bị bệnh cấp tính mà chết.” Lý Thừa Vận nói xong còn đè thấp giọng như là sợ xung quanh có lỗ tai nghe lén: “Nghe nói là do bà ngoại ta, cũng chính là chính thất phu nhân Trương gia hạ độc. Vốn là muốn đồng thời giết chết cả hai mẹ con nửa đường nhảy ra đoạt gia sản, kết quả âm kém dương sai, chỉ giết chết được mẹ Trương Khiêm.”

Trọng Nham: “…”

Lý Thừa Vận cũng lộ ra thần sắc cảm khái: “Trương Khiêm thái độ làm người phi thường kiên quyết, sống chết đòi điều tra chân tướng sự việc, cấp cho mẹ ông ta một cái công đạo. Trương lão gia tử sao có thể để chuyện xấu trong nhà bị người ngoài gièm pha? Chỉ có thể cầm của cải của lão bà đến bịt miệng con trai, coi như bà vợ ông ta bồi thường cho đứa nhỏ.”

Trọng Nham hiểu được. Bà mẹ của Lý lão phu nhân sao cũng không cam lòng để toàn bộ tài sản riêng của mình cấp cho người ngoài, con gái bà đã mất đi quyền thừa kế, càng không thể mất đi chút đồ cưới này được.

Trọng Nham thở dài: “Sao nam nhân đều có loại đức hạnh này?” Cậu vừa lẩm bẩm vừa tà liếc Lý Thừa Vận: “Ông cũng hay thật, ngồi buôn chuyện nhà khác, ông còn không phải giống vậy sao?”

Lý Thừa Vận: “…”

Cái gì gọi là trong ngoài bất nhất? người muốn nghe bát quái chính là nó, nghe xong ghét bỏ cha nó cũng là nó!

Trọng Nham lại tiếp tục cảm khái: “Ông cũng đã có vợ rồi, còn đi trêu chọc mẹ tôi, ông rõ ràng biết bà ấy ngốc nghếch… con mẹ nó, ông không thấy hổ thẹn sao?!”

“Trọng Nham, ta nói mấy câu này, có thể con sẽ không tin…” ánh mắt Lý Thừa Vận ngoài dự đoán trở nên nhu hòa hơn: “Nhưng khi đó, ta đều đã thu thập xong hành lý…”

Trọng Nham trong ngực phập phồng, đôi mắt hung ác nhìn chằm chằm ông ta: “Hành lý gì?”

Lý Thừa Vận hơi hơi nhắm mắt, trên mặt như đang nhớ lại hồi ức cũ: “Khi đó thân phận ta bị vạch trần, Dương Thụ rất tức giận, ta đi cầu xin em ấy, em ấy cũng không chịu để ý tới ta. Ta đã nói với em ấy, chờ tới khi ta sắp xếp ổn thỏa chuyện trong nhà xong sẽ đi cùng em ấy, nhưng em ấy không tin ta.”

Trọng Nham trào phúng: “Bệnh thần kinh mới đi tin ông!”

Lý Thừa Vận thản nhiên nói thêm: “Đúng vậy, là ta có lỗi với em ấy, nhưng ta không còn cách nào khác. Khi quen biết em ấy, ta cũng đã kết hôn, là kết hôn gia tộc, ta cũng không có biện pháp… ta không thể để Dương Thụ rời đi, nếu để em ấy đi rồi, trên đời này sẽ không còn một cô gái hồn nhiên ngây thơ ở bên cạnh ta nữa… ta giải thích với em ấy, nói cố gắng chờ ta vài ngày, chờ ta sắp xếp xong mọi chuyện sẽ cùng em ấy về Lâm Hải. khi đó ta nghĩ, ta có tay có chân, chẳng lẽ còn không nuôi sống được vợ con mình sao?” Lý Thừa Vận lạnh như băng cười gượng một chút: “Nhưng em ấy vẫn không tin ta, cả con cũng không tin ta.”

Trọng Nham: “…”

“Ta con mẹ nó nửa đêm trốn nhà chạy tới, mang theo hành lý đi tìm em ấy, thế nhưng em ấy đã bỏ đi rồi! đi sạch sẽ, thậm chí cũng đã xin thôi học! Mợ nó!” trên mặt Lý Thừa Vận hiện ra thần sắc cơ hồ là thống hận: “Con có biết khi ông nội dẫn người chặn ta ở ngoài phòng trọ đã nói cái gì không?”

Lý Thừa Vận nhìn thẳng Trọng Nham, từng chữ không ngừng nhấn mạnh: “Ông ấy nói: Con nhìn nữ nhân của con đi, con nói cái gì cô ta một chữ cũng không tin. Con trai, cô ta không tin con. Con ở trong mắt cô ta ngay cả chó má cũng không bằng!”

Lý Thừa Vận chôn mặt trong lòng bàn tay thấp giọng nở nụ cười: “Ta thật sự hận chết em ấy. Ta hận Dương Thụ, nhưng ta cũng thực xin lỗi em ấy… Nhưng sao ta lại hận em ấy như vậy? Trọng Nham con nói xem, sao ta lại hận em ấy như vậy? Hả?”

Trọng Nham bên tai ong ong vang lên, lại nói không ra lời.

“Ta đã buông tha hết thảy mọi thứ… nhưng em ấy lại không chịu đợi ta thêm vài giờ… khi đó ta đã nghĩ, em đi rồi, đời này cũng đừng mong tôi sẽ đi tìm em. Về sau cho dù mỗi ngày em có nằm liệt giường, hay quỳ gối ăn xin bên đường… Dương Thụ, em cũng đừng mong tôi sẽ đi tìm em!”

Hết
Bình Luận (0)
Comment