Chỉ cần sử dụng đúng cách, người chết có thể hữu ích hơn người sống.
Nghe được những lời này của Đào thị, Quý Văn Hạo im lặng một lúc, ông nghĩ đến đứa con gái vì mình mà bị thương nhưng lại bị chính ông rơi như một gánh nặng.
Tuy rằng trong lòng ông không thích nàng lắm, nhưng dù sao cũng là máu thịt ruột thịt, trong lòng ông ta không hề có chút hối hận, nhưng sự áy náy này đối với mạng sống của chính ông là quá nhỏ, hơn nữa còn lo cho sự an ngua của hai mẹ con Đào thị cho nên dọc đường đi, ông ta chưa bao giờ nghĩ đến chuyện xảy ra ngày hôm đó, tựa như căn bản ông không có một cô con gái như vậy.
Nhưng sự việc rốt cuộc cũng đã xảy ra, không có nghĩa là nếu cố tình quên đi thì mọi việc sẽ biến mất.
Con gái lớn của ông...!e rằng nó đã chết rồi, cho dù không chết, nếu rơi vào tay bọn hung ác đó, số phận của nó nhất định sẽ sống không bằng chết.
Đột nhiên nghĩ đến những điều này, trong lòng Quý Văn Hạo lại dâng lên một loại cảm giác khó tả, sắc mặt trở nên rất khó coi, cho nên không mở miệng đáp lại lời của Đào thị.
Đào thị thấy vậy, nhẹ giọng nói: “Hầu gia nghĩ đến đại cô nương, lại cảm thấy có lỗi hay sao? Nhưng sao có thể trách Hầu gia được? Tình huống hôm đó cấp bách như vậy, hung ác như vậy.
A! Bản thân chúng tôi không thể chạy nhanh được.
Lại mang theo một cô nương bị thương, chỉ vài bước nữa chắc chắn chúng ta sẽ bị bắt lại.
Chưa kể đến thiếp thân và con của chúng ta, thậm chí cả người cũng vậy đó! Chúng ta không thể mạo hiểm mạng sống của mình vì con bé, có phải không? Hơn nữa, không phải là chúng ta không muốn cứu con bé, mà do chúng ta không còn lựa chọn nào khác! Đây là định mệnh.
Nếu muốn trách thì chúng ta chỉ có thể trách bọn cướp đó thôi.
Làm sao có thể trách các người được?”
Không thể không nói, Đào thị hiểu rất rõ Quý Văn Hạo, nghe được những lời an ủi này, người đàn ông luôn tự hào là người lương thiện ngay thẳng này đã khá hơn rất nhiều, bản thân cũng cảm thấy bớt khó chịu hơn rất nhiều.
"Nàng nói đúng.
Không phải là ta không muốn cứu A Nồng.
Tình thế ngày đó thực sự quá nguy hiểm và ta không thể làm gì khác được!Chúng ta cũng không thể cùng chết với con bé được?”
“Đúng vậy, cho nên Hầu gia đừng buồn.
Đại cô nương của chúng ta luôn hiếu thảo và sẽ hiểu cho người mà thôi.
Thiếp hy vọng người hãy chăm sóc bản thân thật tốt và sống xứng đáng với sự hy sinh của A Nồng.
Bây giờ An vương thế tử quả thực rất tối với chúng ta, nàng nhất định cũng muốn chúng ta đến đây, hơn nữa An Vương phủ vốn là họ hàng của Chung Túc Hầu phủ, cho dù không có nàng, chúng ta cũng có lý do để đến đó, có phải không?"
Quý Văn Hạo cảm thấy Đào thị nói rất có đạo lý, cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng yên tâm đưa ra quyết định: Được, đến An Vương phủ!
Khi tiến vào biên giới phía Nam, ông nhìn thấy cảnh thái bình thịnh vượng ở đó, nghĩ đến sự vất vả và mệt mỏi trên đường đi, cảm giác tội lỗi còn sót lại trong lòng cuối cùng cũng tan biến theo gió bay.
Lúc này, Đào thị lại không ngừng thổi gió bên tai, Quý Văn Hạo hoàn toàn chấp nhận sự thật “đại cô nương của mình đã chết”.
A Nồng từ trước đến nay luôn kiêu ngạo và mạnh mẽ, chắc chắn con bé thể chịu đựng được sự tủi nhục khi rơi vào tay bọn cướp hung bạo và tàn ác đó, nhưng đến nay đã hơn nửa tháng trôi qua, có lẽ con bé đã không còn nữa, vì vậy tại sao lại phải nói sự thật ra để cho mọi người trong An Vương phủ thấy đâu lòng cơ chứ.
Hơn nữa, ông ta cũng không thể nói ra sự thật.
Vì vậy, Quý Văn Hào cũng không hề phản đối việc Đào thị nhất quyết cho rằng "trưởng nữ của ông đã bị bọn côn đồ giết chết." Ông chỉ đàng thở dài với đôi mắt đỏ hoe và khuôn mặt đầy vẻ buồn bã.
"A Nồng tội nghiệp của ta...!con dâu ta đã mong đợi bao nhiêu năm nay, sao ngươi có thể...!sao ngươi có thể..." An Vương phí khoảng ba mươi lăm, sáu mươi tuổi, đoan trang xinh đẹp, khí chất duyên dáng và tao nhã, nàng chính là một phụ nữ quý tộc điển hình, dường như sau khi nghe tin A Nồng qua đời, nàng đã không thể tin được, nhưng khi thấy thái độ kiên định của Quý Văn Hạo và những người khác bà chẳng khỏi đau đớn bật khóc.
Mất bình tĩnh như vậy, rõ ràng là bà rất coi trọng A Nồng, điều này khiến Đào thị vừa mừng vừa mong đợi, bà ta lén nhìn con gái Quý Cần bên cạnh.
Mặc dù Quý Cần chỉ giống Quý Hàm ba bốn phần nhưng cô ta bắt buộc phải học được sự trang nhã và cao quý của nàng.
Bây giờ không còn nàng cản đường nữa, chẳng phải cơ hội của Cần Nhi đã đến rồi sao? –An Vương phi được An Vương gia vô cùng yêu quý, sủng ái nhiều năm, nếu như con gái có thể được sự yêu quý của bà, tương lai con bé rất định sẽ rất tươi sáng.
Nghĩ đến đây, Đào thị rất hưng phấn, nhanh chóng nháy mắt với Quý Cần.
Quý Cần đã được bà ta nhắc nhở từ trước, bây giờ nhận được tín hiệu bèn đặt chén trà trong tay xuống, cẩn thận khịt cái mũi đỏ hoe, lo lắng nói: “Đại tỷ kính trọng người nhất.
Trước lúc mất tỷ ấy vẫn còn đang lo lắng chuẩn bị một món quà cho để mừng sinh thần của người.
Mong người mỗi ngày đều khỏe mạnh và vui vẻ! Vương phi, xin hãy nhận lo lắng cho sức khỏe của mình, nếu không đại tỷ của con sẽ đau lòng khi thấy người như vậy..."
An vương phi nghe vậy, càng rơi nước mắt: “Đứa trẻ này vốn là người chu đáo, ngoan ngoãn, nhưng sao chuyện như vậy lại có thể xảy ra cơ chứ?”
Vừa nói, bà vừa ngẩng đầu nhìn Quý Cần, liền thấy cô nương này nhìn có vẻ giống A Nồng, ăn mặc cũng rất giống A Nồng, đang nhìn bà với ánh mắt lo lắng, trong lòng đột nhiên đau xót, càng thêm buồn bã.
Bà và mẫu thân của A Nồng từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, bọn họ có mối quan hệ rất sâu sắc, bà cũng thích A Nồng cho nên quyết định để con trai mình cưới nàng, không ngờ lễ thành hôn sắp đến gần thì người con dâu mà bà hằng mong đợi bao năm nay lại xảy ra chuyện...!Dù biết mình rơi nước mắt như vậy là quá bất lịch sự, nhưng làm sao An Vương phi có thể nhịn được!
Bà vốn là người đa cảm, sống rất thoải mái, lại được An Vương gia sủng ái bao nhiêu năm qua nên tính tình vẫn giữ được sự mềm mại, ngây thơ như thuở còn trẻ, khi khóc được các nha hoàn bên cạnh dỗ dành, nhưng bà không thể nhịn được.
Mà bây giờ, Quý Cần thấy giường như bà cũng không có cự tuyệt sự thân cận của mình, cho nên bèn tiến đến gần bà, cẩn thận an ủi.
Thấy vậy trong lòng Đào thị mừng thầm, đúng lúc này An vương trở lại.
Ông là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi bảy tám mươi tuổi, khuôn mặt thẳng tắp, dáng vẻ uy nghiêm, hình như vừa từ bên ngoài trở về, trên người toát ra từng đợt lạnh lẽo, có lẽ chỉ cần một chút nữa thôi thì sẽ đóng băng.
Thấy An Vương phi buồn bã khóc lóc, ông cau mày, cũng không nói nhiều, chỉ chào Quý Văn Hạo rồi sai người hầu đưa cả nhà xuống tắm rửa nghỉ ngơi.