Trong Núi Có Hoàng Hậu Xinh Đẹp

Chương 8


Vị cô nương này vui tính quá.
Dư Yên Nhiên bị nụ cười xinh đẹp của nàng làm cho lóa mắt, ngơ ngác hỏi: “Sao cô lại cười?”
"Không có gì, ta chỉ nghĩ là cô..." Tuy không biết cô gái đó có quan hệ gì với Tần Thời, nhưng nghĩ đến bộ dạng tiu nghỉu của hắn ta, A Nồng cảm thấy rất vui vẻ, lời nói cũng tràn đầy vui mừng và chân thành: “Cô rất dễ thương quá."
Dư Yên Nhiên người thường xuyên bị người khác ghét vì nước da ngăm đen, tính tình nghịch ngợm, cư xử bất cẩn, lần đầu tiên được khen ngợi đáng yêu nên có hơi sửng sốt, khuôn mặt hơi ngăm đen bỗng đỏ bừng: “Thật sao? "
Cô gái hoạt bát, thẳng thắn và có chút ngốc nghếch quả thực rất đáng yêu, A Nồng vốn luôn dịu dàng và kiên nhẫn với người cùng giới cho nên gật đầu cười rộng lượng với cô: “Thật đấy.”
Du Yên Nhiên nhịn không được bèn cười vui vẻ, sau đó giơ ngón cái lên với vẻ hưng phấn xen lẫn ngượng ngùng: “Cô thật là sáng suốt đấy.”
A Nồng trợn mắt muốn cười lần nữa.
“Nào, chúng ta ăn chút canh gà để bổ sung sức khỏe nhé.” Dư Yên Nhiên quyết định chăm sóc A Nồng thật tốt và sẽ giúp nàng sớm khỏi bệnh.


Thứ nhất, Quý cô nương là người tốt, có khiếu thẩm mỹ nên không khỏi thích cô ấy một chút, thứ hai, điều này cũng sẽ làm giảm khả năng A Thời quan tâm đến nàng.
“Được.” A Nồng vừa mới ăn một bát cháo lớn cho nên có hơi no, nhưng nàng vẫn muốn nhanh chóng lấy lại sức nên cũng không từ chối.
“Mà này, sao cô lại gặp được A Thời ca ca?” thấy bát canh trứng gần hết, Dư Yên Nhiên chợt nhớ tới vấn đề này.
“Ta không biết hắn.” A Nồng dừng lại, mỉm cười ngẩng đầu nhìn Dư Yên Nhiên: “Ta và gia đình đang đi qua Cẩm Châu không may gặp phải một toán cướp ở ngoài thành, trong lúc trốn thoát, ta vô tình bị ngã, rơi vào hôn mê.

Khi tỉnh dậy, ta còn chưa biết hắn ta là ai thì đã thấy mọi người đã ở đây rồi."
Nàng không đề cập đến lời giải thích của Tần Thời, muốn xem những người xung quanh Tần Thời có nói gì khác không, nhưng Dư Yên Nhiên hiển nhiên không biết gì cả, nghe đến lời này, chỉ biết trợn mắt kinh ngạc: “Thật ra là như thế sao! Thế thì gia đình cô bây giờ..."
Với việc nàng đã thu hút sự chú ý của bọn cướp, đáng lẽ người nhà phải trốn thoát một cách suôn sẻ và sau đó gặp gỡ Vĩnh Hưng đế ở đất Thục theo kế hoạch ban đầu, A Nồng nghĩ, nhưng câu trả lời trong miệng là: "Ta không biết."
Bởi vì nhớ đến chuyện không may cho nên sắc mặt có chút không tốt, Dư Yên Nhiên tưởng rằng nàng đang lo lắng cho gia đình mình nên vội vàng an ủi: “Đừng lo lắng, cô không sao, bọn họ cũng sẽ không sao đâu!”
A Nồng che đi vẻ lạnh lùng trong mắt, gật đầu cảm kích với cô, sau đó ánh mắt hơi chuyển động, tò mò hỏi: “Nhân tiện, ta nghe nói nơi này tên là núi Thất Tinh, các ngươi đều là người ở ngọn núi này?"
"Gia đình của A Thời thì đúng như vậy, còn ta thì không.

Gia đình ta sống ở một ngôi làng dưới chân núi..."
Dư Yên Nhiên tính tình đơn giản, không hề phòng thủ khi đối xử với người khác, A Nồng nhanh chóng đoán ra chi tiết về Tần Thời từ lời nói của cô.
Thì ra Tần Thời không phải người ở vùng núi này, bảy năm trước mới cùng gia đình chuyển đến đây, nghe nói là vì gia đình gặp nạn không còn nơi nào để đi nên mới cứu tình được huynh muội Dư Yên Nhiên, sau khi chết, sau đó họ nghe theo lời khuyên của nhà họ Dư và đến sống ở núi Thất Tinh.
Núi Thất Tinh cách thành Lạc Châu khoảng một ngày đêm đi bộ, được coi là xa xôi, cách chân núi không xa có một ngôi làng cỡ trung bình tên là thôn Phi Long , cha của Dư Yên Nhiên là người đứng đầu thôn Phi Long.

Sở dĩ nhà Tần Thời không sống cùng làng với họ là vì mẹ của Tần Thời.

Mẹ của Tần Thời mắc chứng mất trí nhớ, khi mới đến thôn Phi Long, bà luôn khóc lóc, la hét vào lúc nửa đêm khiến những người xung quanh không ngủ được, sau đó bà còn phát điên và làm bị thương một người dân trong làng.

Tần Thời cũng không chỉ muốn làm khó khăn trưởng làng cho nên đã chủ động đưa mẹ và đệ đệ của mình đến sống trong ngôi chùa trên núi đã bị bỏ hoang nhiều năm này, nơi A Nồng hiện đang ở nằm trong một ngôi nhà được cải tạo từ một ngôi chùa đổ nát.

Còn thư sinh béo Bạch Vũ, sống ở đây giống như cô nhưng cũng không phải người nhà họ Tần, hắn ta cũng được Tần Thời đón về từ mấy năm trước.

Vì có thể giúp chăm sóc mẹ và dạy em trai đọc chữ nên Tần Thời đã để hắn ta ở lại.
Hắn phải chăm sóc người mẹ đang mắc chứng mất trí nhớ, nuôi đệ đệ còn nhỏ chưa trưởng thành, nuôi một người đàn ông mập mạp thoạt nhìn rất ăn được, chẳng trách Tần Thời lại chẳng thể cưới được vợ...!A Nồng thầm tự hỏi, chẳng lẽ lời nói "mua vợ" trước đây của hắn ta là sự thật?
Nhưng nếu hắn chỉ muốn mua vợ, hắn có thể mua ở ngoài thành Lạc Châu, vậy tại sao hắn lại phải đi đến tận Cẩm Châu? Ngoài ra còn có ngôi chùa trên núi này, A Nồng cũng cảm thấy trong lòng có gì đó không ổn - người dân nơi này rất tin vào ma quỷ, thần thánh cho nên mới bỏ tiền ra xây dựng ngôi chùa này, điều đó cũng đồng nghĩa với việc họ tin rằng có thần núi trên ngọn núi này, đã tin vào nó chắc chắn phải kính sợ trong lòng, vậy tại sao và làm sao họ dám để cho nó thành hoang phế như vậy?
A Nồng tạm thời đã trả lời được câu hỏi thứ nhất, còn câu hỏi thứ hai, Dư Yên Nhiên trả lời thế này: "Khi ta sinh ra, nơi đó đã là một ngôi chùa bỏ hoang, ta cũng không biết tại sao."
A Nồng: “…” Rất tốt, vấn đề này có thể ép xuống được.
“Vậy bình thường hắn ta sống bằng nghề săn bắn và trồng trọt à?” Thực ra A Nồng chỉ tùy tiện hỏi câu hỏi này, bởi vì trước đó nàng đã nhận được câu trả lời từ Tần Lâm, nhưng không ngờ rằng trước đó hắn lại trả lời tất cả các câu hỏi của nàng, hơn nữa phản ứng của Dư Yên Nhiên chút không bình thường, nàng sửng sốt một chút, vô thức quay đầu đi.

Dù sự việc chỉ xảy ra trong giây lát và mọi thứ đã nhanh chóng trở lại bình thường nhưng A Nồng vẫn nhận thấy có điều gì đó không ổn.

Tuy nhiên, nàng không nói gì, sau khi Dư Yên Nhiên gật đầu đồng ý, nàng cụp mắt xuống, mỉm cười như không biết: “Nhân tiện, ta muốn viết một bức thư cho những người thân khác ở nhà báo bình an.

Cô có thể giúp ta tìm lấy giấy và bút không?
***
Dư Yên Nhiên vừa đi ra ngoài thì nhìn thấy Bạch Vũ đang ở trong sân, hắn ta ôm cái bụng béo ngước nhìn trời.
Không biết hắn ta đang nhìn cái gì, ánh mắt rất tập trung, vẻ mặt có chút khác thường, Dư Yên Nhiên tò mò ngẩng đầu nhìn theo ánh mắt của hắn.
Trên bầu trời trong xanh có một đốm đen nhỏ đang dần biến mất, đó là...!một con chim?

Bình Luận (0)
Comment