Giang Như Ý đưa Hoàng Mao và Vương Khải về công ty ngay lập tức.
Hai người choáng ngợp khi nhìn thấy công ty lớn được trang H**ng X* hoa trước mắt. Môi trường làm việc thoải mái và tiện nghi, máy tính cấu hình cao, ghế và bàn thiết kế công thái học phù hợp với cơ thể, đèn chiếu sáng thông minh có thể điều chỉnh độ sáng và nhiệt độ màu. Ngoài ra, còn có những cây xanh và đồ trang trí được thêm vào một cách tinh tế để tạo nên bầu không khí ấm cúng và dễ chịu.
Mẹ ơi, đây thật sự là một công ty đứng đắn! Đây là nơi mà trước đây họ nằm mơ cũng không thể bước vào!
Khi rời khỏi văn phòng, bước chân của cả hai cứ như đang bay.
"Chiều nay, hai cậu cùng tôi đến văn phòng huyện ủy." Giang Như Ý vỗ vai Hoàng Mao, cười thân mật: "Hôm nay, chúng ta sẽ đàm phán một phi vụ làm ăn lớn với chính quyền."
Hoàng Mao nghe thấy, hai mắt sáng rực lên. Lại còn làm ăn với chính phủ? Đại tẩu quả nhiên không hề đơn giản.
…
Chiều cùng ngày, tại nhà khách của huyện ủy.
Giang Như Ý vẫn có chút căng thẳng khi ăn cơm cùng các vị lãnh đạo huyện. Dạo gần đây cô đã trải qua quá nhiều chuyện, cũng đã được rèn luyện ít nhiều. Zombie cô còn không sợ, những thứ khác chẳng có gì đáng ngại.
"Công ty Quản lý và Khai phá Như Ý của tôi đã hoàn thành việc đăng ký vốn 10 triệu, các vị lãnh đạo có thể yên tâm giao nhiệm vụ cho tôi." Giang Như Ý cười nói.
Hoàng Mao đứng bên cạnh cô, hơi căng thẳng lấy ra Giấy phép Kinh doanh từ cặp tài liệu. Trước đây anh ta quen quậy phá trong giới xã hội đen, chứ chưa từng bước chân vào nơi làm việc của quan chức nhà nước bao giờ. Từ lúc bước vào, nhịp tim anh ta chưa từng giảm xuống dưới một trăm.
Căn phòng này toàn là lãnh đạo huyện đó nha! Giờ anh ta còn được ngồi ăn cơm cùng lãnh đạo, oách hơn cả Hắc ca rồi!
"Nếu là dự án khai phá và xây dựng khu du lịch, chính quyền huyện chúng tôi sẽ phối hợp hết mình!" Bí thư Hồ nói. Đây là cơ hội tạo ra tài nguyên du lịch cho huyện họ! Cần phải ủng hộ hết mình!
"Tốt!"
"Tôi đã đề xuất với Huyện trưởng Cao rồi, mảnh đất đó rất thích hợp để phát triển thành Thị trấn Trải nghiệm Mạt thế. Huyện ta có bề dày văn hóa và có điều kiện tự nhiên ưu đãi, chỉ cần được khai phá, tiềm năng là rất lớn." Giang Như Ý phân tích.
"Tốt, tốt! Tôi sẽ ưu tiên giúp cô trước, làm thủ tục nhanh chóng." Bí thư Hồ vui vẻ nói.
Huyện họ có nhiều nông dân lớn tuổi, phần lớn thanh niên đều đã bỏ lên thành phố lớn làm việc. Việc chảy máu nhân sự nghiêm trọng, việc phát triển gặp rất nhiều khó khăn. Nhưng có sự hỗ trợ của Công ty Khai phá Như Ý, cùng với việc thành lập Thị trấn Du lịch, có thể kéo theo kinh tế của cả huyện! Trước đây ông vẫn trăn trở vì kinh tế huyện luôn đứng cuối bảng, giờ ông đã nhìn thấy hy vọng.
"Đến lúc đó quê hương được xây dựng tốt, thanh niên cũng sẽ sẵn lòng quay về." Huyện trưởng Cao tiếp lời.
Ông hy vọng ngày càng có nhiều người trẻ như Giang Như Ý trở về phát triển quê nhà, dùng sức trẻ và lòng nhiệt huyết để giúp quê hương thay đổi diện mạo cũ kỹ, tỏa sáng với sức sống và sự tươi mới.
"Đúng vậy, Cao Huy, chuyện này cậu hãy sắp xếp, phối hợp hết mức với đồng chí Tiểu Giang trong công tác xây dựng sắp tới!"
Mục tiêu của các vị lãnh đạo huyện chẳng phải là muốn địa phương mình quản lý phát triển tốt hơn, dân chúng giàu có hơn sao? Dự án của Giang Như Ý chính là cú đột phá để kéo kinh tế của huyện họ lên! Họ cần phải phê duyệt nhanh chóng và hợp tác hết sức!
Nói xong chuyện dự án, Giang Như Ý rời khỏi huyện ủy. Bí thư Hồ và Huyện trưởng Cao không thất hứa, quy trình phê duyệt thực sự rất nhanh. Chỉ gần ba ngày, Giang Như Ý đã hoàn tất việc mua lại mảnh đất cần thiết.
"Dư Thần, hai ngày nay hai cậu vất vả theo tôi rồi. Giờ hai cậu có thể tuyển thêm vài người trên mạng. Sau này cậu sẽ là Giám đốc Nhân sự, Vương Khải quản lý Tài vụ. Lương của mỗi người tăng thêm 3000 nữa!" Giang Như Ý thông báo.
"Cảm ơn Giang tổng!" Hoàng Mao kích động nói.
Anh ta rất biết ơn Giang Như Ý đã tin tưởng anh ta đến vậy, còn trả lương cao đến thế. Anh ta thề từ nay về sau sẽ hối cải làm lại, trở thành người tốt, không bao giờ làm những chuyện hỗn xược trước kia nữa!
"À, đúng rồi Giang tổng, có một chuyện tôi nghĩ cần phải nói cho cô biết." Hoàng Mao suy nghĩ một lát, rồi kể cho Giang Như Ý nghe chuyện Đàm Phỉ và Hắc ca đang qua lại.
Giang Như Ý không ngờ Đàm Phỉ lại không nghe lời khuyên đến vậy. Nhưng đó cũng là chuyện cá nhân của người ta. Cô không tiện quản quá sâu, chỉ gọi điện thoại dặn dò Tống San San hãy để mắt đến Đàm Phỉ nhiều hơn, tránh để cô ấy gặp chuyện.
…
Về đến nhà, Giang Như Ý chỉ cảm thấy lòng đầy mệt mỏi, liền đi ngâm mình trong bồn tắm.
Trong phòng tắm có lắp đặt một chiếc bồn tắm thông minh mới. Chiếc bồn này có thể ngâm mình thư giãn và mát xa, sử dụng thật sự là một sự hưởng thụ.
Giang Như Ý đang dựa người lười biếng bên thành bồn thì bỗng nghe thấy tiếng người nói: "Như Ý, em đang bận à?"
Là giọng của Lục Viễn Chu.
"Ừm, có việc gì không?"
Giang Như Ý ngại ngùng không dám nói mình đang tắm. Trên mặt cô thoáng một chút ửng hồng.
"Thời tiết bên này nóng lên, có rất nhiều côn trùng, nhiều đứa trẻ bị cắn nổi mẩn đỏ khắp người. Em có thể giúp mua một ít màn chống muỗi được không?"
Nghe Lục Viễn Chu nói, Giang Như Ý gật đầu: "Được, ngày mai mua mang qua cho anh."
"Ừm, còn chuyện của Phùng Diệp và Trần Nhân Nhân, nếu có tin tức của họ, lại phải phiền em báo cho anh biết."
Giọng Lục Viễn Chu hơi trầm thấp. Anh và Giang Như Ý đã lâu lắm rồi không gặp. Ngay cả việc nói chuyện mà không nhìn thấy mặt nhau thế này cũng là lần đầu tiên sau một thời gian dài.
"Được." Giang Như Ý đồng ý.
Qua một lúc lâu, không còn nghe thấy giọng Lục Viễn Chu nữa, Giang Như Ý mới thở phào nhẹ nhõm. Cô vẫn sợ Lục Viễn Chu sẽ đột nhiên bước vào thế giới của cô. Cô đang tắm mà.
Nghĩ đến lần trước cô từng thấy cơ thể anh lúc anh tắm... Khuôn mặt Giang Như Ý vô cớ nóng bừng lên.
Nhưng Lục Viễn Chu từ sau lần đối thoại đó, đã không còn bước vào không gian nữa, chỉ sử dụng ý niệm để lấy đồ vật. Một người kiêu ngạo như anh, sau khi bị cô từ chối, nhất định cảm thấy tổn thương lòng tự trọng.
Lần này chắc anh ấy sẽ không tới đâu nhỉ.
Giang Như Ý lại lười nhác dựa mình vào bồn tắm. Không hiểu sao, trong lòng cô thoáng chút buồn bã.
Sau này, mình sẽ không gặp lại anh ấy nữa sao?
Không gặp cũng tốt.
Mỗi người được bình an, không quấy rầy lẫn nhau. Giữ ranh giới không phải là giả tạo, mà là tâm trí cả hai cùng thoải mái.
Lục Viễn Chu lặng lẽ rảo bước đến trước cửa phòng tắm. Nghe thấy tiếng nước thỉnh thoảng văng lên bên trong, giống như một sợi lông vũ bay lơ lửng rồi rơi xuống trái tim anh, ngứa ngáy từng đợt nhẹ nhàng.
Chiếc bồn tắm mát xa đặc chế này quả thực rất cao cấp. Đầy đủ chức năng. Ngâm một lúc, toàn bộ xương cốt đều như mềm nhũn ra.
Bất tri bất giác.
Mí mắt Giang Như Ý trĩu xuống, cô ngửa người ra bên thành bồn tắm, thiu thiu ngủ. Hôm nay quá mệt mỏi, cô chỉ muốn chợp mắt một chút.
Nửa giờ sau.
Lục Viễn Chu nhìn cánh cửa phòng tắm đóng chặt, lông mày thanh tú khẽ nhíu lại. Sao bên trong lâu thế mà không có tiếng động gì?
Anh do dự một chút, rồi vẫn nhẹ nhàng tiến lại, gõ cửa: "Như Ý?"
Bên trong không có động tĩnh nào.
Lòng Lục Viễn Chu trầm xuống. Anh khẽ dùng sức ở khớp ngón tay: "Như Ý? Giang Như Ý!"
Bên trong vẫn không có bất kỳ âm thanh nào vọng ra.
Lục Viễn Chu đứng trước cửa chần chừ hai giây.
Cuối cùng, anh không thể nhịn được nữa, dùng một cước đá văng cánh cửa phòng tắm!