Giang Như Ý hừ một tiếng: "Tôi không giận, tại sao tôi phải giận, tôi có quyền gì mà giận chứ?"
Cô có giận hay không thì đã viết hết lên mặt rồi, vậy mà anh còn hỏi hỏi hỏi, hỏi cái gì mà hỏi, không có mắt mà nhìn sao!
Cái thái độ như pháo đốt của cô khiến Lục Viễn Chu càng thêm lúng túng.
"Em đừng đi vội, được không?"
Giang Như Ý hừ lạnh một tiếng: "Tôi không đi, thì làm sao cho bạch liên hoa của anh có cơ hội thừa nước đục thả câu?"
Lục Viễn Chu: "..."
"Như Ý, bọn anh là quân nhân, đều là bức tường đồng vách sắt, không thể cạy được."
Giang Như Ý đột nhiên tức giận nắm chặt vạt áo Lục Viễn Chu: "Ban đầu tôi không tính truy cứu, dù sao người không liên quan đến tôi thì cóc khô gì mà phải để tâm?"
"Nhưng bây giờ, tôi đổi ý rồi."
"Hôm nay anh phải giải thích rõ ràng cho tôi, rốt cuộc cô ta là ai?"
"Vì sao trong điện thoại của Tiểu Tuyết lại có ảnh chụp thân mật của anh và cô ta?"
Ảnh chụp thân mật? Lục Viễn Chu ngay lập tức hiểu ra. Hóa ra tiểu tiên nữ của anh đã hiểu lầm. Bởi vậy nên mấy ngày nay mới lạnh nhạt với anh, thậm chí còn muốn dứt khoát phân rõ giới hạn với anh.
Anh đột nhiên vươn cánh tay dài, một tay ôm trọn lấy vòng eo thon gọn của Giang Như Ý, kéo thân hình nhỏ nhắn của cô vào lòng.
"Như Ý, anh thừa nhận, trước đây ở trường học, anh và cô ấy từng ở bên nhau."
"Nhưng sau đó, cô ấy vì đi nước ngoài mà chia tay với anh."
"Lần gặp lại này chỉ là ngoài ý muốn, anh đảm bảo với em, ngoài chuyện đó ra, anh và cô ấy không có bất kỳ quan hệ nào nữa."
Đôi mắt hoa đào xinh đẹp của Giang Như Ý nhìn thẳng vào đôi mắt phượng khẽ cụp xuống của Lục Viễn Chu. "Anh chắc chắn, anh không có bất kỳ tình ý riêng nào với cô ta không?"
"Thật mà, anh thề với trời!"
Anh nói rồi đột nhiên trịnh trọng giơ tay lên thề, vẻ mặt nghiêm túc và chân thành.
Nhìn vẻ nghiêm chỉnh của anh, Giang Như Ý không nhịn được khẽ bật cười: "Buông tay đi."
Lục Viễn Chu vẻ mặt căng thẳng hỏi: "Anh buông tay thì em có còn giận mà bỏ đi không?"
"Xem biểu hiện của anh đã." Giang Như Ý lạnh mặt, nói nhẹ nhàng.
Lục Viễn Chu vội vàng buông tay, ra vẻ bạn trai tốt hai mươi bốn hiếu: "Như Ý, anh phải biểu hiện thế nào thì em mới tha thứ cho anh?"
Giang Như Ý nhìn Lục Viễn Chu yếu đuối như thế, trong lòng vừa giận vừa buồn cười. Đây còn là "binh vương" lạnh lùng mà cô biết sao? Bướng bỉnh lên y như một đứa trẻ vậy!
Cô đột nhiên nảy ra ý trêu chọc anh: "Nếu, em vĩnh viễn không chịu tha thứ cho anh thì sao?"
Lục Viễn Chu nghe xong, thần sắc rõ ràng ảm đạm hẳn. Đôi mắt cụp xuống như một chú cún nhỏ đang tủi thân.
Một lúc sau anh ngẩng đầu, giọng điệu kiên định: "Vậy thì anh cũng sẽ vĩnh viễn bảo vệ ở nơi có em, vì em đứng gác cả đời!" Nói xong, dường như cảm thấy ngại ngùng, anh khẽ ho để che giấu. Hai tai dần ửng hồng.
Lời tỏ tình của anh lính luôn đến bất ngờ không kịp phòng bị, lại ngọt ngào đến lạ. Tim Giang Như Ý khẽ rung động, trên mặt vô thức nở nụ cười: "Vậy anh đừng dễ dàng quên những lời đã nói ngày hôm nay."
Cuối cùng cô đã đồng ý, lại cho anh thêm một cơ hội? Một cảm giác vui sướng khó tả ngay lập tức lan tỏa khắp cơ thể Lục Viễn Chu.
…
Bên ngoài cửa sổ.
Qua khe hở giữa song cửa, Lâm Hân nhìn thấy Lục Viễn Chu ôm cô gái kiều diễm vào lòng, nửa khuôn mặt vùi vào tóc cô ấy. Thân mật và tự nhiên, như thể cô là bảo vật quý giá.
Cô ta vốn đã ghen tị với Giang Như Ý, giờ phút này sự hận thù lại tăng thêm một phần. Một tia sát ý lướt qua trong mắt, cô ta muốn diệt trừ Giang Như Ý.
Khi ý nghĩ độc ác đang lan tràn, đột nhiên, đầu óc cô ta lóe lên một tia sáng: Sở dĩ Lục Viễn Chu trân trọng Giang Như Ý như vậy, chẳng phải vì cô ta tươi tắn, trong sáng và tốt đẹp sao?
Nếu, cô ta cho người bắt cóc Giang Như Ý, và lăng nhục, tra tấn Giang Như Ý...
Hừ, Giang Như Ý, xem Lục Viễn Chu còn có muốn cô nữa không! Cô cũng sẽ không còn mặt mũi mà sống trên đời này!
Lâm Hân cười độc ác, trong lòng bắt đầu chậm rãi hoàn thiện kế hoạch của mình…
…
"Pằng pằng pằng pằng..."
Một tràng tiếng súng liên tiếp vang lên.
Trong siêu thị Carrefour lớn nhất thành phố.
Phùng Diệp mặc một chiếc áo phông dính máu, đội một chiếc mũ trùm đầu màu đen, một tay cầm khẩu súng tự động, bắn liên tiếp lên trần nhà, sải bước tiến vào cửa.
"Cướp! Muốn sống thì tất cả giơ tay ôm đầu ngồi xổm xuống cho ông!"
Nói xong, anh ta giơ tay bắn thêm một tràng nữa.
"A a a!!!"
Hơn trăm người trong siêu thị hỗn loạn thành một mớ bòng bong. Sự hoảng loạn và tiếng la hét chói tai vang lên không dứt. Nhưng mọi người đều hiểu lời anh ta, lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống. Thậm chí có người sợ đến mức chân mềm nhũn, nằm hẳn ra đất. Trong thời bình thịnh vượng, không ai nguyện ý đứng ra khiêu chiến với họng súng.
Nhưng lạ quá. Bọn cướp người ta đều đi cướp ngân hàng, nhà nào cướp lại cướp siêu thị vậy? Đói ăn mấy đời rồi à!
"Còn ngây người ra đó làm gì? Mau vào thu đồ!" Phùng Diệp gọi một tiếng ra phía cửa.
Trần Nhân Nhân che mặt lập tức đi theo vào. Tay cô ta xách một cái túi đen lớn hơn cả người, bắt đầu càn quét đồ ăn bên trong.
Phùng Diệp cũng đi đến trước quầy hàng. Tay phải anh ta tiếp tục cầm súng tự động, tay trái phất qua từng hàng hóa trên kệ. Dưới chân anh ta cũng có một cái túi đen lớn, từng hàng hóa lập tức chui vào trong túi.
"Người bên trong không được nhúc nhích! Chúng... chúng tôi..."
Bốn người bảo an mặc đồng phục, tay cầm gậy điện xuất hiện. Họ hoảng loạn xông vào cổng siêu thị, lời nói mới được một nửa thì thấy Phùng Diệp đột nhiên quay đầu lại, chỉ khẽ liếc mắt.
"Pằng pằng!"
Hai tiếng laser chói lòa vang lên. Hai người bảo an xông lên đầu lập tức ngửa người về sau, đâm sầm vào hai người đồng đội phía sau...
Đó là cái gì?
Những người ôm đầu cúi gằm ở góc tường có người gan lớn ngẩng đầu nhìn một cái, ngay lập tức sợ đến mức tè ra quần, kinh hãi không thôi.
Vừa rồi hai luồng sáng đó là laser sao?
Nếu đúng thì, sao nó có thể phát ra từ mắt người?
Chuyện này thật không thể tưởng tượng nổi!
Thấy hai người đồng đội vô cớ mất mạng, mấy người bảo an cuống quýt né sang một bên. Ôi mẹ ơi, giết người rồi!!
Bên kia, Trần Nhân Nhân hoàn toàn không để ý đến hành vi giết người của Phùng Diệp. Toàn bộ sự chú ý của cô ta đều dồn vào những kệ đầy ắp đồ ăn.
Các loại thực phẩm, đồ hộp, thịt hộp, bánh mì chân không, bánh quy, mì gói, xúc xích và các loại thịt chín như thịt đầu heo, vịt quay...
Sau khi càn quét xong, cô ta lại bay nhanh đến khu vực gia vị, liếc mắt một cái đã khóa chặt mục tiêu! Muối!
Là muối thật! Muối ở mạt thế đắt hơn cả vàng!
Không chút do dự, cô ta giơ tay phẩy qua kệ hàng, từng túi muối lập tức chui vào túi xách.
Thời gian quý giá, cô ta bước nhanh đến một khu vực khác, nhìn thấy cánh cửa sau dán nhãn "Kho hàng".
Ánh mắt Trần Nhân Nhân trầm xuống, khóe mắt liếc thấy dây xích trên cửa. Cô ta không chút chần chừ giơ tay về phía dây xích, một ngọn lửa bùng ra. Trong khoảnh khắc, nó làm tan chảy dây xích.
"Cạch—"
Cánh cửa mở ra.
Có người nhìn thấy cảnh tượng đó, càng sợ đến mức mất tiếng.
Bàn tay con người sao có thể không có gì mà bỗng nhiên bốc ra lửa?
Lại còn là ngọn lửa nóng đến mức có thể làm tan chảy dây xích trong nháy mắt!
Chuyện này không thể nào! Không hề khoa học!!!
Bà nội ơi, chẳng lẽ hai tên này không phải người! Là quái vật! Hay là loài sinh vật ngoài hành tinh nào đó?
Đúng vậy, bọn chúng nhất định là sinh mệnh ngoài hành tinh! Người ngoài hành tinh đang xâm lược Trái Đất!!